Ngày hôm sau, người nhà tới đón cô, nói là cô đã báo trước.
Nhận được tin dữ là con gái cưng đã tự sát, lúc này mẹ cô mới bừng tỉnh, nhận ra vì sao hôm qua con gái lại nhắn nhủ nhiều lời với mình như vậy. Rõ ràng là về nhà rồi quyết định cũng không muộn, hóa ra là vì con bé đã không thể nào mở miệng nói chuyện được nữa.
Cha mẹ cô khóc rống đến khàn cả cổ, mâu thuẫn gay gắt với Lam Hạo. Bọn họ muốn đưa thi thể của con gái đi, nhưng Lam Hạo không chịu, phát điên mà ôm cô không bỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lam Hạo, cậu thả con bé ra! Cậu có có Hạ Nghi và đứa con trong bụng cô ta rồi, còn con bé chỉ có chúng tôi thôi! Tôi cầu xin cậu, cậu cho nó được tự do đi! Đây là di nguyện của con bé trước khi ra đi.”
Một câu nói đùa, nhưng lại làm cô mất đi sinh mạng, cũng hủy hoại cả đời anh.
Cuối cùng, người nhà cô cũng đã đưa cô đi, nhưng Lam Hạo không thể tìm được nơi an nghỉ của cô, bởi vì cả gia đình cô đã đều di cư sang nước ngoài, ở cùng với con trai, rời xa nơi đau lòng này.
Cô không để lại bất kì đồ đạc gì của mình, kể cả cái ly chuyên dụng, khăn lông, dép lê của cô, cũng đều biến mất.
Ngày đó, cô đã đóng gói tất cả đồ đạc của mình, vận chuyển về quê, không để lại bất cứ thứ gì cả, hủy diệt hoàn toàn vết tích của mình tại nơi này, như thể cô chưa từng xuất hiện tại đây, làm anh muốn nhìn vật nhớ người cũng không được.
Cô không thích lên mạng, cho nên anh không tìm được dấu chân của cô trên Internet. Cô không có bạn bè, cho nên anh không tìm được ảnh chụp chung của cô với họ. Thế giới này lớn như vậy, còn cô lại biến mất không để lại chút dấu vết nào.
“Cậu nói xem, có phải là trong trí nhớ của tớ không hề có sự tồn tại của cô ấy, là tớ điên rồi nên mới ảo tượng ra cô ấy phải không?” Một ngày nọ, Lam Hạo hỏi bạn mình như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người bạn phát hiện ra, tinh thần của anh bắt đầu xuất hiện vấn đề khác thường. Ví dụ như, anh hay nói chuyện với không khí, bắt chước cô, vẽ nên khung cảnh cô sinh con cho anh, hai trai hai gái, trong nhà rất náo nhiệt. Anh nghiêm khắc trách móc không khí không nên bắt nạt em trai, lại dịu dàng mỉm cười vuốt ve không khí, nói muốn mua đồ chơi cho con.
Lam Hạo thật sự điên rồi, nhưng không ai dám bảo anh đi trị liệu tâm thần. Nhỡ đâu khỏi hẳn, bọn họ phải bảo anh sống cuộc sống không có cô như thế nào?
Tuy nhiên, dù anh có mơ, nhưng chung quy thì vẫn sẽ tỉnh.
Anh cầm lấy cây súng mà cô dùng để tự sát, lại nhớ ra mình từng nói, khẩu súng này là quà tặng cho Hạ Nghi, nhưng lại bị cô cướp đi. Thật ra, cho tới nay, khẩu súng kia vốn dĩ là quà mà anh chuẩn bị để cô phòng thân, chỉ là không ngờ rằng, cuối cùng nó lại là hung khí cướp đi sinh mạng cô.
Anh nhìn trang viên này, anh biết cô hiểu lầm lí do anh mua trang viên là vì Hạ Nghi thích. Thật ra là không phải, chỉ vì anh luôn muốn sống trong trang viên nên mới mua, nhưng cô lại không biết, vẫn luôn bài xích nơi này, chán ghét nơi này, ngay cả khi mất đi, cũng không muốn ở đây.
Lam Hạo rời khỏi trang viên, trở lại phố Triều Nam, nơi anh gặp cô lần đầu tiên. Ngôi nhà cũ kia là quê gốc của cô.
Anh không tiến vào, cũng không vào được, bởi vì cửa lớn đã khóa chặt.
Anh chỉ ngơ ngẩn mà đứng ở cửa, sau đó giơ súng lên.