Edit: Vũ Quân
Người đàn ông múc một muỗng cháo, đút đến bên miệng của cô nương xinh đẹp.
Đại nương ngồi đối diện cười không khép được miệng: "Tình cảm của hai vợ chồng các ngươi tốt quá."
"Ông lão nhà ta thời trẻ cũng không đối với ta tinh tế như vậy."
Bạch Sơ Nhàn nhìn thoáng qua Lục Hưu Lâu, nuốt xuống ngụm cháo trong miệng, không nói chuyện.
Lục Hưu Lâu cười lên tiếng.
Bạch Sơ Nhàn nằm phơi nắng ở trên ghế dài bên cạnh khóm trúc, thấy người đàn ông thảnh thơi bên cạnh, nàng nhỏ giọng nói một câu:
"Không biết xấu hổ."
"Hửm? Tiểu Sơ Nhàn đang nói cái gì?" Lục Hưu Lâu khom lưng, cười tủm tỉm nhéo mặt Bạch Sơ Nhàn.
Sau đêm đó, sáng sớm hôm sau Lục Hưu Lâu đã xin lỗi nàng, cuối cùng cũng không có động chân động tay, Bạch Sơ Nhàn không biết vì sao, cũng không truy cứu, quan hệ giữa hai người như có như không trở nên thân mật hơn.
Bạch Sơ Nhàn quay đầu né tránh tay hắn.
Mày đẹp nhíu lại: "Đừng có mà động chân động tay."
Người đàn ông duỗi tay, dùng ngón tay vuốt phẳng giữa trán nàng: "Nhíu mày liền khó coi."
Hắn dọn một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn quang cảnh nông thôn cách đó không xa, tựa hồ than một tiếng.
"Tiểu Sơ Nhàn, tiếp theo nàng muốn làm gì?"
Bạch Sơ Nhàn mím môi.
Tiền trong túi Lục Hưu Lâu hầu như đều đã cho gia đình này, hai người bọn họ ở lại đây ba ngày, trừ chỉ có thể ở lại chung trong một gian phòng, còn lại đều khá thoải mái, chậm rãi giống như cuộc sống dưỡng lão, hoàn toàn cách ly với thế giới hỗn loạn bên ngoài.
Nhưng bọn họ đều biết, cuộc sống như vậy rất ngắn ngủi, rất nhiều việc luôn cần phải đối mặt.
"Trở về." Bạch Sơ Nhàn nhàn nhạt phun ra hai chữ.
"Trở về làm Thập Nhất gia của nàng?"
Bạch Sơ Nhàn lắc đầu, trào phúng cười cười: "Chờ ta trở về, sợ là đã sớm không còn vị trí của ta nữa."
Tưởng Minh Quỳnh từ lâu đã kiêng kị nàng, bây giờ địa vị của hắn ổn rồi, quyền thế tới tay, thì bắt đầu cảm thấy chướng mắt nàng.
Nhưng nàng đã nỗ lực lâu như vậy, nhân mạch, thế lực cứ thế chắp tay nhường cho hắn hình như cũng có một chút không cam tâm.
Nàng cũng không phải người làm từ thiện.
Hắn bất nhân cũng đừng trách nàng bất nghĩa.
Bạch Sơ Nhàn chính là như vậy, cảm tình tựa hồ có chút đạm bạc, nhưng nàng lại là người cực kì trọng tình cảm, tuy rằng mới nghe thì thấy rất mâu thuẫn nhưng thật ra lại chính là như thế.
Nếu nàng đã nhận định là người một nhà thì nàng sẽ đào tim đào phổi ra báo đáp, nhưng nếu đối với nàng không tốt, quan hệ tan vỡ, thương tâm trong chốc lát còn chưa tính, nên cắt đứt thì nhất định sẽ cắt đứt, nàng so với bất luận kẻ nào đều quyết đoán hơn.
Gặp lại, chính là người xa lạ. Hoặc là kẻ thù.
Mỹ nhân tóc ngắn rơi rụng trên vai, đuôi mắt khẽ nhếch, đôi mắt phảng phất như lóe lên ánh tinh quang, không biết nàng đang nghĩ tới cái gì, khôi phục một chút nhan sắc môi nhẹ cong, trong nụ cười mang theo sự lạnh lùng.
Nàng bỗng nhiên quay đầu, đuôi tóc nhẹ quét, mắt đẹp lưu chuyển; "Ngươi nhìn ta chằm chằm như thế làm gì?"
Lục Hưu Lâu cười hai tiếng, bàn tay chống cằm, dựa vào ghế nàng, nhìn nàng, mắt đen phiếm dịu dàng: "Muốn... Trở về, đem nàng cùng trở về, giấu đi."
Cô nương vừa rồi vẫn còn lạnh lùng bây giờ trên gương mặt trắng nõn đã nổi lên hai rặng mây hồng nhàn nhạt.
Nàng quay đầu không nhìn hắn, âm thanh quạnh quẽ: "Mỹ kiều nương trong nhà Lục thiếu soái còn chưa đủ sao?"
Bản edit đăng duy nhất tại Wattpad Vũ Quân các nơi khác đều là ăn cắp.
Ngón tay dài gợi lên sợi tóc bên tai nàng.
"Nếu ta nói những cái đó chỉ là gặp dịp thì chơi, nàng có tin không?"
Bạch Sơ Nhàn nhìn hắn, trong mắt ý vị không rõ: "Lục thiếu soái sẽ nói dối sao?"
Ý cười trên mặt Lục Hưu Lâu càng sâu: "Nếu có thể đem nàng lừa về nhà, ta sẽ."
Bạch Sơ Nhàn kéo sợi tóc hắn đang vuốt ve thưởng thức trong tay:
"Lục thiếu soái nói đùa."
"Thiếu soái biến mất lâu như vậy, không sợ người phía dưới nóng nảy à? Ngày mai chúng ta sẽ đường ai nấy đi."
Từ nay về sau, ngươi đi Dương quan đạo của ngươi, ta có cầu độc mộc của ta*.
*Nhĩ tẩu nhĩ đích dương quan đạo, ngã quá ngã đích độc mộc kiều你走你的 阳关道 ,我过我的 独木桥
"Ân cứu mạng, ngày sau Bạch Thập Nhất chắc chắn hậu tạ."
Lục Hưu Lâu thấy mạt ửng đỏ trên mặt nàng biến mất, không biết là tiếc hận hay tiếc nuối mà buông tiếng thở dài.
Nghe nàng lạnh lùng đem quan hệ của hai người vạch rõ ra như thế, hắn lắc đầu cười.
Hắn đứng lên, thân ảnh bị ánh mặt trời chiếu rọi, ghé lên người nàng, bao trùm lấy nàng, phảng phất giống như cùng nàng ôm nhau.
"Đừng vô tình như vậy, hửm? Tiểu Sơ Nhàn..."
Hăn khom lưng, đặt một nụ hôn khẽ lên trán nàng.
Ai nói sau khi tách ra thì không thể tụ lại đâu?
____
Ahhh có livestream rồi nên tớ trả quà nhé ❤️ YangDi yysd