Vụ án thứ 4: Châm phong tương đối.
Thời gian đã khuya, Trương Ny về phòng ngủ.
Tả Khôn kéo Y Thiếu An lên lầu cũng chuẩn bị vào giấc.
Nhưng Y Thiếu An có vẻ mang tâm sự, thấy hắn mặt mày ủ dột, Tả Khôn ôm đối phương vào lòng hỏi, “Làm sao thế?”
Chàng trai ôn hòa thở dài, nói, “Nếu như em là bác sĩ, sẽ thừa dịp Lâm Diêu không phấn chấn mà ra tay.”
Hiểu rõ hắn đang lo cho Lâm Diêu, Tả Khôn cũng không tiện nói các loại “Em yên tâm đi”, Tả Khôn đẩy Y Thiếu An ngồi xuốn giường, khẽ ôm vai hắn, nói, “Cái gì tới sẽ tới, chúng ta có lo lắng cũng không được gì.”
“Phải nghĩ cách mới được, đâu thể ngồi yên chờ chết.”
“Vậy em nghĩ ra cách gì?”
Y Thiếu An quay đầu nhìn Tả Khôn, do dự một chút mới hỏi, “Em muốn thế nào anh cũng đồng ý?”
“Phải xem tình huống là gì.” Cất đi vẻ mặt dịu dàng, Tả Khôn nghiêm túc khiến người ta căng thẳng, “Làm chuyện nguy hiểm anh sẽ không cho.”
Hừ, biết ngay là sẽ nói như vậy.
Y Thiếu An liếc một cái, lập tức mỉm cười, dựa vào vai Tả Khôn, “Nên làm cho họ chút gì đó.”
“Nói nghe thử.” Tả Khôn đề cao cảnh giác, sợ mình bị nhiễu loạn.
Nhưng người bên cạnh cũng không nóng vội, đẩy hắn nằm ngã xuống giường, ngọt ngào hôn môi, trong lúc dây dưa thì mò lấy tay hắn luồng vào trong da thịt.
Tả Khôn nhướng mày nhìn người yêu, “Em lại định dùng chiêu này để thuyết phục anh?”
Y Thiếu An khẽ lắc đầu, sau đó chủ động cởi áo ngủ, vừa cởi nút áo Tả Khôn vừa nói, “Làm xong có cảm giác tình cảm hơn.”
Thấy hắn định liệu trước làm Tả Khôn cười trong bụng, vươn tay kéo quần Y Thiếu An xuống, “Em trông như anh sẽ đồng ý vậy.”
“Đương nhiên!”
Ôm cơ thể đã thả lỏng từ lâu của hắn đè xuống, ném quần qua một bên, xoa lên chiếc eo nhỏ, sờ sờ khiến cho đối phương khó chịu, vẫn nhắc nhở trước, “Lúc làm chuyện đứng đắn đừng nghĩ tới chuyện khác.”
“A, anh, nhẹ thôi.”
“Sốt ruột.”
“Em cũng đâu có chạy mất.”
“An nhi, bên trong nóng quá.”
“Ừ, là, tay, tay anh lạnh.”
“Có em làm nóng rồi.”
Trên chiếc chăn màu xanh đậm, hai người ôm lấy nhau, nhiệt độ cơ thể từ từ tăng dần.
Cùng lúc đó.
Lâm Diêu nhìn lọ thuốc ngủ nhặt lại từ trong thùng rác, thở dài cầm lên, cuối cùng mở ra, uống một viên.
Tắt đèn bàn vùi mình vào trong chăn, trong lúc bất chợt cảm thấy cái giường này thật lớn, ngủ một mình thấy hơi lạnh.
Cuộn chăn nhắm mắt lại, giây tiếp theo cọ cọ qua gối của Tư Đồ, ngửi thấy mùi quen thuộc mới cảm giác có chút buồn ngủ.
Qua một tiếng sau, cửa nhà chậm rãi mở ra, có một người nhẹ nhàng đi lên lầu, hơi cố sức mở cửa, như dự đoán cửa đã khóa.
Tư Đồ cười khổ lắc đầu, xoay người đi qua phòng cho khách, hai chân vừa đứng vững thì nhìn thấy tờ A4 dán trên cửa, bên trên viết hai từ rất to —- Lãnh cung.
Nhịn không được bật cười.
Suy nghĩ một chút, Lâm Diêu còn có tâm trạng để giỡn chứng tỏ vẫn còn ổn, đã như vậy thì cũng đùa vui với em vậy.
Tư Đồ không mở cửa phòng, lấy bút vẽ bên dưới một bức tranh khiêu dâm, tư thế bình thường nhưng ngược lại nhìn rất rõ.
Phút cuối còn viết thêm lời bộc bạch, “Tư Đồ, em muốn, em muốn~”
Họa sĩ Tư Đồ vẽ xong, nghênh ngang bỏ đi.
Rời khỏi nhà hắn suy nghĩ một phen, thấy ở khách sạn không có ý nghĩa gì, định về căn nhà cũ của Lâm Diêu.
Căn này không bán đi cũng không cho thuê, lúc nhà mới tiến hành tổng vệ sinh thì bọn họ dời về đây ở mấy ngày, trong nhà coi như cũng sạch sẽ gọn gàng.
Tắm rửa xong, ngồi trong thư phòng của Lâm Diêu gọi một cuộc điện thoại ra nước ngoài, đối phương là Hoàng Chính đã lâu không liên lạc, cũng chính là đầu quỷ.
Điện thoại kết nối, đầu quỷ nói tình huống bên kia, nói một hồi cũng qua nửa tiếng.
Tư Đồ rút một điếu thuốc ra hút, hỏi, “Tình huống bên anh cũng không xê xích nhiều, đoán chừng một khoảng thời gian cũng chưa về được.
Bước tiếp theo định làm thế nào?”
“Tiếp tục quan sát.
Tôi nghi ngờ Đồng phu nhân đã mất chỗ dựa.”
Nghe vậy Tư Đồ lên tinh thần.
Ngồi thẳng người hỏi, “Có bằng chứng không?”
“Không có.
Nhưng theo tin tức của bên cảnh sát quốc tế, lần cuối cùng xuất hiện là tám tháng trước ở bệnh viện Mary.
Từ đó về sau không còn tin tức.
Tôi nghi ngờ, hiệp hội bây giờ đang nằm trong tay bác sĩ.”
“Tôi vẫn luôn nghĩ, hiệp hội lớn như vậy tại sao chỉ có một mình Đồng phu nhân nắm quyền?”
Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, sau đó nói, “Cậu còn nhớ Hàn Cương nhắc tới cảnh sát quốc tế Ans không?”
“Nhớ, đến giờ vẫn chưa tìm được người.”
“Hắn phát hiện ra hiệp hội sớm hơn chúng ta mấy năm, người này có tác dụng rất lớn.
Diệt trừ mấy nhân vật đầu não của hiệp hội, cuối cùng bị ám sát.”
Điểm này khiến Tư Đồ bất ngờ, tuy rằng hắn đã có dự cảm lành ít dữ nhiều, nhưng tin tức xác nhận tử vong đến quá muộn.
Hình như bên cảnh sát quốc tế có ý định giấu diếm, vì thế hắn hỏi, “Chết bao lâu rồi?”
“Một năm.”
“Cảnh sát quốc tế không nói gì sao?”
“Trước khi chết Ans có để lại một chiếc laptop, bên trong ghi rất nhiều chuyện liên quan đến hiệp hội, trong đó dính dáng rất rộng, cho nên các sếp cao bên cảnh sát quốc tế quyết định phong tỏa toàn bộ tin tức hắn đã chết.
Nhưng mà bọn họ đã hành động, căn cứ theo tài liệu trong laptop xử lý không ít người.
Đại khái trước vụ của Hứa Thận năm tháng, hiệp hội lại đột nhiên mai danh ẩn tích.” Chuyện nói tới đây thì ngừng, ngược lại hỏi, “Tư Đồ, cậu thấy thế nào?”
Tư Đồ hừ lạnh, “Nếu bên cảnh sát quốc tế không có gì quái lạ, thì do bác sĩ nhân cơ hội Đồng phu nhận bị bệnh, cảnh sát quốc tế đả kích hiệp hội, tự mình gầy dựng lại đoạt lấy quyền lực.
Nếu suy đoán này là thật, nội bộ bọn họ đấu tranh rất kịch liệt.
Lúc mới bắt đầu, tôi còn lo bác sĩ sẽ nhân cơ hội Tiểu Diêu bất ổn mà ra tay, từ đó đến giờ lại chẳng có động tĩnh gì, đem điều này ra phân tích, chỉ sợ hiệp hội cũng đang trên đà bấp bênh.”
“Còn năm ngày.”
Đầu quỷ đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, Tư Đồ cũng hiểu ý của hắn.
Cười khổ, “Anh vẫn không chịu buông à?”
“Văn Đào không sai, vấn đề nằm ở cậu.
Tư Đồ, nên đi thăm hắn đi.”
Nhắc tới cha mình, sắc mặt Tư Đồ trầm xuống.
Nhưng giọng nói vẫn bất cần đời, hắn nói, “Có một con nhóc chạy từ viện quản giáo ra để mắt tới tôi.”
“Diệp Từ nói cho tôi biết rồi.”
“Tôi hỏi này, năm đó rốt cuộc anh có hủy hồ sơ của tôi không vậy?”
Đầu quỷ không trả lời câu hỏi của Tư Đồ, mà nói, “Tôi để Diệp Từ đi điều tra Miêu Kỳ Kỳ rồi, cậu đừng vì nó mà phân tâm.
Còn nữa, đi thăm mộ Văn Đào đi.”
“Không đi.” Tư Đồ cúp điện thoại, buồn bực tựa vào bàn.
Sáng hôm sau.
Lâm Diêu bị tiếng chuông cửa gọi tỉnh, thấy rất phiền phức.
Mặc áo vào đi xuống lầu, định bụng xả giận lên cái người xui xẻo ngoài cửa.
Kết quả vừa mở cửa, cơn tức bay đâu mất, hơn nữa, còn rất kinh ngạc.
Khách ngoài cửa mỉm cười, “Buổi sáng tốt lành, Tiểu Diêu.”
“Bác, bác gái?”
Lưu Văn Đình đột nhiên xuất hiện, bà sờ má Lâm Diêu, đẩy hắn vào trong nhà.
Lúc này, Lâm Diêu phản ứng quá chậm, nhận hành lý trong tay bà, hai người đi vào phòng khách ngồi xuống.
Về chuyện Tư Đồ mất tích, Lâm Diêu tỉnh lược lại, chỉ nói hắn ra ngoài tra án.
Lưu Văn Đình cũng không vội muốn gặp con trai, trông có chuyện muốn nói với Lâm Diêu.
Lâm Diêu là người thông minh, đương nhiên nhìn ra được.
Vốn định pha cà phê rồi từ từ nói chuyện, Lưu Văn Đình lại bảo hắn ngồi chờ, tự xuống bếp làm đồ ăn sáng.
Trên bàn cơm, Lưu Văn Đình không bàn chuyện chính sự, Lâm Diêu cũng không tiện truy hỏi ý đồ bà đến đây.
Mãi cho đến khi ăn sáng xong, Lâm Diêu đứng dậy muốn đi rửa chén, Lưu Văn Đình mở miệng, “Chờ đã.”
Thật ra Lâm Diêu có chút căng thẳng.
Hắn không biết Lưu Văn Đình muốn nói gì, biểu hiện ra bình tĩnh ngồi xuống, phát hiện trong mắt Lưu Văn Đình không giấu được âu lo, “Bác gái, bác có chuyện gì vậy?”
Lưu Văn Đình lắc đầu, “Bác rất lo cho Thiên Dạ.
Hoàng Chính nói với bác, có một con bé trong viện quản giáo tiếp xúc với người nhà của con, bác nghĩ chuyện này là liên quan tới nó.” Nói xong, cầm tay Lâm Diêu, “Tiểu Diêu, con biết quá khứ của nó, bác lo chuyện năm đó bị phát hiện…”
“Bác gái.” Lâm Diêu cắt ngang lời Lưu Văn Đình, cho bà một nụ cười thản nhiên, “Con tin tưởng Hoàng đại ca làm việc cẩn thận, cũng tin bác trai năm đó sẽ không để lại lỗ hổng nào.
Bác yên tâm đi, sẽ không sao đâu.”
Vỗ lên mu bàn tay Lâm Diêu, Lưu Văn Đình bất đắc dĩ cười cười, “Bác là quan tâm sẽ bị rối.
Ngày giỗ của Văn Đào sắp tới, tâm lý u ám của nó cũng tới rồi.”
Lúc này Lâm Diêu đột nhiên thấy hối hận.
Tại sao lại quên một chuyện quan trọng như vậy? Cứ mỗi năm tới thời gian này tâm trạng của Tư Đồ sẽ rơi xuống tận đáy, hoặc là cực kì rối loạn, mãi cho đến khi ngày giỗ cha qua được mấy ngày mới từ từ bình phục.
Nghĩ lại, chỉ còn năm ngày nữa là tới ngày giỗ của Tư Đồ Văn Đào.
Lưu Văn Đình thấy vẻ mặt Lâm Diêu thay đổi liên hồi, tất nhiên thấy lạ, nhưng bà nào biết giữa đôi tình nhân này có chuyện xảy ra, tiến tới nhìn chằm chằm Lâm Diêu hỏi, “Tiểu Diêu, con sao thế?”
“Không có gì.” Lâm Diêu vội vàng đáp, “Lần này tới bác ở một khoảng thời gian đúng không, bác ở đây đi đừng ở khách sạn nữa.”
“Bác vẫn nên ra khách sạn thì hơn, ở đây Thiên Dạ sẽ mất hứng.”
Lâm Diêu đứng dậy, cầm hành lý cửa Lưu Văn Đình, rồi nắm tay bà kéo lên lầu hai, “Nào có chuyện mẹ tới thăm mà con mất hứng được, hắn chỉ xấu hổ thôi.
Huống chi tụi con có vụ án phải điều tra, cơ bản cũng không có thời gian nghỉ ngơi.
Coi như bác giữ nhà giùm tụi con.
Có bác gái ở đây con cũng yên tâm.”
Nghe qua lời này, Lưu Văn Đình mát lòng mát dạ, đi theo Lâm Diêu tới phòng cho khách.
Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy tờ giấy.
Á! Quên xé xuống, Lâm Diêu có chút ngượng ngùng vươn tay, Lưu Văn Đình ở bên cạnh cũng đã nhìn thấy bức tranh và lời bộc bạch.
Lâm Diêu xấu hổ muốn chết! Hắn xé xuống nhét vào trong túi quần.
Lưu Văn Đình mím môi cười, vỗ vai Lâm Diêu, “Phải gọi là mẹ.”
Lúc Tư Đồ nhận điện thoại của Lâm Diêu, hắn đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị mắng, trăm triệu lần không ngờ lại nghe thấy, “Mẹ anh tới.”
Người nào đó sửng sốt mấy giây, “Đang ở nhà?”
“Đúng vậy.”
“Hai người không đánh nhau chứ?”
“Mẹ anh bảo tôi gọi bà là mẹ.”
Tư Đồ vô cùng bối rối, không dám tin hỏi, “Em, em không có vội chứ?” Vừa dứt lời thì nghe thấy từ xa có tiếng gọi, “Tiểu Diêu?”
“Mẹ, điện thoại của Tư Đồ, mẹ có muốn nói chuyện không?”
Khiếp sợ + Mừng như điên = Đờ ra.
Tư Đồ ngây ngốc nghe mẫu thân đại nhân tiếp điện thoại, hỏi, “Con trai, con đang ở đâu?”
“Con, con đang ở nhà người chết.”
“Địa chỉ?”
Tư Đồ ngơ ngác đọc địa chỉ, người bên kia liền cúp điện thoại.
Qua mấy giây, Tư Đồ nhìn Diệp Từ bên cạnh, lại nhìn Y Thiếu An ngoài cửa, ngu ngơ hỏi, “Hai người xem ấn đường của tôi có biến thành màu đen không?”
Hai người Diệp Y nghi ngờ nhìn hắn, người trước nói, “Khí sắc rất tốt.”
Y Thiếu An đi tới hỏi, “Cậu không sao chứ?”
“Bây giờ thì không sao, sau đó thì không biết.” Tư Đồ dần hồi thần từ từ cong khóe miệng, phát ra tiếng cười quỷ dị.
Thấy Tư Đồ thay đổi bất thường, Diệp Từ cũng thấy lạ, khó khi nào nhìn thấy truy hỏi lý do, khi biết được Lâm Diêu chính thức nhận mẹ chồng, sắc mặt hắn không hề thay đổi, thật thà nói, “Chúc mừng.”
Y Thiếu An nhịn cười, thúc giục Tư Đồ nên ra nghênh đón mới đúng.
Nhưng bản thân hình như có chút sợ hãi với hạnh phúc đến gần, cứng rắn kéo Diệp Từ đi theo, Diệp Từ không chịu, “Cậu nên gọi Thiếu An đi cùng.”
“Chỉ có anh mới được, mẹ tôi thích kiểu như anh.” Dứt lời liền kéo người ra ngoài.
Trong nhà Lỗ Thần chỉ còn một mình Y Thiếu An trấn thủ.
Hắn gọi cho Tả Khôn nói chuyện mẹ của Tư Đồ tới, giục hắn và Tiểu Đường mua đồ xong thì mau chóng chạy qua.
Bên này vừa cúp điện thoại, chợt thấy ngoài cửa sổ có một cô bé mặc áo khoác màu hồng.
Trên mặt cô mang nụ cười, mắt nhìn Y Thiếu An.
Y Thiếu An cũng gật đầu cười lại, xoay người đi vào trong bếp.
Vừa đi vào, bước chân của Y Thiếu An nhanh hơn, hắn mở cửa sổ phóng ra ngoài! Hắn nhớ kỹ, Diệp Từ đã cho tụi hắn xem ảnh, cô bé đó chính là Miêu Kỳ Kỳ! Hắn không muốn bứt dây động rừng, giả vờ xa lạ kéo dài thời gian, âm thầm quan sát Miêu Kỳ Kỳ đột nhiên xuất hiện.
Hết chương 8.
------oOo------