Không thể không nói, Việt Triều Tịch có vẻ ngoài xa cách và lạnh lùng, nhưng lại đối xử rất tốt bụng với các bạn cùng lớp.
Cuộc tụ hội này kéo dài đến tận 11 giờ mới bắt đầu tan dần, may mắn là ngày mai là thứ bảy, không có mấy người phải dậy sớm đi làm.
Hứa Mộng và Tần Tranh không tiện đường, vả lại cô ấy cũng được bạn trai cô ấy đích thân đến đón rồi.
Trước khi đi, Hứa Mộng còn đem Tần Tranh phó thác cho Hà Cạnh Thao lúc ấy vẫn còn tỉnh táo.
Nhưng mà Hứa Mộng không nghĩ tới chính là sau khi cô rời đi Hà Cạnh Thao lại tiếp tục bị rót thêm rượu, đến cuối cùng anh ta cùng với Lâm Dương và Trương Xung bị nhét chung vào một cái taxi trong tình trạng say bí tỉ.
Bây giờ còn lại mấy cô gái học chuyên ngành khoa học máy tính, cộng thêm một Triệu Giai từ đầu đến giờ không uống một giọt rượu nào, bọn họ sẽ cùng với Tần Tranh đi taxi về nhà, chính vì thế nên họ vẫn ngồi ở đây đợi Tần Tranh đi vệ sinh ra ngoài.
Thật ra tửu lượng Tần Tranh rất tốt, chỉ là lâu lắm rồi không uống, có chút khó chịu nên đi phòng vệ sinh rửa mặt một chút.
Chờ khi cô đi ra, Triệu Giai đã không còn ở đó, cô theo bản năng mà nhìn xuống điện thoại di động, Triệu Giai đúng thật là có gửi lại tin nhắn.
“Việt Triều Tịch nói cùng về với cậu, cậu đi cùng với cậu ấy đi nhá, bọn tớ về trước.
”
Tần Tranh thấy ba chữ “Việt Triều Tịch” kia liền cảm thấy đầu hơi ong ong, cô cảm thấy hơi rượu mà mình vừa kiềm xuống lại chuẩn bị trào ra.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên sau lưng cô.
“Tần Tranh.
”
Đối với Tần Tranh mà nói thì giọng nói này vô cùng quen thuộc.
Đó là Việt Triều Tịch.
Cô đã từng lén dùng điện thoại di động của mình trộm ghi âm một đoạn âm thanh của anh trong khi anh đang thử giọng ngày trước.
Khi ấy là sự kiện do câu lạc bộ l*иg tiếng của trường tổ chức, nhằm tìm kiếm giọng nói khiến trái tim người nghe rung động.
Trong một học kỳ, câu lạc bộ luôn được mở ra hàng tuần để sinh hoạt tập thể, nên các thành viên sẽ tranh thủ tìm kiếm bạn học cùng lớp có giọng nói không tồi đến tham gia.
Khi đến lượt Tần Tranh, cô có hơi do dự muốn mời Việt Triều Tịch, bởi vì giọng nói của anh thực sự rất hay.
Khi bình thường đó là một giọng điệu rõ ràng tươi trẻ tuổi thanh xuân, nhưng khi nghiêm túc thì lại có chút ưu nhã từ tính.
Kết quả là tại sự kiện ngày hôm đó, khi cô chưa kịp mời anh thì anh đã xuất hiện ở đấy, một người khác đã mời anh tới.
Trên đường phố, ánh đèn nê ông của các loại bảng hiệu đều dần dần tắt xuống, chỉ còn có đèn đường vẫn như cũ sáng chói soi xuống hai người họ, kéo dài bóng hình cả hai.
Tần Tranh lấy lại bình tĩnh, hít sâu, rồi quay người lại.
Cô nhìn thấy Việt Triều Tịch đang đứng dựa vào một chiếc ô tô màu đen, thản nhiên đút hai tay vào túi quần, xa xa nhìn cô.
So với lúc mới đến thì bây giờ sau khi uống rượu trông anh giống như có chút tinh thần hơi uể oải.