“Có chuyện gì vậy? Có người săn trộm sao?” Cả khu vực này đã bị Lam Hạo mua hết, thi thoảng cũng có người dân chạy lên để săn trộm, phòng cũng không phòng được. Lam Hạo huýt sáo một cái, để người giúp việc phía sau đi tra nơi tiếng súng phát ra.
Một lúc sau, người giúp việc cưỡi ngựa dọc theo sườn núi, vẻ mặt hoảng loạn, đầy lo lắng, tay giữ dây cương ngựa còn run run, làm cho con ngựa bên dưới cũng bất an mà dậm chân.
“Xảy ra chuyện gì? Có phải là kẻ trộm đột nhiên lẻn trang viên không?! Bà chủ có sao không? Có người bảo vệ cô ấy cho tốt không?” Lam Hạo thấy vẻ mặt của cậu ta không đúng lắm, lập tức cảm thấy hoảng sợ, kéo dây cương chạy theo hướng về trang viên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người giúp việc kia run run. “Bà chủ… bà chủ dùng súng tự sát.”
Anh cứng người, từ từ quay đầu lại, trợn to mắt trừng tên giúp việc kia. “Cậu nói cái gì?”
Dưới ánh mắt sắc bén của anh, người giúp việc không dám lặp lại một lần nữa, chỉ biết cúi đầu.
“Điên rồi, nhất định là cậu ta chỉ nói đùa thôi. Cô ấy là người lạc quan như vậy, sao có thể chứ?!” Giọng nói của người bạn hơi run rẩy, cứng đờ mà giật giật khóe miệng. Anh ta đỏ mắt, rốt cuộc cũng không thể nói gì thêm ngoài việc kêu lớn về phía Lam Hạo. “Còn ngơ ngác cái gì? Mau trở về!”
Dù bọn họ có về nhanh hay về chậm thì khi nhìn thấy vẫn chỉ là thi thể vô hồn của cô.
Lam Hạo đỏ mắt, gào thét đầy đau đớn, xông lên ôm lấy người phụ nữ toàn thân đầy máu.
Cô quyết liệt mà dùng súng lục, bắn thẳng vào ngực mình. Viên đạn xuyên qua ngực, tạo thành một có lỗ thật lớn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô khóa trái cửa phòng, cửa làm bằng gỗ cao cấp, người giúp việc chỉ có thể bò từ ban công bên ngoài để đi vào.
Cô hoàn toàn không để lại đường sống cho mình, ra đi rất quyết đoán, dứt khoát.
Lam Hạo phát điên, ôm thi thể cô không ngừng lẩm bẩm, cái gì cũng nói, nói lời âu yếm yêu thương, lớn tiếng mắng cô, rồi lại dùng lời nói trêu chọc cô, nói ra hết những lời anh nợ cô suốt 15 năm nay. Nhưng mà, đã muộn rồi.