Tarot Lá Bài Để Ngỏ

Thi Thường Vân đã gầy hơn hẳn trước kia, hai má hóp lại như con cá chết bị mổ phanh bụng, Chu Phương Hoa cũng quắt queo ý hệt, thế nên cảnh tượng lúc này trông giống như hai cái bóng dài chụm gối bàn bạc.

“Tại sao lại hại tôi?” Nếu bỏ qua làn da khô sạm, Chu Phương Hoa cũng có thể được xếp vào hàng mỹ nhân. Năm đó Thi Thường Phong đi làm ăn ở Giang Tây, rảnh rỗi tụ tập bạn bè ở quán trà, cô ta khéo thay lại xách một rổ đào mật đi qua, ánh nắng thu chênh chếch rọi vào cặp mắt sáng tựa gương, đôi con ngươi màu nâu nhạt lóe lên những tia sáng ma mị. Vì bị xe ngựa qua đường đâm phải, đào rơi lăn lóc khắp đất, gã giúp ra nhặt giúp, cô ta đỏ bừng mặt, cần cổ đầy phấn, hai người lặng lẽ nhặt được nửa giỏ những quả đào chưa nứt vỏ, sau đó bèn nảy sinh cảm giác “sống chết có nhau”. Vì vậy khi Thi Thường Phong tự ý dẫn Chu Phương Hoa về Thượng Hải, Thi Phùng Đức không hề lấy làm kinh ngạc, người phụ nữ này thì nhà họ Thi có thể chấp nhận được.

Vào lúc đó, chỉ có Thi Thường Vân đứng một bên cười khẩy, nói ra một câu làm người trong nhà ai nấy đều đặt đũa xuống bàn ăn.

Hắn nói: “Nhưng phàm là người dung mạo quá đẹp, thì đều không lương thiện, bất luận là nam hay nữ.”

Hai năm sau đó Chu Phương Hoa coi Thi Thường Vân như cái gai trong mắt, ngày nào cũng cầu thần khấn phật cho hắn mau chóng thành hôn, chuyển ra khỏi nhà, huống hồ ông chủ Thi cũng không hề yêu mến đứa con trai này, chẳng ngờ sự tình diễn biến, cuối cùng lại thành kết cục đẫm máu như vậy.

Đến giờ cô ta vẫn nhớ như in cái tiết trời tháng Mười đó, cô ta lấy ở chỗ Thi Thường Phong hai nghìn đồng, định ra ngoài mua tấm áo khoác lông. Vừa đi tới vườn hoa trước nhà, liền thấy trên mặt dính giọt gì ươn ướt, nghĩ là đổ mưa, tâm trạng có chút buồn bực. Cô ta ngẩng đầu nhìn trời, bất giác đưa ngón tay lên quệt thứ chất lỏng rơi trên chóp mũi, bấy giờ mới phát hiện mưa có màu đỏ. Ngay sau đó, cô ta nghe trên đầu vang lên tiếng thét thảm, ngẩng đầu về phía tiếng thét thì đã thấy chồng mình máu thịt bầy nhầy. Trong tích tắc cô ta như bị rút sạch não tủy, không còn suy nghĩ được gì nữa, đến thốt ra một tiếng cũng khó. Khi tỉnh táo lại thì cổ họng đã như thiêu như đốt, vú nuôi đưa cô ta vào trong phòng kể bấy giờ cô ta chỉ một mực gào khóc, không sao khuyên can nổi.

Việc đến lúc này, cô ta mới nghĩ ra lúc đầu minh nên gào gì, chính là câu ấy: “Tại sao lại hại tôi?”

“Vì tôi ghét cô.” Thi Thường Vân trả lời nhẹ như không, tựa hồ uống một ngụm trà, đủng đỉnh chậm rãi, tuyệt đối không có mảy may ác ý.

“Thế tại sao lại giết anh trai mình?” Đôi con ngươi của cô ta ráo hoảnh, đã không thể rơi thêm giọt nước mắt nào nữa.

Hắn vẫn giữ nguyên vẻ nhàn tản, thản nhiên tàn nhẫn, miệng thậm chí còn khẽ ư ử một làn điệu: “Mây giăng tan, ánh trăng sáng hắt bóng người…”

Cô ta đứng dậy, lếch thếch bỏ đi hệt loài ma quỷ, “Ma quỷ” đi sượt qua vai Đỗ Xuân Hiểu, hai người đưa mắt nhìn nhau, không nói không rằng, ai đi đường nấy. Về ngoại hình lẫn khí chất cả hai đều không giống nhau ở bất cứ điểm nào, nhưng họ lại cùng bị một thứ tình cảm tinh tế mà tương đồng khống chế, thế nên nhịp thở cũng trở nên ăn khớp phần nào.

Bởi vậy khoảnh khắc Đỗ Xuân Hiểu ngồi xuống làm Thi Thường Vân sửng sờ quá đỗi.

“Đến con ma nhà Tần Á Triết mà cô cũng không bắt được mà còn dám đến gặp tôi cơ à?” Thi Thường Vân tuy lúi húi nghịch ngón tay nhưng vẫn không giấu nổi vẻ hào hứng trong đáy mắt, hắn thích gặp cô gái này.

“Cậu yên tâm, chỉ cần Tất Tiểu Thanh còn sống trên đời thì nhất định sẽ bắt được ả thôi.” Cô mỉm cười, châm một điếu thuốc.

“Đã gặp Stephen chưa?”

Cô gật đầu, vùi khói thuốc vào sâu cơ thể mình, tựa hồ muốn chôn vùi một bí mật không dám ngoái đầu nhìn lại.

Hắn cười khẩy, nụ cười của loài lang sói, khóe miệng tức thì hằn lên mấy nếp nhăn cong cong: “Cô hẳn phải biết mình không thể thoát nổi ông ta chứ, phải không nào?”

Cô im lặng nhả khói thuốc, lúc này dường như mới mang chút vẻ nữ tính đích thực, trong nét lẳng lơ bao hàm cả nỗi tang thương.

“Không ngờ cậu lại còn thập thò với chị dâu mình kia đấy, lẽ nào đây là động cơ thực sự của việc xuống tay giết anh trai?”

Đòn phản công của cô tan thành tro bụi trong tràng cười sằng sặc của Thi Thường Vân, sau cùng hắn lắc đầu nói: “Tôi chưa bao giờ vì đàn bà mà đánh mất lý trí.”

“Vậy thì lý do khiến cậu vung dao với người thân là gì?”

Hắn không trả lời, giống như đang trao đổi quyền giữ im lặng với cô.

“Cậu biết ông chủ Hoa không?” 

Thi Thường Vân lắc đầu, hỏi: “Là ai? Cô tìm hiểu được từ đâu thế?”

“Nghe ngóng được từ cánh săn tin, hình như người này và chị dâu cậu, cả Bươm Bướm Nhỏ nữa có mối liên hệ với nhau.”

“Đã tìm thấy Bươm Bướm Nhỏ rồi a?”

“Tìm thấy rồi.”

“Chết rồi à?”

“Chết rồi.” Đỗ Xuân Hiểu hiện lên bức ảnh Bươm Bướm Nhỏ với thân phận Kim Ngọc Tiên đăng quang danh hiệu Nữ hoàng Hoa quốc, mặt mày rạng rỡ, lộng lẫy khoan thai, mang một vẻ đẹp dịu dàng như ngọc.

“Vì sao mà chết?”

“Cùng lý do với Kim Ngọc Tiên Nữ hoàng Hoa quốc năm nay.”

“Ha” Thi Thường Vân cười khan một tiếng “Quả nhiên chính là cô ta?”

“Ừ, đây chính là điểm kỳ quặc. Đã liều mạng bỏ trốn rồi, lại vì cớ gì lại xuất đầu lộ diện tham gia thi thố chứ?” Đỗ Xuân Hiểu quăng ra một câu hỏi, hòng mồi Thi Thường Vân trình bày suy nghĩ của mình.

Nào ngờ đối phương lại xòe tay ra với cô, mượn bộ bài Tarot kia. Cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn đưa bài cho hắn.

Hắn tráo ba lần, cũng dùng bộ ẩn chính trải bài hình thoi, lật lá đầu tiên: Mặt trời xuôi.

“Trong quá khứ cô ta đang lên như diều gặp gió, được người ta nâng trứng hứng hoa.”

Lá hiện trạng: Ác quỷ xuôi và Tình nhân ngược.

“Ừm, lá cuối cùng không cần lật nữa, xem lá này là đủ rồi. Vốn dĩ đã chạy thoát, nhưng không ngờ lại thay hình đổi dạng, xuất hiện dưới một thân phận khác, thì có hai khả năng.” Hắn cầm lá Tình nhân ngược lên nói, “Muốn được cứu hoặc là muốn được chết.”

“Làm sao cứu?”

“Thì chính là mạo hiểm xuất đầu lộ diện, để người muốn giúp cô ta chú ý đến cô ta, nhưng lại không muốn chết trong tay của một số người khác, nên chỉ có cách thay đổi thân phận.”

Đỗ Xuân Hiểu lúc này lại càng nhíu chặt hai hàng lông mày: “Vậy người muốn cô ta chết là ai? Hình Chí Cương?”

“Thay vì đoán chuyện này, chi bằng nghĩ xem cô ta đã nắm được cái thóp nào mà có thể nằm ngoài vùng khống chế của ông chủ Bách Lạc Môn. Nhưng đáng tiếc! E rằng cô ta chết trong tay người khác kia.” Một thoáng xót xa rất thật lướt qua trong mắt Thi Thường Vân.

“Cậu hẳn biết cô ta chết trong tay ai chứ?”

Thi Thường Vân lập tức đáp lại bằng vẻ mặt bí hiểm, đẩy lá bài tương lai đang lật úp tới trước mặt Đỗ Xuân Hiểu nói: “Chuyện ấy thì cần cô Joanna đích thân tìm hiểu rồi.”

Không gian bên trong nhà hàng Lựu Đỏ vẫn tràn ngập hương thức ăn và những tiếng thì thầm to nhỏ của thực khách, dường như có hay không có Stephen ở đây cũng như nhau, nhưng Hạ Băng biết, thực ra không phải vậy, lúc có ông ta, không khí bao giờ cũng êm ả vô cùng.

Lúc đến tìm Hạ Băng, Erie đã nói với anh: “Stephen là một con cáo già thông minh, rât khó đối phó.”

Nói ông ta “khó đối phó” là vì hai tay Nga kiều thủ ác với Gavin đã bị tóm, bọn chúng khai nhận Stephen là người đứng đằng sau sai khiến gây án, nhưng khi hỏi đến chuyện chia chác tiền nong thì lại không một đồng lẻ nào rơi vào túi Stephen. Cũng tức là không có chứng cớ xác thực chứng minh ông ta có liên quan đến vụ án cướp của giết người này, tất cả số vàng bạc châu báu cướp từ chỗ Gavin đều được tìm thấy tại nơi ở của hung thủ. Bất đắc dĩ, cảnh sát chỉ còn cách phóng thích Stephen.

“Nếu ông ta không thu được lợi ích gì thì sao phải sai hai tên người Nga kia đi ăn cướp chứ?”

“Vấn đề chính là ở chỗ ấy, hai tên nghi phạm trong lúc lên kế hoạch gây án có nhắc đến tỷ lệ chia chác, nhưng Stephen lại từ chối nhận tiền, còn nói một câu khiến hai kẻ kia không sao hiểu nổi.” Erie trả lời Hạ Băng bằng thứ tiếng Trung ngắc ngứ.

“Câu gì?”

“Ông ta nói dù không nhận tiền thì mình vẫn là người chiến thắng chung cuộc.”

Dứt lời, cả hai đều chìm vào im lặng, mãi tập trung phân tích câu “cuồng ngôn” của Stephen. Cuối cùng vẫn là Erie lên tiếng phá vỡ không khí căng thẳng, tiếp tục nói: “Ông ta biết rõ người Nga gây án sẽ rất dễ bị chú ý, vì với ngoại hình của họ, chẳng khó gì để tìm được nhân chứng mục kích, vậy nên bản thân chắc chắn không đời nào ra mặt. Nhưng tất cả mọi chuyện đều được sắp đặt hết sức kín kẽ, ví dụ như hai kẻ thủ ác mang theo áo khoác nữ màu xám, là để vu vạ cho chị giúp việc, nhưng tấm áo khoác nữ đó lại được bọc trong giấy báo tiếng Nga, vì thế ở hiện trường mới còn lại hai vật chứng này, tôi ngờ rằng đây cũng là cái bẫy Stephen bày ra. Một là, nhà Gavin vốn không có chị giúp việc nào, lão ta sống một mình tính cách lại quái gở nhỏ mọn. Hai là, theo hai tên tội phạm khai nhận, chiếc áo khoác nữ ấy cùng với giấy báo đều do Stephen chuẩn bị cho bọn chúng, có thể thấy ý đồ của Stephen rất rõ ràng, đưa áo cho bọn chúng là giả, gài bọn chúng bỏ lại tờ báo tiếng Nga ở hiện trường mới là thật”.

“Thế cũng không hẳn.” Hạ Băng lắc đầu nói, “Làm sao Stephen có thể đảm bảo tờ báo ấy sẽ được để lại hiện trường? Nhỡ hai kẻ kia gây án xong cầm báo về thì sao?”

Erie vân vê dãy ria mép, cười đáp: “Đúng vậy, thế nên tôi cho rằng lúc đó còn có một người nữa âm thầm giúp hắn bỏ lại vật chứng ấy.”

“Bác Mạnh?” Trong đầu Hạ Băng lóe lên ánh mắt ngạo mạn của lão béo ấy.

Erie gật đầu, nhấp một ngụm trà đen.

“Ngài Erie, thế làm cách nào mà ngài biết tôi?”

“Cậu cần biết, không chỉ có mình cậu đi tìm tay chạy việc họ Trương ở tiệm mì Đồng Phong.” Erie ưỡn cái bụng phệ nói, “Điều tôi hứng thú nhất bây giờ, vẫn là mục đích Stephen xúi bẩy hai tên người Nga kia.”

Hạ Băng sực hiểu ra ý định của Erie, vội nói: “Tức là ngài muốn tôi hợp tác?”

“Đúng vậy.” Cặp mắt xám tinh ranh của Erie sáng lóe lên trên hai gò má ú nu, “Lúc gặp cậu ở nhà hàng Lựu Đỏ, tôi đã biết cậu và tôi là người cùng ngành, các thám tử giỏi đều có con mắt giống nhau.”

“Nhưng tôi cần thu phí.”

“Không thành vấn đề” Erie tức thì vứt một sấp tiền giấy vào lòng Hạ Băng, sau đó chỉnh lại mũ, cầm ba toong, đứng dậy cáo từ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui