Tập Hung Tây Bắc Hoang FULL


Buổi tối về nhà Phòng Linh Xu ngồi trước gương tẩy trang, Kevin như Trương Sưởng vẽ mày ở bên cạnh ân cần, thành thạo đưa bông tẩy trang cho cậu.
(*)“Trương Sưởng vẽ mày” bắt nguồn từ chuyện mỗi ngày trước khi lên triều Trương Sưởng đều tự tay vẽ lông mày cho vợ, ẩn dụ cho mối quan hệ vợ chồng tốt đẹp.
“Vẫn để lại chút dấu vết.” Anh vuốt nhẹ nơi lõm vào giữa hai lông mày của Phòng Linh Xu: “Không biết mấy năm nữa có lành được không.”
Nói xong anh dứt khoát làm giúp cậu, thấm nước tẩy trang rồi từ từ xoa tròn giữa hai đầu lông mày.
Được gần gũi với sắc đẹp, công việc này làm rất sảng khoái.
Phòng Linh Xu ngoan ngoãn đưa mặt ra, miệng thì cười nói: “Em đã thành công dạy được cho anh rồi.

Bây giờ anh tẩy trang rất thành thạo, kỹ năng trang điểm cũng không tệ.”
“Việc này cũng không khó lắm.” Kevin nói một cách đương nhiên: “Miễn là em cần.”
Nhan sắc của Phòng Linh Xu bắt đầu từ PS, kết thúc một cách bất ngờ rồi tái sinh với kỳ tích.
Cậu ngụp lặn trong giới mấy năm nay, “Bốn tà thuật lớn của Châu Á” chỉ có chuyển giới của Thái Lan là cậu chưa từng thử.

Nếu nói đúng theo lương tâm thì từ trước đến nay các fan chưa bao giờ cảm thấy ngoại hình của cậu đẹp là bao, nhưng fan não tàn phải có tinh thần của fan não tàn, nhiều năm qua vẫn cưỡng ép nhắm mắt tâng bốc “Nữ thần Nguyện Vọng của tui đẹp nhất vũ trụ”.
(*)“Bốn tà thuật lớn của Châu Á” là kỹ thuật chuyển giới của Thái Lan, kỹ thuật thẩm mỹ của Hàn Quốc, kỹ thuật trang điểm của Nhật Bản và kỹ thuật photoshop của Trung Quốc.
Dựa vào PS trình độ vẽ tay và trang điểm trình độ dịch dung mà anh Nguyện Vọng Nhỏ đẹp suốt bao nhiêu năm dưới lời tâng bốc mù quáng của người hâm mộ.

Trong lòng cậu vẫn luôn có kế hoạch sẽ thoái ẩn giang hồ khi công thành danh toại, cũng thường xuyên nói đùa phải kiếm tiền đi Thái Lan phẫu thuật —— Nhưng chỉ là nghĩ mà thôi, gương mặt của chính mình dù có không đẹp thế nào thì cũng đã nhìn nhiều năm vậy rồi, Phòng Linh Xu không nỡ đụng dao kéo.
Hoàn toàn không ngờ được rằng bắt một tên La Quế Song đã đưa cả mặt mình vào.
Vết bỏng rất nghiêm trọng, hơi nóng của vụ nổ làm bỏng mặt của cậu, để lại một vết sẹo lớn kéo từ trán xuống má trái.
Kevin thì lại thấy mừng: “Cũng may không bị thương đến mắt.”
Trên lưng cũng vô cùng thê thảm, vốn dĩ sẽ không đến nỗi bị cháy thành như vậy —— Bởi vì lúc đó trên người cậu quấn đầy băng dính rồi bị bốc cháy, sau đó lại vật lộn với hung thủ một lúc lâu nên băng dính tan chảy đã để lại trên cánh tay và trên lưng cậu từng vết từng vết lồi lõm.
Hơn nửa năm sau đó, mỗi ngày đều phải mặc quần áo nịt và cầu nguyện đừng để lại sẹo lồi.
Trong vòng một tháng đầu tiên, các buổi tối không thể nào ngủ được vì toàn thân đau nhức, cơn đau và sự ngứa ngáy của vùng da đang lành và phát triển càng đến rạng sáng thì càng trở nên tồi tệ.
Vì vậy Kevin đã hình thành đồng hồ sinh học tỉnh dậy vào nửa đêm —— Cứ đến chín giờ là họ đi ngủ để đảm bảo thói quen sinh hoạt lành mạnh rồi đúng một giờ sáng thì anh tỉnh giấc, Phòng Linh Xu nằm bên cạnh anh co quắp r3n rỉ, Kevin bèn ngồi dậy xoa bóp cho cậu.
“Ngứa quá.” Phòng Linh Xu thấy anh tỉnh rồi thì cảm thấy xấu hổ: “Em muốn gãi quá đi…”
Cậu chỉ kêu ngứa chứ không kêu đau, nhưng gương mặt cậu thì tràn đầy vẻ đau đớn không thể nào che giấu.
Đau đớn ban đêm là cái đau nhẹ nhất trong những cơn đau, điều đáng sợ hơn đó là quần áo nịt, mỗi lần cởi ra mặc vào thì đều giống như một lần trải qua cực hình.

Nó giống như xé da ra rồi lại dính vào.
“Em nắm lấy tay tôi.” Kevin siết chặt tay cậu: “Kêu ra, đừng nhịn.”
Bọn họ vượt qua ba tháng gian nan trong tiếng kêu gào, nương tựa vào nhau chẳng qua là như vậy thôi, dù khó khăn đến mấy thì ít nhất họ còn có nhau ở bên.
Có bàn tay này là có thể kiên trì.
Nhưng điều khó kiên trì hơn nữa còn ở phía sau.
Mỗi một bệnh nhân bỏng đều từng trải qua quãng thời gian đi từ tuyệt vọng đến hy vọng, rồi lại từ hy vọng đi đến tuyệt vọng.

Ban đầu là vết lở loét ghê sợ, sau đó từ từ lành lại rồi đóng vảy.
Khi vết thương đóng vảy thì tràn ngập hy vọng, hy vọng vết sẹo sẽ biến mất và còn có thể trơn mịn như mới.
Nhưng trên thực tế cái mà nó mang lại là gương mặt không thể nào nhẵn nhụi được nữa.
Trong ba tháng đó, lúc đầu mỗi ngày Phòng Linh Xu đều soi gương mong ngóng vết sẹo có thể biến mất sớm một chút, nhưng sau đó thì dần dần tuyệt vọng không bao giờ soi gương nữa.
Các đường nét trên khuôn mặt biến dạng hoàn toàn, những vết sẹo khiến cho gương mặt cậu trở nên méo mó.
—— Muốn tự an ủi mình là “Không sao cả”, cũng muốn cởi mở hơn một chút nhưng chung quy cậu không muốn dùng khuôn mặt này để đối mặt với thế giới, càng không muốn các fan trước đây biết tình trạng hiện tại của cậu vì vậy đã từ chối tất cả các cuộc phỏng vấn.
Nhưng sức nóng thì không thể ngăn cản được, từ khi vụ án bắt cóc ở Tần Đô bùng nổ trên mạng thì hàng chục nghìn fan nam ngày ngày đều khóc lóc kêu gào để lại tin nhắn: “Nữ thần Nguyện Vọng, em có khỏe không?”
Khỏe chứ, rất khỏe, mỗi ngày chìm trong ngọt ngào không biết xấu hổ, chỉ là mặt hơi ghê sợ cậu nhìn xong sẽ tuyệt vọng thôi.
Quả thật không biết tại sao ảnh cậu đi khám lại bị truyền ra —— Một phen náo loạn, fan đau lòng đến mức ngất xỉu.

Vốn còn có thể an ủi mình là dù nữ thần Nguyện Vọng bị bỏng thì cũng chỉ thành một vết sẹo nhỏ xinh như trong phim huyền huyễn, nhưng vết sẹo cắt ngang hai má trong tấm hình này thật sự đã đâm chết trái tim của người hâm mộ.
Mọi người khóc như chó, rồi lại cảm thấy nữ thần —— Không, bây giờ không gọi được hai chữ “nữ thần” nữa, là anh trai người hùng đã hi sinh vì nhân dân, quả thật giống như nữ thần trong truyện tranh mà cậu cos hy sinh sắc đẹp vĩnh hằng vì hòa bình vũ trụ.
Phòng Linh Xu không đăng một bài Weibo nào nhưng số lượng người theo dõi tăng vọt lên năm trăm nghìn, cậu trở nên nổi tiếng.
—— Nhưng đối với fan nam si mê mà nói thì nổi tiếng cũng có ích gì, một trăm triệu lượt thích và bình luận cũng không đổi lại được gương mặt xinh đẹp năm đó của nữ thần Nguyện Vọng.
Bình luận mỗi ngày trên Weibo đều rất thê lương, như thể nữ thần đã hi sinh vì nhiệm vụ.

Mọi người liên tục like các bức ảnh trước đây của cậu.
Vào ngày lễ Giáng Sinh năm ấy những người hâm mộ đã tỉ mỉ chế tác một album ảnh động, trong đó là những bài đăng vui đùa hàng ngày suốt mười năm qua của Nguyện Vọng Nhỏ.
Phòng Linh Xu cầm điện thoại di động ngồi trên bồn cầu khóc nức nở.
Kevin nghe tiếng cậu khóc ở trong phòng tắm thì đứng ngoài không dám đi vào, sợ đi vào sẽ khiến cậu càng đau lòng hơn.

Phòng Linh Xu kéo cuộn giấy chạy ra, rồi khóc lóc nhào vào lòng anh.
“Khóc đi, khóc đi.” Kevin xoa mặt cậu: “Khóc ra sẽ dễ chịu hơn nhiều.”
“Em cũng muốn lạc quan một chút.” Phòng Linh Xu nức nở nói: “Nhưng không làm được, trong lòng thật sự suy sụp.”
“Vậy chúng ta ra ngoài đi dạo một lát?”
“Không đi.” Phòng Linh Xu vẫn cứ khóc: “Trừ anh ra em không muốn gặp ai…”
Kevin không nói gì mà ôm chặt cậu.
Chỉ có ở trước mặt Kevin mới thoải mái được đôi chút, Phòng Linh Xu cũng không biết tại sao mình lại tin tưởng anh như vậy.
Có lẽ kiếp trước Trâu Khải Văn nợ cậu, kiếp này ngoại trừ tình yêu ra Phòng Linh Xu cũng không biết phải lấy gì để trả cho anh.

Mọi thứ từ nội tâm, thân thể cho đến vết thương của cậu đều do Kevin thoa thuốc giúp cậu.
“Tôi nghe nói Linh Xu là tên một bộ sách Trung y.” Kevin bế cậu lên: “Nhất định em sẽ giống như tên gọi của mình, bệnh gì cũng sẽ khỏi.”
(*)“Linh Xu” là phần thứ hai trong “Hoàng Đế nội kinh” là một tài liệu y học cổ của Trung Quốc, được coi là nguồn gốc giáo lý cơ bản của nền y học cổ truyền Trung Quốc trong hơn hai thiên niên kỷ.
Mùa xuân năm 2016, Kevin nhìn cậu ngồi trước máy tính với vẻ kiên quyết, trịnh trọng xóa bỏ tài khoản Weibo.
“Xóa đi thôi.” Phòng Linh Xu nói: “Dù sao nguyện vọng cũng đã thực hiện được rồi, chẳng cần giữ nó lại nữa.”
Bất cứ bức ảnh đáng yêu nào so với gương mặt xấu xí ngày hôm nay cũng đều là một sự tra tấn —— Nơi này đã không còn là thiên đường 2D nhỏ hạnh phúc nữa mà trái lại là nơi thương tâm, đầy năng lượng tiêu cực.
“Mọi người đến đi trong vui vẻ, không còn em thì cũng sẽ có những tiên nữ tác oai tác quái khác.”
Phòng Linh Xu tự an ủi bản thân mình.
“Chúng ta còn có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ.” Kevin nói: “Sẽ có cách.”
“Không làm.” Phòng Linh Xu chui đầu vào trong chăn.
Nếu như làm xong vẫn như vậy thì cuộc đời này đúng là down đến đáy vực.

Phòng Linh Xu thật sự sợ, bởi vì nửa năm qua cậu tận mắt chứng kiến vết sẹo của mình càng ngày càng trở nên đáng sợ.
Cậu không dám tưởng tượng sau đó sẽ như thế nào, cũng chưa từng sợ bị thương thêm lần nữa đến vậy.

Cậu đã chịu đựng mùi của bệnh viện và cảm giác dao phẫu thuật rạch trên người đủ lắm rồi, cũng đã chịu đựng sự đau đớn và tra tấn của việc điều trị quá đủ rồi.
Đó là một khoảng thời gian vô cùng hèn nhát và chán nản.

Trong y học đó là chứng rối loạn căng thẳng đến muộn, còn với Phòng Linh Xu thì là suy sụp ý chí hoàn toàn.
Việc nhập cư của Trâu Khải Văn cũng lần lữa không thành công, anh đã nộp đơn từ chức nhưng vẫn mãi không được nhập quốc tịch Trung Quốc, thậm chí còn không đủ tư cách đăng ký thường trú mà chỉ có thể tạm trú.
Phòng Linh Xu đã xem trộm được thư bàn bạc chuyện về nước trong máy tính của anh.
Phòng Linh Xu không nói gì cả bởi vì cậu không đủ tư cách yêu cầu Trâu Khải Văn bất cứ điều gì.

Cậu không thể cứ mãi mong chờ Kevin sẽ ở lại Trung Quốc, nhưng tình trạng cơ thể cậu thì hoàn toàn không thể theo anh về Mỹ.
Hai người không ai đề cập tới việc này, có lẽ Kevin không biết Phòng Linh Xu xem trộm thư còn Phòng Linh Xu cũng giả vờ như không có chuyện gì.
Mỗi ngày đều đang đếm ngược đến hồi kết của tất cả tình yêu và hy vọng.
Đó là vào mùa thu năm thứ hai, sau một thời gian dài chờ đợi thì rốt cuộc Trâu Khải Văn cũng ngả bài với cậu.
Anh bế Phòng Linh Xu từ trên giường dậy: “Có chuyện này tôi muốn nói với em.”
Phòng Linh Xu không cười nổi bởi vì mỉm cười sẽ lại càng xấu xí hơn, cậu cúi đầu: “Anh nói đi.”
“Tôi dự định quay về Mỹ.”
Cuối cùng cũng nói ra.
“Nên như thế.” Phòng Linh Xu nói một cách khó nhọc: “Anh không thể ở đây làm bảo mẫu mãi được.” Lời vừa ra khỏi miệng thì cậu không kiềm chế được thuận miệng nói: “Anh nên về Texas, đó mới là nhà của anh.”
Không cẩn thận nói ra việc bản thân nhìn trộm, dù sao có nói hay không cũng không quan trọng.
Kevin nhìn cậu chăm chú, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
“Linh Xu, em lén xem thư của tôi có đúng không?”
Bỗng nhiên nước mắt của Phòng Linh Xu trào ra, không phải ấm ức mà chỉ là tuyệt vọng, bởi vì biết mình chẳng hề xứng đáng nhưng trong lòng chung quy vẫn luyến tiếc.
Kevin ngồi đối diện cậu nói từ tốn: “Có thể nói cho tôi biết em có cái nhìn thế nào về tôi không?”
Phòng Linh Xu nói không nên lời, lúng túng một lúc lâu nhưng cậu vẫn không nói ra được nửa chữ.
Phải nói cái gì? Nói gì được đây? Một người đàn ông độc thân đắt giá như anh, bản thân mình trói buộc anh sáu năm, điều nên có đã có được, điều không nên có cũng đã được hưởng thụ.
Lúc trước muốn kết hôn với anh nhưng đến bây giờ vẫn chưa làm tròn lời hứa.

Nhưng nếu hỏi Phòng Linh Xu có hối hận vì lúc đó đã xông lên bắt La Quế Song hay không thì Phòng Linh Xu vẫn sẽ nói không hối hận.
Có được thì phải có mất.
Bẩm sinh cậu đã thích đánh cược, chưa bao giờ hối hận về bất cứ điều gì mình đã làm.
Hai người cùng im lặng, cuối cùng Kevin nắm lấy tay cậu.
Theo phản xạ Phòng Linh Xu rút tay lại.
Kevin cưỡng ép kéo cậu rồi gằn từng chữ: “Em bị thương nên tôi không thể đòi hỏi em phải mạnh mẽ.

Nhưng Linh Xu, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy tôi nghĩ em không nên nghi ngờ tình cảm của tôi dành cho em.”
Phòng Linh Xu không nghe rõ anh nói gì mà chỉ ra sức lau nước mắt.
“Cho dù sợ hãi đến mấy thì cũng phải thử chấp nhận thách thức, em không thể cứ uất ức sống hết đời như vậy.”
Lần này thì Phòng Linh Xu đã nghe rõ, nhưng không hiểu.
“Phía Đại học Texas mời tôi đến làm việc.

Họ có thể cho tôi một phòng thí nghiệm riêng.” Kevin vuốt nhẹ tay cậu: “Thật ra phòng thí nghiệm thì tự tôi cũng có thể làm được nhưng bên đó có một chuyên gia về thuốc trị sẹo vô cùng nổi tiếng, ông ấy không chịu rời khỏi Texas nên tôi mới chấp nhận đi.”
“…”
Phòng Linh Xu ngạc nhiên ngẩng mặt lên.
Hai người cùng nhìn nhau, rất lâu không nói gì.
“Thật ra tôi biết em vẫn luôn muốn phẫu thuật thẩm mỹ nhưng chưa chuẩn bị tốt tâm lý cho mình.” Kevin nói từ tốn: “Tôi cũng vậy, muốn chữa khỏi vết sẹo của em nhưng lại sợ em cảm thấy tôi có những suy nghĩ khác.”
Anh trông thấy trong mắt Phòng Linh Xu ầng ậng nước thì vươn tay ra lau nước mắt cho cậu: “Nếu em đi cùng tôi thì phải nghe lời tôi, lần này em phải nghe theo sự sắp xếp của tôi.

Đến Mỹ với tôi, ở đó chúng ta sẽ chữa trị lưng cho em trước, đợi khi nào da mặt của em hồi phục đôi chút thì em phải đi Nhật Bản với tôi.

Tôi đã liên hệ với bác sĩ ở đó, là cô Trịnh giới thiệu cho tôi.”
Phòng Linh Xu vẫn không thể tin nổi: “Nhưng làm sao em đi máy bay được?”
Các hãng hàng không sẽ không cho phép cậu lên máy bay với vết thương như vậy.
“Máy bay thuê trọn gói.” Kevin nói: “Em không được phát biểu ý kiến, mọi chuyện đều phải nghe tôi.”
Phòng Linh Xu lại khóc nức nở lần thứ hai, không phải vì đau lòng mà là cảm thấy cuộc đời như một bộ phim điện ảnh, Trâu Khải Văn quả thật mắc chứng rối loạn nhân cách kịch tính, cứ hết lần này đến lần khác khiến cậu xem đến bật khóc.
(*)Rối loạn nhân cách kịch tính (Histrionic personality disorder – HPD) là một chứng rối loạn tâm lý được đặc trưng bởi các xúc cảm thái quá và hành vi tìm kiếm sự chú ý quá mức.

Những người bị HPD có nhu cầu cao về sự chú ý, xuất hiện ồn ào và không phù hợp, phóng đại hành vi và cảm xúc của họ, và khao khát sự k1ch thích.
“Tôi không yên tâm để em ở lại Trung Quốc, cho dù cha mẹ em ở bên cạnh em.” Kevin thể hiện sự chuyên quyền độc đoán một cách không hề che giấu: “Chuyện này tôi đã bàn với cha em, ông ấy không cản được tôi cũng không định ngăn cản.”
Phòng Linh Xu nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ, lúc này là thời điểm mình vô dụng và hèn nhát nhất.
“Vì tôi dũng cảm lên một chút.” Kevin ôm lấy cậu: “Giao tất cả cho tôi, sau đó tìm về gương mặt tươi cười của em.”
Bọn họ đã dành trọn hai năm ở Texas, tiến hành phục hồi phần lưng ở đó.

Kế tiếp, mùa xuân năm 2019, bọn họ mang theo hy vọng bước lên máy bay đến Nhật Bản.
Mùa thu ở Kyoto, Sagano được bao phủ bởi lá mùa thu.
Phòng Linh Xu không còn sợ hãi nữa, cậu ở trong khách sạn hăng hái thiết kế gương mặt của mình cùng Trâu Khải Văn, sau đó gửi bản thiết kế phẫu thuật thẩm mỹ vào nhóm chat của Trung tâm Trinh sát hình sự —— Nhóm chat đã trở thành nhóm bạn bè, không nói công việc mà chỉ cãi cọ hàng ngày —— để mọi người tư vấn cho cậu xem gương mặt này có xinh đẹp tuyệt trần hay không.
Mọi người đã lâu không có tin tức gì về cậu, chỉ biết được từ chỗ Phòng Chính Quân là cậu đang đi chữa bệnh, giờ phút này thấy tin của cậu thì quả thật mừng rỡ vô cùng.

Bọn họ hào hứng cùng xem bản thiết kế, trong phút chốc tất cả đều trở nên gượng gạo.
Đặng Vân Phi: “…”
Mẫn Văn Quân: “…”
Nhạc Bình Bình: “…”
Tiểu Dương: “…”
Phòng Linh Xu: “Ơ hay ba chấm tập thể là sao? Có còn là bạn bè không? Hay là tôi đẹp quá làm mấy người không thở nổi?”
—— Tính thẩm mỹ của bản thiết kế khó có thể diễn tả bằng lời, đầy thị hiếu cấp thấp của những người nổi tiếng trên mạng.

Nói đơn giản thì là mắt to thêm một chút, miệng nhỏ lại một chút, mũi cao lên một chút, cằm nhọn hơn một chút.
“Đẹp lắm mà.” Phòng Linh Xu tự tán thưởng: “Cảm giác rất giống Barbie.”
Đặng Vân Phi quả thật không nhịn nổi nữa: “Ông nhất định phải sửa mình thành Lưu Tử Thần à?”
(*)Lưu Tử Thần là một nhân vật nổi tiếng trên mạng Trung Quốc, có biệt danh “Chàng trai mặt rắn”.
Mẫn Văn Quân cũng sắp ói: “Công bằng mà nói thì anh Trâu đối xử rất tốt với ông, ông có thù hận sâu nặng gì với anh ấy mà muốn anh ấy phải sống chung với khuôn mặt này?”
Nhạc Bình Bình cũng phát biểu ý kiến: “Cái này giống như ảnh quảng cáo Kiss me ấy —— Có phải tên là Hoa hồng Versailles không? Phòng Linh Xu, hốc mắt của chú có bao được con ngươi không?”
(*)Mascara Kiss me
Cái quái quỷ gì thế, Phòng Linh Xu làm ầm ĩ lên!
“Á ~~~~ đáng ghét! GATO trắng trợn!”
“Đừng chỉnh sửa động đến xương.” Tất cả mọi người khuyên cậu: “Ông cứ trở lại bình thường giống như lúc trước là được rồi, ông trước đây rất đẹp.”
Đặng Vân Phi gửi tin nhắn thoại, anh ta vừa gửi đi thì Mẫn Văn Quân ngồi ăn bên cạnh bèn giơ chân đá anh ta.
Đặng Vân Phi đỏ mặt: “À không, ý tôi là bây giờ ông cũng rất ổn, không cần phải làm thế.”
Phòng Linh Xu ở đầu bên kia bật cười: “Sao thế? Sợ tôi buồn à?”
Lời mời gọi video vừa gửi tới thì tất cả mọi người trong nhà ăn của Cục Công an cùng túm tụm lại.
“Thật đấy, vết sẹo của ông cũng không phải nghiêm trọng lắm.” Mọi người an ủi cậu: “Đừng động chạm đến xương, cho dù không chỉnh sửa thì bọn tôi cũng cảm thấy ông bây giờ rất đẹp.”
Đây là lời nói xuất phát từ tình cảm, vết sẹo của cậu bao trùm gần một phần ba khuôn mặt có thể nói là dữ tợn.
Phòng Linh Xu hiểu ý tốt của bọn họ, cậu lấy một bản thiết kế khác ra: “Tấm này thì sao?”
“… Đây không phải là ảnh gốc của ông à?”
“Hì hì, tấm này mới là thật.” Cậu lăn tròn trên giường: “Tôi đến Kyoto làm phẫu thuật, được sếp Trịnh của An Long giới thiệu.

Tôi chỉ muốn mọi người cổ vũ cho tôi để khỏi đến lúc tôi phẫu thuật về lại bảo tôi chả tiến bộ gì.”
Mọi người yên tâm: “Được đấy, hoa khôi của hệ thống cảnh sát Trường An mãi mãi là ông.

Với nhan sắc này, người đẹp hơn ông thì không phá án giỏi bằng ông, người phá án giỏi hơn ông thì không đẹp bằng ông.”
Đặng Vân Phi vẫn còn lo lắng: “Giờ co duỗi chân tay còn đau không?”
“Không đau.

Bình bịch nhanh nhẹn như thường, ok?” Phòng Linh Xu ở trên giường cười nói vươn vai: “Vóc dáng cũng không bị biến dạng!”
Là nhờ Mr.

Trâu kiên trì đồng hành cùng cậu tiến hành phục hồi.
Mọi người ở cả hai đầu đều bật cười, rồi bọn họ nhìn thấy gương mặt hoang mang của Mr.

Trâu trong video: “Tôi bảo em đi tắm, em ở đây làm gì vậy? Ồ, Vân Phi à!”
Năm đó trôi qua vội vàng giữa mùa lá đỏ và tuyết mùa đông ở Kyoto, vào thời gian rảnh rỗi trong lúc điều trị Kevin không để ý ánh mắt của người khác kéo Phòng Linh Xu đến Gion ngắm tuyết.
(*)Gion là khu nổi tiếng về Geisha ở Kyoto.
Các Geisha trang điểm lộng lẫy đi ngang qua bên người bọn họ, tay cầm ô Nhật Bản theo phong cách Taisho.
Kevin nói một cách chân thành: “Hy vọng sang năm khi hoa anh đào nở thì em cũng có thể mặc như vậy.” Nói xong thì mấy lời ngả ngớn của anh lại bắt đầu: “Vậy thì chắc chắn tôi khó có thể kiềm chế.”
Phòng Linh Xu muốn cười nhưng lại sợ cười rách mặt nên chỉ còn cách đập anh: “Bi3n thái!”
Kết quả phẫu thuật khiến người ta mừng rỡ —— Phẫu thuật thẩm mỹ tốt nhất không phải là khiến bạn thay hình đổi dạng mà là gương mặt vẫn là gương mặt của bạn nhưng lại thoảng như đã đưa vào Meitu một lần.
(*)Meitu: app chỉnh ảnh phổ biến ở Trung Quốc.
Cậu trở thành chính mình sau khi dùng Meitu.
Bởi vì sự co kéo của vết sẹo dẫn đến các đường nét trên khuôn mặt cậu bị biến dạng méo mó, bệnh viện đã tỉ mỉ nắn chỉnh lại cho cậu.

Nhật Bản là một đất nước mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế vì vậy bác sĩ đã dứt khoát chỉnh sửa hết tất cả những bộ phận không đối xứng trước đây.
—— Mọi vấn đề về tăng sắc tố da, sẹo co kéo đều đã được chữa lành, chỉ còn lại một vết lõm nhỏ giữa hai lông mày.

Với vấn đề này bác sĩ nói rằng không thể làm gì hơn, ông giải thích một cách khó khăn bằng thứ tiếng Trung kiểu Nhật: “Chỗ này, nếu như chỉnh sửa, thì chỉ có thể tiêm filler vào —— Sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến mũi.

Theo tôi, mũi của cậu đã đẹp như vậy, nếu làm đầy ở đây, sẽ làm nó mất đi vẻ ban đầu.”
Phòng Linh Xu cố gắng hết sức để hiểu những gì ông đang nói.
“Gốm sứ Shigaraki, tuy có khuyết điểm nhưng cũng là một phần của vẻ đẹp.” Vị bác sĩ ngoài năm mươi tuổi có một gương mặt sắc sảo, nghiêm nghị đầy khí chất của một bậc thầy nghệ thuật, ông ngắm nhìn tỉ mỉ tác phẩm của mình qua cặp kính gọng vàng: “Vườn khô Nhật Bản —— Nơi trũng sâu chính là sự tồn tại có ý nghĩa kỳ diệu trên gương mặt của cậu.”
(*)Khu vực Shigaraki được công nhận là một trong sáu vùng sản xuất đồ gốm lớn của Nhật Bản trong nhiều thế kỷ.
Vườn khô Nhật Bản (hay Vườn đá Nhật Bản, Vườn thiền – Karesansui):
Phòng Linh Xu: “…???”
Chú đúng là phức tạp, tiếng Trung Quốc nói bập bà bập bẹ mà còn cố phải dùng phương pháp tu từ.

Không tiêm được thì không tiêm được thôi, lôi cả lý luận thẩm mỹ cao siêu như vậy ra làm gì chứ!
Với cả tại sao mặt của tôi lại phải giống vườn Nhật Bản?
“Vết sẹo này, là minh chứng cho vinh quang của cậu.” Bác sĩ thấy vẻ mặt khó nói của Phòng Linh Xu thì sắc mặt càng nghiêm túc hơn, ông đứng dậy rồi cúi đầu: “Người anh hùng chiến đấu chống lại những thế lực đen tối, tôi vô cùng khâm phục!”
“…”
Phòng Linh Xu cảm thấy ông chú này mà còn nói thêm gì nữa thì sẽ bắt đầu bước vào chứng tuổi dậy thì quốc dân mất, cậu và Kevin cùng bật cười.
“Vô cùng cảm ơn.” Kevin đưa tay ra nắm lấy tay ông: “Cảm ơn sự chăm sóc của ông trong ba tháng qua.”
Không cần phải cưỡng cầu, có được kết quả như vậy đã là tốt lắm rồi.

Càng vui hơn nữa đó là rốt cuộc Trâu Khải Văn đã được cấp giấy thường trú cho người nước ngoài, bọn họ trở về nước.
Vết lõm giữa hai lông mày này vốn dĩ Phòng Linh Xu định mặc kệ nhưng nó thật sự quá trẻ trâu, giống như bông hoa điểm trên trán yêu tinh đắc đạo trong phim truyền hình, mang lại một cảm giác tu tiên kỳ quái —— Bác sĩ nói không sai, vết sẹo này khiến cậu thoạt trông càng đẹp hơn, đẹp một cách yêu nghiệt.

Phòng Linh Xu đã quen có một nhan sắc mờ nhạt nên đối với việc mình đẹp thành yêu tinh thì vẫn khó thích nghi.
Mỗi khi ra cửa cậu sẽ dùng kem che khuyết điểm để che vết sẹo này đi, trông qua sẽ bình thường hơn rất nhiều, còn những chỗ khác thì cũng không cần phải trang điểm gì.
Trâu Khải Văn vừa tẩy trang cho cậu vừa lấy thuốc từ trong tủ lạnh ra
Phòng Linh Xu giả vờ giả vịt nói: “Em tự làm là được mà.”
“Haiz, đừng nhúc nhích.” Mr.

Trâu kéo cậu: “Để tôi làm, để tôi làm.”
Chuyện mà bác sĩ Nhật Bản không làm được không có nghĩa là bác sĩ Mỹ cũng không làm được.

Mr.

Trâu có bằng tiến sĩ hóa sinh ở lại Texas hai năm cùng hợp tác với vị chuyên gia về thuốc trị sẹo kia, rồi dựa trên nghiên cứu của mình đã thật sự điều chế ra một loại thuốc mới điều trị sẹo cho người trong lòng.
Dậy sớm trang điểm cùng cậu, tối về tẩy trang giúp cậu sau đó bôi thuốc cho cậu.
Cuốc sống thường ngày của Mr.

Kevin ở Trung Quốc.
Không biết tại sao, hoặc là bởi vì phần mặt luôn phải phơi nắng phơi gió mà loại thuốc này dùng ở trên lưng thì có hiệu quả không tệ nhưng dùng trên mặt thì không có hiệu quả là bao.
“Cứ kiên trì dùng.” Kevin vừa bôi vừa nói: “Năm nay đã nhẵn hơn nhiều so với năm ngoái, nhất định sẽ lành lại.”
Hai người anh nhìn em, em nhìn anh rồi không kiềm chế được lại dán vào nhau thân mật, chẳng thèm để ý đến mùi thuốc ở trên mặt.
Giữa nụ hôn Phòng Linh Xu lại nhớ tới khoảnh khắc cậu bước ra khỏi bệnh viện thẩm mỹ.

Khi đó là thời điểm hoa anh đào nở rộ, dưới gốc anh đào cổ cậu ôm Kevin thật chặt rồi không kìm được lòng cậu hét lên một tiếng đầy vui sướng mà ngây ngô:
“Chú Kevin! Sao em lại đẹp thế này!”
Bốn năm điều trị, những khổ cực trong đó đều đã trở thành quá khứ.

Kevin nhìn chăm chú gương mặt tươi cười rạng rỡ của cậu, nụ cười ấy là lời ngợi khen xứng đáng cho sự dũng cảm và trí tuệ của cậu, hơn hẳn vẻ rực rỡ của hoa anh đào.
“Em vẫn luôn rất đẹp.” Mỉm cười, anh phủi đi cánh hoa anh đào rơi trên người cậu rồi hôn khẽ lên dấu ấn giữa hai đầu lông mày.
“Là mỹ nhân của tôi.”
Hết chương 66..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui