Khi cô nhìn thấy người đàn ông trung niên kia thì cô mới kinh ngạc phát hiện, dù đã qua nhiều năm như vậy, nhưng cô vẫn luôn nhớ ra diện mạo của người đàn ông trung niên này, và cả chuyện quá khứ đã lâu không nhắc lại cùng chàng trai kia.
Người đàn ông trung niên đánh giá cô. “Bộ dáng của cháu không thay đổi quá nhiều, rất dễ nhận ra.”
Cô cảm thấy thắc mắc và buồn bực về lời nói của ông ta, không hiểu mục đích của đối phương là gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thằng bé vẫn luôn muốn về nước, nhưng bác sợ chuyện trước kia sẽ bị lộ ra nên kiên quyết không cho. Nó bảo bác điều tra cuộc sống của cháu nhưng bác không đồng ý. Đã vài lần nó lén trở về tìm cháu, nhưng lần nào bác cũng bắt nó phải về, chỉ cần phái người canh giữ xung quanh cháu là có thể bắt được nó, thậm chí còn không làm cháu phát hiện.”
Cô nghe người đàn ông trung niên nói, kinh ngạc hoảng hốt.
“Lần này là bác đã tính sai, nó đã phẫu thuật thẩm mỹ ở nước ngoài rồi mới trở về, ngay cả bác còn không nhận ra chứ đừng nói là cháu.”
Tim cô dần dần lạnh buốt.
“Cháu là người duy nhất biết tình huống lúc ấy, nên bác cần phải đề phòng cháu, tránh để cháu tiết lộ chân tướng ra ngoài ánh sáng. Bác hi vọng là cháu có thể coi như là nó chưa từng xuất hiện, nó cũng sẽ không đến quấy rầy cuộc sống của cháu nữa, bác sẽ nhốt nó ở nước ngoài mãi mãi.”
Người đàn ông trung niên lấy một chiếc thẻ ngân hàng ra, bên trên có viết mật mã.
Cô đẩy thẻ ngân hàng trở lại. “Ý bác là… Âu Văn là Thạch Dương Hi sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông trung niên gật gật đầu.
Cô “A” một tiếng, muốn cười thật lớn, nhưng nước mắt lại trào ra, cô ôm mặt khóc lóc thảm thiết.
“Cháu yên tâm, sau sự kiện kia, nó bị chẩn đoán là rối loạn chức năng xuất tinh nên không thể cứng được nữa, sẽ không thể nào gây tổn thương thực chất đối với cháu.” Người đàn ông trung niên cho là cô đang sợ hãi.
Cô ngừng rơi nước mắt, cầm khăn giấy lau sạch, ngồi thẳng eo. “Ba Đường Lệ Uyển được thả ra là do bác đứng sau điều khiển sao? Người chi 15 vạn cũng là bác đúng không?”
Người đàn ông trung niên kinh ngạc, rồi gật đầu.
“Sau đó, ba cô ấy mở công ty, cũng là do bác giúp đỡ sao?”
Ông ấy im lặng. “Ừ, là nó bảo bác làm vậy.”
“Anh ấy không thể rời đi, cháu đã mang thai con của anh ấy, anh ấy dám đi thử xem!” Cô cắn môi, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Người đàn ông trung niên khiếp sợ nhìn cô. “Không phải là nó không thể cương cứng được sao?”
Cô đỏ mắt cười lạnh. “Rõ ràng là một tên cầm thú, vậy mà dám bảo là không thể cương cứng được, vậy thì anh ta dùng chi giả trên giường sao?”
=========================
Thạch Dương Hi nói anh vừa gặp đã yêu cô, nhưng anh lại không biết rằng, từ khi còn học cấp 2 cô đã chú ý tới anh, yêu thầm anh.
Khi lên cấp 3, cô chậm chạp không chịu đồng ý quen Thạch Dương Hi là bởi vì sự tồn tại của Đường Lệ Uyển. Cô biết quan hệ của Đường Lệ Uyển với anh, bọn họ đã dây dưa với nhau từ hồi cấp 2 rồi.
Cô ỷ vào việc anh thích cô hơn Đường Lệ Uyển nên đã buộc anh phải chia tay với cô ta. Cô đã nói với anh, cô đồng ý quen anh, nhưng tiền đề là anh phải chấm dứt tất cả các mối quan hệ với Đường Lệ Uyển.
Đường Lệ Uyển chết, trên lưng cô cũng phải gánh trách nhiệm. Nếu không phải do cô ép buộc, Đường Lệ Uyển cố chấp níu kéo, thậm chí không tiếc lấy video ra để uy hiếp thì Thạch Dương Hi sẽ không nổi điên mà đả thương người.
Sau đó, sau khi bị Thạch Dương Hi cưỡng bức, cô không thể chấp nhận những người đàn ông khác được nữa. Những người mà cô nhắm trúng đều là những người đàn ông tương tự Thạch Dương Hi.
Cái cô khát vọng không chỉ đơn thuần là những lần quan hệ giống như cưỡng bức, mà còn phải giống như lần đầu tiên với Thạch Dương Hi, tuyệt vọng và đau khổ, muốn kết thúc nhưng lại sợ bị tra tấn đến mất mạng, cuối cùng là sinh ra niềm sung sướng khi bị dồn đến bước đường cùng, và cả tình yêu còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc kia nữa.
Từ đầu đến cuối, cô vẫn không thể quên được cảm giác mà Thạch Dương Hi mang lại cho mình, cho nên, cô mới mê muội Thạch Dương Hi sau khi phẫu thuật thẩm mĩ, bởi vì bọn họ chính là một người.
===============================
“Anh có hai người bạn gái cũ, một người bị anh tự mình giết chết, một người khác là do anh luyến tiếc không muốn làm cô ấy bị thương, nên đã thả cô ấy đi, em là người thứ ba, em có sợ không?” Có một ngày, anh đột nhiên mở miệng nói điều này, vẻ mặt bất an mà nhìn cô.
Cô đỡ eo, ra khỏi khoa phụ sản của bệnh viện, híp mắt lườm anh. “Từ khi nào mà bà đây trở thành bạn gái cũ của anh, anh đã hỏi ý kiến của em chưa? Ba anh đã đến tìm em rồi, em biết hết tất cả rồi.”
Hốc mắt anh đỏ ửng, anh muốn tìm lại cô nhưng lại không muốn cô coi mình là một người hoàn toàn khác, hoàn toàn quên đi Thạch Dương Hi.
Cô đi vài bước, rồi quay đầu nhìn anh. “Ba anh nói là không nhận đứa con trai như anh, ông ấy chỉ nhận cháu nội trong bụng em thôi.”
Anh như trút được gánh nặng mà cười. “Không sao cả, dù sao thì anh cũng là một người ăn bám quen rồi.”
“Ba anh đã cho em tiền sinh hoạt phí rồi, ông ấy nói, tiền lương hiện tại của anh còn chẳng đủ để mua đôi giày cho em.”
“Không khoa trương đến vậy chứ, tiền lương anh nhận được, mua giày xong còn thừa tiền uống ly cà phê mà.”