Edit: Vũ Quân
"Chu ca, cuối tuần này chúng ta có buổi hẹn đó."
Chu Ký Viễn cầm điện thoại, đứng ở trên ban công, chạng vạng có gió thổi qua, anh nghe giọng nói từ đầu bên kia, cúi đầu nhìn ngón tay mình, lại quay đầu nhìn thoáng qua cô gái nhỏ đang ngồi trên sofa làm bài tập.
.... Cô nói cô không muốn ngồi làm bài một mình.
Nhưng cô lại không biết khi cô ở trong phạm vi tầm mắt của anh, anh luôn không có cách nào tập trung vào công việc được.
Giống như trước đó ở trên lớp, anh ngẫu nhiên đối diện với tầm mắt xinh đẹp của cô là lại quên luôn mình định nói cái gì.
Người đàn ông trẻ tuổi xoa mũi, biểu cảm có chút hao tổn tâm trí, nhưng phần nhiều là ý cười.
Anh trả lời người bên kia: "Ở chỗ nào?"
"Tôi đưa một bạn nhỏ theo cùng, đừng có chọn thứ gì bát nháo."
Sau khi cúp điện thoại, anh đi đến ngồi xuống bên cạnh cô gái nhỏ.
Quan Như cảm nhận được tầm mắt của anh, cô dừng bút lại quay đầu nhìn anh: "Thầy?"
Chu Ký Viễn chạm đến tầm mắt cô, lại nghe thấy cô gọi anh, không nhịn được khẽ cười, bàn tay xoa đỉnh đầu cô.
Cô gái nhỏ... Còn trẻ như vậy, tràn đầy sức sống như vậy.
Anh đúng là cầm thú.
Ngược lại ý cười bên miệng anh càng sâu hơn, giọng nói trước sau vẫn luôn ôn nhuận: "Buổi tối tôi đưa em ra ngoài chơi, được không?"
Quan Như không nhận ra biểu cảm đang ngày càng nguy hiểm của người đàn ông, cô chớp mắt: "Đi đâu ạ?"
Chu Ký Viễn duỗi tay bế cô ngồi lên đùi mình, vùi vào cổ cô, nhẹ nhàng hít một hơi: "Đi gặp mấy người bạn của tôi."
Hơi nóng phun lên làn da mẫn cảm, Quan Như run rẩy, nhưng lời nói của anh làm cô có chút thất thần, tay nhỏ không tự giác nắm quần áo anh: "Bạn của thầy á?"
Ngón tay anh khẽ vuốt mặt cô, tầm mắt một đường trượt từ đôi mắt đến khóe môi cô, mắt đen càng sâu, hầu kết của anh lăn lộn hai cái, rồi sau đó tựa như than thở hôn cô: "Bé ngoan, em đang nghĩ cái gì vậy?"
Từ lúc anh hôn cô, tương lai của cô cũng đã do anh phụ trách.
Anh thong thả hôn lên mặt cô, giọng nói ôn hòa: "Bé ngoan, tôi lớn hơn em 10 tuổi, tôi là một người xấu cho nên mới có tâm tư với em, đưa em về nhà chính là muốn chiếm em cho riêng mình."
Anh mổ nhẹ khóe môi cô, ánh mắt ôn nhu lưu luyến, ngữ khí lại có sự bá đạo xưa nay chưa từng có, thậm chí còn có vài phần lệ khí: "Cho nên tôi sẽ không để em có cơ hội thích người khác, biết không?"
Bởi vì thích nên Quan Như không cảm thấy sợ hãi, thậm chí tim cô còn đập nhanh hơn rất nhiều, trên mặt nổi lên một tầng hồng nhạt.
Cô đánh bạo hôn một cái lên mặt anh, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi vâng một tiếng.
Lệ khí trong mắt tan đi, Chu Ký Viễn cười, anh cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ của cô, nhấm nháp.
Lúc này cái tay cũng không quy củ như trước nữa, từ dưới vạt áo to rộng của cô, bàn tay hơi có vết chai nắn bóp bên hông cô, thưởng thức yêu thích không muốn buông tay.
Cô gái nhỏ run lên, đôi mắt ngập nước, bên hông vừa tê vừa ngứa, tay nhỏ vô lực đẩy anh, lại bị anh ôm càng chặt hơn, động tác trên môi càng thêm dùng sức.
Khi kết thúc thịt non trên eo cô gái nhỏ đã bị xoa đỏ, cũng may là anh không hướng lên trên, anh như đang kiềm chế cái gì đó nên ôm lấy cô gái nhỏ đang nước mắt lưng tròng, ở bên tai cô thở gấp vài tiếng, hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại.
Ăn tối xong bọn họ tới hội sở, Quan Như xuống xe nhìn thấy cánh cửa kia như nghĩ đến hồi ức không tốt nào đó, cô theo bản năng nắm chặt tay Chu Ký Viễn.
Người đàn ông bên cạnh buông lỏng tay cô ra, ngược lại ôm lấy eo nhỏ của cô, cúi đầu nói bên tai cô: "Căn phòng lần trước đã không còn nữa rồi."
Anh nhanh chóng ngậm lấy vành tai mềm mại của cô, phả hơi nóng vào tai cô, mang theo ý cười: "Hơn nữa có tôi ở đây, em còn sợ cái gì? Hửm?"
