Tập Quên Đi Khoảng Cách

Hôm nay Hải Băng phải về quê nội của Hạo Quân để ra mắt hai ông bà bên ấy, nhưng nói thật nó chẳng muốn đi chút nào,một phần vì Băng không biết Hạo Quân có chịu đến đón không nữa.
Nó từ từ bước xuống cầu thang, phía sau là hai người hầu với 2 vali quần áo. (Về quê có 2 ngày mà những hai vali)
Băng vừa bước xuống đã thấy bà Mai Chi và Hạo Quân đang ngồi nói chuyện với nhau. Khẽ mím môi, khống chế chút cảm xúc, vốn là một cô gái đầy kiêu ngạo nó không thể để người ta thấy được sự vui mừng của nó được.
Hải Băng quay ra phía sau nói với người giúp việc: “Đem hành lý của tôi cho vào xe của anh ta đi.”
"Vâng! Tiểu thư." Khẽ gật đầu, hai người giúp việc đưa hai vali ra ngoài, cô quản gia cũng đi theo để sắp xếp.Nghe tiếng bước chân,Hạo Quân và bà Mai Chi quay đầu nhìn lại.
Một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen xoăn nhẹ buộc gọn ra sau để lộ khuân mặt ngọc ngà xinh đẹp,chiếc cổ dài và đôi bờ vai trắng nõn tuyệt đẹp.Phía dưới để lộ đôi chân trắng thon gọn quyến rũ vẻ đẹp không chút phong trần này thật khiến lòng người xốn xao đối lập với vẻ đẹp mê hoặc vẫn giữ nguyên ánh mắt lạnh lùng.
"Con xuống muộn quá!" Bà Mai Chi thấy nó xuống liền rõ tiếng trách móc “Ai lại để cho vị hôn phu của mình chờ như vậy chứ.”
“Không sao đâu cô ạ,tại cháu đến sớm quá thôi.” Hạo Quân liền nhanh chóng tiếp lời ứng cứu.
Thấy hắn có vẻ ngoan ngoãn,bà ta vui vẻ mà nói: “Cháu không cần nể bác mà bao che cho nó như vậy,sau này cưới nhau về sẽ khổ đấy."
Hải Băng cười lạnh: “Thật đúng là gia đình hòa thuận mà!”
“Con đừng cứng đầu nữa.” Bà ta liếc nó một cái rồi đe doạ: “Đáng lẽ con phải thấy biết ơn khi vị hôn phu đích thân đến đón như thế này chứ.”
Biết ơn-hai chữ này thoáng qua tai nó thật vô vị,biết ơn vì chuyện hôn sự như món quà trao đổi hay vì sự giả tạo của hai bên.
Thấy thái độ này thật khiến bà ta bận lòng khó chịu nhưng trước mặt con rể tương lai không thể la mắng nó,bà ta đành nén sự tức giận vào trong lòng rồi vẫn rất điềm nở không chút sơ hở.
"Hải Băng vốn rất thẳng thắn cho nên nếu nó có nói gì quá đáng thì mong cháu bỏ qua và..." bà Mai Chi dặn dò Hạo Quân như một sự giao phó khiến nó đầy khó chịu.
" Xin lỗi mẹ vì sự thẳng thắn của con khiến mẹ khó xử." nó liếc xéo nhìn Hạo Quân ảm chỉ rằng nó không thích người khác giúp đỡ với hắn thì càng không.
"Con..."
Lúc này, cô quản gia đi vào và nói: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong thưa phu nhân.”
"Cũng không còn sớm nữa cháu xin phép đi trước."
"Được rồi hai đứa đi kẻo trễ" bà ta hiểu ý nên thuận theo Quân,dù gì tranh luận cũng không phải cách hay.Hạo Quân vẻ mặt vẫn điềm tĩnh xoay bước đi phía sau.
"Bọn con đi trước." Nó trước sau vẫn lạnh lùng như vậy, quay sang bà Mai Chi cúi người coi như chào cho có lệ rồi bước đi "Đi thôi!"
Hạo Quân cũng cúi chào bà ta rồi theo nó ra xe.Suốt chăng đường chẳng ai nói với ai câu nào.Không khí trong xe ngột ngạt đến khó thở
Xe dừng lại ở ngôi nhà to nhất trong làng, từ trong nhà hai ông bà đã có tuổi vội vàng đi ra đón. Thấy đứa cháu trai lâu lắm mới về nhà một lần, bà hắn vui lắm, hết nắm tay lại ôm ấp. Bà còn gọi hắn là cún con khiến nó đứng một bên không nhịn được mà bật cười khúc khích, thấy nó cười mặt hắn cũng xấu hổ mà đỏ hết lên. Ông hắn nhìn biểu hiện của hai đứa mà lấy làm hài lòng, hai ông bà mỗi người một tay kéo tụi nó vào nhà. Vì bọn nó là hôn phu - thê của nhau nên sắp xếp chung một phòng cho tiện nâng cao tình cảm.
************************************
Trong lúc đó ở trường, trong phòng giải trí của trường Newport. Bảo Ngọc vứt phịch chiếc túi xuống bàn rồi buông người xuống ghế. Cô đưa tay chống cằm nhìn ra cửa vẻ đầy suy nghĩ, Thế Anh thấy lạ liền hỏi: "Lại sao thế,ai ức hiếp cậu à?"
"Cậu nghĩ có người có thể bắt nạt được tôi sao?" Bảo Ngọc giơ nắm đấm dọa nạt Thế Anh làm anh chàng co dúm người dơ tay ra che người
"Đùa thôi mà!" Thế Anh nhăn nhó rồi chợt đổi đề tài. "Thế cuối cùng là có chuyện gì?"
"Cậu thử nghĩ xem..." Ngọc khoanh tay trước ngực, cô nàng nheo mắt vẻ đang suy nghĩ "... có khi nào Hạo Quân bắt cá hai tay không?"
"Cái gì cơ..." Thế Anh gần như nhảy bật khỏi ghế "Ai bắt...bắt ai...khi nào. ở đâu..."
"Cậu thôi đi..." nhìn cái vẻ táy máy của Thế Anh,Bảo Ngọc rất khó chịu "Sáng tay lúc đi qua nhà Thiên Minh, tớ thấy Hạo Quân chở Hải Băng đi ra từ trong nhà.Trước khi đến đây tớ cũng đã điều tra rồi,hôm nay hai người đó đều nghỉ học."
"Hạo Quân chở Hải Băng ra khỏi nhà nhưng không phải tới trường. Vậy là tới đâu." Thế Anh gần như hoảng hốt.
"Chịu..." Bảo Ngọc lắc đầu. "Mà cậu nghĩ xem, quan hệ của Hải Băng vs Hạo Quân cũng đâu có tốt.Với cả Thiên Minh cũng vậy.Nếu như không phải bắt cá hai tay thì là gì chứ?"
Bọn họ không biết rằng, bên ngoài cánh cửa kia là một dáng người mảnh mai của Thẩm Tường Vy, khuôn mặt cô ta vì những lời vừa rồi mà tràn đầy vẻ suy tư.
************************************
Còn bọn nó, sau khi ăn bữa cơm trưa hắn đưa nó đi giới thiệu với họ hàng của mình. Tuy nhiên, Hải Băng có vẻ không mấy hào hứng vì không mấy ai thích nó từ lần gặp đầu tiên.
Sau một buổi chiều lang thang khắp nơi cùng bữa tối và những món ăn đồng quê vô cùng mới lạ hai đứa nó cùng nhau lên phòng. Nó nhìn quanh phòng một lần rồi nhíu mày, căn phong này cái gì cũng có nhưng giường lại chỉ có một nhưng không sao vẫn còn chiếc sofa kia mà.
Hạo Quân từ phòng tắm bước ra nhưng không thấy nó trong phòng . Xuống nhà tìm thì thấy nó đang ngồi hóng mát trước hiên nhà.
"Sao cô không lên ngủ đi?" Hạo Quân ngồi xuống liền hỏi.
“Nói ngắn gọn thì...” Vừa ngồi xuống nó đã châm chọc hắn “anh không thấy chúng ta rất nực cười sao? Trong khi lúc nào cũng tỏ vẻ không quan tâm tới lễ đính hôn vậy mà hôm nay lại đưa tôi về đây ..."
“Tôi xin lỗi.”
“Cũng đâu phải chuyện gì đáng xin lỗi.”
“Câu này là tôi nói trước.”
“Nói trước!” Hải Băng ngạc nhiên “Anh lại sắp làm sai chuyện gì à?” Hơi mất kiên nhẫn nó chéo tay lại hỏi tiếp: “Nói thử xem,đó là gì?”
“Hiện tại tôi chưa nói được nhưng hôm nay tôi chỉ nhắc trước để cô chuẩn bị tâm lý thôi. Những gì cần nói tôi đã nói rồi, tôi lên phòng trước đây.”
Nghe Hạo Quân nói như vậy, Băng không khỏi bất an trong lòng. Chợt.... Hạo Quân dừng chân... Đằng sau, Băng đang cười ... và một giọt nước mắt chảy dài xuống má. "Cô có muốn tôi ngồi đây đây thêm một lúc không?" Rồi không để nó trả lời, Quân lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh nó.
"Lý do cô sang Mỹ là gì vậy?" Quân tò mò hỏi, không hiểu sao hắn lại thấy tò mò về quá khứ của nó như thế này.
"Chạy trốn..." Hải Băng ngước mặt lên nhìn màn trời đen mờ ảo.
"Chạy trốn điều gì cơ?" Hạo Quân hơi sững lại vì những câu trả lời gọn ghẽ của Hải Băng.
"Cuộc sống..." Hải Băng từ từ ngước đôi mắt trong veo đong đầy nhìn lên ánh trăng dịu dàng.
"Vì Thiên Minh và người cha mới..." Giọng hắn cũng đượm buồn theo, giờ thì Quân đã tìm ra một điểm chung giữa nó và hắn.Ít ra Hạo Quân cũng chưa từng phải đón nhận một người xa lạ làm họ hàng đến mức phải chạy trốn như nó.
Hải Băng quay đầu nhìn Quân, không hề ngạc nhiên. Cái nhìn ấy vẫn bình thản vậy, nhưng vẻ như muốn hỏi 1 điều "Nếu thật sự chúng ta phải đính hôn cậu định sẽ làm thế nào?" Hai mắt nó đã đỏ ửng lên,như sắp khóc.
"Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.Cô không cần lo,tôi sẽ là người bạn tốt của cô nếu..." Hắn cười nhẹ trấn an nó.
"Anh cũng giống bọn họ,thật tàn nhẫn." Nghe hắn nói vậy nó bỗng bật ra tiếng nức nở "Khi tôi cần anh quan tâm sao anh lại lạnh nhạt với tôi hả? Gia đình-tương lai-sự kiêu hãnh của tôi đều đã bị mất cả rồi, giờ đến chút lòng tự trọng cuối cùng của tôi anh cũng muốn lấy sao?"
Quân chợt khựng lại, cơ mặt như giãn ra. Đôi mắt ấy đang nhìn cậu, cái nhìn như đang rên rỉ, cái nhìn cho Quân biết rằng, tất cả những gì cậu nói, đều đã làm ai đó tổn thương! "Đừng tỏ ra mình là người lớn nữa, bây giờ mới đúng là cô." Những câu cuối cùng của nó hắn chẳng biết nên làm gì,nhưng thấy Băng khóc thương tâm vậy thì không nỡ đẩy nó ra. "Nhắm mắt lại đi,sau đó tự cảm nhận về mọi điều xung quanh mình. Đừng nghĩ về ba mẹ mà hãy nghĩ về chính mình… Ngày trước tôi thường làm thế khi cảm thấy chán nản."
Hải Băng nhìn sâu vào mắt Hạo Quân, đôi mắt âm áp và trìu mến khó tả, thật khó trả lời.Quân định dùng tay giúp Băng nhưng nó nhanh chóng gạt tay hắn ra rồi đứng bật dậy,lạnh lùng nhìn hắn như thể kẻ thù. "Bạn. Anh đừng nghĩ đến điều đó.Nếu anh dám lấy đi chút lòng tự trọng cuối cùng của tôi...Tôi sẽ không bao giờ để anh yên đâu."
"Nhưng mà..."
"Câm miệng!" Nó quát lớn,Quân hơi sững lại, cơ mặt giãn ra. Hắn đang nghĩ hoặc hi vọng rằng mình vừa nghe nhầm.Ánh mắt Băng nhìn cậu như giận dữ. Băng từ từ lùi ra như để cách xa anh thêm.
Băng rời ánh nhìn khỏi Quân và… chân bước hướng ra cổng, nó lướt qua Quân trong tích tắc.Bất giác, tay cậu vươn ra nắm lấy tay Băng , nó khựng lại. "Cô định đi đâu?"
Băng hơi quay đầu, đôi mắt nhìn Quân, ánh nhìn băng lãnh. "Lời xin lỗi ban nãy của anh,tôi không chấp nhận. Hôm nay tôi sẽ ngủ ở ngoài, đừng theo tôi." Băng giật mạnh tay ra khỏi tay Quân, dằn xuống 1 câu trước khi bước đi... Và nhỏ bước thật nhanh.
Băng bước ra khỏi cổng nhà họ Trần. Có gì trong nhỏ hơi nhói lên … nhưng chỉ 1 giây,tất cả đã trở về là mặt băng lạnh lẽo… Băng guồng chân chạy thật nhanh…ra khỏi đây.
Quân vẫn không rời mắt khỏi Băng, cứ nhìn theo cho đến khi khuất bóng.
Hết chương 10.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui