Tầng phẫu thuật này vô cùng yên tĩnh, vết máu trên người Lương Húc đã khô lại và dính chặt vào người, ánh nắng chiếu vào tỏa ra mùi gỉ sét.
Là thứ mùi khiến người ta không thoải mái, nhưng máu là máu của Phòng Chính Quân nên Lương Húc không chịu lau nó đi.
Cũng giống như băng tang đeo vì Lương Phong, chỗ máu này ở trên người hắn sẽ giống như một sợi dây xiềng xích trấn tĩnh, để cho hắn hiểu tức giận không giải quyết được vấn đề gì cả.
Theo lời dặn của Phòng Linh Xu, hắn bấm gọi cho La Quế Song.
Mỗi một giây trước khi kết nối hắn đều phải cố điều hòa hơi thở của mình để kiềm chế cảm xúc đang chực bùng nổ.
Đầu bên kia điện thoại chính là kẻ thù nợ máu không đội trời chung, nếu như không có gã thì gia đình bốn người ở A Lăng sẽ không bị giết hết cả nhà, Lương Phong và Như Ngọc Chi sẽ không phải nhận nuôi mình và có lẽ họ cũng sẽ không chết trẻ như vậy.
Nhưng gã lại là bố của La Hiểu Ninh, nếu như không có gã thì e rằng mình và La Hiểu Ninh cả đời cũng sẽ không gặp nhau, cũng là vì gã nên mình mới may mắn được lớn lên trong sự nuôi nấng của Lương Phong.
Phúc ấy họa ấy, không thể nói rõ trong một lời.
Hắn thật sự muốn tận mắt nhìn xem con quỷ của thế gian này có khuôn mặt như thế nào.
Thế nhưng Phòng Linh Xu lại lường trước được tâm trạng của hắn: “Cậu không cần bình tĩnh quá, ngược lại bình tĩnh quá sẽ khiến người ta nảy sinh nghi ngờ.
Tôi bảo cậu kiềm chế cảm xúc là để tránh bị cuốn theo La Quế Song.
Nên nói thế nào thì cậu cứ nói như thế, không việc gì phải nói chuyện tử tế với gã.”
Cuộc gọi kết nối, hắn tự báo họ tên.
La Quế Song ở bên kia ban đầu không nói gì, một lúc sau thì gã nói: “Được lắm, có gan gọi điện sao không có gan tới gặp?”
Giọng nói của hắn nghe rất bình tĩnh, thậm chí còn ẩn chứa một sự hiền lành đạo đức giả.
Lương Húc nắm chặt tay.
Giọng điệu của La Quế Song bình tĩnh nhưng thái độ lại không bình tĩnh, thấy Lương Húc không nói gì thì gã lẩm bẩm: “Thích sống với con tao đúng không? Hai đứa đều có chim, ôm ấp hôn hít cũng có đẻ được đâu.”
Cuộc điện thoại này mở loa ngoài nên có thể nghe thấy rõ ràng những lời nói bẩn thỉu, cảnh sát đứng bên cạnh ai cũng nhíu mày.
Nhưng ngược lại Lương Húc trở nên bình tĩnh.
Đúng vậy, La Quế Song dùng lời lẽ ác ý chứng tỏ trong lòng đối phương cũng đang chần chừ.
Gã không có điểm nào khác để công kích nên mới cố làm mọi cách để chọc tức mình.
Thật nực cười, kẻ thù mà bản thân truy tìm mười hai năm vậy mà lại nông cạn, lại tầm thường đến thế!
Ngay cả làm đối thủ cũng không xứng.
Lương Húc thờ ơ hỏi gã: “Tiếp theo còn định nói gì đây? Định mô tả lại cho tôi cảm giác của ông khi giết cả nhà tôi à?”
Hắn vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu với các chiến sĩ cảnh sát.
La Quế Song không hề hay biết, gã cười phì một tiếng.
“Ái chà, bà mẹ của mày, trong bụng là con gái!” Gã nhớ lại một cách thích thú: “Tao đã moi ra để xem! Bên dưới không có của quý! Bé gái thì cần làm gì? Mẹ mày chết đáng đời.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Chú Nhỏ
2.
