Tart Hoa Hồng

Tụi thanh niên cách đó không xa vẫn đang sôi nổi thảo luận xem người yêu cũ của ai xinh hơn.

Có người nói người yêu cũ của mình trông giống Trương Mạn Ngọc, có người nói giống như Mạc Văn Úy, cuối cùng có người bảo giống Giả Linh Thái Minh lúc còn trẻ.

Một cậu chàng chưa từng yêu đương cảm thấy đề tài này thật khó hiểu, cậu ta khó hiểu giơ tay lên cắt ngang cuộc tranh luận này, dè dặt hỏi: “Cơ mà, cái này có gì để so sánh chứ? Đẹp đến mấy cũng chỉ là người yêu cũ thôi mà? Sau này có còn phải của các ông đâu?”

“…………”

Mấy cậu chàng tỏ vẻ hờ hững quay đầu lại, đồng loạt nhìn cậu ta, sau đó bổ nhào tới đè cậu ta xuống mà tẩn một trận.

Những tiếng cười cười nói nói đem lại sự vui vẻ cho mọi người, mà ở bên kia thì lại lặng như tờ.

Trần Vọng nằm trên đất trầm mặc từ Trương Mạn Ngọc cho đến Thái Minh.

Một lát sau, Trần Vọng ngồi dậy, một tay chống xuống sân bãi tập, ánh mắt dừng trên màn hình điện thoại, không nhúc nhích.

Anh kéo màn hình lên, liếc nhìn cuộc trò chuyện phía trước, kết hợp với ngữ cảnh, có thể đưa ra kết luận: Gõ nhầm chữ.

Cô ấy muốn nói tới tiền mặt đúng không.

Trần Vọng nhoẻn cười, buông rèm mi, hờ hững mở khung chat ra, anh nhướng mày, từ tốn gõ chữ.

——

Lúc bấy giờ Mạnh Anh Ninh vô cùng tuyệt vọng.

Hai mươi năm qua cuộc đời cô vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp cảnh long đong lận đận, những tưởng kiếp nạn duy nhất trong cuộc đời này chính là năm bảy tuổi gặp Trần Vọng.

Lúc đó không ngờ còn một kiếp nạn nữa đang đợi cô ở mười năm sau.

Kể từ buổi gặp mặt tình cờ vào tuần trước, từng chân tơ kẽ tóc trên người cô đều có vẻ lúng túng xui xẻo.

Trong phòng làm việc trống trải của ban biên tập, Mạnh Anh Ninh nhìn dòng chữ mình vừa gõ kia, rơi vào khủng hoảng nghiêm trọng.

Hiến tinh được chắc??

Được chắc????

Kinh khủng nhất là không thể thu hồi tin nhắn.

Dòng chữ kia sắp bị lưu lại vĩnh viễn, vạn cổ bất diệt, lưu danh trăm năm.

Mạnh Anh Ninh ném điện thoại sang một bên cứ như bị bỏng, cả người nằm bò ra bàn, tiện tay cầm lấy tập tài liệu đập lên đầu, buông tiếng nức nở nghẹn ngào.

Cả gương mặt bị tập tài liệu che khuất, từ trán xuống cổ đều đỏ ửng lên.

Xấu hổ thì xấu hổ, nhưng cũng không thể bỏ mặc tin nhắn như vậy được, cô giơ tay bỏ tập tài liệu sang một bên, chậm chạp cầm lấy điện thoại, vắt óc suy nghĩ nên cứu vãn hiện trạng này thế nào.

Nghĩ kiểu gì cũng thấy chỉ cần nghiêm túc nói mình gõ nhầm chữ là được rồi.

Mạnh Anh Ninh cắn môi, lần này rút kinh nghiệm, cũng không nhanh ẩu đoảng viết tắt bính âm nữa, mà dè dặt gõ từng chữ từng chữ một: Em gõ nhầm ——

Mới gõ được một nửa, điện thoại lại đột nhiên “rè rè”, Mạnh Anh Ninh run lên, suýt chút nữa ấn vào nút gửi đi.

Cô vội vã dừng động tác, đưa mắt nhìn lên, Trần Vọng trả lời bốn chữ.

—— Thế phải thêm tiền.

“…………”

Cái tên này thật là!!!!

Cách màn hình mà Mạnh Anh Ninh vẫn có thể cảm nhận được bộ dạng ngả ngớn của Trần Vọng khi nói câu này.

Cái tên này đúng là chó không bỏ được thói ăn phân.

Bao nhiêu năm trôi qua mà đức hạnh vẫn như vậy.

Mạnh Anh Ninh không muốn trả lời anh nữa.

——

Sáng ngày thứ sáu, ban biên tập vẫn cứ nháo nhác không yên, không có dáng vẻ của buổi làm việc cuối tuần yên tĩnh.

Mạnh Anh Ninh tới từ sáng sớm, uể oải vào phòng giải khát rót một tách cafe, lại lấy bọc đồ ăn vặt ở trong tủ lạnh, quay trở về chỗ ngồi lấy chiếc sandwich mình mua ở cửa hàng 711 gần ga tàu điện ngầm ra, loạt xoạt xé túi ra bắt đầu ăn.

Ăn được một nửa, cô lại đặt bữa sáng xuống đứng lên, như người mộng du mà đặt chỗ ảnh chụp hôm qua chỉnh sửa xong và tư liệu đã sưu tầm đầy đủ lên bàn phòng họp, rồi như người mộng du mà lững thững trở về.

Bạch Giản ngồi bên cạnh nhìn cô một lúc, bưng tách cafe đi tới, dè dặt nhìn quầng mắt đen thui của cô: “Tối qua em đi quẩy à?”

Mạnh Anh Ninh cắn miếng sandwich, giọng nói không rõ ràng: “Ngủ không ngon.”

“Có mệt không, em mới tới, quen rồi sẽ tốt hơn.” Bạch Giản thông cảm, vỗ bờ vai cô: “Tháng nào cũng có hai tuần như vậy, đợi đến khi tạp chí lên kệ thì lại rảnh rang thôi mà.”

Mạnh Anh Ninh ăn sandwich, cũng không tiện nói hôm qua mình ngủ không ngon vì mơ thấy ác mộng, toàn mơ thấy mấy chuyện không đâu.

Cô gái cầm bánh bằng cả hai tay, lặng lẽ ăn, trông như một chú chuột hamster, vừa yên tĩnh lại vừa ngoan ngoãn.

Bạch Giản không nhịn được mà xoa đầu cô, “Như công ty mình vẫn còn tốt đấy, bây giờ báo giấy đều suy thoái, cái nghề của chúng ta như vậy —— như bên “Vego” bọn họ giảm biên chế còn bỏ cả nửa tầng, “Xoẹt” một cái bỏ hẳn hai ấn phẩm phụ, so ra thì chúng ta…” Bạch Giản cảm động nói, “Chúng ta hạnh phúc biết bao nhiêu, chị không ngờ có một ngày mình lại cảm thấy có mục tiêu phấn đấu —— được tăng ca như vậy lại là một chuyện tốt, chị rất yêu công việc, được làm việc như vậy thật tốt. Em nói có phải không, Tiểu Mạnh?”

Mạnh Anh Ninh khựng lại một chút, đặt chiếc sandwich xuống, hết sức phối hợp với cô mà khen ngợi: “Đây cũng là lần đầu tiên em phát hiện ra, được tăng ca đến hói đầu như vậy lại là một chuyện vô cùng hạnh phúc, bây giờ em có thể hiểu được trưởng phòng Khương, hói đầu vì “Singo” cũng đáng lắm.”

Trưởng phòng Khương là trưởng phòng bộ phận thị trường, năm nay ba mươi tuổi, vậy mà mép tóc đã sắp tới bên kia đầu, đồng thời có xu hướng tiến gần xuống gáy.

“……….”

Bạch Giản quay đầu lại, tâm tình dâng trào trong đôi mắt dường như lắng xuống, do dự bảo: “Thế không được rồi, lúc tìm chồng nhà trai có để ý mép tóc không?”

Mạnh Anh Ninh híp mắt, giọng nói ngọt ngào vui vẻ: “Chị tìm một anh lập trình viên ấy, bọn họ không dám để ý mép tóc đâu.”

Bạch Giản cảm thấy vậy kể cũng đúng, liền gật gù, lại hỏi: “Em đã giải quyết xong chuyện của Lục Ngữ Yên chưa?”

“Em chưa.”

“Đến lúc đó đi xin lỗi thì tỏ vẻ đáng thương vào, cái miệng phải dẻo một chút,” Bạch Giản nhìn quanh một vòng, khẽ nói: “Em có biết vì sao chủ biên trước bỏ qua mấy người tên tuổi mà khăng khăng chọn cô ấy không? Người ta có bối cảnh, mẹ làm kinh doanh bác làm gì ở trong quân đội ấy, là quan lớn đấy.”

Mạnh Anh Ninh chớp chớp mắt, “Ồ” một tiếng.

Nói rồi hai người bắt đầu buổi sáng bận rộn, trượt ghế tiếp tục công việc của mình.

Trong tay Mạnh Anh Ninh bây giờ chỉ còn lại vụ bìa tạp chí của Lục Ngữ Yên, chủ yếu là thảo luận từ chối người ta lên bìa, Mạnh Anh Ninh cảm thấy chuyện này rất khó xử.

Rề rà suốt một tuần, cuối cùng cảm thấy tốt nhất vẫn nên tới một chuyến.

Họ hẹn vào buổi chiều, lúc này Lục Ngữ Yên đang đóng phim ở một phim trường vùng ngoại thành, ngồi xe hai tiếng mới tới nơi, buổi sáng vừa họp xong đến giờ nghỉ trưa, Mạnh Anh Ninh không kịp ăn cơm đã vội vã chạy tới bên đó.

Lúc ở trên xe, Mạnh Anh Ninh sắp xếp những điều cần phải nói trong đầu.

Đó giờ Mạnh Anh Ninh không giỏi việc từ chối những người khác. Hồi cấp hai, đến tuổi chộn rộn muốn yêu đương, cô gái làn da trắng mịn nõn nà, lúc nhìn người ta đôi mắt hạnh nhân cong cong, má lúm đồng điêu rất sâu, vừa có vẻ ngọt ngào lại ngoan ngoãn, khiến các cậu bé cùng tuổi nhìn mà mê mẩn.

Ngày hôm sau liền lén lút nhét socola vào ngăn bàn cô bé ấy.

Hồi đó có rất nhiều người thích cô, nhưng không mấy ai dám nghiêm túc tỏ tình, mọi người đều cảm thấy yêu sớm là một chuyện rất xấu hổ, bạn học mà biết sẽ cười chê.

Có khi còn bị tìm phụ huynh, đến lúc đấy sẽ ăn no đòn.

Nhưng cũng có những cậu trai can đảm mặc bạn học cười nhạo, yêu mỹ nhân không màng sinh mệnh.

Vào buổi tan học một ngày nọ, Mạnh Anh Ninh bị một cậu trai khóa trên chặn ở bìa rừng trước cổng trường học, cậu trai cũng có vẻ máu mặt ở khối trên, áo khoác đồng phục buộc ngang quần, ngạo mạn ngước đầu lên nhìn cô, gương mặt tự tin thể hiện ta đây là đại ca học đường: “Mạnh Anh Ninh, em thích anh không?”

Mạnh Anh Ninh sống dưới ách thống trị của Trần Vọng suốt nhiều năm như vậy, lá gan cũng lớn hơn trước, lúc này nhìn anh ta như nhìn một con mèo tam thể con đang xù lông.

Ờ thì tinh tướng đấy, nhưng về độ hung tàn thì phải chạy dài mới kịp Trần Vọng.

Cô gái dõng dạc trả lời: “Không thích.”

Đại ca làm như không nghe thấy, giọng điệu hết sức bá đạo: “Anh thích em, làm người yêu anh đi?”

Người ta thổ lộ rõ ràng như vậy, Mạnh Anh Ninh sửng sốt, há miệng muốn từ chối, nhưng lại không biết nên mở lời thế nào, có chút lúng túng ngại ngùng.

Cô cúi đầu khổ não nghĩ mấy giây, đến khi suy nghĩ xong ngẩng đầu lên, đại ca đứng trước mặt cô đã lửng lơ trên mặt đất.

Chàng thiếu niên mặc đồng phục cấp ba túm cổ áo đại ca nhấc lên, lui về phía sau hai bước, kéo dài khoảng cách với Mạnh Anh Ninh.

Đại ca đạp chân gào rú: “Mẹ kiếp thằng nào vậy! Đừng túm nữa! Buông tay ra! Buông tay ra! Mẹ kiếp thằng đéo nào vậy!!”

Trần Vọng túm người cậu ta quay đi, vừa đi vừa cười, ánh mắt hết sức lạnh lùng, không chút biểu cảm nói: “Mày là thằng đéo nào, còn muốn yêu đương à? Mày muốn yêu ai? Ra đây, muốn yêu anh đây hả?”

Mạnh Anh Ninh nhìn anh tỏ vẻ lạnh lùng kéo tên đại ca đi xa, cuối cùng biến mất ở cuối cánh rừng.

Lục Chi Châu đi tới, xoa đầu cô: “Sợ à?”

Mạnh Anh Ninh nghiêng người, hả hê tố cáo với anh ấy: “Trần Vọng chửi người ta!”

“Anh ấy còn yêu sớm nữa!! Anh ấy muốn yêu cậu ta!!!!”

“Anh ấy còn yêu con trai nữa!! Lúc về liệu chú Trần có mắng anh ấy không?” Cô gái ngẩng đầu lên, mừng rỡ đợi mong hỏi, “Có đánh anh ấy một trận không?”

Lục Chi Châu: “………”

Lúc đó mối quan hệ của Mạnh Anh Ninh với Trần Vọng rất tệ, bây giờ nghĩ lại mới thấy rõ là trẻ con.

Đến khi tới phim trường đã là buổi chiều rồi, bên trong có đặt bảng không phận sự miễn vào, Mạnh Anh Ninh đứng trước cổng một lúc, đi tới bóng cây bên cạnh, giơ tay lau giọt mồ hôi trên mũi, lấy điện thoại ra gọi cho quản lý của Lục Ngữ Yên.

Giữa ngày hè tháng sáu, ánh mặt trời gay gắt rọi chiếu khiến mặt đường nhựa như muốn chảy ra, bóng loáng lên, đạp chân xuống lại có cảm giác sền sệt, vừa nhấc chân lên, đế giày tách khỏi mặt đường, khẽ phát ra một tiếng.

Mạnh Anh Ninh giơ điện thoại lên tai, cúi thấp đầu, đứng dưới bóng cây, giẫm tới giẫm lui lên những chiếc lá lìa cành.

Ngẩng đầu lên nhìn, ở bên kia cổng phim trường có một chiếc xe đậu lại.

Chiếc SUV màu đen, biển số rất quen mắt, cũng rất dễ nhớ.

Xe của Trần Vọng.

Trí nhớ Mạnh Anh Ninh rất tốt, buổi tối hôm ấy lúc đứng ở cửa quán bar, trước khi lên xe cô đảo mắt nhìn qua biển số xe một lúc, trong đầu vẫn còn ấn tượng, không ngờ lại thấy nó ở đây.

Mạnh Anh Ninh chần chừ không biết có nên đi tới hay không, tiện thể trả tiền lại cho người ta.

Vừa mới đi được hai bước, có một người bước ra khỏi phim trường.

Lục Ngữ Yên mặc quần trắng, mái tóc dài với những lọn sóng lớn xõa tung, gió nóng thổi qua, mái tóc dài và làn váy hơi đung đưa, trông như một tiên nữ.

Cô đứng trước cửa nhìn một vòng, sau đó đôi mắt sáng lên, cong môi cười, chạy về phía chiếc SUV.

Cô chạy tới cửa sổ bên ghế tài xế, cười như một đóa hoa yêu kiều rực rỡ nói mấy câu, sau đó lại vòng qua đầu xe chạy tới chỗ phó lái, mở cửa lên xe ngồi.

Đến khi cô đóng cửa xe, chiếc SUV màu đen thuần thục quay đầu, từ từ tới gần đây, sau đó phóng như bay qua trước mặt Mạnh Anh Ninh.

Còn tiện thể phả khói thải vào mặt cô.Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chính làn khói thải này, khiến con đường theo đuổi vợ của đội trưởng Trần kéo dài thêm hai năm,

Hai năm sau, Trần Vọng trên đường truy thê thì thấy Thẩm Quyện đứng bên cạnh.

Quyện gia: Trùng hợp thế người anh em? Ông vẫn đang theo đuổi à?

Trần Vọng: Đúng vậy, sao ông vẫn còn theo đuổi thế?

Quyện gia: À, môn vật lý tôi hơn vợ hai điểm, ông thì sao?

Trần Vọng: Tôi lái xe nhanh quá, phả khói thải vào mặt ẻm.

Quyện gia: ……..

(Thẩm Quyện là nhân vật trong truyện “Em mộng giữa ban ngày” của tác giả)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui