Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đẩy anh ra, thoát khỏi cánh tay cường tráng đang giam cầm mình của anh.
Cô nhạy cảm mà phát hiện ra, không khí tụ hội trong buổi sinh nhật nhật, so với lần liên hoan trước còn nặng nề bất an hơn, ở giữa một đám cảnh sát, vậy mà cô lại phát hiện ra sự lo lắng khẩn trương của họ, chuyện này đúng là quá kì lạ.
Cô đi về phòng bếp, dựa vào tường, qua cửa nhìn về phía Lâm Thù đang ngồi ăn cơm ở bên ngoài. Mặt anh cau có ủ rũ, đang liên tục hút thuốc. Nếu không phải là sợ ảnh hưởng đến hành động ngày mai thì nói không chừng, anh sẽ liên tục nốc rượu không ngừng.
Những anh em vào sinh ra tử với anh nhiều năm vỗ vai anh, như là đang an ủi lại như là đang khuyên bảo anh. Trong lòng cô hoài nghi, có phải là Lâm Thù muốn bất chấp an toàn của bản thân mà dấn thân vào nguy hiểm không?
Tiếc là chuyện công việc của Lâm Thù, anh sẽ không nhiều lời với cô, anh cho rằng cô nên tận hưởng cuộc sống vui sướng hạnh phúc mỗi ngày, sống dưới cánh chim bảo vệ của anh, không lo không nghĩ gì mà sống, không cần phải phiền não vì bất cứ điều gì.
Quả thực là anh đã làm được, chỉ là đồng nghiệp của anh, các anh em của anh lại không thể giả vờ được như vậy, cả đám đều mặt ủ mày ê, quá rõ ràng.
Trong lòng cô vốn còn đang ôm tâm lí may mắn, cảm thấy ông lão kia chỉ đang nói hươu nói vượn, nói không chừng tất cả chuyện đó đều là câu chuyện mà ông ấy bịa nên. Nhưng mà nghĩ tới những câu nói đúng sự thật của ông ấy, hơn nữa, mười mấy năm trước cô thật sự có nhớ là một ông lão cứ liên tục khuyên chị em cô rời đi, nhanh chóng rời đi.
Khi đó là lần đầu tiên chị gái nhận được lời mời đến Mỹ, lúc ấy danh tiếng của chị ấy còn chưa đủ vang dội, bọn họ chỉ mời chị gái làm hội viên danh dự nên chị gái chướng mắt, làm lơ lời mời của bọn họ, quyết đoán mà từ chối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu lúc ấy chị em cô rời khỏi nơi này thì có lẽ, chị gái sẽ không chết thảm trên sân khấu mà mình yêu nhất.
Hơn nữa, từ đầu đến cuối, ông lão đều không đòi thù lao, thậm chí biện pháp phá giải mà ông ấy nói còn đơn giản ngoài dự đoán, khiến cô không thể không coi trọng lời tiên đoán của ông ấy, theo bản năng mà làm y hệt theo.
=========================
Lâm Thù uống mấy ly rượu, lại nhìn thấy bộ dáng yêu kiều của bà xã, còn chưa đến 10 giờ đã tắm rửa sạch sẽ thơm tho, nằm trên giường chờ anh tới “yêu”.
Cô mặc áo ngủ nằm trên giường, ngăn không cho anh bật đèn lớn mà chỉ mở đèn ngủ, vẻ mặt tràn đầy mấy chữ “em có điều muốn nói.”
Lâm Thù rút tay về, trạng thái như thể sẵn sàng đón địch tới.
Cô mềm như bông mà thơm lên mặt anh: “Sinh nhật vui vẻ.”
Lâm Thù hôn đáp lại cô. “Em chính là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất của anh.” Sau đó tay chân bắt đầu rục rịch.
Cô chống lại động tác của anh. “Chúng ta thỏa thuận một chuyện trước rồi hẵng làm sau.”
“Chúng ta có thể vừa nói chuyện vừa làm mà, anh không ngại đâu!” Lâm Thù lưu manh nói, hai ba phát đã cởi áo ngủ của cô ra, lộ ra thân thể trắng trẻo tươi mới.
“Làm từ sớm như vậy, anh có thể kiên trì đến hơn 12 giờ sao?”
Lâm Thù buồn rầu mà nhíu mày. “Sao em cứ cố chấp muốn thức đến 12 giờ thế? Em muốn là giây phút cuối cùng trong ngày sinh nhật của anh cũng phải trôi qua trên cơ thể em sao?”
Cô không ý kiến gì về lời lý giải của anh, dù sao thì cũng chỉ muốn anh tỉnh táo đến lúc đó thôi. Khi Lâm Thù không phải làm nhiệm vụ thì thời gian nghỉ ngơi đều rất có quy luật, thường là ngủ vào khoảng 11 giờ, đương nhiên cũng có lúc thức đêm nhưng đều là thức đêm để xem đá bóng.
Tuổi tác của anh ngày càng lớn, không thể lăn lộn bản thân, lăn lộn cô giống như khi trẻ tuổi được nữa.
Bọn họ kết hôn gần 10 năm, Lâm Thù cưng chiều cô 10 năm, đương nhiên, hành vi háo sắc không biết xấu hổ của anh cũng diễn ra 10 năm. Cô đã quen với sự tồn tại của anh, không thể rời khỏi anh, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng ra cuộc sống mất đi anh sẽ như thế nào. Dù cho cô có thể dùng tiền trợ cấp cả đời của anh để nuôi hai đứa con, không cần lo đến kế sinh nhai, nhưng trái tim cô sẽ giống như một ngọn núi bị phát vỡ, cả đời buồn bực không vui, sống không bằng chết.
Chỉ là tưởng tượng thôi mà cô đã đau đớn muốn chết rồi, huống chi là khi nó thực sự xảy ra?
Lâm Thù còn đang nói mãi không ngừng về sự nguy hại khi thức đêm với phụ nữ, đặc biệt là người phụ nữ 30 tuổi như cô. Cô nên bị anh làm xong sớm, đi ngủ sớm, còn lăn lộn vật vã làm trò lãng mạn để làm gì? Dù sao thì cả đời này của anh cũng sẽ thuộc về cô, cần phải so đo gì 1, 2 tiếng đồng hồ này chứ?
Cô nắm lấy bàn tay chai sạn, không hề mềm mại của anh, đan chặt với tay cô. “Gần đây anh có tâm sự, có thể nói với em được không?”
Lâm Thù ngừng lại, trên mặt chợt lóe lên tia kinh ngạc rồi biến mất. “Tâm sự? Anh thì có tâm sự gì chứ? Một tên quê mùa như anh…”
Cô nắm bàn tay anh, ấn lên bộ ngực sữa tròn trịa trắng nõn của mình, khống chế bàn tay anh, hết nắn, xoa lại miết, biến nó thành đủ loại hình dạng.
Anh nuốt nước miếng một cái. “Cục cưng, đừng làm vậy, mỹ nhân kế không dùng được với anh đâu! Huống chi… anh đã sờ em gần 10 năm, tần tuất sờ ngực em còn nhiều hơn cả sờ vào xe, anh đã sớm bình thản rồi, dùng nó để quyến rũ anh cũng vô dụng thôi.”
Cô đứng dậy, dạng hai chân trắng nõn gợi cảm ra, ngồi trên eo anh, ấn tay anh trước ngực không buông. “Nếu anh không thành thật nói cho em, thì em sẽ cứ cọ người anh như vậy, nhưng sẽ không cho anh đi vào.”
Lâm Thù nhăn mặt, kêu rên một tiếng. “Phía dưới em cũng ướt cả rồi, sao còn không cho anh nhanh chóng dùng côn thịt lớn để cắm vào chứ? Thú vui tình dục gì thế? Có phải em lại nhìn thấy bộ phim gì từ trong USB anh rồi không?? Đó là phim để đàn ông nhìn cho đỡ buồn, không phải là phim dạy em học đâu.”