Tôi Coi Các Người Như Anh Em
3.
Hoa Trong Gương: Vô Tình Gặp Người
4.
Tập Hung Tây Bắc Hoang
=====================================
Những cảnh sát ở bên cạnh lập tức phản ứng lại, trước khi Lương Húc gọi điện thoại thì họ đã cài đặt ghi âm, lúc này một người trong đó vội vàng lấy một cuốn sổ ra tiến hành ghi chép.
—— Đây là tình tiết phạm tội của vụ án A Lăng mà La Quế Song chính miệng thừa nhận!
Trước khi gọi điện bọn họ không dám lãng phí từng giây từng phút, trong lúc đợi Nhạc Bình Bình thì Phòng Linh Xu và Trâu Khải Văn đã hướng dẫn Lương Húc cách đàm phán.
“Chúng ta không thể chỉ hy vọng kéo dài thời gian.” Kevin nói: “Đây là một cuộc chạm trán nhỏ, việc giải cứu con tin bắt đầu từ giây phút này.”
Phòng Linh Xu hướng dẫn kiểm soát cảm xúc, còn Kevin thì tập trung chỉ cho hắn cách lợi dụng tâm lý của đối phương một cách hiệu quả.
“Chàng trai trẻ, cậu rất thông minh, những kỹ năng thực chiến mà tôi dạy cho cậu đây chỉ có thể dùng một lần, không thể dùng lần thứ hai.” Kevin nói: “Đối phương tức giận, cậu cũng tức giận, cả hai đều đang kiềm chế để chờ tâm lý của đối phương suy sụp trước —— Nếu như cậu có thể khiến gã tưởng nhầm cậu kích động thì gã sẽ rơi ngược vào trong sự dẫn dắt của cậu.”
“Hành động sau chế ngự được người, hành động trước bị người chế ngự.
Nhìn từ bề ngoài thì ai tức giận trước người đấy thua, nhưng trên thực tế tức giận không có nghĩa là bị động.” Phòng Linh Xu bổ sung: “Mấu chốt là ai có thể dẫn dắt chủ đề.”
Nói có sách, mách có chứng rõ ràng, mạch lạc; Kevin liếc nhìn Phòng Linh Xu một cách dịu dàng.
Anh đưa con ngươi nâu nhìn lại về phía Lương Húc: “Nó giống như trong tình yêu, khi con trai theo đuổi con gái một cách cuồng nhiệt.
Thoạt trông thì quyền làm chủ nằm trong tay đằng gái nhưng sự theo đuổi cuồng nhiệt này có thể ép buộc đối phương làm theo suy nghĩ của cậu, khiến đằng gái rơi vào thế bị động thật sự.”
“Xời, đừng ví dụ kiểu đấy với trai thẳng, cậu ta chả hiểu tí gì về tình yêu đâu.” Phòng Linh Xu nói: “Nói chung bất kể gã nói gì thì cậu đều phải dẫn dắt chủ đề theo hướng cậu cần rồi buộc gã phải trả lời là có hoặc không.”
“Cảm xúc là con dao hai lưỡi, nó có thể khống chế La cũng có thể khống chế cậu —— Hy vọng cậu sẽ không bị cảm xúc chi phối.
Vụ án của cha mẹ cậu có thể được chứng minh hay không phụ thuộc vào biểu hiện của cậu.”
“Chúng tôi không thể đi cùng cậu nên không thể đưa ra chỉ dẫn tức thì cho cậu.” Phòng Linh Xu nắm tay lại đấm một cái lên ngực hắn: “Cậu diễn kịch trước mặt tôi trên núi Hồng Khánh thế nào thì giờ cứ diễn với La Quế Song như thế.
Lương Triều Vĩ của Quan Trung, cố lên!”
Lương Húc lặng lẽ gật đầu với bọn họ, là bảo đảm, cũng là cảm kích.
Lúc này đây là kéo dài thời gian, cũng là một loại xét xử khác —— Cuộc chiến tâm lý, một cuộc chiến âm thầm, có lẽ La Quế Song không biết cũng không quan tâm bây giờ mình sẽ nói gì.
Nhưng Lương Húc cần lời khẩu cung này của gã.
“Ông nói láo.” Lương Húc nói một cách căm tức: “Ông giết bố tôi trước!”
—— Câu hỏi gài bẫy.
Bề ngoài là hỏi “trước” hay “sau” nhưng trên thực tế là đang hỏi “có” hay “không”.
La Quế Song không bị lừa, gã khá cảnh giác: “Liên quan gì đến mày? Đồ bố chết không mẹ, đừng hòng gài bố mày.”
—— Bố chết không mẹ.
Hàm răng cắn chặt đến phát đau nhưng Lương Húc không nói một lời, hắn quay sang nhìn hai người cảnh sát đang ghi chép và thu âm.
Cảnh sát nhìn về phía hắn với vẻ mong đợi, hy vọng hắn có thể dẫn dắt La Quế Song nói thêm mấy lời một lần nữa.
Vào lúc này họ không có thời gian để quan tâm đ ến cảm giác của Lương Húc, họ muốn vạch trần vết sẹo mười hai năm của hắn trước mặt tất cả mọi người, còn muốn chính miệng hắn truy hỏi —— Một cách từ tốn Lương Húc rời khỏi micro, hắn hít sâu một hơi rồi tiến hành dẫn dắt lần thứ hai: “Được, mẹ tôi bị chết không oan, nhưng ông có biết vợ của Trưởng Ban Đỗ vốn không mang thai không? Chẳng phải ông chuyên giết phụ nữ có thai sao?”
—— Câu hỏi dụ mang tính đánh lừa.
Thực tế La Quế Song không chỉ ra tay với những gia đình có phụ nữ mang thai.
Ở những vụ ban đầu thì xu thế của gã là những “đối tượng có thân hình gần giống với phụ nữ có thai”, ở những vụ sau đó thì chỉ cần là những gia đình có con cũng sẽ k1ch thích ý nghĩ giết người của gã.
Lương Húc bỏ Xe giữ Mã, vụ án A Lăng đã khiến cho La Quế Song cảnh giác, vậy thì đổi sang hỏi một vụ án khác.
“Ai bảo ả trông giống?” Lời còn chưa dứt thì La Quế Song đã bắt đầu nôn nóng, gã cũng nhận ra Lương Húc đang dụ gã thú nhận hành vi phạm tội.
Gã quát lên đe dọa:
“Thằng chó, tao biết cảnh sát đang ở cạnh mày.
Mày cũng là số bị xử bắn, cả nhà Lư Thế Cương do mày giết, có chết thì cả tao với mày cũng đừng mong thoát liên can!”
Đúng là súc sinh, đến lúc này mà còn có thể hắt nước bẩn, tuy đầu óc của gã quái đản nhưng quả thật không coi là ngu dốt!
Lương Húc nhếch miệng cười mỉa: “Tôi làm, tôi nhận nhưng sao ông làm lại không dám nhận? Ông chỉ biết ức hiếp kẻ yếu, nhà của Trưởng Ban Đỗ có chó có bảo vệ, ông hoàn toàn không phải người một mình một ngựa hành hiệp trượng nghĩa, bớt dát vàng lên mặt mình đi!” Hắn gằn từng chữ một cách cay nghiệt: “Trốn chui trốn lủi như lũ chuột nhắt —— Chỉ với cách làm người này của ông thì tôi sẽ mãi mãi không cho Hiểu Ninh biết đến ông! Chính bản thân cậu ấy cũng không nhận ra ông! Ông không xứng làm bố của cậu ấy!”
Câu “Không cho biết đến” này thật sự đâm trúng chỗ đau của La Quế Song, La Quế Song gào lên: “Mày dám? Mày dám?”
“Có gì mà tôi không dám? Hiểu Ninh vốn không muốn gặp ông, cậu ấy có tôi là đủ rồi.
Mười mấy năm qua ông có từng chăm sóc cậu ấy? Có từng bỏ một xu cho cậu ấy?” Lương Húc cũng nổi cơn tức: “Uổng cho tôi còn từng nể ông là có chút lòng nghĩa hiệp, ra mặt thay cho dân chúng huyện Kim Xuyên.
Giờ xem ra thì điểm mạnh duy nhất này ông cũng không có, ông chỉ là đồ rác rưởi bất lực hành hạ phụ nữ và trẻ em đến chết!”
“Sao lại không phải tao! Là tao! Lúc bố mày giết người thì mày còn chưa mọc đủ lông đâu! Mày có tin tao đập chết mấy đứa con hoang này không? Mày có tin không?!”
Cảnh sát định ra hiệu cho Lương Húc đừng kích động thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt Lương Húc nhìn sang, sáu con mắt chạm nhau, Lương Húc vẫn còn nét giận dữ trên gương mặt nhưng lại khẽ gật đầu với bọn họ.
Trái tim đang treo lơ lửng của mọi người được thả xuống.
Cậu bé ngoan! Hữu dũng hữu mưu!
Vụ án thứ hai ở huyện Kim Xuyên đã được xác nhận.
Nhưng không thể tiếp tục hỏi nữa để tránh cho La Quế Song trút giận lên đầu con tin.
Quả nhiên ngay sau đó La Quế Song muốn gặp La Hiểu Ninh: “Mang con trai tao đến đây! Mang đến đây! Nửa tiếng! Mang đến đây!”
Lương Húc im lặng trong chốc lát.
La Quế Song vẫn gào thét trong điện thoại.
“Cậu ấy vừa truyền kali clorid, hiện tại đang phản ứng với thuốc, đi đường sẽ buồn nôn.” Lương Húc nói từ tốn: “Bốn giờ, bốn giờ chúng tôi sẽ tới gặp ông.
Nhưng ông phải đảm bảo không được có bất cứ hành vi thô bạo nào với Hiểu Ninh.”
Đây là đang tranh thủ thời gian cho Phòng Linh Xu, tranh thủ thêm nửa tiếng đồng hồ.
La Quế Song không lên tiếng.
“Ngoài ra tôi muốn ông đồng ý với tôi một điều kiện, đây cũng là yêu cầu của Hiểu Ninh.” Lương Húc bình tĩnh nói: “Tôi muốn ông đồng ý với chúng tôi thả con tin ra —— Ông ở tầng sáu, bắt đầu từ lúc chúng tôi đến chân tòa nhà thì cứ lên một tầng tôi muốn ông thả một đứa bé.”
—— Ngàn lời vạn chữ, chỉ vì yêu cầu cuối cùng này.
Thả con tin.
Trâu Khải Văn đã dặn đi dặn lại: “Có lấy được khẩu cung để chứng minh cho vụ án không chỉ là phụ, đó chỉ là vỏ bọc —— Phải khiến cho La Quế Song tưởng nhầm cú điện thoại này có mục đích là hỏi cung gã, như vậy thì bất cứ yêu cầu gì sau đó của cậu cũng sẽ làm gã thả lỏng cảnh giác.”
“Trong nhân cách tội phạm sẽ luôn tồn tại ý thức tự cứu rất cao, họ sẽ không thể kiềm chế mà nghĩ đến ‘mình’ trước, sau đó mới nghĩ đến ‘người khác’.” Phòng Linh Xu tiếp lời một cách trôi chảy: “Cậu nói bóng nói gió với gã chắc chắn sẽ làm nhiễu loạn sự phán đoán của gã, khiến gã không ngừng suy nghĩ về việc liệu mình có tiết lộ chân tướng vụ án hay không —— Cho dù đã biết cảnh sát sẽ quy tội cho gã nhưng trong thời gian ngắn gã vẫn rất khó thoát khỏi hướng tư duy thông thường này.”
Suy nghĩ của hai người họ liền mạch như thể tất cả nội dung đều đến từ cùng một bộ não.
“Phải đợi cho cảm xúc của gã bộc phát.
Gã bộc phát lúc nào thì cậu đưa ra yêu cầu lúc đó.”
“—— Đó sẽ là thời điểm chúng ta giải cứu con tin.”
Một lúc lâu sau La Quế Song cười khẩy một tiếng: “Mẹ kiếp mày nghĩ bố mày ngu hả? Thả hết con tin rồi thì cảnh sát đến bắn bố mày thành tổ ong à?”
“Ông có thể để lại một người.” Lương Húc bình tĩnh trả lời, giờ phút này hắn quyết không thể phụ lòng tin tưởng của Phòng Linh Xu: “Có bảy con tin, tôi chỉ cần sáu.
Nếu có bất cứ cảnh sát nào đi lên cùng tôi thì ông có thể nổ súng bắn chết người cuối cùng đó.”
La Quế Song hỏi hắn với vẻ thích thú: “Thế tao thả con tin thế nào? Ngoan ngoãn đưa xuống tầng cho mày là không thể nào.”
“Không cần.” Giọng nói của Lương Húc lạnh lẽo như băng: “Đẩy thẳng xuống qua cửa sổ.”
—— Đẩy con tin xuống từ tầng sáu!
Ý nghĩ này cũng khiến La Quế Song phải sững sờ.
Chỉ chốc lát sau gã khen ngợi một tiếng: “Khá lắm, thủ đoạn độc ác, Đại Cương chết trong tay mày không thiệt thòi!” Dường như vẫn thấy chưa đủ, gã cười phá lên: “Nếu mày đi Myanmar với tao thì cũng là một người hùng!”
Lương Húc không nói gì, hắn căng thẳng chờ La Quế Song đồng ý.
Nhưng La Quế Song cười to một lúc lâu sau thì nói: “Đ1t m3 mày nghĩ hay lắm! Bố mày có chết cũng muốn chúng nó chôn cùng hiểu không? Mẹ kiếp có đến không? Không đến thì tao sẽ giết người! Ra điều kiện với tao? Mày là cái thá gì!”
“Bốn giờ!” Gã quát: “Bốn giờ không đến thì tao với mày gặp lại ở lò hỏa táng!”
Nói xong thì gã định cúp điện thoại.
“Từ từ.” Lương Húc nói: “Ông có còn muốn gặp La Hiểu Ninh nữa không?”
“Mẹ kiếp mày bị ngu à? Tao bảo mày mang đến đây, đã nói là bố mày không thả con tin!”
“Thả hay không là chuyện của ông.” Lương Húc đè giọng thấp xuống: “La Hiểu Ninh ở trong tay tôi, ông có muốn cậu ta sống không?”
“…” Nhất thời La Quế Song không hiểu hắn có ý gì: “Thằng chó, cảnh sát ở cạnh mày, mày có thể làm gì? Mày dám làm gì?”
“Chẳng làm gì cả.” Lương Húc nói một cách thản nhiên: “Có những lúc giết người không cần dùng tay, chỉ cần dùng miệng.”
La Quế Song không trả lời hắn.
Không trả lời cũng chẳng sao.
Lương Húc tin sự phán đoán của Phòng Linh Xu —— “Chuyện của cậu và Hiểu Ninh chắc chắn La Quế Song biết, nếu không thì gã đã chỉ yêu cầu gặp Hiểu Ninh mà không cần gặp cậu.
Từ lúc cậu làm cho Hiểu Ninh tỉnh lại thì chắc chắn gã đã nghe về mối quan hệ giữa các cậu.”
“Đánh cược một lần.” Phòng Linh Xu nói: “Cược rằng gã biết con trai một lòng một dạ.”
Cậu tùy tiện nói ra bốn chữ “một lòng một dạ” khiến gương mặt của Lương Húc hơi đỏ lên —— Màu đỏ thoáng hiện rồi lại biến mất.
Mọi chuyện đều đúng như dự liệu của Phòng Linh Xu, quả thật La Quế Song canh cánh trong lòng về mối quan hệ giữa con trai và Lương Húc, cũng biết La Hiểu Ninh một lòng hướng về Lương Húc, nếu không thì ban đầu gã đã không chửi hai người “ôm ấp hôn hít”.
Lương Húc nhớ tới La Hiểu Ninh thì không khỏi cảm thấy đau nhói trong lòng, rồi lại nhìn vẻ mặt thử xem của Phòng Linh Xu thì không nhịn được lắc đầu: “Linh Xu, anh là người thích đánh cược nhất mà tôi từng gặp.”
“Liều ăn nhiều.” Phòng Linh Xu nói: “Không vào hổ home sao bắt được hổ baby, tôi là kiểu người gì cậu còn chưa biết? Sống tới ngày hôm nay đều nhờ làm bậy cả.”
Kevin xoa đầu cậu, ảm đạm không lên tiếng.
“Phải, tôi bị cảnh sát bắt giữ nên không giết người được.” Giờ phút này giọng nói của Lương Húc nhẹ như nước nhưng lại lạnh như băng: “Nhưng nếu tôi muốn cậu ta chết vì tôi thì ông nói xem cậu ta có đồng ý không?”
Hắn không chút che giấu oán hận trong lòng, nhẹ nhàng hắn thốt ra từng chữ: “Dù sao tôi cũng bị tử hình.
Chú La à, chỉ cần tôi mở miệng thì chắc chắn cái gì Hiểu Ninh cũng chịu, chú có tin không?”
Chưa từng được chứng kiến một mặt ác độc như vậy của hắn nên hai người cảnh sát hình sự ngồi hai bên cũng không khỏi đứng dậy.
—— Biết rõ là hắn đang dùng thủ đoạn nhưng chính mắt nhìn thấy một người ngay thẳng, lương thiện lộ ra vẻ mặt u ám như vậy quả thật khiến người ta ớn lạnh.
Yên tĩnh tựa như nghĩa địa.
Thời gian trôi qua từng chút một, Lương Húc và La Quế Song cùng im lặng giằng co —— Bọn họ đều đang đếm thời gian chờ đối phương lùi một bước trước.
Cuối cùng La Quế Song nghiến lợi nói: “Được, bố mày đồng ý.
Cút con mẹ mày đi!”
Gã không muốn nghe thêm bất kỳ một lời nào nữa, lập tức cúp điện thoại.
Ở phía bên này Lương Húc đặt điện thoại xuống thì gần như mồ hôi túa ra như mưa, mồ hôi lạnh chảy qua thái dương của hắn cùng với sự tức giận và sợ hãi.
Mr.
Trâu nói đúng, suy bụng ta ra bụng người, chỉ có kẻ ác mới tin vào sự đe dọa độc ác.
“Nếu như cậu nói với tôi muốn Hiểu Ninh đi chết thì chắc chắn tôi và Linh Xu sẽ cười phá lên.” Kevin nhẹ nhàng nhắc nhở hắn: “Nhưng La Quế Song không giống vậy.
Gã là một kẻ hung ác lại cố chấp nên tự nhiên sẽ nghĩ người khác cũng tàn nhẫn giống mình.”
Người có tình coi vạn vật đều hữu tình, kẻ vô tình cho rằng vạn vật đều ích kỷ.
Đến lúc này thì toàn bộ tính toán của hai người Trâu Phòng đều chính xác.
Lương Húc không giấu được sự kính phục trong lòng, về bày mưu nghĩ kế thật sự là thầy giỏi ắt có trò hay, ở trên núi Hồng Khánh bản thân mình thua bởi hai người họ quả là không oan uổng —— Lúc đó Phòng Linh Xu đã trao đổi thông tin với Trâu Khải Văn như thế nào đến giờ Lương Húc cũng chưa nghĩ ra.
Bọn họ quả thật có thần giao cách cảm, đây không phải là chuyện mà một người ngoài như mình có thể hiểu được.
Hắn nhớ lại hình ảnh hai người đó đứng cạnh nhau, từng người phân tích cuộc đàm phán sắp tới bằng giọng điệu nhanh nhưng không vội vã, rồi thái độ bình tĩnh của họ, cách họ suy nghĩ về vấn đề —— Mọi nét mặt và cử chỉ đều có một sự phù hợp tinh tế khó nói bằng lời.
Não bộ của một trai thẳng như Lương Húc rất ít khi suy nghĩ về những điều liên quan đến tình yêu, nhưng vào khoảnh khắc ấy hắn cũng cảm thấy hai con người ở trước mắt quả đúng là một đôi do trời đất tạo nên.
Hắn đã hiểu vì sao Phòng Linh Xu lại yêu Trâu Khải Văn đến vậy, cũng hiểu vì sao Trâu Khải Văn phải vượt quãng đường dài xa xôi tới tìm Tiểu Phòng của anh.
Phòng Linh Xu muốn tự mình đến Hai Lẻ Bảy, chuyến đi này quả thật là mạo hiểm tính mạng nhưng hắn không nhìn ra được chút vướng mắc vì sinh ly tử biệt nào trên gương mặt hai người, cả hai đều điềm tĩnh một cách tự nhiên.
Người giống nhau thì sẽ yêu nhau, hiểu nhau thì mới nảy sinh tình cảm.
Bỗng nhiên hắn cũng rất muốn gặp La Hiểu Ninh.
Nếu như có thể sống sót trở về.
Lương Húc không muốn đưa ra yêu cầu với Phòng Linh Xu vào lúc này, bất cứ yêu cầu nào vào giờ phút này với Phòng Linh Xu mà nói đều có vẻ quá vô liêm sỉ.
Phòng Chính Quân còn đang cấp cứu, Trâu Dung Trạch cũng chỉ có thể chờ đợi.
Như để đáp lại suy nghĩ của hắn, khi Lương Húc vừa trả điện thoại lại cho cảnh sát thì Mr.
Trâu bước nhanh lên tầng: “Thế nào?”
“Tôi tranh thủ được đến bốn giờ.” Lương Húc nhìn anh: “Linh Xu đâu?”
Sắc mặt của Kevin có phần tái nhợt, chỉ là trước nay anh luôn nhã nhặn phóng khoáng nên không nhìn ra được quá nhiều cảm xúc.
“Cậu ấy còn đang chuẩn bị, cậu đi theo tôi trước đã.”
“Đi đâu?”
Trâu Khải Văn kéo hắn đi: “Cảnh sát trưởng Lý —— Cục trưởng Lý có một vài sắp xếp cho cậu.”
Xuống tới tầng mười bốn, cả tầng này đều là ICU, Trâu Khải Văn không nói một lời nhanh chân đi về phía trước, Lương Húc đeo xích dưới chân, phía sau còn có cảnh sát áp tải nên chỉ có thể cố gắng bước nhanh theo —— Từ trong phòng bệnh ở cuối hành lang Lý Thành Lập ra đón.
“Nãy giờ tôi vẫn luôn nghe.” Từ xa ông ta đã nói: “Chàng trai, cậu làm tốt lắm.”
Lương Húc không biết phải nói gì, công lao là nhờ hai người Trâu Phòng biết cách chỉ đạo, hắn không muốn kể công nên chỉ có thể im lặng đáp lại.
—— Rồi đột nhiên, như thể không ai ngờ đến một giọng nói phát ra từ căn phòng bệnh vừa đi ngang qua.
“Anh ơi.”
Lương Húc ngạc nhiên quay đầu lại —— Chẳng có gì cả, cũng chẳng có ai.
Âm thanh ấy rõ ràng là giọng của La Hiểu Ninh!
Lương Húc đứng im ngẩn người, hắn không chú ý đến biểu cảm phức tạp trên gương mặt của Trâu Khải Văn.
Lúc này hắn hoàn toàn không nghĩ được gì nữa mà chỉ thầm nghi ngờ bản thân nghe nhầm.
Không còn ai lên tiếng.
Nhưng cửa phòng bật mở.
Cánh cửa mở một cách khó khăn chậm rãi, có người lảo đảo vịn cửa bước ra khỏi phòng bệnh, cậu bước ra dưới ánh mặt trời.
Trong ánh sáng mùa thu, cậu ngẩn ngơ đối diện với ánh mắt của Lương Húc.
—— Không phải La Hiểu Ninh thì là ai?
Hết chương 58..