Mạnh Anh Ninh không biết mình khóc trong bao lâu, bốn phía xung quanh thoạt đầu thi thoảng vẫn vang lên tiếng người, sau đó cả con đường vắng lặng, đèn đường phát ra tiếng xì xèo yếu ớt, những con bọ bay vo ve xung quanh đỉnh cột đèn.
Mạnh Anh Ninh ngẩng đầu lên, đôi mắt vì khóc mà hơi sưng lên, ánh mắt mơ hồ, cuống họng đau như thiêu như đốt.
Cô đưa tay lên lau nước mắt, sau đó nắm chiếc túi và áo khoác dưới đất, muốn đứng dậy.
Nhưng đôi chân run lên, bàn chân như bị vô vàn mũi kim nhỏ xíu đâm vào, cảm bác đau buốt khó nói nên lời khiến cô lảo đảo trong thoáng chốc, sau đó ngồi sụp người xuống.
Cô ngồi yên dưới nền đất trong thoáng chốc, nhìn con đường trước mặt, hơi mờ mịt.
Vậy xem như cô.. thất tình rồi.
Cuối cùng cô cũng được trải nghiệm cảm giác chật vật thổ lộ hết ra, sau đó đương nhiên bị từ chối.
Cô lau sạch nước mắt trên gương mặt, ngón tay day day mắt cá chân một lúc, từ từ đứng dậy.
Cơ thể nhỏ yếu lảo đảo, sau đó đứng vững lại.
Các quầy ăn vặt trước cổng trường học đều đã về rồi, chỉ còn chiếc xe bán gà rán vẫn còn đậu lại ven đường, trên nóc xe treo bóng đèn, ông chủ mượn ánh đèn yếu ớt để soi tiền lẻ.
Mạnh Anh Ninh dừng lại một chút, đi tới: “Cho một phần gà rán.”
Bán hàng nhìn cô một lúc, nhận lời, xoẹt một tiếng mở chảo dầu, lại mở chiếc túi nilon trên đĩa sắt, lấy một miếng gà rán ra, cho vào chảo.
Trong lúc đợi, Mạnh Anh Ninh hỏi: “Anh vẫn chưa đi à?”
Bán hàng toét miệng cười, trong giọng mang theo tiếng địa phương: “Đợi khối mười hai tan học tối rồi mới đi, còn kiếm thêm được một ít.”
Mạnh Anh Ninh cười cười: “Vất vả rồi.”
Bán hàng nhìn cô một chút.
Cô gái rất xinh xắn, ăn mặc cũng rất dễ nhìn, chỉ là đôi mắt sưng tấy đỏ ngầu, cái mũi cũng đỏ bừng lên.
Lúc nhếch môi cười trông rất gượng gạo.
Ban nãy cô vừa ngồi xổm ở đó khóc thương tâm như vậy, không biết vì chuyện gì.
Hóa ra một cô gái xinh xắn như vậy cũng có chuyện phiền não.
Bán hàng nghĩ ngợi, gạt miếng gà rán ban nãy bỏ xuống sang một bên, cười nói: “Đổi cho cô một miếng nhiều thịt, lúc không vui ăn nhiều thịt vào, ăn no rồi về nhà ngủ một giấc, ngày mai tỉnh lại chuyện gì cũng đã qua.”
Mạnh Anh Ninh giật mình, cúi đầu nhỏ giọng nói cảm ơn.
Bỏ gà rán đã chiên giòn vào trong túi giấy, Mạnh Anh Ninh trả tiền rồi nói cảm ơn, sau đó nhận lấy.
Gà chiên giòn rụm nóng ran, bởi vì quá nóng, cô lót hai tờ giấy, hơi nóng cách hai tờ giấy trắng hâm nóng cả bàn tay.
Thực ra cô cũng không muốn ăn.
Chỉ là ban nãy nhìn cậu thiếu niên cáu kỉnh mua gà rán rồi dắt tay cô nữ sinh đi, cô mơ hồ nhìn thấy hình bóng ai trong đó.
Trưa hôm sau Tưởng Cách quay trở về.
Cậu khoác một chiếc áo cao bồi, trên đó móc dây xích, kêu lách cách theo từng động tác của cậu, chiếc áo phông bên trong in hình Thanh Long đang giương nanh múa vuốt, quần rách lớn đến mức chỉ có lưng quần và mắt cá chân là may liền với vải jean, lúc bước đi mang theo gió mát, trông rất “Punk”, mái tóc smart màu cam hoàn toàn không để người ta cảm thấy không hài hòa với bộ trang phục trên người.
(Thanh Long: Thanh Long của phương Đông, một trong bốn tứ tượng)(Kiểu tóc smart: Nói dễ hiểu và dễ hình dung là tóc HKT)
Vừa mở cửa chống trộm, Tưởng Cách phát hiện nồng độ nicotine trong phòng đã vượt quy định nghiêm trọng, khói mù lượn lờ như tiên cảnh.
Miệng cậu ngậm que kẹo mút, đang ngâm nga một bài ca, tay xách nách mang một đống đồ ăn rồi cởi giày đi vào nhà, việc đầu tiên cậu làm là chạy thẳng ra cửa, mở cửa sổ thông gió.
Đến khi quay đầu lại, trông thấy một người nằm trên sofa.
Tưởng Cách bị dọa khẽ run lên, cậu đi tới, nhìn tỉ mỉ trong chốc lát.
Trần Vọng nhắm mắt lại, dưới mắt có bọng màu xanh đen, mặt đất trước sofa ngổn ngang tàn thuốc, anh nằm đờ người ra đó, giống như đã chết rồi.
Tưởng Cách nghĩ một cái, cậu đưa tay ra, đặt ngón trỏ dưới chóp mũi anh, thăm dò hơi thở.
Vừa đưa tay tới, Trần Vọng lập tức mở mắt ra, túm lấy tay cậu.
“Ui ui ui ui ui đau, anh à, là em đây!” Tưởng Cách hô to.
Trần Vọng liếc mắt nhìn cậu, buông tay ra.
“Sao lại thành ra như vậy, hôm qua hẵng còn tốt mà, sao hôm nay lại rầu rĩ thế kia?” Tưởng Cách lui lại hai bước, đặt chiếc túi xuống bàn trà, cất tiếng: “Hôm qua chị Anh Ninh bảo chị ấy tới, em còn tưởng trong nhà có đồ ăn, chỉ mua một ít hoa quả, à còn cái này.”
Tưởng Cách móc hộp điện thoại trong túi ra đưa cho anh, “Đã tuân thủ nghiêm ngặt yêu cầu của anh để mua, làm xong sim rồi, vẫn là số cũ.”
Thực ra yêu cầu của Trần Vọng chỉ là mua đại một chiếc, có thể dùng wechat là được rồi.
Lúc ấy Tưởng Cách không nhẫn tâm nói cho đồ quê mùa này, bây giờ điện thoại không thể dùng wechat mới khó kiếm, trừ máy cho người già.
Trần Vọng ngồi dậy nhận lấy, mở hộp ra, tách sim, đưa vào trong điện thoại, khởi động máy.
Anh nhìn giao diện wechat trống không một lúc, sau đó khóa màn hình lại, ném điện thoại ra bàn trà, lại nằm xuống sofa.
Trước đó muốn có điện thoại gửi wechat, bởi vì hôm ấy Mạnh Anh Ninh không vui khi anh không trả lời wechat.
Bây giờ xem ra không có tác dụng gì cả.
Tưởng Cách nhìn anh một cái, tới gần, ngả ngớn hỏi: “Anh à, anh bị đá rồi à?”
Trần Vọng hờ hững.
Tưởng Cách chậc lưỡi: “Bị đá thật hả? Sao vậy? Có phải chị Anh Ninh chê anh nghèo không, ở căn nhà rách nát, còn không có công ăn việc làm?”
Trần Vọng không đếm xỉa tới cậu.
“Nhưng anh à, anh lái Land Rover! Con Land Rover bảy chữ số của anh đâu rồi? Sao không khoe với chị ấy?” Tưởng Cách tận tình khuyên nhủ, “Mặc dù tình yêu thực sự không để ý điều này, nhưng theo đuổi người ta không thể không để ý tới vật chất được, anh phải để người ta biết, nhà chúng ta không phải không có điều kiện, chỉ là chúng ta khiêm tốn thôi.”
Cậu lải nhải cả buổi, Trần Vọng làm như không nghe thấy, Tưởng Cách nhìn bộ dạng này của anh, có phần không đành lòng, còn muốn nói điều gì đó, điện thoại trên bàn trà lại đổ chuông.
Trần Vọng từ từ mở mắt ra, đưa tay sờ lấy, bắt máy.
“Mua lại điện thoại rồi à? Nhanh thật, dậy chưa thế?” Lục Chi Châu hỏi.
“Sao hả.” Trần Vọng mở miệng, nói câu đầu tiên trong ngày, giọng khàn đặc, Tưởng Cách nghe thấy liền sững người ra.
Lục Chi Châu cũng khựng lại một chút: “Gặp mặt rồi nói đi, nửa tiếng nữa tôi tới nhà ông.”
Chưa đầy hai mươi phút Lục Chi Châu đã tới nơi, lúc anh tới Tưởng Cách đã đi rồi, Trần Vọng đã đi tắm qua, xe đang đỗ dưới tầng.
Trần Vọng lên xe, Lục Chi Châu đánh tay lái, lái ra khỏi khu dân cư: “Chuyện của ông giao cho đội cảnh sát hình sự, vừa khéo ông cũng quen người phụ trách, Lâm Hạ Nhiên, nghe xảy ra chuyện còn kêu tôi truyền lời với ông, anh ta còn tiếc nuối vì ông chưa chết đấy.”
Trần Vọng ngửa đầu dựa vào thành ghế, khẽ hừ một tiếng.
Lục Chi Châu: “Biết rõ là ai rồi à?”
Trần Vọng “Ừ” một tiếng, trong đầu hiện lên cặp mắt ngoan độc, hận ý ngập trời như thiêu đốt trong đôi mắt.
“Cũng gần như vậy,” Trần Vọng nói, “Em trai của Thang Nghiêm.”
Lục Chi Châu ngạc nhiên: “Thang Thành? Cậu ta không chết à?”
Trần Vọng cười: “Tôi vẫn còn sống, sao hắn ta cam lòng chết chứ.”
Vẻ mặt Lục Chi Châu sa sầm xuống, không nói lời nào nữa.
Một lúc sau, Lục Chi Châu mới đổi đề tài hỏi: “Phải rồi, ông cãi nhau với Anh Ninh à?”
“……….”
Trần Vọng mặt không đổi sắc nghiêng đầu đi.
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt dọa người như vậy,” Lục Chi Châu cười cười, “A Hoàn nói đêm qua gọi điện thoại cho con bé, cảm thấy không ổn, nghe như khóc ấy.”
Bờ môi Trần Vọng mím chặt thành đường.
Lục Chi Châu cất lời sâu xa: “Bảo là khóc thương tâm lắm, giọng khàn đến mức nghe mà không hiểu nói cái gì.”
Lục Chi Châu nhìn anh một cái, thở dài bảo: “Con bé nó từ nhỏ đã vậy, trông có vẻ yếu ớt, thực ra bên trong rất bướng bỉnh, rơi hai giọt nước mắt rồi thôi, không biết lần này bị ai bắt nạt, khóc thương tâm như vậy.”
Trần Vọng không đáp lời anh ta.
Lục Chi Châu khắc khoải lo âu.
Ngã tư phía trước lên đèn đỏ, Lục Chi Châu dừng xe lại, cũng không nói lòng vòng, vào thẳng vấn đề: “Rốt cuộc ông nói gì với Anh Ninh mà con bé nó khóc thương tâm như vậy?”
Trần Vọng thản nhiên nói: “Thế ông đi an ủi đi.”
“…………”
“Đùa chứ,” Lục Chi Châu hết cách nói, “Tôi phát hiện ông càng ngày càng khiến người ta bực mình đấy, bình thường ông nói chuyện với Anh Ninh như vậy à?”
Lục Chi Châu thật lòng thật dạ hỏi: “Vì sao con bé còn chưa đánh chết ông? Đến giờ ông còn chưa phát hiện ra, không biết rốt cuộc Anh Ninh thích ai, hay là không muốn biết?”
Trần Vọng trầm mặc một lúc, bảo rằng: “Trước kia không biết.”
Lục Chi Châu chau mày lại: “Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ không thể biết,” Chỉ trong phút chốc, Trần Vọng lộ vẻ mặt mê man và mờ mịt, “Trước kia em ấy thích ông.”
“………….”
Lục Chi Châu suýt chút nữa bị anh chọc tức đến bật cười: “Trước kia con bé thích tôi? Con bé thích tôi mà vừa thấy ông đã đỏ mặt? Có chuyện gì lại tìm tới ông đầu tiên? Vừa cãi nhau với ông mà ông dẫn đi ăn đồ ngọt là hết?” Lục Chi Châu nói, “Suy nghĩ của con gái khác với con trai, ông không thể dùng cách suy nghĩ trực tiếp của mình để thăm dò hành vi của con bé.”
Lục Chi Châu tiếp lời: “Mà thôi, mấy chuyện quá khứ qua rồi không nói nữa, không phải bây giờ ông đã biết rõ rồi hay sao? Sao hả, từ chối người ta rồi à?”
Trần Vọng không nói gì.
Anh hiểu rõ tính tình của Mạnh Anh Ninh, cũng biết rõ cô không phải người sẽ tùy tiện tìm một ai đó để chơi đùa.
Kể từ hôm đó ở quán lẩu, ánh mắt và cách biểu đạt của cô đã rất rõ ràng, cô giống như một bé hồ ly không hiểu thế sự, duỗi móng vuốt ra cào anh một chút, rồi lại nhút nhát rụt về, trong mắt mang theo sự mong chờ và do dự, muốn anh nhìn ra, lại sợ anh nhìn ra.
Ngây ngô lại trần trụi, nhiệt tình lại sợ sệt.
Vừa quyến rũ vừa động lòng người.
Khiến người ta khó mà không nghĩ ngợi nhiều hơn.
Nhưng Trần Vọng không thể nghĩ.
Một khi xác định được tình cảm của cô, anh không thể không chủ động kéo dài khoảng cách, anh không thể trêu chọc cô. Mà trong quá trình đấu tranh, lừa gạt bản thân này, Trần Vọng cảm nhận được một cách rõ ràng.
Anh đang từ từ trầm luân.
Anh đang thỏa hiệp với cô.
Trần Vọng cứ ngỡ mình xây lên một bức tường đồng vách sắt không sợ đao chẻ súng bắn, không gì có thể phá hỏng giữa mình và Mạnh Anh Ninh, nhưng thực tế thì không phải.
Chỉ cần cô gọi một tiếng, anh có thể cam tâm tình nguyện mở từng cánh cửa ra với cô.
Cô vừa lên tiếng, anh lập tức thần phục.
Đèn giao thông ở ngã tư nhấp nháy, sau đó lại sáng lên, xe tiếp tục chạy về phía trước.
Ngay khi Lục Chi Châu cho rằng Trần Vọng sẽ không nói gì nữa, anh lại nghe thấy Trần Vọng khẽ nói rằng: “Tôi chỉ hy vọng em ấy có thể sống tốt, em ấy sẽ không bị làm sao.”
Lục Chi Châu ngẩn người, nghiêng đầu lại.
“Nhỡ tôi không bảo vệ được em ấy, nhỡ lại giống như trước kia…”
Trần Vọng ngửa đầu dựa vào thành ghế phó lái, đôi mắt dõi thẳng về phía trước, ánh mắt trầm mà nhạt, giọng nghe hơi khàn khàn: “Tôi không dám đánh cược.”
Lục Chi Châu không biết nên nói sao cho phải.
Đến bây giờ anh không ngờ, mình lại có thể nghe thấy Trần Vọng nói ra chữ “Không dám”.
Hoàn toàn yên tĩnh, nhất thời cả hai người đều không nói lời nào.
Điện thoại trong túi đột ngột đổ chuông, phá vỡ bầu không khí.
Trần Vọng lấy điện thoại ra khỏi túi quần, nhìn lướt qua.
Là một dãy số xa lạ, không hiển thị tên người.
Trần Vọng nhìn dãy số kia mấy giây, bắt máy.
Anh không nói gì.
Đầu dây bên kia cũng không nói gì, yên tĩnh mấy giây, đầu bên kia vang lên tiếng cười.
“Chào buổi trưa, muốn tìm anh cũng không dễ dàng gì, tốn không ít sức lực của tôi,” Người đàn ông nhẹ giọng nói, “Có thích món quà tôi tặng mấy hôm trước không?”
Trần Vọng khựng người, nheo mắt lại, từ từ ngồi thẳng người dậy.
“Thích chứ,” Anh trào phúng mở miệng, “Tôi còn tưởng cậu tìm người tới gãi ngứa cho tôi, mấy năm không gặp, cậu chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi à?”
Trần Vọng nói rồi nhìn Lục Chi Châu một chút.
Lục Chi Châu sa sầm mặt, xe rẽ vào một đầu đường an tĩnh, dừng ở ven đường.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia cười cười: “Anh cũng nói rồi đấy, đã mấy năm không gặp, đây chẳng qua là món quà gặp mặt đầu tiên, quý ở tấm lòng, anh thích là được rồi.”
Trần Vọng hờ hững nói: “Thế nên là? Bước tiếp theo làm gì, tặng quà gặp mặt xong thì muốn tìm tôi ôn chuyện à?”
“Đúng là tôi rất muốn ôn chuyện với anh, thế nhưng hôm nay có việc rồi, để hôm khác đi,” Giọng người đàn ông âm trầm, ôn hòa mà vui vẻ, “Cái người ngày hôm qua, là người phụ nữ của anh à?”
Trần Vọng khựng lại, khóe môi xụ xuống.
“Chọc chị dâu giận rồi à?” Giọng người đàn ông vui vẻ, “Cứ nhìn người phụ nữ của mình khóc lâu như vậy có vẻ không hay cho lắm, dù anh có theo cô ấy về thì cô ấy cũng không biết, còn không bằng đi lên dỗ dành.”
Bầu không khí như ngưng đọng.
Trần Vọng siết chặt điện thoại trong tay, giọng nói không nghe ra cảm xúc: “Thang Thành.”
Dường như Thang Thành rất hài lòng với phản ứng của anh, nhoẻn cười: “Cuống lắm à?”
“Trần Vọng,” Trong giọng hắn ta không còn ý cười nữa, “Tôi nói rồi, tất cả những người bên cạnh có liên quan tới anh, người anh quan tâm, người anh yêu thương, tôi sẽ không bỏ qua bất cứ ai cả, tôi phải để anh nếm trải những gì tôi từng trải qua một lượt.”
Người đàn ông thấp giọng nói như đang lẩm bẩm: “Tôi đã nói với anh rồi, có đúng không?”
Hắn ta nói xong, kiên nhẫn chờ đợi trong thoáng chốc.
Trần Vọng từ tốn nói: “Tao cũng đã nói với mày rồi, mày giỏi thì giết chết tao đi.”
Sâu trong mắt anh tĩnh mịch, giọng trầm thấp, đè nén sự ngang ngược lạnh lùng: “Hoặc là bây giờ mày giết chết tao, tao còn sống ngày nào, mày dám động vào cô ấy một cái, tao sẽ cho mày xuống dưới đoàn tụ với anh mày.”