Tart Hoa Hồng

Đúng là ánh mắt hết sức nóng bỏng, nóng bỏng đến mức muốn thiêu đốt hắn vậy.

Đáng sợ ghê cơ.

Úc Hòa An quay đầu nhìn lại, đúng lúc người đàn ông kia ngẩng đầu lên, hai người chạm mắt nhìn nhau, đôi mắt sâu thăm thẳm, khó mà tra ra được địch ý trong đó.

Úc Hòa An chau mày, nhìn thoáng qua Mạnh Anh Ninh đang cúi gằm đầu bên cạnh, như có điều suy nghĩ mà “Ồ” một tiếng.

Mạnh Anh Ninh cho rằng anh ta lại muốn phát biểu điều gì, ngẩng đầu lên cung kính chờ đợi.

Úc Hòa An cúi đầu, dịu dàng nhìn cô.

Mạnh Anh Ninh bị anh ta nhìn chòng chọc đến độ cả người phát lạnh, do dự gọi một tiếng: “Chủ biên?”

“Thích à?” Úc Hòa An nói.

Mạnh Anh Ninh: “………”

“Thích thì theo đuổi đi,” Úc Hòa An cảm thấy hết sức thú vị, ung dung nói, “Cô không theo đuổi, sao anh ta biết cô thích anh ta được?”

“…….”

Mạnh Anh Ninh thở dài: “Không ngờ anh còn rất quan tâm tới đời sống tình cảm của nhân viên.”

“Tôi đã nói với cô rồi mà, lúc không vào trạng thái làm việc tôi là một đối tượng trò chuyện rất tốt.” Úc Hòa An cười híp mắt nói, “Trợ lý ở tòa soạn cũ suốt ngày cãi nhau với người yêu, thường tìm tôi làm quân sư.”

“Ồ, thế chắc tình cảm của anh ta thuận buồm xuôi gió lắm nhỉ.” Mạnh Anh Ninh không hề có chút thành ý nào nói.

“Không, cậu ta chia tay rồi.” Úc Hòa An ung dung trả lời.

“……….”

Anh là ma quỷ à.

Ba tiếng sau, đội quân leo núi hít khí trời cuối cùng cũng thở hổn hà hổn hển đặt chân lên đây, tới giữa trưa, cả nhóm cất hành lý phân chia phòng, chuẩn bị dùng bữa.

Mạnh Anh Ninh đánh một giấc tới trưa, bấy giờ tinh thần sảng khoái, lúc bị giục xuống nhà ăn không nhịn được chải chuốt một phen.

Biết Trần Vọng cũng ở đây rồi, khó mà không nghĩ ngợi nhiều.

Huống hồ anh ấy còn có tiểu đội muốn chết nữa.

Mạnh Anh Ninh nhớ lại những lời Tưởng Cách từng kể với mình, bây giờ ngẫm lại đúng là nghe có phần khoa trương, nhưng ít nhiều gì cũng có tính chân thực, bỏ những lời nói quá đi, thực ra cũng có thể rút ra được nhiều thứ.

Anh ấy đang chơi một môn thể thao mạo hiểm, có lẽ vì kích thích, có lẽ vì muốn trốn tránh điều gì đó.

Giờ giấc ngủ nghỉ không đúng quy luật, ăn uống cũng thế, nghiện thuốc nặng, uống rất nhiều rượu.

Không quan tâm sức khỏe mình tốt hay xấu, dường như.. không màng tới sự sống cái chết của mình.

Mạnh Anh Ninh cầm bát đũa ngồi vào góc bàn, nhìn cả bàn đầy cua hoàng đế, tôm hùm, sashimi mà thở dài thườn thượt.

Rốt cuộc anh tới đây làm gì?

Mạnh Anh Ninh do dự một chút, ngả người ra phía sau, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lâm Tĩnh Niên: 【Tui đi team building gặp Trần Vọng】

Mấy giây sau Lâm Tĩnh Niên trả lời: 【?????】

Lâm Tĩnh Niên: 【Anh ta không làm gì bà chứ?!】

“……..”

Mạnh Anh Ninh bắt đầu nghi ngờ không biết có phải hồi nhỏ Trần Vọng từng đắc tội Lâm Tĩnh Niên không.

Mạnh Anh Ninh cắn đũa rồi đặt xuống, cầm điện thoại chật vật nói: 【Anh ấy không để ý tới tôi một chút nào.】

Mạnh Anh Ninh: 【Mặc dù lần trước gặp mặt giữa hai chúng tôi không vui vẻ gì cho cam, ừm được rồi, thực ra lần nào gặp mặt cũng không vui vẻ gì, nhưng vẫn còn hòa thuận.】

Mạnh Anh Ninh: 【Thế mà anh ta vờ như không nhìn thấy tôi, còn không nói với tôi một tiếng đã quay đầu bỏ đi, người này có ý gì vậy.】

Mạnh Anh Ninh thấy xót xa trong lòng, còn hơi tủi thân, lại có chút tức tối.

Lâm Tĩnh Niên: 【Thế thì tốt.】

“………..”

Mạnh Anh Ninh không biết phải biểu đạt loại tâm tình bạn đang rất buồn nhưng bạn thân lại thở phào nhẹ nhõm thay cho bạn như thế nào nữa.

Mười mấy giây sau, Lâm Tĩnh Niên lại nói: 【Cơ mà sao tôi có cảm giác giọng bà ai oán thế kia?】

Mạnh Anh Ninh: 【?】

Lâm Tĩnh Niên: 【Giống phi tử bị thất sủng trong truyện cung đấu】

Lâm Tĩnh Niên: 【Hoàng thượng tuyển tú nạp phi mới, ngày nào cũng ca múa vui cảnh thái bình quyến luyến quên lối về si mê với tửu trì nhục lâm, chỉ nghe người mới cười không thấy người cũ khóc, hoàng phi thất sủng ở lãnh cung khóc lóc kể lể với tỷ muội nhà mẫu thân.】

Mạnh Anh Ninh nghe lời cô nói cứ cảm thấy khó chịu sao sao ấy, không suy nghĩ nhiều gõ chữ bồm bộp: 【Ai thất sủng chứ! Mà sao tôi phải làm phi tử chứ, tôi không thể làm hoàng hậu à? Vả lại dù anh ta có làm hoàng thượng cũng không được có phi tử khác!!】

Hết sức bá đạo.

Lâm Tĩnh Niên: 【……..】

Lâm Tĩnh Niên: 【Đây là trọng điểm à?】

Mạnh Anh Ninh: 【……….】

Cuối cùng Lâm Tĩnh Niên tổng kết: 【Hồ ly à, bà không hợp đâu.】

Bàn tay Mạnh Anh Ninh run lên, không dám trả lời.

Buổi tối sắp xếp thử thách can đảm, khoảng thời gian buổi chiều sau bữa trưa là thời gian hoạt động tự do, nhóm người leo núi kia đã mệt như cún, kết thành nhóm ồn ào đòi đi tắm suối nước nóng.

Trong phòng nào cũng có hồ độc lập, nhưng mọi người vẫn tới hồ công cộng quẩy cho vui, lúc Bạch Giản kéo Mạnh Anh Ninh tới trong đó đã có không ít người, trong sương khói mông lung có thể thấy bóng người và những tiếng cười đùa rộn rã.

Suối nước nóng có chia phòng trong và phòng ngoài, diện tích hồ tắm lộ thiên rất lớn, nam nữ tắm chung, mặc đồ bơi đi vào, nhìn thoáng qua có mười mấy hồ, trừ suối nước nóng lớn ở giữa ra, còn có hồ rượu vang, nước gừng gì đó.

Chủ của khách sạn suối nước nóng này còn rất hài hước, thậm chí Mạnh Anh Ninh còn thấy một hồ Cocacola, hồ đen sì sì, ở giữa nổi bọt sùng sục, trông vô cùng độc đáo.

Mọi người phần lớn tập trung ở hai hồ nước nóng lớn nhất, Bạch Giản kéo Mạnh Anh Ninh tới gần mới có người lờ mờ nhận ra các cô, đi tới gần hồ có người huýt sáo đầy lưu manh.

Tiểu Trương đỏ bừng mặt.

Trong tòa soạn có nhiều cô gái xinh đẹp, ở tòa soạn thi thoảng lại gặp mấy ngôi sao người mẫu, dần dà mắt nhìn người cũng cao hơn, nhưng nói thật là, lúc Mạnh Anh Ninh vừa tới cũng khiến mọi người kinh ngạc một phen.

Cô gái da trắng môi hồng, ngoại hình xinh xắn không soi ra được bất cứ khiếm khuyết nào, cần cổ thon dài, mi dài cong lên, mặc một chiếc sơ mi cổ bèo màu vàng nhạt, có chút ngượng ngùng đứng ở cửa ra vào: “Chào mọi người, em là Mạnh Anh Ninh, thực tập sinh mới tới.”

Giọng dịu dàng đến độ xương như muốn nhũn ra.

Lúc đấy Tiểu Trương cảm thấy mình đã yêu rồi.

Cậu thích lắm.

Hàng mi cong vút kia như chạm vào lòng cậu.

Đây là tiên nữ! Là tiên nữ đấy!!

Tiên nữ hạ phàm!!

Tiên nữ còn mặc đồ tắm nữa!!

Lúc này tiên nữ cũng không e ngại, còn thoải mái ngồi xuống bên cạnh hồ, nước nóng hổi, cô ngồi ở đó làm quen với nhiệt độ, rồi nắm tay Bạch Giản cùng cô xuống.

Có đồng nghiệp nằm hình chữ Đại (大) dựa vào hồ vừa cười vừa nói: “Phòng chúng ta cũng có thể đảm đương ngoại hình, em xem em ở lại đây chịu đựng làm gì, mỗi ngày lại rụng một cọng tóc, với ngoại hình này của em, không bằng làm idol rồi debut.”

“Ông quên lần trước đi karaoke rồi à? Con bé nó hát lạc nhịp!”

Mạnh Anh Ninh không phục một chút nào: “Em chỉ cảm nhịp không tốt, chứ ngũ âm vẫn bình thường.”

“Ngũ âm từ cao nguyên Thanh Tạng có thể vút lên cung trăng ấy hả?”

“Đi đóng phim cũng được mà, đẹp là chính nghĩa, xinh đẹp là được rồi, đến lúc đó khoe chân dài miên man, ca hát làm gì nữa?”

Còn chưa dứt lời, một đồng nghiệp nam bên cạnh ghét bỏ ra mặt đẩy cậu ta ra: “Tôi đã cố gắng không biến ông trở thành kẻ si mê, đừng làm tôi khó xử thế chứ.”

“Xoạt” một tiếng, Hàn Kiều ngồi bên cạnh đột nhiên đứng bật dậy, lấy khăn tắm bên cạnh trùm lên người, sa sầm mặt bỏ đi.

Cả một đám trai thẳng, vốn không để ý gì nhiều, lại trêu chọc mấy câu, rồi lại nhắc tới chuyện thử thách can đảm buổi tối.

Ở suối nước nóng bên kia, bầu không khí nghiêm nghị hoàn toàn khác biệt.

Tưởng Cách cũng không biết vì sao, rõ ràng nước ở suối này nóng đến độ da đỏ ửng lên, vậy mà cậu cứ thấy lành lạnh.

Hồ rất lớn, nước nóng bốc hơi nghi ngút, tầm nhìn xung quanh thấp, chỉ có thể loáng thoáng thấy bóng dáng và đám đông ở hồ nước bên kia.

Bên kia có lẽ là một nhóm bạn bè, vô cùng rôm rả, bấy giờ mọi người đang trò chuyện với nhau, có lẽ do có em gái nào đi tới, cả nhóm đang điên cuồng khen ngợi.

Cô gái đứng giữa nói chuyện, nghe giọng có vẻ quen tai, giống như từng nghe ở đâu đó, Tưởng Cách nhớ lại, nhưng không nhớ được ra.

Mà bên kia mãi mới khen nhau xong, bắt đầu nói thử thách can đảm nào đó.

Tưởng Cách cũng mặc kệ giọng nói quen tai này, cậu là một thiếu niên không bị sắc đẹp cám dỗ, coi thường khẽ nói: “Đám con trai này chưa thấy gái bao giờ à?”

“Còn tiên nữ hạ phàm, lại còn debut đi làm idol, tưởng đẹp như hoa chắc? Idol mà muốn làm là làm được à? Trong lòng có biết ước lượng hay không thế.” Tưởng Cách nói.

“……..”

Tưởng Cách vẫn tiếp tục đâm đầu vào đường chết, không muốn chừa lại đường sống cho mình, vẫn còn cố nhắc tới: “Con gái bây giờ, cứ dễ nhìn một chút là sau lưng lại có một đống người ngày ngày bưng bê tán tụng thành tiên nữ, bọn họ từng gặp được mấy tiên nữ cơ chứ.”

“Em thì khác, em gặp rồi,” Tưởng Cách ra vẻ ta đây mà duỗi ngón trỏ ra, lắc lắc, “Không thể đánh đồng phàm phu phục tử với tiên nữ thực sự được.”

Mãi mà không thấy tiếng ai đáp lại, Tưởng Cách không cam lòng quay đầu, nhìn về phía Trần Vọng: “Anh nói có phải vậy không anh Vọng?”

Trần Vọng làm như không nghe thấy.

“Anh à, chị gái lần trước anh đưa về xinh đáo để, hôm nào dẫn về nhà ăn một bữa đi chứ.” Tưởng Cách cũng quen rồi, dù không ai trả lời thì cậu vẫn có thể tiếp tục lải nhải, “Phải rồi, bọn họ vừa nói tối nay muốn làm cái gì ý nhỉ? Thử thách can đảm à?”

Thiếu niên đang tuổi ăn tuổi chơi, thích những thứ này, lập tức hứng thú: “Mình có tham gia cùng không?”

Trần Vọng ngửa đầu dựa vào hồ bên cạnh, khăn đắp lên mặt che cả buổi không nhúc nhích, giọng nói bị suối nước nóng ngâm nghe khàn khàn, lời thì ít mà ý thì nhiều: “Cút đi.”

Tưởng Cách: “Dạ thôi.”

Bảy rưỡi tối, tại cửa khách sạn.

Mạnh Anh Ninh không biết vì sao bộ phận PR lại nghĩ ra trò chơi thiểu năng như thử thách can đảm, rõ ràng có thể ngồi chiếu tatami đánh bài, thế mà lại cứ thích đêm hôm khuya khoắt ra ngoài hít gió lạnh chứ.

Mạnh Anh Ninh không muốn đi một chút nào cả, nhưng giãy giụa kháng cự không thành, lề mề để Bạch Giản nửa kéo nửa đẩy ra ngoài, nói rằng để nâng cao sự ăn ý, nối liền tình cảm, tất cả mọi người đều phải tham gia, đừng ai nghĩ tới chuyện trốn.

Thể chất cô thiên hàn, sợ lạnh, buổi tối ở rừng núi lại lạnh lẽo, gió thổi qua khiến người ta rùng mình một cái.

Mạnh Anh Ninh mặc chiếc áo len mỏng nhảy tại chỗ mấy cái, nhìn qua thấy mấy cô gái phía trước còn mặc quần short thì phục sát đất.

Đợi gần mười phút mọi người mới tới đông đủ, Mạnh Anh Ninh ngồi xổm dưới đất xoa xoa đầu ngón tay đã lạnh run, nghe mọi người phổ biến quy tắc: “Hai người một nhóm, rút thăm chia nhóm, chúng ta đi từ đây đến đình dừng chân hồi chiều, ở đó có bảng hiệu, mang về là được rồi.”

“Hai người không được tách nhau,” Tiểu Trương lên tiếng nhắc nhở, “Nhớ phải hoàn thành nhiệm vụ cùng đồng đội.”

Mạnh Anh Ninh rút thăm, cô nhìn xem, số 4, lướt mắt nhìn một vòng tìm xem số 4 là ai, cuối cùng khi mọi người tìm được đồng đội gần hết rồi, Mạnh Anh Ninh trông thấy Hàn Kiều.

Hàn Kiều cầm tờ giấy trong tay nhìn cô, sắc mặt không được tốt cho lắm.

Mạnh Anh Ninh đi tới, nhìn thoáng qua số của cô ấy, số 4.

“…………..”

Khó xử ghê.

Tìm được đồng đội rồi, có mấy đội đã xuất phát, chỉ còn lại nhóm bọn cô, Hàn Kiều trừng mắt, không nói chẳng rằng, đi thẳng về phía trước.

Mạnh Anh Ninh khóc không ra nước mắt, nhét tờ giấy vào trong túi, đành phải đi theo cô ấy.

Chớm thu trời tối rất nhanh, lúc bảy rưỡi tối mọi người mới ra trời vẫn còn hơi sáng, chưa đầy nửa tiếng đã đen xì xì rồi, cũng may đây là địa điểm du lịch, ánh sáng vẫn dồi dào, mặt đường không khó đi.

Hàn Kiều đi rất nhanh, hoàn toàn không có ý định chờ cô, Mạnh Anh Ninh mở đèn pin theo sau, vừa đi vừa nhớ lại.

Gần đây mình có chọc giận chị ấy không?

Không mà.

Chuyện của Lục Ngữ Yên cũng đã qua lâu rồi, chẳng lẽ còn để ý chuyện đó đến bây giờ?

Chắc không đến nỗi như vậy đâu nhỉ?

Nếu đã tham gia team building, mọi người nên bỏ qua hiềm khích trước kia, hòa thuận tham gia hoạt động không tốt hay sao?

Buổi tối trên rừng, dù an toàn đến mấy nhưng vẫn ẩn chứa nguy hiểm, tiếng nói cười của các nhóm khác xa dần, cứ đi như vậy mười phút đồng hồ, Mạnh Anh Ninh chiếu đèn pin về phía trước, cảm thấy sợ hãi.

Cô dừng bước lại, nhẫn nhục gọi một tiếng: “Chị Hàn Kiều à.”

Hàn Kiều không nghe thấy, trên bóng lưng trong đêm đen dường như viết năm chữ rắn rỏi ―― Tôi muốn đi một mình.

Mạnh Anh Ninh suy sụp tới mức còn không nổi giận nổi, thầm nghĩ, chẳng lẽ chị ta không sợ hay sao?!

Thực ra bây giờ mới tám rưỡi tối, nhưng cô rất sợ đi một mình buổi tối, chủ yếu do sợ ma, cô nhát gan từ nhỏ, năm sáu tuổi rồi xem phim hoạt hình còn bị đại vương Piccolo dọa khóc nhè, lớn lên cũng chẳng tiến bộ hơn là bao.

Có lúc bận rộn tăng ca đến mười giờ mới về nhà, cô sẽ bảo taxi lái xe tới dưới nhà ở, lúc đợi thang máy thì gọi điện thoại cho Lâm Tĩnh Niên hoặc là mẹ mình, đến tận khi tới cửa.

