Trâu Khải Văn vừa cúp điện thoại thì bên kia tất cả mọi người đột ngột đứng dậy —— Bọn họ đã quỳ một lúc lâu vừa lạnh vừa đói nhưng bỗng nhiên lại cười phá lên.
Không thể không cười.
Tuy mọi người chưa rõ ý của Trâu Khải Văn mà chỉ thấy anh và Phòng Chính Quân liếc mắt qua lại nhưng đều biết sự việc đã có manh mối, trạng thái của Phòng Linh Xu cũng rất tốt, nghe qua thì dường như không phải chịu bất cứ sự giày vò nào.
Tinh thần tạm thời thả lỏng.
Tất cả mọi người cùng dành sự tôn trọng đặc biệt cho Mr.
Trâu —— Không phải vì anh là đặc vụ Mỹ mà chỉ là trong lúc đồng hành thì tự nhiên có sự tôn trọng giữa các đồng nghiệp.
Trên xe đã có người chạy tới các xe khác ở xung quanh để thông báo: “Tiểu Phòng chưa chết! Tới đây cả đi! Tiểu Phòng còn sống!”
Mọi người chẳng thèm đếm xỉa đến trời mưa, tất cả đều bất chấp mưa tập trung bên cạnh xe của Phòng Chính Quân.
Thời gian cấp bách nên Trâu Khải Văn chỉ giải thích sơ qua: “Chúng tôi đã trao đổi một vài thông tin qua điện thoại, hiện tại Linh Xu biết tôi đang ở dưới chân núi, đồng thời cậu ấy nói rõ với tôi là vị trí của cậu ấy không thể nhìn thấy Đài thiên văn Ly Sơn.
Cậu ấy và tôi hợp tác lừa Lương, giả vờ rằng hung thủ thật sự của vụ án Kim Xuyên ở tòa nhà nào đó ở Đông Phong Uyển khu Bá Kiều.
Nói cách khác, hiện tại Lương nhất định sẽ đột phá vòng vây về hướng Bá Kiều.”
Phòng Chính Quân nghe anh nói như vậy thì cũng mới hiểu rõ ý của anh, ông liếc nhìn bản đồ rồi nói: “Từ núi Hồng Khánh đến Bá Kiều tuy có rất nhiều tuyến đường nhưng căn cứ vào tình hình Linh Linh đã nói thì chắc hẳn bọn họ đã vượt qua ngọn núi chính của núi Hồng Khánh, cũng tức là tới khu vực vùng núi phía nam.”
Phòng Chính Quân suy đoán, Đài thiên văn Ly Sơn ở phía bắc mà lúc này Phòng Linh Xu ở vùng núi phía nam, bị ngăn cách bởi một đỉnh núi cho nên mới không thể nhìn thấy đỉnh tròn của Đài thiên văn.
Trâu Khải Văn suy nghĩ trong chốc lát: “Có hai khả năng, một khả năng là Lương ở hướng tây vùng núi phía bắc, khả năng còn lại là như chú Phòng vừa nói ở vùng núi phía nam —— Hai nơi này đều cách ngọn núi chính, cùng không thể nhìn thấy Đài thiên văn.” Anh bổ sung tiếp: “Nếu như Lương ở vùng núi phía nam vậy thì ý định ban đầu của hắn chắc hẳn là phá vây từ Bá Kiều, nơi đó địa hình tương đối thoải không cần phải chờ tới bây giờ.
Vì vậy tôi đoán Lương ở vùng núi phía bắc.
Hắn vốn định đến huyện Lam Điền nhưng đến Lam Điền cần vượt núi, băng qua những con đường treo cho nên hắn đang đợi mưa ngừng.”
“Tiến hành đồng thời cả hai phương án.” Phòng Chính Quân nói: “Bất kể vùng núi phía nam hay phía bắc, chỉ cần Lương Húc qua núi thì phải đi qua thôn Đinh Hồ.
Toàn bộ xe việt dã theo tôi lên núi, bốn chiếc hướng bắc, năm chiếc hướng nam.
Những người còn lại tuần tra tuyến đường chính từ thôn Đinh Hồ đến Bá Kiều.
Luôn luôn giữ liên lạc!”
Xe việt dã chỉ có chín chiếc, một chiếc Toyota Prado và tám chiếc Leopaard được mượn từ chỗ cảnh sát vũ trang —— Hiện tại tất cả xe sử dụng trong Cục Công an đều là BYD, đừng nói tới vượt núi mà rơi vào hố bùn là biến thành rùa vẩy nước.
Liêm khiết cũng có chỗ khó khăn của liêm khiết.
(*)Leopaard (Liệp Báo) và BYD là 2 thương hiệu xe của Trung Quốc.
Trâu Khải Văn mong đợi nhìn về phía Phòng Chính Quân.
Trong lòng Phòng Chính Quân đã tin tưởng năng lực của người bạn quốc tế này từ lâu, ông không đợi Trâu Khải Văn mở lời: “Đưa chiếc Toyota cho cậu ấy, cậu ấy có thể đi cùng.”
Trâu Khải Văn lắc đầu: “Không, không, tôi muốn Leopaard.”
Mọi người không khỏi bật cười, ông anh này đúng là người biết nhìn hàng, biết Leopaard leo núi sẽ khỏe hơn Toyota.
Mọi người phân công nhau hành động rồi chỉ nói với nhau một câu: “Đường trơn cẩn thận.”
Lời còn chưa dứt thì một chiếc xe đã lao vụt đi, tất cả mọi người cùng sững sờ —— Đó chính là chiếc Leopaard do Trâu Khải Văn điều khiển.
Chiếc xe ấy mở hết tốc lực lao thẳng lên sườn núi.
Trong đêm tối dường như mọi người đều có ảo giác đây không phải là một chiếc xe việt dã mà tựa như thật sự có người cưỡi báo đen bay lên trời.
Phía sau chiếc xe để lại những vệt nước và bùn đất bắn văng tung toé.
Lần đầu tiên mọi người được chứng kiến kỹ thuật phi xe như vậy, quả thật là không thể theo kịp —— Đây không phải là trình độ FBI, đây là cấp bậc tay đua.
Sản phẩm nội địa Leopaard đúng là không chịu thua kém, không bị mất mặt trong tay của người Mỹ.
Trâu Khải Văn đi trước dẫn đầu, chỉ có thể trông thấy ánh đèn hậu màu vàng của chiếc xe thấp thoáng trên đường núi, tám chiếc xe khác theo sau ở phía xa thấy anh hướng đến Bá Kiều để chặn đường thì có bốn chiếc xe tự giác lao nhanh về phía Lam Điền.
Trâu Khải Văn cầu nguyện trong lòng, cầu nguyện Lương Húc tuyệt đối đừng đổi ý giữa chừng.
Anh chỉ hận phương tiện là xe mà không phải ngựa, đường núi lầy lội như vậy thì một con ngựa khỏe sẽ đi nhanh hơn cả xe việt dã.
Nếu trong tay anh có ngựa thì đã có thể mặc sức rong ruổi như ở trang trại Texas từ lâu.
Phòng Chính Quân bị anh bỏ lại đằng sau, ngồi ở ghế lái phụ kêu to: “Chết! Mau đuổi theo! Chúng ta chưa đưa súng cho cậu ấy!”
Nào còn trông thấy được bóng dáng của Trâu Khải Văn.
Anh chàng người Mỹ không nhất trí hành động với cảnh sát Trung Quốc, hiện tại anh chàng người Mỹ như ăn thuốc nổ, chỉ trong chớp mắt đã không còn nhìn thấy ánh đèn hậu đâu nữa.
Vốn ý định ban đầu của Lương Húc là bỏ xe rồi chạy, hắn đã thu dọn ba lô xong xuôi, trong lòng biết không thể kéo dài thêm nữa, nếu còn trì hoãn thì thật sự sẽ bị cảnh sát tóm gọn một mẻ.
Thế nhưng vào lúc này bùn đất bắt đầu sạt lở.
Trời không dung cho kẻ làm chuyện ác, lúc mới đầu chỉ là một ít vụn đất trượt xuống nhưng chẳng mấy chốc đá và nước bùn đồng thời giội thẳng xuống.
Thế này quá nguy hiểm, nếu đỗ xe ở đây thì Phòng Linh Xu và La Hiểu Ninh rất có thể sẽ bị chôn sống.
Lương Húc không còn cách nào khác, xem xét một lúc thì hắn khởi động xe rồi trước tiên chạy về phía Bá Kiều.
Đoạn đường này là xuống dốc khác so với lên dốc lúc trước, cả đêm mưa to khiến cho đường núi trở nên vô cùng khó đi, xe cứu thương suýt chút nữa là văng xuống dưới núi.
Lương Húc không lo được nhiều nữa cũng không tiếp tục tránh đường núi lầy lội, hắn quyết tâm dứt khoát lái xe vào con đường cái vòng quanh núi.
La Hiểu Ninh thì không tỉnh nhưng Phòng Linh Xu là con gián đầu thai, cậu lắc la lắc lư cuối cùng tỉnh lại trong cơn đau đầu gần như muốn nôn mửa.
Phòng Linh Xu không lên tiếng, cậu nhìn thấy xe lao trên đường cái thì lẫn trong cảm giác bủn rủn là sự vui mừng khôn xiết, Lương Húc đang tự chui đầu vào lưới.
Cậu cựa quậy sờ lên cổ tay của mình —— Ống truyền dịch? Có phải Lương Húc cho rằng tiêm một mũi an thần rồi thì Phòng Linh Xu sẽ biến thành thiểu năng? Cái ống nhựa này cậu dùng cmn móng tay cứa cũng có thể cứa đứt!
Phòng Linh Xu không biết dự định hiện tại của Lương Húc, cậu nghĩ một cách ảm đạm không thể ngồi chờ cứu viện được, ngộ nhỡ hai bên gặp nhau rồi Lương Húc lại dùng mình và La Hiểu Ninh làm con tin thì vẫn không ổn.
Cậu cố gắng hết sức lén giật đứt ống truyền dịch trong tay, sức lực của cậu chưa bao giờ yếu đến vậy, môi cũng cắn chảy cả máu.
Đột nhiên xe phanh gấp lại.
Phòng Linh Xu còn chưa kịp phản ứng thì Lương Húc đã đập lên đầu cậu.
Cú đánh này vô cùng cẩn thận, chỉ khiến Phòng Linh Xu ngất đi chứ không đến mức gây ra vết thương quá đáng cho cậu.
Dù vậy Phòng Linh Xu không có khả năng chống cự nên đã hứng trọn cú đánh này, cậu ho liền mấy tiếng tác động đến vết thương, máu từ trong miệng trào ra.
“Xin lỗi, Linh Xu, anh không nên ngọ nguậy lung tung, xe không ổn định.” Lương Húc ôm lấy cậu: “Tôi xin anh nhắm mắt lại, đừng nhìn gì cả!”
Phòng Linh Xu chẳng còn sức để mắng: “Lương Húc, cậu có giết tôi thì cũng không chạy thoát.”
Lương Húc không muốn nói gì nữa, hắn lấy một chiếc khẩu trang rồi bịt kín hai mắt của Phòng Linh Xu lại.
Hắn chẳng nói chẳng rằng mở cửa xe ra.
Phòng Linh Xu không ngờ hắn muốn vứt chiếc xe lại để chạy trốn.
Giờ phút này đầu cậu đau như búa bổ, vết thương cũng đồng loạt đau nhức lại cộng thêm tác dụng của thuốc nên không có cách nào bò dậy để đuổi theo bắt người.
—— Đột nhiên cậu nghe thấy tiếng bước chân, là Lương Húc quay lại ghế lái.
Hai mắt của cậu đã bị che không thể nhìn thấy tình hình xung quanh ra sao, cậu chỉ cảm thấy xe vội vàng khởi động sau đó là một cú xoay tròn khiến người ta xây xẩm.
Đúng vậy, trong đêm tối một luồng ánh sáng vàng chói mắt chiếu thẳng vào xe cứu thương, Phòng Linh Xu không nhìn thấy nhưng Lương Húc thì trông thấy rất rõ một chiếc Leopaard lao lên sườn núi trong cơn mưa phùn.
Lương Húc không phải kẻ ngu, hắn lập tức trở lại xe rồi chuyển hướng tại chỗ sau đó lái về phía đường núi ban đầu.
Trâu Khải Văn chỉ thoáng chốc đã đuổi theo, Lương Húc cũng không ngờ là tốc độ của cảnh sát lại nhanh như vậy.
Hắn không nhìn thấy ai ngồi trong xe nhưng bằng bản năng hắn biết rõ hung thần trên xe ấy không dễ dây vào.
Sợ rằng trong tay đối phương cũng có súng, xuống xe thì sẽ tự dâng mạng.
Trâu Khải Văn trống trơn hai tay giờ phút này lập tức phát còi báo động, toàn bộ đèn pha đèn cos đồng thời bật sáng, tiếng còi chói tai vang vọng giữa vùng núi hoang vắng.
Tám chiếc xe còn lại nghe thấy tiếng động thì nối đuôi nhau quay đầu lái về phía tiếng còi cảnh sát phát ra.
Phải, tuy tuyến đường đi từ núi Hồng Khánh đến Bá Kiều chỉ có một nhưng đường nhỏ xuống núi thì lại có vô số.
Tất cả mọi người đều chia nhau ra hành động, Trâu Khải Văn là mèo mù vớ cá rán may mắn thế nào lại đụng trúng Lương Húc.
Điều này không liên quan gì đến kỹ thuật hay trí tuệ, chỉ có thể nói là trời cao thương xót cho tấm lòng si tình của những người yêu nhau.
Hai chiếc xe bám sát đuôi nhau cùng liều mạng lao nhanh trên con đường cái vây quanh núi.
Trâu Khải Văn vừa tiếp tục áp sát vừa dùng cánh tay mở loa, tiếng loa gào thét phía sau xe cứu thương:
“Stop your ambulance! Show me your hands!”
Lương Húc nào còn khoảng trống để lên tiếng đáp lại, Trâu Khải Văn một mặt thì kêu gọi đầu hàng một mặt lại đâm sầm vào xe cứu thương.
Xe cứu thương vẩy mạnh đuôi xe, hai chiếc xe va vào nhau rồi lập tức lảo đảo, ngay sau đó chiếc Leopaard tựa như mũi tên lao tới.
Trên con đường cái chật hẹp hai chiếc xe va chạm liên tiếp mấy cái, gương chiếu hậu của mỗi bên đều vỡ tan thành từng mảnh bắn văng lên trời cùng những tia lửa từ giữa khe hở.
Trong lòng Lương Húc vừa sợ cũng vừa tức, bởi vì âm thanh này hắn nhận ra —— Không phải ai khác mà chính là anh chàng người Mỹ vừa nói chuyện với Phòng Linh Xu ban nãy!
Giọng nói của người này khỏe và vang, cực kỳ hoa lệ êm tai, đổi sang tiếng Anh cũng vẫn có thể nhận ra!
Hắn không còn hơi sức để tính sổ với Phòng Linh Xu về vấn đề này mà chỉ nhạy bén rút ra kết luận, trong tay đối phương không có vũ khí!
Lời của Phòng Linh Xu nửa thật nửa giả, giả đó là người Mỹ này không hề ở Mỹ, còn thật đó là quốc tịch của anh ta.
Với kỹ thuật lái xe cùng với cách kêu gọi đầu hàng thành thạo như vậy thì tám chín phần là đặc vụ FBI.
Nếu là người Mỹ thì anh ta không thể mang theo vũ khí đến Trung Quốc, tuy cảnh sát Trường An sẽ cho mượn súng nhưng nếu như anh ta có vũ khí thì ban nãy khi hai xe va nhau anh ta chắc hẳn phải nổ súng cảnh cáo.
Lương Húc quyết định thật nhanh đánh mạnh tay lái —— Đường núi uốn cong theo sườn núi, lúc này Lương Húc ở bên trong còn Trâu Khải Văn ở bên ngoài, suy cho cùng thì thể tích của xe cứu thương lớn hơn nhiều so với Leopaard, nếu bất ngờ đâm mạnh từ trái sang phải thì là có ý định hất thẳng Leopaard xuống sườn núi.
Trâu Khải Văn thấy hắn áp sát lại đi song song thì đã dự liệu được hắn muốn đối đầu trực diện, đạp mạnh chân ga anh tránh khỏi đầu chiếc xe cứu thương trong gang tấc rồi xoay ngang chắn trước mặt xe cứu thương.
Không thành công, điều này nằm trong dự đoán của Lương Húc, đâm một lần không được vậy thì đâm thêm lần nữa.
Giữa Phòng Linh Xu và hắn có tình cảm bạn bè nên mọi việc hắn sẽ không ra đòn hiểm, nhưng cái tên quỷ người Mỹ này thì không có bất cứ quan hệ gì với hắn.
Dám đơn độc bắt rồng thì cũng đừng sợ rồng quẫy đuôi.
Đứng trước sống chết thì không phải là lúc thương tiếc mạng người, nếu hắn nể tình thì đối phương sẽ lấy mạng hắn ngay lập tức.
Thế nhưng hắn không ngờ sau khi Trâu Khải Văn chắn ngang xe phía trước thì lại lao ra khỏi xe, chỉ trong tích tắc đã nhảy được lên cửa xe cứu thương!
Cách leo xe ấy giống như đúc Phòng Linh Xu, giờ phút này Lương Húc đã tin anh ta quả thật là thầy của Phòng Linh Xu, chỉ là Phòng Linh Xu thì nhẹ nhàng thoăn thoắt còn người này thì mạnh mẽ nhanh nhẹn khó gì sánh kịp.
Nếu như nói Phòng Linh Xu là chim rơi trên mái hiên thì người trước mắt này tựa như một con chim cắt lớn lao xuống đất, lay chuyển xe cứu thương bằng một lực cực lớn, toàn bộ cửa xe đều bị anh ta làm cho hơi hơi rung lên.
Vừa rồi khi Lương Húc nói chuyện với Phòng Linh Xu đã hạ cửa sổ xe xuống, hắn sợ Phòng Linh Xu và La Hiểu Ninh ở trong xe ngạt khí sẽ ngất nên vẫn luôn mở cửa sổ để thông gió.
Hiện tại toàn bộ cửa sổ xung quanh xe cứu thương đều mở toang, Trâu Khải Văn không nói nhiều lời xoay người lên xe sau đó giáng một nắm đấm thô bạo về phía sọ não của Lương Húc.
Lương Húc bị anh làm cho phải khom người né tránh, lần này hắn đã cảm nhận được cảm giác của Phòng Linh Xu.
Ở Tần Đô hắn là hổ, Phòng Linh Xu là én, còn hiện tại Trâu Khải Văn ở trước mặt hắn ước chừng cao hơn hắn chín, mười phân —— Mr.
Trâu lai dòng máu Latin vốn đã cao to lại cộng thêm mười mấy năm rèn luyện chiến đấu nên cường tráng hơn xa người thường, dáng người cao gầy ngọc thụ lâm phong của Lương Húc so sánh ra thì quả thật là gấu đánh thỏ.
Trâu Khải Văn thật sự tức giận, vừa rồi Lương Húc có ý định xuống xe chứng tỏ Phòng Linh Xu đang ở trong xe —— Nếu như Linh Xu không sao thì hiện tại chắc hẳn đã ra tay giúp đỡ, nhưng Linh Xu không có động tĩnh gì vậy e rằng không phải hôn mê thì cũng là bị trói.
Xe cứu thương trượt về phía trước vài mét trên mặt đường trơn đẩy chiếc Leopaard va thẳng về phía vách núi.
Lương Húc sợ sẽ khiến cho xe lật xuống núi —— Bản thân hắn có thể nhảy ra khỏi xe để tránh nhưng Phòng Linh Xu và La Hiểu Ninh ở trong xe thì sẽ mất mạng thật! Bất đắc dĩ hắn đành phanh xe lại, lùi sang ghế lái phụ rồi đưa tay ra sau vặn mở cửa xe, cuối cùng lui người thoát ra ngoài!
Chuỗi động tác lùi lại rồi tránh thoát này không thể nói là trạng thái không chật vật nhưng tư thế lại vô cùng tự nhiên, thật sự có cảm giác như chim én bay lướt trên mặt nước.
Đúng là hạt giống tốt do lính Hoa Dương nuôi dưỡng ra, ngay cả Trâu Khải Văn đang trong cơn tức giận cũng cảm thấy cực kỳ bất ngờ.
Nó không giống với cách đánh mạnh và thẳng trực diện trong chiến đấu tự do, nó là cái được gọi là “võ thuật Trung Quốc”.
Lúc này hai người đều hiểu rõ trong lòng, biết đối phương không dễ trêu vào —— Trong lúc truy đuổi Lương Húc có thể bình tĩnh dừng xe né tránh, điều này cũng không phải do hắn có lòng nhân hậu mà là hắn biết không thể quá đà để tránh chọc giận đối thủ; trước mặt Trâu Khải Văn còn hai con tin nhưng anh vẫn có thể ép sát không chút do dự cũng là vì chắc chắn Lương Húc không đành lòng khiến Phòng Linh Xu và La Hiểu Ninh mất mạng oan uổng.
Chẳng ai là kẻ ăn chay, đối mặt với kẻ địch mạnh đều phải hết sức cẩn thận.
Trâu Khải Văn nóng lòng muốn cứu người vì e sợ khi cảnh sát Trung Quốc bao vây tới thì Lương Húc sẽ chó cùng rứt giậu uy hiếp con tin; Lương Húc cũng lo sợ trong hoàn cảnh bị phục kích bốn phía thì thời gian càng trôi qua hắn càng tiến sâu vào tình thế bất lợi.
Hai người ngày thường đều có tính cách ôn hòa, thận trọng cho dù trong cơn nóng giận cũng vẫn đủ minh mẫn, vừa rồi đối đầu với nhau có lẽ đều hiểu được đối phương có ý tránh xe cứu thương, nhưng trong lòng suy tính cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt —— Lương Húc không muốn giao đấu nên tránh thoát rồi chạy đi.
Hai người chạy rồi nhào vật lộn trên đường núi, gần như là áp sát đánh nhau.
Lương Húc vừa xoay người đi thì Kevin từ đằng sau bèn nắm lấy cổ hắn, cú đánh này không để chừa cho lối thoát, nếu đánh trúng thì xương cổ chắc chắn sẽ vỡ vụn.
Lương Húc cũng chẳng hề quay lại mà cúi đầu tránh khỏi đòn tấn công của anh.
Vừa rồi vai hắn đã trúng hai cú đấm, hai cú đấm này hoàn toàn không dễ chịu, giờ phút này Lương Húc cũng không muốn lại gần đọ sức nữa.
Đột nhiên hắn quay đầu lại nhắm thẳng nòng súng về phía Trâu Khải Văn —— Hiện tại là cuộc đối đầu giữa có súng và không có súng, ai muốn đấu võ với anh?
Hoàn toàn không có dự báo trước, ngay khi Lương Húc rút súng ra đã mở chốt an toàn rồi vừa quay đầu là bóp cò súng, Kevin nhanh tay nhanh mắt kẹp chặt cổ tay hắn vặn hướng lên trên.
Khẩu 92 chĩa lên trời nổ súng, giữa tiếng súng nổ Lương Húc lùi ra sau rồi lại rướn người tới, tay phải vung ra con dao quân dụng lia về phía cổ họng Trâu Khải Văn!
Vào lúc này người thường dùng dao sẽ chỉ đơn giản là vươn tay ra đâm hoặc giơ dao lên chém, nhưng Lương Húc lại quăng dao theo một đường cong, con dao vòng ra phía sau lưng lướt qua khe hẹp giữa cằm và vai hướng thẳng tới cổ họng của Kevin.
Hai người áp sát vật lộn, nhát dao phi tới bất ngờ lại vừa hiểm vừa chuẩn khiến Kevin không thể không buông tay để tránh, con dao quân dụng sượt ngang qua gò má anh.
Lương Húc không nhiều lời chạy về phía sườn núi, chỉ trong thoáng chốc đã có thể thu con dao về lại trong tay một cách dễ dàng và chuẩn xác!
Trâu Khải Văn cũng chẳng thể tức giận nổi nữa còn không thể kìm lòng khen một tiếng: “Good boy!”
Lúc này Phòng Chính Quân đã đuổi kịp tới bên dưới đường núi hội hợp với một chiếc Leopaard khác, hai chiếc xe cùng nghe thấy tiếng súng vang lên ở xa xa, trong lòng đều biết không ổn cũng không biết rốt cuộc hiện giờ Phòng Linh Xu ra sao.
Phòng Linh Xu ở trong xe bị rung lắc muốn nôn nhưng cũng không có gì trong dạ dày để phun ra.
Cậu biết chắc có người đuổi tới nơi nhưng không biết đối phương là ai, hai tai của cậu đã không còn nghe rõ được âm thanh nữa.
Phòng Linh Xu không biết mình còn có thể phát ra tiếng hay không, chỉ biết cố hết sức hô to: “Trong xe có con tin! Bị trúng Diazepam!”
Cứ hô mãi như vậy, không biết hô bao lâu.
Có người ôm lấy cậu, ôm chặt vào trong lòng.
Phòng Linh Xu ngửi được trên cơ thể người đó mùi nước hoa quen thuộc, chỉ là nước hoa đã phai nhạt lại hòa lẫn với mùi bùn đất, nước mưa và mồ hôi, đủ các loại mùi vị.
Giữa cơn mơ màng cậu hy vọng đó là Trâu Khải Văn nhưng trong lòng lại cảm thấy kỳ quái, tại sao Trâu Khải Văn lại chật vật đến vậy?
Người đó nói cái gì, hét lên với cậu cái gì cậu đều không nghe rõ.
Cậu mơ một giấc mơ rất dài, một mình bước đi giữa cánh đồng hoang, có tiếng vó ngựa lộc cộc chạy về phía cậu.
Mr.
Trâu ngồi trên lưng ngựa đi boot cao cổ, đội mũ cao bồi, dáng vẻ trông rất bảnh bao.
Phòng Linh Xu nhìn anh, xung quanh chỉ có tiếng gió thổi của vùng đất hoang vu, chẳng biết tại sao đột nhiên lại rơi nước mắt.
Như thể bắt một chú bướm Mr.
Trâu nhẹ nhàng nhấc cậu lên, ôm cậu trên lưng ngựa.
Anh hôn lên nước mắt của cậu nhưng lại chẳng nói một lời.
Phòng Linh Xu ở trong mơ ôm lấy cổ anh, nức nở hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Mr.
Trâu ngậm nhành cỏ lúa mì, mỉm cười với cậu rồi ôm cậu chặt hơn nữa.
Phòng Linh Xu càng khóc lớn tiếng hơn: “Sao anh lại đến thế?”
Tiếng nói của Mr.
Trâu vang vọng như xa lại như gần ——
“Tôi biết em cần tôi, cho nên tôi đến.”
Hết chương 34..