Edit: Vũ Quân
Tưởng Minh Quỳnh mang theo ký ức đời trước trọng sinh, nhưng hắn cũng không phải ngay từ đầu đã mang theo ký ức, mà theo thời gian càng ngày càng lớn lên thì trí nhớ cũng khôi phục nhiều hơn một chút.
Đời trước hắn sống cách nay mấy niên đại, hắn có tình cảm với muội muội ruột đi lạc từ bé sau đó tìm được về, bởi vì luân lý thế tục mà không thể ở bên nhau, cuối cùng hắn nhìn muội muội gả chồng, mà hắn cũng cưới người khác, chua xót trải qua cả cuộc đời không thú vị.
Khi hắn chết có một giọng nói phảng phất như từ chân trời truyền đến, nói rằng sẽ thành toàn cho hắn, kiếp sau, người hắn yêu nhất sẽ không có quan hệ huyết thống với hắn.
Chờ sau khi hắn hoàn toàn khôi phục lại ký ức, liền gặp được người giống y như đúc với muội muội đời trước là Liễu Từ, Liễu Từ dường như cũng mang theo ký ức, trong lúc lơ đãng nàng luôn toát ra một ít thói quen và sở thích quen thuộc, vì thế hắn càng xác định đó là muội muội chuyển thế, hắn theo đuổi nàng, sủng nàng, yêu nàng.
Nhưng trong đêm khuya tĩnh lặng, trong lòng ngực ôm lấy giai nhân, Tưởng Minh Quỳnh lại cảm thấy trống rỗng, dường như vẫn luôn trống rỗng.
Khi hắn thấy người hắn vẫn luôn không để trong lòng, không coi như muội muội mà đối đãi là Bạch Sơ Nhàn lại ở bên Lục Hưu Lâu, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra rất nhiều hình ảnh.
Đời trước muội muội thành thân, sau khi kết hôn hồi môn... khuôn mặt của người đàn ông đứng cạnh muội muội càng trở nên rõ ràng, thế mà lại giống y như Lục Hưu Lâu!
Không đúng... Có chỗ nào đó không đúng!
Hắn gần như thất hồn lạc phách về đến nhà, Liễu Từ thấy hắn trở về, mềm mại dán lên: "Làm sao vậy?"
Hắn đột nhiên bắt lấy cổ tay của nàng, trong mắt tràn ngập tơ máu, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Trong lòng Liễu Từ nhảy dựng, mất tự nhiên nở nụ cười: "Này, chàng nhìn ta như vậy làm gì?"
Tưởng Minh Quỳnh lấy lại bình tĩnh, nhắm mắt thở dài, lại mở ra, hắn đã khôi phục bình thường, xoa xoa cổ tay của nàng: "Bị chọc tức thôi, xin lỗi, ta bóp nàng bị thương sao?"
Trong lòng Liễu Từ âm thầm thả lỏng, cười đánh hắn: "Đau, chàng xoa cho ta đi."
Bản edit đăng duy nhất tại Wattpad Vũ Quân, các nơi khác đều là ăn cắp.
Tưởng Minh Quỳnh nói được, xoa cổ tay cho nàng, hắn rũ mắt nhìn tay nàng: "Ta nhớ rõ trước kia nàng rất kiều nộn, không cẩn thận bị va chạm sẽ vừa sưng vừa đỏ, cũng sẽ nũng nịu kêu ta xoa xho nàng như vậy."
Liễu Từ cười: "Đều là chuyện khi nào rồi, huynh trưởng vẫn còn nhớ rõ ràng."
Đúng rồi cách gọi huynh trưởng này, giống y như âm thanh trước kia Niểu Niểu gọi hắn.
Tưởng Minh Quỳnh nhếch khóe môi.
Nhưng nàng không phải Niểu Niểu.
Khi Niểu Niểu lưu lạc ở bên ngoài, được chủ nhân một võ quán thu nhận, từ nhỏ nàng đã tập võ, thân thể cường tráng, đánh nhau với mấy đại hán cũng không có vấn đề, sao có thể mảnh mai như vậy?
Sương mù che trước mặt hắn dần dần tan đi, cuối cùng cũng thấy rõ một ít sự thật.
Tỷ như, Niểu Niểu chưa bao giờ cười kiều mị với hắn, nàng nũng nịu, nàng ỷ lại, nàng yêu thích tất cả là bộ dáng sau khi kết hôn, nàng ở cùng vị hôn phu kia mới biểu lộ ra.
Vì sao Niểu Niểu mà hắn thích lại biến mất dễ dàng như vậy? Vì sao nàng biết hai người là huynh muội ruột thịt nhưng lại nhẫn tâm làm mặt lạnh với hắn.
Vì sao kiếp này hắn lại nhận sai người?!
Ai... ai là Niểu Niểu của hắn? Là... Tiểu Nhàn sao? Hắn lại một lần nữa bỏ lỡ sao?
Răng hắn cắn rách đầu lưỡi, mùi máu tươi lan tỏa, nhưng một chút đau đớn này hắn không kịp để trong lòng.
Đáng chết, mấy ngày trước hắn đã làm cái gì? Tự mình lên kế hoạch giết nàng?!
May mắn... May mắn là nàng còn sống.
Trong lòng hắn suy nghĩ đến sắp hỏng mất, nhưng trên mặt Tưởng Minh Quỳnh lại không lộ ra chút gì, hắn ôn nhu ôm Liễu Từ vào lòng.
Hắn thật muốn nhìn xem người giả mạo Niểu Niểu này là ai, sao lại biết rõ chuyện giữa hắn và muội muội đến vậy.
____
Tên nữ chính đời trước trong convert là "lượn lờ" bằng tất cả trí lực của mình tớ chuyển qua là Niểu Niểu, không biết có đúng không. Cao nhân đi qua xin chỉ giáo.
Nếu thắc mắc không biết na8 có gây cản trở không thì xin nhìn lại tên tập truyện, chắc chắn là ngọt ngào không ngược 😂