Bốn phía xung quanh tối đen, đèn pin điện thoại là nguồn sáng duy nhất, Mạnh Anh Ninh không dám nghĩ gì khác, chạy bước nhỏ về phía trước, bởi chạy quá nhanh mà vấp vào một bậc thang thấp.

Mắt cá chân Mạnh Anh Ninh bị trật sang một bên, nửa người đổ về phía trước, cơ thể lảo đảo hai bước, vất vả lắm cô mới đứng vững không để bị ngã, mắt cá chân nhói đau.

Mạnh Anh Ninh bị đau khẽ than một tiếng, ngồi xổm xoa xoa lên phần gân trên mắt cá chân.

Vừa chạm vào liền đau nhói.

Cô cắn môi ngồi xổm xuống đất, bình tĩnh trong chốc lát, ngẩng đầu lên.

Điện thoại đặt dưới mặt đất, đèn pin hất thẳng lên, cảnh vật xung quanh bị ánh sáng hắt vào.

Rừng sâu thăm thẳm, rễ cây đâm vào lòng đất lộ một nửa, từng tán từng tán lá đen thui đan dệt vào với nhau.

Thân cây to lớn trong đêm tối phủ bóng xuống, giống như một con thú lớn ẩn mình trong bóng đêm.

Gió thổi mạnh khiến những tán cây xào xạc, hơi lạnh thuận theo bàn chân mà đi lên.

Mạnh Anh Ninh ngồi xổm xuống mặt đất, nhặt điện thoại lên, không dám quay đầu lại, ngón tay run rẩy mở khóa màn hình, vào danh bạ tìm số của Bạch Giản.

Nhưng không biết là do chỗ cô không có tín hiệu hay là phía Bạch Giản không có, điện thoại không gọi được, yên lặng chờ trong thoáng chốc, màn hình hiển thị kết nối thất bại.

Mạnh Anh Ninh sắp khóc tới nơi.

Cô dụi đầu vào đầu gối, ôm tay ngồi xổm tại chỗ, cố gắng giữ tỉnh táo.

Cô không biết đình dừng chân ở đâu, cũng không biết liệu ở đó có người hay không, bây giờ chắc hẳn nên trở về men theo lối cũ sẽ nhanh hơn, hoặc là ở đây đợi nhóm người đã tới đình dừng chân quay trở lại.

Nhưng không biết phải đợi bao lâu.

Có cơn gió lạnh thổi qua gáy cô, như một bàn tay lạnh buốt từ sau lưng từ từ duỗi tới.

Cả người Mạnh Anh Ninh run lên, không còn bất cứ suy nghĩ tỉnh táo nào, tiếng hét nghẹn lại nơi cổ họng, cô nức nở, há miệng run rẩy đưa tay ra, nhanh chóng tháo tóc buộc đuôi ngựa xuống, che đi làn da phần gáy bị lộ ra.

Cô cuộn tròn người ngồi xuống, không biết mấy phút hay là mấy thế kỷ trôi qua, có tiếng bước chân lại gần, hòa cùng tiếng gió hun hút, nghe tựa ảo giác.

Mạnh Anh Ninh rưng rưng nước mắt ngẩng đầu lên, thấy từ xa có bóng người đi tới trong đêm tối.

Dưới ánh trăng mông lung, người kia bước lại gần, ngũ quan quen thuộc, khóe môi xụ xuống, gương mặt chìm trong bóng tối.

Mạnh Anh Ninh vứt điện thoại xuống đất, nén chịu cơn đau ở mắt cá chân mà đứng dậy, thất thiểu chạy về phía người đó, trong giọng nói nghẹn ngào nhỏ bé không giấu nổi sự sợ hãi: “Trần Vọng….”

Cô mặc kệ tất cả mà nhào vào lồng ngực anh.

Lời tác giả:

Tui thừa nhận tui không viết được nam phụ tốt! Sao trên đời lại tồn tại sinh vật nam thứ cơ chứ?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui