Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.
Cỡ 10 giờ sáng hôm sau, Lâm Diêu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, bắt máy trong cơn mơ mơ màng màng, giọng của Cát Đông Minh truyền vào tai, “Lập tức về tổ, tìm được Mã Đào rồi.”
Đầu óc lập tức tỉnh táo, Lâm Diêu nhảy xuống giường, cầm áo khoác chạy đi, lúc này mới nhớ tới chuyện tối hôm qua.
Xoay đầu nhìn phòng bệnh, không biết Tư Đồ đi đâu rồi?
Dọc đường đi càng nghĩ càng thấy thú vị, tối qua Tư Đồ thu phục mình, cũng không biết hắn thế nào, vẫn nên gọi điện thoại cho hắn, thuận tiện nói tin tức đã tìm thấy Mã Đào.
Bên kia bắt máy, trong điện thoại vang lên giọng nói oán giận, “Em bỏ trốn đúng không?”
“Giờ tôi rất thoải mái, nhất là mặt sinh lý.”
“Em thì hay rồi, anh mới nhịn chết nè.”
Lâm Diêu cười lén, nhân tiện nói cho người đàn ông của mình biết, “Về rồi tôi bồi thường cho anh.
Tổ trưởng mới gọi cho tôi, nói tìm thấy Mã Đào rồi.”
“Hừ, chắc là tìm thấy thi thể đi.”
“Anh cho rằng Mã Đào đã chết?”
“Không tin thì hai ta cá cược, người thua phải làm việc nhà một ngày, tính cả nấu cơm.”
Lâm Diêu không thể tùy tiện nhận lời cá cược như vậy, cho dù hắn rất muốn nhìn thấy Tư Đồ mặc tạp dề đi chăng nữa, nhưng vào lúc này, hắn không nắm chắc phần thắng.
Vì vậy nói, “Tôi không đùa với anh, lúc nãy tổ trưởng không có nói sống hay chết, nghe giọng của hắn, chắc là thi thể rồi.
Thôi, lát nữa liên lạc.”
“Ừ, có kết quả thì gọi anh, anh cúp đây.”
“Tư Đồ!”
“Sao?”
“Nếu anh nhịn lâu quá chịu không nổi, tôi có thể làm qua điện thoại với anh?”
“Tiểu Diêu, hành động này của em là đang chỉnh anh!”
Lâm Diêu cúp máy trong tiếng cười sang sảng, hắn đoán Tư Đồ đang nghiến răng nghiến lợi nghĩ cách trả thù mình, không sao, dù có năng lực cỡ nào, mình cũng có biết bao nhiêu chiêu để hốt chồng mình chứ.
Lâm Diêu trở về tổ trọng án gặp Mã Đào, nói chính xác là gặp thi thể của hắn.
“Phát hiện ở đâu?” Lâm Diêu hỏi Cát Đông Minh.
“Trên biển.
Một ông già đi câu cá phát hiện.”
Lâm Diêu nhìn thi thể biến dạng trước mặt, trong lòng có vẻ không mấy kinh ngạc.
Hắn hỏi pháp y vẫn đang oán trách bên cạnh, “Anh đoán thời gian tử vong của thi thể này là bao lâu?”
“Cậu tưởng tôi là thần chắc? Nhìn một cái liền biết thời gian tử vong, đây là một thi thể vớt từ biển lên, không giải phẫu làm sao tôi biết được.” Pháp y lớn tiếng nói vài câu, quay qua thi thể dùng sức nuốt nước bọt, trông qua giống như muốn cố gắng nuốt lại cơn buồn nôn.
Lúc này một giọng nói nguội lạnh không chút cảm xúc vang lên.
“Thời gian tử vong từ 20 đến 25 ngày, nguyên nhân cái chết là do bạo lực, ẩu đả mà chết.
Trước khi chết chưa từng có hành vi phản kháng, tiện thể nói luôn, hung thủ không phải chỉ có một người.”
Mọi người kinh ngạc nhìn đại tỷ của tổ pháp y, chị yêu xác đã đưa mặt đến gần quan sát thi thể, tựa như không hề ngửi thấy mùi tanh hôi.
Lâm Diêu nghe cô nói xong, xoay mặt nhìn nam pháp y nhăn nhó, “Anh mà cũng xem như có tay nghề? Đi đi, đừng đứng đây vướng bận.”
Cát Đông Minh bội phục giơ ngón cái, sau đó hỏi, “Nhìn ở đâu mà có thể biết hung thủ không chỉ có một người?”
Pháp y cười cười, chỉ vào mấy vết thương trên ngực và đầu của thi thể, “Theo hình dạng của vết thương, mức độ sâu và hư thối xung quanh vết thương, tôi đoán sơ bộ có ba hung thủ.
Một trong ba có sức lực rất lớn, hai người còn lại thì yếu hơn.
Tất cả vết thương chí mạng đều nằm trên đầu, theo vết thương, đây là không phải do người mạnh gây ra.
Sau khi chết, nạn nhân bị ném vào biển.” Nói tới đây chị pháp y cười cười, “Thi thể này nói cho tôi biết, có ba người đồng thời đánh hắn, một người mạnh và một yếu, đánh túi bụi không nhìn vị trí, người yếu còn lại chỉ nhắm vào đầu mà đánh.
Nói chính xác là, hai người kia không có ý giết người, chỉ đánh cho hả giận, người còn lại mới có ý định sát nhân.”
Pháp y nói tới đây, khiến mọi người đều mở to mắt! Lâm Diêu có chút nóng vội, hỏi, “Khám nghiệm thi thể cần bao nhiêu thời gian?”
“Mọi người muốn kết quả ngay bây giờ?”
“Chính là bây giờ!” Cát Đông Minh cũng hấp tấp, vội nói.
Đại tỷ pháp y nhún vai, không thể làm gì khác hơn là nói, “Vậy làm ở đây đi.”
Cùng tới với Cát Đông Minh còn có mấy thành viên của tổ trọng án, vừa nghe nói muốn giải phẫu ở đây, mặt mày liền tái mét, trong lòng Cát Đông Minh có chút sợ hãi, liền bảo mọi người trở về, mình ở đây chờ là được rồi.
Lâm Diêu không đi, điều này Cát Đông Minh cũng đã ngờ tới.
Thế nhưng hắn không nghĩ, Lâm Diêu lại từ chối ra ngoài chờ với mình, ngược lại muốn ở đây cùng pháp y, xem quá trình giải phẫu.
“Cậu muốn ói ra mật vàng luôn hay gì?” Cát Đông Minh lần cuối lôi kéo Lâm Diêu, muốn kéo hắn ra ngoài với mình.
“Tên pháp y lúc nãy cái gì cũng không biết, nếu không nhờ có chị yêu xác ở đây, e là sẽ rất lâu mới có kết quả giải phẫu.
Tôi muốn ở lại học thêm vài thứ, sau này ra hiện trường có khi lại sử dụng được.”
Lúc này, người cuối cùng cố gắng không ói cũng rời bước, hắn nhịn không được quay lại nói, “Tiểu Lâm, ở hiện trường có pháp y, còn phải cần tới cậu?”
Lâm Diêu lắc đầu, nhìn pháp y lấy công cụ giải phẫu ra, trong lòng có cục đá rơi xuống, “Bởi vì chúng ta ỷ lại quá nhiều, cho nên ngay cả một thi thể cũng không dám nhìn.”
Pháp y ngẩng đầu nhìn Lâm Diêu, một câu hỏi hoàn toàn xuất phát không từ đại não, “Tiểu Lâm, cậu bị cái vị nhà mình lây rồi sao?”
Lâm Diêu mỉm cười nhìn pháp y, “Chị làm chuyện của mình đi.”
Cát Đông Minh đã bước một chân ra ngoài, nhất thời sững người, câu nói của Lâm Diêu khiến hùng tâm tráng chí của hắn xúc động.
Chẳng bao lâu, hắn là kiểu người việc gì cũng tự làm lấy, không biết từ lúc nào, mối quan hệ phức tạp giữa người và người khiến hắn trở thành người chôn chân trong văn phòng, suốt ngày khoa tay múa chân.
Pháp y đưa khẩu trang và bao tay cho Lâm Diêu, nói với Cát Đông Minh đang đờ ra ngoài cửa, “Tiểu Đông tử, lúc cậu vừa mới vào làm, cũng từng đến xem tôi làm việc.
Nhớ lại, đã bao nhiêu năm rồi nhỉ?”
Cát Đông Minh cười cười, rút chân lại, xoay người đi vào.
Lúc Lâm Diêu tập trung vào thi thể của Mã Đào, Tư Đồ đang kiên nhẫn chờ điện thoại của hắn, hắn nào biết thân thân nhà mình đã chẳng còn quan tâm tới hắn nữa.
Đợi khoảng một tiếng, điện thoại rốt cuộc cũng reo lên.
Thế nhưng, đầu dây bên kia không phải Lâm Diêu, mà là Tập Quang Vinh.
“Cậu em, anh em ở bệnh viện vừa nói cho tôi biết, Hoắc Lượng vừa đến thăm Đông Bình.”
“Bảo người của anh rút đi.” Lúc nói chuyện, Tư Đồ mở máy camera quay lén, sau mấy giây kết nối, trên màn hình xuất hiện hình ảnh ở bệnh viện.
Mấy người phụ trách canh giữ phòng bệnh Tập Đông Bình, sau khi nhận điện thoại của Tập Quang Vinh, liền tạm thời lui đi, Hoắc Lượng để vật gì đó xuống, đứng bên cạnh giường bệnh không nói tiếng nào.
Hoắc Lượng tới đây làm gì? Chỉ đứng đờ ra vậy thôi? Tư Đồ có chút khó hiểu tiếp tục quan sát.
Thấy Hoắc Lượng đứng đó gần mười phút, sau đó xoay người đi vào nhà vệ sinh, bưng ra một thau nước, nhúng khăn lông vào.
Kế tiếp, Hoắc Lượng cẩn thận lau người cho Tập Đông Bình, sự thận trọng khiến Tư Đồ thấy người này cũng khá.
Né những chỗ được băng bó, Hoắc Lượng cuối cùng đặt chân của Tập Đông Bình lên người, dùng khăn lau từng chỗ, từ đầu tới cuối chưa từng lên tiếng.
Tư Đồ càng xem càng phiền muộn, hiện tại cuối cùng hắn cũng hiểu mối quan hệ giữa hai người, có lẽ nên nói là tình cảm của Hoắc Lượng đối với Tập Đông Bình.
Như vậy, từ vụ án của Lương Tuyết đến vụ án ngày 13, hắn phải định vị lại vai trò của Hoắc Lượng.
Đã một tiếng rồi? Ba người trong phòng giải phẫu không một ai có khái niệm về thời gian, lúc pháp y tuyên bố kết thúc giải phẫu, Lâm Diêu mới phát hiện chân mình hơi run lên, không phải sợ cũng không phải muốn nôn, mà là đứng yên một chỗ hơi lâu, bị mỏi.
Thế nhưng hắn thấy rất đáng! Hắn vừa vận động đôi chân cứng ngắc, vừa nói với Cát Đông Minh, “Tổ trưởng, có thể hoàn toàn chắc chắn hung thủ có ba người, trải qua khám nghiệm thi thể, một trong hai người có sức yếu hơn thuận tay trái.
Anh còn nhớ lá thư Đàm Ninh mang về không?”
“Cậu nói lá thư trong nhà Lương gia?”
“Đúng vậy.
Pháp y nói người thuận tay trái đánh Mã Đào chỉ như hả giận, tôi nghi ngờ… Anh cho người đi tìm bút tích thử, tôi muốn biết, lá thư này là dùng tay nào để viết.”
Mắt Cát Đông Minh sáng lên, “Tôi lập tức đi ngay.
Cậu đi đâu vậy?”
Lâm Diêu nhìn đồng hồ, đã bốn giờ, cách giờ hẹn với Tư Đồ còn ba tiếng.
Hắn không muốn lãng phí thời gian này, “Tôi muốn tới trường đại học S xem thử.”
Lúc này, pháp y tháo bao tay ra, sau đó cầm hộp bánh quy trên bàn lên, lấy một cái cắn răng rắc, “Ăn chút đi.”
Cát Đông Minh nhíu chặt mày tạo thành chữ xuyên (川), nói thẳng, “Chả trách sao chẳng ai thèm lấy chị.”
“Không cần cậu quan tâm.
Tiểu Lâm, cậu ăn không?”
Lâm Diêu giật giật cơ mặt, thực sự không nở nổi một nụ cười, cúi đầu buồn bực không nói.
“Mặt thi thể cũng dám nhìn, có mấy cái bánh quy của tôi cũng không dám ăn? Kì cục.”
Sau khi rời khỏi phòng giải phẫu, Cát Đông Minh lập tức phân phó, “Lập tức tới nhà Mã Đào, Diễm Bình cô và Tiểu Giáp tới trường điều tra tình hình của Mã Đào trước khi hắn mất tích.
Lão Hoắc, anh chạy tới ngân hàng xem tiền của hắn.
Tiểu Lâm…”
“Tổ trưởng, Tiểu Lâm đi rồi.”
Cát Đông Minh có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cười cười, Lâm Diêu này lúc nào cũng hành động trước hắn một bước.
Cùng lúc đó, Tư Đồ đã nghe lén Hạ Khải tới gần 30 tiếng, rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh mặt trời! Hắn mở lại đoạn ghi âm vừa rồi.
“Chín giờ tối ngày 29 ở chỗ cũ chờ tôi, có nghe không!… Vậy thì có cái gì, người không phải do tôi giết, em cũng nhớ cho kỹ, tôi kêu em làm gì thì em phải làm nấy… Ái chà, tôi cũng yêu em, tiền tiêu vặt có đủ xài không? Chiều nay tôi chuyển cho em thêm năm chục ngàn.
Ngoan, chờ tôi.”
Nghe xong cuộc điện thoại, Tư Đồ như con hồ ly nở nụ cười.
Chỉ mới chớp mắt, đã ba tiếng rồi không gặp Tư Đồ.
Lâm Diêu cũng không đoái hoài tới chuyện đưa tình qua điện thoại, mỗi lần gọi cũng chỉ nói về chuyện vụ án, mới vừa rồi, Tư Đồ báo cho hắn chuyện bên Hạ Khải, bảo hắn lát nữa đến tổ trọng án gặp mặt.
Lâm Diêu suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đến trường xem lại.
Thật ra trong cùng một lúc, Tư Đồ cũng đã đến trường đại học S, hắn nắm chặt thời gian trước khi gặp Lâm Diêu, kiểm tra lỗ hổng ở cửa bị Hoắc Lượng tháo con ốc, quá trình thật sự vô cùng nhọc nhằn.
Hoắc Lượng làm cái lỗ này quá tốt,bên ngoài có một biển quảng cáo che chắn, bên trong có lùm cây ngăn tầm nhìn, nếu hắn không lục soát theo kiểu trải thảm, thực sự rất khó phát hiện.
Một chỗ không muốn ai biết như vậy sẽ có bao nhiêu người lợi dụng? Đó là một vấn đề, còn là một vấn đề vô cùng đáng để nghiên cứu.
Hết chương 26.
------oOo------