Ánh mặt trời buổi sáng lười biếng chiếu lên bên ngoài bức tường, mà ở bên trong vườn là những người già đang nhàn nhã tản bộ.
Mà bệnh viện cách đó không đến năm trăm mét, người đi vô cùng nhộn nhịp.
Ngoài cửa của mỗi phòng khám đều có hàng người xếp hàng, tiếng ồn ào đầy huyên náo.
Bên ngoài hành lang của khoa phụ sản, là một hàng ghế dài, bên trên có rất nhiều người đang ngồi chờ đến lượt khám.
Mặc dù bây giờ mới có bảy giờ mười sáng, các bác sĩ cũng vừa mới bắt đầu đi làm.
Nhưng trên thực tế thì ngay trước khi bác sĩ đến đây, nơi này đã chật kín bệnh nhân.
Kín hết dãy hành lang, các sảnh lớn của bệnh viện cũng kín hết chỗ, không hề có chút dáng vẻ hiu quạnh như bình thường.
Ngáp dài một cái, Đỗ Duyệt buông tờ siêu âm trong tay xuống.
Tối hôm qua cùng bạn trai lên ban công bắn pháo hoa cả đêm nên ngủ rất muộn.
Sáng nay còn phải bò dậy từ sớm để đi làm, lên tới bệnh viện thì nhìn thấy cảnh bệnh nhân xếp hàng dài lê thê, khiến Đỗ Duyệt cảm thấy rất đau đầu.
“Đến lúc nào mới được nghỉ ngơi một chút đây? Lúc trước ăn nhầm cái thứ gì lại muốn đi học y cơ chứ? Mệt muốn chết đi được, đã không có ngày nghỉ thì thôi, lương lại còn bèo nhèo.
Chưa kể lâu lâu gặp vài bệnh nhân mắc mấy căn bệnh quái đản, bạn trai thì chả mấy khi rảnh mà gặp…hazz…Nếu có cơ hội để làm lại, có đánh chết cũng không theo học ngành y! Đứa nào rủ học y, bà đấm vỡ alo!
Đỗ Duyệt trong lòng oán hận bản thân mình lúc trước, cả người đều cảm thấy u ám khó chịu.
Nhưng bây giờ còn đang làm, dù trong lòng có không thoải mái thì cũng không thể nổi nóng với bệnh nhân.
Nếu như họ không hài lòng mà khiếu nại một cái thì nàng chịu khổng nổi lửa giận của sếp.
Nghĩ đến điều này, trong lòng Đỗ Duyệt càng cảm thấy biệt khuất.
Nàng cần bút bi, bắt đầu viết bệnh lí, đồng thời nói với cô gái đối diện:
"Ứng Tư Tuyết đúng không? Cô siêu âm không có vấn đề gì.
Mang thai được bảy tuần, thai nhi phát triển bình thường.
Chú ý ăn ít nhưng nhiều bữa, đầy đủ dinh dưỡng.”
“Đúng rồi, đây là lần đầu ngươi mai thai…Cần phải…” Liếc nhìn những ghi chép trước đây trên bệnh án, Đỗ Duyệt lại nói: “Tình hình hình hiện tại vẫn được, nhớ kỹ phải luôn ngủ đủ giấc, không được thức khuya, không được uống rượu, đừng có để bản thân bị cảm lạnh.”
“Trong thời gian mang thai thì không thể uống thuốc, bất kể cô bị bệnh gì cũng không được uống thuốc, chỉ có thể dựa vào hệ miễn dịch của bản thân để chống chịu…Biết chưa?”
"Tuyệt đối không thể dính vào rượu bia, mấy cái thứ có cồn thì đừng có động vào, uống rượu tuyệt đối sẽ sinh non.”
“Còn nữa, trong khoảng thời gian này, có thể cô sẽ luôn cảm thấy bất an khó chịu, đó là chuyện bình thường, không cần phải lo lắng, nhớ phải nói chuyện với cha đứa bé nhiều một chút, đừng có giữ mấy chuyện buồn trong lòng một mình, tâm lý chập chờn khi mang thai cũng sẽ anh hưởng đến đứa bé.”
Miệng thì nói, tay của Đỗ Duyệt vẫn đang viết: “Những chuyện khác thì không sao, nhưng đừng làm mấy chuyện ban đêm là được.
Còn lại thì nhớ kiểm tra định kì đúng ngày, bây giờ lên lầu ba lấy thuốc đi.” Nói xong những chuyện này, Đỗ Duyệt cầm bệnh án cùng tờ siêu âm đưa cho cô gái trước mặt, im lặng nhìn đối phương rời đi.
Bên ngoài cửa phòng khám, có một người đàn ông khôi ngô đang đứng, khuôn mặt có chút lo lắng.
Sau khi Ứng Tư Tuyết đi ra, người này lập tức đưa tay đỡ nàng.
“Không có chuyện gì chứ?” Người con trai quan tâm mà hỏi.
Cô gái tên là Ứng Tư Tuyết cười lắc đầu, nói: “Không có chuyện gì, mọi thứ đều rất tốt.”
Chàng trai lúc này mới thở dài một hơi.
Nhưng khi Đỗ Duyệt nhìn chăm chú người con trai này, lại đột nhiên nhíu mày.
Chàng trai này khiến nàng đột nhiên nhớ tới hai năm trước.
Khi đó nàng vừa mới tốt nghiệp.
Ở câu lạc bộ của trường có mời mấy học đệ, học muội tài năng cùng đi dã ngoại cắm trại.
Trong đó có một nam sinh tên là Dương Húc Minh khiến nàng có ấn tượng sâu sắc.
Không phải vì nam sinh đó rất đẹp trai, cũng không phải vì hắn ưu tú, mà bởi vì nam sinh này theo đuổi hội trưởng khi đó của câu lạc bộ các nàng, tên là Lý Tử.
Mặc dù Đỗ Duyệt cách Lý Tử một khoá, thời điểm nàng năm ba đại học, cô gái này mới là năm nhất, nhưng Đỗ Duyệt lại rất thưởng thức cô bé già dặn đầy khôn khéo này.
Về sau cô gái đó cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, trở thành hội trưởng mới của câu lạc bô.
Trong ký ức của Đỗ Duyệt, học muội Lý Tử này là một hạt giống vô cùng ưu tú, không hề giống với những người khác, nhất là vào những lúc then chốt hay khó khăn thì phản ứng hoàn toàn không giống người bình thường.
Nàng chỉ đứng ở đó, liền khiến người khác đều phải liếc mắt chú ý tới, một nhân vật ưu tú không cách nào bỏ sót.
Cũng vì thế, Đỗ Duyệt đối với nam sinh có thể theo đuôi được cô gái như vậy cũng chú ý hơn một chút.
Cậu chàng tên là Dương Húc Minh, ngành toán học, năm nhất, là học dệ của Lý Tử.
Trừ cao lớn hơn một chút ra thì không khác gì so với các nam sinh còn lại.
Nếu có khác thì chắc nhờ cái ưu điểm nhẹ nhàng khoan thai và có phần sạch sẽ, không giống mấy tên nam sinh suốt ngày lôi thôi lếch thếch kia.
Cái loại như vậy cũng có thể cưa đổ được Lý Tử sao?
Ngày đó Đỗ Duyệt không hiểu nhiều lắm, mà quan hệ hai người cũng không quá thân thiết, nên nàng không tiện mở miệng hỏi thăm, chỉ yên lặng ghi nhớ cặp đôi không xứng đôi vừa lứa này thôi.
Mà bây giờ nàng vậy mà lại gặp được chàng trai tên Dương Húc Minh này.
Hơn nữa còn đang dắt một cô gái khác đến khoa sản.
Chân mày Đỗ Duyệt hơi nhíu lại, tên nhóc này chia tay Lý Tử rồi sao? Mà thấy kết quả này, nàng cũng không cảm thấy quá bát ngờ.
Dù sao một cô gái ưu tú như Lý Tử, nếu có thể tiếp tục bên một nam sinh bình thường như vậy mới là chuyện khiến người ta ngạc nhiên.
Nhưng Đỗ Duyệt lại nghĩ đến tuổi tác của Dương Húc Minh, dựa theo suy tính toán của nàng, cái tên này năm nay chắc mới tiến vào năm bốn đại học.
Vẫn còn chưa có tốt nghiệp, thế mà đã làm con nhà người ta sưng cả bụng rồi sao?
Theo bản năng, Đỗ Duyệt gọi hai người này lại:
“Ứng Tư Tuyết, xin chờ một chút.”
Nàng gọi hai người sắp rời đi lại, trước ánh mắt kinh ngạc của đối phương liền hỏi: “Anh này chính là cha đứa bé sao?”
Đỗ Duyệt nhìn Dương Húc Minh.
Mà Dương Húc Minh cũng nhìn lại nàng, không có bất kỳ phản ứng dư thừa, hiển nhiên hắn không nhớ được đã từng gặp vị học tỷ này trong đợt dã ngoại cắm trại vào hai năm trước.
Điều này cũng bình thường, dù sao lúc ấy tất cả sự chú ý của hắn đều tập trung trên người Lý Tử, không nhớ Đỗ Duyệt cũng là rất bình thường.
Mà nhìn thấy Dương Húc Minh gật đầu, Đỗ Duyệt mới nói lần nữa: “Tôi xin phép nhiều chuyện hỏi một câu, hai người đã có giấy đăng ký kết hôn chưa?”
Hai ngươi lúc này đều giật mình, lắc đầu.
Dương Húc Minh giống như có chút xấu hổ: “Không có…Còn chưa kịp đi làm.”
Nhìn thấy hắn như vậy, Đỗ Duyệt thở dài một hơi giống - Tôi biết ngay mà.
Nàng nhìn nam sinh còn chưa tốt nghiệp trước mặt nói: “Nếu đã vậy, tôi phải nhắc hai người một chút.
Nếu không có giấy đăng ký kết hôn của Bạch Ngọc Sách cấp, thì hai người không thể làm giấy khai sinh cho đứa bé được.
Đồng thời, sau khi sinh đứa bé ra, hai người không thể sinh ở bệnh viện nhà nước được, chỉ có thể đi bệnh viện tư nhân thôi…Tôi nói như vậy, hai người hiểu chứ?”
Lời này của Đô Duyệt, khiến hai người còn đang đứng trầm mặc mấy giây.
Sau đó Dương Húc Minh lúng túng gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ, chúng tôi sẽ quay lại bổ sung giấy đăng ký kết hôn ngay.”
Đỗ Duyệt nhẹ gật đầu, lúc này mới dời ánh mắt.
“Người kế tiếp.”