Edit: Vũ Quân
Đêm nay Quan Như ngủ rất say, có lẽ đây là đêm cô ngủ say nhất từ khi bắt đầu hiểu chuyện đến bây giờ.
Trước đây cô luôn sợ người ba say khướt đột nhiên sẽ trở về nhà, mẹ cô sẽ không phản kháng, cũng không bảo vệ cô, cô chỉ có thể dựa vào chính mình, lúc ngủ cũng giữ lại vài phần tỉnh táo.
Sau này bọn họ ly hôn cô cũng đóng cửa phòng thật chặt, bên ngoài có động tĩnh nhỏ cô liền lập tức tỉnh lại, mẹ cô...!Cũng không thể cho cô cảm giác an toàn.
Sáng hôm nay cô thậm chí không nghĩ tới việc này, cô lăn lộn trên chiếc giường mềm mại một lúc mới chậm rãi ngồi dậy, lung lay đi rửa mặt, đổi quần áo xuống lầu.
Chu Ký Viễn đã ngồi ở trong nhà ăn, trên bàn cơm là mấy thứ đồ ăn sáng, trong lồng hấp nho nhỏ còn đang tỏa ra hơi nóng.
Người đàn ông mặc áo sơmi và chiếc quần ở nhà, trong tay anh cầm một tờ báo, nghe thấy tiếng vang anh ngước mắt nhìn thoáng qua rồi ngay lập tức thu mắt lại, giọng nói trong trẻo: "Dậy rồi à? Vẫn còn sớm, em lại đây ăn bữa sáng đi."
Trên mặt cô gái nhỏ vẫn còn mang theo nét ngái ngủ, tóc còn chưa buộc lên mà mềm mại xõa xuống vai, trên người cô là đồng phục màu xanh trắng sạch sẽ, chân cô đi đôi dép nữ mà hôm qua trợ lý mới mua, màu hồng phấn, rất hợp với cô.
Anh gọi cô một tiếng cô liền đi qua bên cạnh ngồi xuống, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.
Người đàn ông thấy cô duỗi tay muốn lấy đôi đũa, từ trong cổ họng tràn ra tiếng ưm khẽ giơ lên, khi cô nghi hoặc nhìn qua anh mới liếc ly thủy tinh trong tầm tay cô, bên trong đựng đầy nửa ly nước ấm, anh nhấc mắt lên: "Uống cái này rồi hãy ăn."
Trong nhà không có sữa bò.
Quan Như nói cảm ơn, uống sạch nước ấm, ăn một bữa sáng ngon lành.
Khi cô động đũa Chu Ký Viễn cũng buông tờ báo xuống ăn cùng cô, sau khi cô ăn xong Chu Ký Viễn chậm rãi lau miệng, nhẹ giọng nói: "Phòng ở tôi sẽ tìm hộ em, trước khi tìm được thì em cứ ở chỗ này đi, buổi chiều tan học nhớ về sớm một chút, quét tước và vệ sinh ở lầu một, buổi tối làm cơm, coi như đó là phí sinh hoạt của em."
"Ăn xong thì em tự dọn đồ đạc nhanh chóng đi học đi."
Anh làm thầy giáo có thể đến trường muộn một chút.
Hơn nữa nếu hai người cùng đến trường đối với cô cũng không tốt lắm.
Chu Ký Viễn không nói gì nữa, anh cầm lấy tờ báo lên lầu.
Quan Như nhìn bóng dáng của anh, đôi mắt to xinh đẹp rũ xuống, có chút hụt hẫng.
Cô cảm thấy...!Anh so với ngày hôm qua lại càng thêm xa cách.
Trước kia lúc nói chuyện với cô anh còn cười nhạt, sáng nay một chút ý cười cũng không có, việc công xử theo phép công, lãnh tâm lãnh tình...!
Chỉ là cô không biết, khi người đàn ông đi lên tầng hai, anh rũ mắt nhìn thoáng qua cô gái nhỏ đang ỉu xìu ngồi dưới nhà ăn, anh dùng ngón tay cái nhẹ nhàng cọ qua khóe miệng, mắt đen sâu thẳm, làm người ta không nhìn rõ cảm xúc bên trong, một hồi lâu anh mới nâng bước rời đi.
"Tiểu Như, Tiểu Như?"
"Hả?" Quan Như phục hồi lại tinh thần, phát hiện ra Vãn Khanh đang gọi cô.
Vãn Khanh thốt lên một tiếng: "Cậu suy nghĩ cái gì vậy? Tớ gọi cậu mấy lần rồi!"
Quan Như xoa mũi: "Không có gì, vừa rồi câu nói gì thế?"
Vãn Khanh chớp chớp mắt: "Tớ nói buổi trưa chúng ta ra ngoài ăn được không? Triệu Du nói...!Mời chúng ta ăn cơm."
Vừa vặn, Quan Như và cô hôm nay đều không mang bữa trưa, lại cũng không muốn ăn ở nhà ăn.
Giữa trưa cổng trường mở, có thể đi ra bên ngoài ăn.
Vãn Khanh thật cẩn thận nhìn Quan Như.
Cô biết Tiểu Như không thích Triệu Du, không phải bởi vì thành tích của cậu không tốt, mà chỉ đơn thuần là không thích, mà sự không thích này sau khi cô và Triệu Du ở bên nhau lại càng sâu đậm hơn...!
Rốt cuộc thì ở trong lòng Tiểu Như, Triệu Du vẫn không xứng với cô.
Nhưng, chính là, cô vẫn muốn người con trai cô thích và Tiểu Như có thể hòa bình ở cạnh nhau.
Quan Như nhìn biểu cảm là đoán ra được suy nghĩ này của cô, trong lòng Quan Như thở dài nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Cho dù cô không thích tên bại gia tử học tập không tốt Triệu Du thì cô cũng muốn suy nghĩ cho tâm trạng của tiểu Vãn Khanh nhà cô.
Vì thế giữa trưa, ba người liền cùng nhau đi ra ngoài trường học.
Vãn Khanh bị kẹp ở bên trong, cô kéo cánh tay Quan Như, Triệu Du đi bên còn lại của cô, nghe hai chị em nói chuyện phiếm, cậu không chen vào, trên mặt cũng không hề có biểu cảm không kiên nhẫn, cứ như vậy thản nhiên bước tiếp.
Bên ngoài trường có một cửa hàng rất đắt khách, bọn họ đến đó ăn, nhưng lúc đến trước cửa hàng lại thấy hai bóng dáng quen thuộc, Vãn Khanh lôi kéo tay Quan Như.
"A? Tiểu Như, cậu xem kia có phải giáo viên Âm nhạc của chúng ta không? Đối diện cô ấy...!Là chủ nhiệm lớp à?"
Giáo viên Âm nhạc của các cô là một cô gái trẻ tuổi, thời thượng xinh đẹp, giờ này khắc này ngồi đối diện cô ấy là một người đàn ông, bóng dáng rất giống Chu Ký Viễn.
Vãn Khanh không dám khẳng định, Quan Như lại liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Chu Ký Viễn, gương mặt cô không hề thay đổi nhưng đáy mắt lại ảm đạm.
Triệu Du nhìn thoáng qua Quan Như, lại nhìn thoáng qua người đàn ông phía xa, cậu lộ ra nụ cười nhạt, kéo Vãn Khanh đi về phía bên kia: "Cậu quản có phải hay không làm gì? Giáo viên yêu đương thì liên quan gì đến chúng ta?"
Nói xong cậu còn ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Quan Như.
Lần trước cậu đến văn phòng, vừa vặn gặp phải Quan Như và Chu Ký Viễn đang nói chuyện, cậu không thể nói tới cái gì, nhưng cảm giác thấy bầu không khí giữa hai người không bình thường, sau đó cậu lại để ý quan sát vài lần thì chắc chắn chủ nhiệm lớp nhìn thoáng qua rất dễ nói chuyện kia có tâm tư không bình thường với Quan Như...!Tuy rằng cậu không có bất cứ chứng cứ gì, chỉ dựa vào trực giác thôi.
Mà Quan Như sao...cô rốt cuộc là nghĩ như thế nào?
Quan Như nghĩ như thế nào? Quan Như cũng không biết, nhìn cô như bình thường, vẫn nói chuyện phiếm với Vãn Khanh nhưng cô lại cảm giác trong lòng vừa chua xót vừa đau đớn.
Có lẽ ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía bên kia của cô rất rõ ràng nên không bao lâu người đàn ông đã quay đầu, chuẩn xác nhìn về phía cô, đối diện với cô.
Trên mặt anh vẫn luôn là nụ cười nhạt, chỉ là trong nháy mắt nhìn thấy cô anh hơi kinh ngạc nhướn mày.
"Đó có phải là học sinh ở lớp thầy không?"
Cô giáo Âm nhạc mỉm cười, tầm mắt di chuyển giữa Vãn Khanh và Triệu Du.
"Hình như là đang nói chuyện yêu đương, thầy Chu không quản sao?"
Chu Ký Viễn thu ánh mắt lại, thản nhiên nói: "Ba người ăn cơm cùng nhau, tôi quản cái gì?"
Không đợi người đối diện nói thêm, anh đã đứng dậy: "Cô Lý từ từ ăn, tôi đi trước."
Nghe học sinh nói nơi này đồ ăn ngon, giữa trưa hôm nay anh nhất thời hứng khởi nên đến đây, không nghĩ tới chưa ngồi bao lâu lại có người ngồi xuống đối diện anh, cô ta nói nửa ngày, ngại với quan hệ đồng nghiệp nên anh cũng không lạnh mặt đuổi người, chỉ là không nghĩ tới thế mà lại bị cô gái nhỏ nhìn thấy.
Vãn Khanh nhìn sắc mặt khó coi của cô giáo Âm nhạc, nhỏ giọng nói với Quan Như: "Tiểu Như, tớ nhớ không nhầm thì cô giáo dạy nhạc...!Họ Vương mà nhỉ..."
Bọn họ ngồi không xa, câu: "Cô Lý từ từ ăn" bọn họ cũng nghe thấy.
"Thầy Chu cũng thật là không để ý gì cả."
Quan Như không nói chuyện, cúi đầu ăn mì, ở nơi người khác không nhìn thấy, cô trộm nhếch khóe môi lên.
_____
Chương này có vẻ vô thưởng vô phạt nhỉ, nhưng đây là bước đệm thầy Chu sắp tỉnh tò nhó, sắp thu con gái nhà người ta vào tay rồi ????.