Vụ án thứ 3: Cà độc dược màu đen.
Trước khi Lâm Diêu mở miệng, Cát Đông Minh chặn ngang, la lên, “Chờ chút!” rồi đứng lên chạy ra ngoài, không lâu sau kéo Đàm Ninh và Vương Vĩnh Bân quay lại.
Lâm Diêu gật đầu chào đồng nghiệp mới, Vương Vĩnh Bân, đối phương mỉm cười đáp lại.
Sau đó ánh mắt của Vương Vĩnh Bân chạm qua Tư Đồ, Tư Đồ chẳng phản ứng, thái độ như là tôi chẳng quan tâm anh là ai.
Nhóm nhỏ cũng tụ đủ, Lâm Diêu nói tiếp.
Lúc đó, cũng chính là sau khi Hoắc Lượng và Tư Đồ rời khỏi, Lâm Diêu biết Hứa Thận sẽ không xung động đi ra đối chứng với Diêu Kỳ Kỳ, nhưng hắn vẫn giả vờ cẩn thận đè vai Hứa Thận nói với hắn đừng manh động, mãi cho đến khi Diêu Kỳ Kỳ rời khỏi, Lâm Diêu mới thu tay về.
Hắn nhìn vẻ tức giận của Hứa Thận, cố gắng hạ giọng, “Mang anh tới đây vốn là chuyện làm sai với luật rồi, anh đừng quá xúc động.”
“Nhưng tại sao anh không có cơ hội làm sáng tỏ cho chính mình? Cô ta nói sai, cô ta nói láo!”
Lâm Diêu mờ mịt chớp mắt, “Nói dối?”
“Đương nhiên! Đối với Tiểu Nguyệt đúng là anh không có tình cảm nam nữ yêu đương, nhưng anh rất để ý tới cổ.
Anh có thể khẳng định, cho dù là ai cũng sẽ không nhìn ra tình cảm anh dành cho Tiểu Nguyệt là giả, anh tự tin 100%.
Còn nũa, Diêu Kỳ Kỳ trong nửa năm nay luôn ám chỉ với anh là cô ta có cảm tình với anh, anh không phải thằng ngốc, rất rõ cô ta có ý gì.”
“Có ý gì?”
Lúc này, Hứa Thận lại là người không rõ, “Diêu, em, em không biết sao?”
Khả năng giả ngu của Lâm Diêu quả nhiên có tiến bộ, nhíu mày chớp mắt mấy cái, “Biết cái gì?”
“Diêu Kỳ Kỳ thích anh, ám chỉ anh chia tay với Tiểu Nguyệt.”
Nghe đến đó, Tư Đồ cười nhạt, “Món đồ chơi đó hình như tự luyến quá đó?”
Lâm Diêu lén đạp Tư Đồ một cái dưới bàn, dạy dỗ, “Anh nghe tôi nói hết rồi hãy ý kiến.” Nói xong đưa ra manh mối quan trọng.
Tống Nguyệt không quen nhiều bạn trai, tính cả Hứa Thận chỉ mới có bốn người.
Mốt tình đầu là thời trung học, không đáng kể tới.
Người thứ hai là người đã ủy thác Tư Đồ điều tra Tống Nguyệt, Giang Chí Viễn; người thứ ba là bạn trai cũ của Diêu Kỳ Kỳ, một nhị thế tổ nhà giàu, Ông Thần.
Nói chính xác là năm đó Tống Nguyệt đoạt con rể nhà giàu của Diêu Kỳ Kỳ.
Câu chuyện cụ thể thì Hứa Thận không rõ, chỉ nghe Tống Nguyệt đề cập tới một lần, lúc đó Tống Nguyệt có vẻ rất khó chịu, nói Ông Thần vốn chỉ vui đùa thôi, cuối cùng hai người chia tay không vui vẻ gì.
Thời điểm đó, Diêu Kỳ Kỳ đối xử rất lạnh nhạt với Tống Nguyệt, lúc cô và Ông Thần chia tay, Diêu Kỳ Kỳ mới chính thức nói chuyện lại với Tống Nguyệt.
Sau đó hai người quay lại, Ông Thần cũng xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mãi cho đến khi Tống Nguyệt và Hứa Thận hẹn hò được một tháng, Ông Thần đột nhiên chạy tới nói muốn quay lại với Tống Nguyệt, Tống Nguyệt kiên quyết từ chối, nói mình đã có bạn trai.
Không ngờ Ông Thần không muốn buông tha, còn tự thân đi tìm Hứa Thận đưa chiếu thư.
Hứa Thận gặp Ông Thần thì thấy đây không phải loại người ăn chơi mà Tống Nguyệt nói, người đàn ông này tương đối ưu tú.
Nói đến đây, Lâm Diêu bật cười, “Lúc đó, Hứa Thận rất thẳng thắn với tôi, hắn nói thiếu chút nữa thì thích Ông Thần.
Chuyện sau đó thì trở nên khá kì lạ, Ông Thần vì sự nghiệp gia đình nên rất bận rộn, cơ hội đi tìm Tống Nguyệt cũng ít đi, cỡ khoảng tám tháng trước, Hứa Thận đọc được một tin trên báo, nhị công tử của Ông gia bị đánh thảm hại.”
“Thứ đồ chơi đó đi thăm bệnh?” Tư Đồ xen vào hỏi.
“Đúng vậy, Hứa Thận đi thăm.
Nhưng hắn không gặp Ông Thần, không thấy người, đối phương chỉ nhờ vệ sĩ truyền lời lại.
Nhắn với Hứa Thận, cẩn thận.”
Cẩn thận? Đây là ý gì? Chẳng lẽ chuyện Ông Thần bị đánh liên quan tới Hứa Thận? Suy nghĩ của Tư Đồ cũng giống như Lâm Diêu khi đó, hắn đương nhiên sẽ hỏi Hứa Thận.
Hứa Thận cũng không rõ về vấn đề này, sau khi bị đánh, Ông Thần ra nước ngoài lo chuyện làm ăn của gia đình, đến giờ vẫn chưa trở về.
Nói đến đây, Lâm Diêu nói quan điểm của mình, “Tuy rằng chuyện của Ông Thần trông rất liên quan đến vụ án, nhưng nghĩ lại, chuyện này đã liên quan đến mấy người rồi.
Diêu Kỳ Kỳ, Tống Nguyệt, Hứa Thận.”
Lúc này Vương Vĩnh Bân đột nhiên lên tiếng, “Không tính là không có liên quan.
Bạn trai thứ hai của Tống Nguyệt, từng nhờ Tư Đồ điều tra cô ta có liên quan đến thành phần bạo lực hay không, nói chính xác là, người chết từng có khuynh hướng bạo lực, Ông Thần bị đánh, nhắc nhở Hứa Thận cẩn thận, đây là điều liên quan đến người chết.”
“Ý anh là, người chết đánh Ông Thần? Khả năng không lớn, người chết là con gái, trừ khi từng có tập luyện, nếu không sao có thể đánh một người đàn ông tới mức phải nằm viện như vậy?” Đàm Ninh phản bác.
Vương Vĩnh Bân cười nói, “Cái này dễ mà, nhờ pháp y kiểm tra hai tay của người chết, xem luôn các đốt ngón tay, nếu bình thường có tập võ hoặc dùng vũ lực, hai chỗ này sẽ rất dễ bị thương.”
Cát Đông Minh gật đầu, lập tức gọi cho Đặng Tiệp.
Đặng Tiệp có vẻ đang ở nhà ngủ ngon, Cát Đông Minh bảo cô khám nghiệm thi thể lần nữa.
Chuyện qua đi, Tư Đồ truy hỏi Lâm Diêu chuyện sau đó.
Lâm Diêu nhấp một hớp cà phê, nói tiếp, “Hứa Thận tức giận, đơn giản là vì Diêu Kỳ Kỳ giấu chuyện bản thân theo đuổi Hứa Thận, dựng chuyện về hắn và Tống Nguyệt.
Trên thực tế, tính tình của Tống Nguyệt không kinh khủng như Diêu Kỳ Kỳ nói, chí ít Hứa Thận nghĩ bản thân có thể chấp nhận.
Mà chuyện duy nhất Hứa Thận không thể chịu đựng nổi, đó là tay chân của Tống Nguyệt không sạch sẽ.”
“Hay trộm đồ?” Tư Đồ hỏi.
“Tiện tay dắt trộm dê thôi.
Có vẻ Tống Nguyệt mắc bệnh ngứa tay, sẽ không nhịn được mà đi trộm đồ của người ta, hộp trang điểm, kẹp cà vạt, mấy thứ nhỏ kiểu này.
Sau khi Hứa Thận phát hiện, hắn liền khuyên Tống Nguyệt đi khám tâm lý, nhưng lần nào cũng bị từ chối.
Vì thế bọn họ cãi nhau rất nhiều lần, chuyện này Diêu Kỳ Kỳ cũng biết.
Đây là chính là nội dung chúng tôi nói chuyện ở quán trà, trên đường tôi đưa Hứa Thận về nhà, tôi có nhắc tới chuyện khi vụ án xảy ra Diêu Kỳ Kỳ ở đâu, mọi người đoán Hứa Thận nói gì?”
“Đừng thừa nước đục thả câu, cái này ai mà đoán được?” Đàm Ninh nóng nảy.
“Hứa Thận nói, Diêu Kỳ Kỳ có mối quan hệ tốt với dì của mình khi nào vậy.”
Mọi người sửng sốt! Cát Đông Minh lập tức truy hỏi, ý hắn là sao?
“Căn cứ theo điều Hứa Thận biết, quan hệ giữa Diêu Kỳ Kỳ và người dì rất tệ, nguyên nhân thì không rõ.
Có người nói Diêu Kỳ Kỳ có nhà riêng, ít khi nào về nhà dì chơi.
Mặc dù mẹ của cô ta bảo cô ta ở nhà dì, nhưng cô ta cũng chỉ để đồ xem như có lệ thôi.”
Cát Đông Minh dùng sức vỗ đùi, “Đừng khua môi múa mép nữa, đi điều tra đi, Tư Đồ, cậu gọi cho lão Hoàng mau chóng tìm thông tin về chuyện Ông Thần bị đánh.
Lâm Diêu, ngày mai đi điều tra vấn đề của Diêu Kỳ Kỳ và người dì, Tiểu Vương, cậu và tổ trưởng Dương phụ trách điều tra chuyện của Ngô Đại Hoa.
Tan họp.”
Đàm Ninh chớp mắt, hỏi Lâm Diêu bên cạnh, “Chúng ta đang họp hả?”
Lâm Diêu mỉm cười, nói với hắn hai từ “tan họp” đã trở thành câu cửa miệng của tổ trưởng rồi.
Cuối cùng hắn nhìn Cát Đông Minh hùng hổ rời đi, nói với Đàm Ninh, “Giúp tôi một chuyện, đưa Hoắc Lượng về nhà tôi, tôi với Tư Đồ còn nhiều chuyện khác muốn làm.”
Hoắc Lượng vẫn luôn ngồi trong góc, từ đầu tới giờ vẫn không lên tiếng, nếu không nhờ Lâm Diêu chỉ, Vương Vĩnh Bân cũng không nhận ra sự có mặt của hắn.
Vương Vĩnh Bân kinh ngạc vô cùng, “Tôi không nhận ra có người khác ở đây luôn.”
Tư Đồ mỉm cười, vỗ vai Hoắc Lượng, “Đạt chuẩn!”
Hoắc Lượng thì dở khóc dở cười oán giận, “Lần đầu tiên biến mình thành người không tồn tại, không dễ thật, tôi sắp ngộp chết.”
“Trên đường đi có dạy cậu cách hô hấp, đã nhớ chưa?”
“Rồi, còn vài chỗ chưa rõ, về sẽ suy nghĩ thêm.”
Tư Đồ giao người cho Đàm Ninh, căn dặn hắn nhất định phải đưa Hoắc Lượng về nhà an toàn.
Mọi người đều rời khỏi phòng, chỉ còn lại chủ nhân căn phòng và Tư Đồ ở lại.
Không có người ngoài, Tư Đồ liền lộ bản chất, ôm lấy Lâm Diêu, hỏi, “Đâu có làm chuyện gì quá giới hạn ha?”
“Muốn ăn đòn phải không?”
“Hỏi thôi mà, làm gì trừng mắt với anh dữ dợ? Anh cho em tự nhiên đi hẹn hò với tình cũ, tốt xấu gì cũng bồi thường cho anh chút chứ.”
Lâm Diêu thật sự chịu không nổi cái tính cách đã chiếm được tiện nghi còn đi khoe mẽ của Tư Đồ, có thể thấy được ba phần bướng bỉnh bảy phần nịnh hót của hắn, trong lòng bắt đầu ngứa ngáy.
Nếu nói bản tính của Tư Đồ là rất dịu dàng, thì tính cách biến thái của hắn không phải là mọc hoang, mà đó là kết quả của sự chiết cành.
Người này đã phải trải qua những chuyện gì khiến tính cách thay đổi đến mức nào mới dưỡng ra được tính cách này? Nghĩ tới đây, lòng Lâm Diêu chua xót, lại gần nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Thân thể ấm áp dán chặt, hé đôi môi mềm mại, cạy hàm răng của hắn, tư vị ngọt ngào trào đến, khiến kẻ khác mê muội.
Tay của Tư Đồ giữ chặt ót của đối phương, cùng hắn hôn môi nồng nhiệt.
Bàn tay luồng vào áo lót vuốt lên vuốt xuống, xúc cảm mềm mại tràn đầy tình yêu.
Thân thể của Lâm Diêu được ôm chặt, không đợi sờ thêm nhiều nữa, cơ thể đã mềm nhũn, giống như không có xương tựa vào lòng Tư Đồ, phát ra hơi thở nhẹ nhàng.
Bàn tay vội vàng vén áo lót bên trong sơ mi, dọc theo bờ lưng vuốt lên da thịt, cách lớp quần, bàn tay còn lại quen cửa nẻo mò lấy khe mông, ngón giữa đưa vào mân mê.
Lâm Diêu cảm thấy lửa nóng chạy từ dưới lên cổ họng, miệng lưỡi khô rát.
Thừa dịp Tư Đồ cắn lỗ tai mình, Lâm Diêu nhắc nhở, “Đây là phòng làm việc, đừng làm quá.”
“Kệ, làm trước đã.”
“Ngu ngốc, ở đây không được.”
“Là em trêu chọc anh trước.” Nói xong kéo tay Lâm Diêu đặt lên giữa quần mình, “Nhìn đi, cứng rồi.”
Mặt Lâm Diêu liền đỏ ứng, híp mắt cười, “Gần đây tôi bỏ đói anh?”
“Sắp chết đói luôn.”
Vật cứng dưới tay bất an nhúc nhích, tay của Lâm Diêu dùng sức, thấy Tư Đồ sung sướng hưởng thụ, nhịn không được nói, “Tôi dùng tay giúp anh, chỉ thử một lần thôi.” Nói xong hắn cởi quần Tư Đồ, cầm lấy vật cứng của hắn, vuốt ve.
Tư Đồ dựa vào ghế sô pha, nhìn mặt Lâm Diêu ửng đỏ vì mình mà bận việc, ngón tay mảnh khảnh quấn lấy vừa linh hoạt vừa bá đạo, ngón cái dừng trên đỉnh hơi dùng sức gãi gãi, sung sướng không thể nói rõ hòa tan từng khớp xương, Tư Đồ hít sâu một hơi, khoác tay lên ghế sô pha, thả lỏng chính mình.
Vật cứng trong tay phát lửa nóng run lên, Lâm Diêu nhìn Tư Đồ, lại bị tư thế đế vương lười biếng kích thích cảm xúc dâng trào! Người đàn ông nhà mình quá gợi cảm, tùy tiện làm vài dáng vẻ khiến hắn khó chống cự, nhìn vẻ mặt hưởng thụ hơi híp mắt, thân thể cao to chiếm cả ghế sô pha, nhìn lồng ngực đối phương phập phồng — Mẹ nó, cương rồi.
Lâm Diêu ảo não tháo nút quần của mình, tự giải quyết.
Chuyện này nếu giao cho Tư Đồ làm, hậu quả thật không dám nghĩ tới, cho nên phải tốc chiến tốc thắng! Nhưng hắn lại quên mất sức dụ dỗ của bản thân đối với Tư Đồ, nhìn vẻ mặt đắm chìm khi nắm dục vọng của cả hai, Tư Đồ chỉ biết lý trí hoàn toàn mất sạch.
Kéo mạnh Lâm Diêu lên, xoay thân đè người lên tường.
Không đợi Lâm Diêu phát ra tiếng phản đối, tay trái lập tức tắt đèn, vô cùng nhanh lẹ.
Hết chương 16.
------oOo------