Anh như vậy, làm Quan Như nhớ tới nụ hôn trước đó không lâu, tiếng thở gấp gợi cảm của người đàn ông, khiến chân cô mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng được, cũng may người đàn ông đang ôm lấy cô nên cô mới không ngã xuống.
Tâm trạng của Chu Ký Viễn rất tốt cười hai tiếng.
Một đường đến căn phòng lớn nhất trên tầng cao nhất, bên trong thật ra chỉ có ba người.
Lần này gọi Chu Ký Viễn tới chơi là mấy người bạn tốt của anh, không hề giống mấy tên lần trước.
Vì thế nên Chu Ký Viễn mới muốn đưa cô gái trong nhà ra ngoài thả lỏng.
Bởi vì là người quen nên cũng không lo lắng những ánh mắt mang theo thành kiến nhìn cô.
Bọn họ hẳn là biết, nếu anh đưa cô đến thì cũng tự hiểu thân phận của cô là gì.
Quan Như lại hoàn toàn không biết gì cả, cô còn có chút khẩn trương. Dù sao thì xác nhận quan hệ còn chưa đến 24h lại đột nhiên muốn gặp bạn bè của anh, cảm giác này không hề kém việc đi gặp phụ huynh cho lắm.
Chu Ký Viễn xoa bóp tay nhỏ của cô: "Đừng lo lắng."
"Ui, hiếm khi Chu ca của chúng ta tới đúng giờ đấy."
Bọn họ vừa mở cửa, ba người bên trong đều nâng mất lên nhìn, đối với việc Chu Ký Viễn ôm lấy một thiếu nữ trẻ tuổi, bọn họ chỉ nhìn thoáng qua rồi tự nhiên rời tầm mắt đi, chưa từng có đánh giá nhưng trong lòng ai nấy đều khiếp sợ.
Bọn họ biết Chu Ký Viễn từ nhỏ đến lớn đã xấu xa, nhưng không nghĩ tới anh lại cầm thú như vậy, còn xuống tay với học sinh trong trường mình nữa!
Nuốt xuống khiếp sợ, khi Chu Ký Viễn và Quan Như ngồi xuống, giới thiệu qua xong, mấy người liền thân thiện chào hỏi Quan Như.
"Tiểu Như năm nay mới học lớp 11 hả? Chắc chắn là học rất giỏi rồi."
"Đây là quà gặp mặt anh cho em, cầm đi."
Người này mang mắt kính, nhìn qua văn nhã mười phần, trong tay lại cầm một cái lì xì thật to, đúng thật là... Đại tục phong nhã?
Một người khác mặc tây trang, vừa thấy chính là người đàn ông tinh anh nhân sĩ, hắn không kiên nhẫn đẩy người đàn ông văn nhã: "Làm như chỉ có mỗi mình cậu ấy, tôi cũng có quà gặp mặt!"
Nói xong hắn đưa cho Quan Như một hộp quà, nhìn qua đã biết là rất đắt.
Người còn lại thấy hai người như vậy cũng không cam lòng tụt lại phía sau.
Chu Ký Viễn giúp Quan Như nhận hết, vừa mở ra vừa bình luận: "Thiếu, công ty nhà cậu phá sản à? Tặng ít như vậy? Còn nữa cậu là anh của ai?"
"Cái này giá trị cũng thế, cậu đối phó với tôi đấy à?"
"Cậu có thể có tâm một chút không, lần sau đừng tự mình mua đồ nữa, giao cho trợ lý đi."
Tuy rằng ngoài miệng ghét bỏ, nhưng chỉ là trêu đùa giữa bọn họ thôi, ngày thường mấy người chính là chơi với nhau như vậy.
"Cậu vừa há mồm chính là cà khịa người khác."
"Chu ca của chúng ta năm đó không chỉ có đánh nhau là vô địch, lại còn chưa từng hẹn hò với ai."
"Đúng đúng đúng, em gái Tiểu Như anh nói em nghe, Chu Ký Viễn người này đã khiến cho không biết bao nhiêu cô gái phải khóc huhu đấy."
Chu Ký Viễn duỗi tay làm bộ muốn đánh hắn: "Gọi ai là em gái đấy?"
Xem bọn họ đùa nhau, Quan Như không nhịn được nhấp miệng cười.
Bởi vì có cô gái nhỏ ở đây nên đêm nay bọn họ rất lành mạnh, hết uống trà tâm sự lại hỏi về tình hình học tập của cô.
Từ trước đến nay họ đều chưa từng trải qua những chuyện này.
Thời gian muộn dần, sau khi Chu Ký Viễn đưa Quan Như rời đi mấy người vẫn còn ngồi lại trong phòng hai mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời ai cũng không nói chuyện.
An tĩnh hồi lâu.
"Chu ca đây là quyết định rồi hả?"
Người nói chuyện mang vẻ mặt vi diệu: "Là sự thật, đúng không? Trước kia tôi còn cho rằng cậu ta định độc thân suốt quãng đời còn lại."
"Cô độc sống quãng đời còn lại với tìm một cô gái nhỏ hơn cậu ta mười tuổi lại còn đang đi học, cái nào khó tin hơn?"
"Tôi không so sánh được... "
"Cậu ta... Cầm thú, là thật sự cầm thú!"
____
Up hết hàng tồn tôi nghỉ tạm đến sau 15/6 gặp mọi người nhé, tôi bế quan viết tiểu luận (viết đúng nghĩa đen luôn) 😥