Nghĩ như vậy, cậu lạnh rung một trận.
Cậu lúc này mới chú ý tới quần áo của mình cũng đều ướt đẫm hết.
Tô Kính Ngôn gõ gõ đầu mình, đi hướng vào trong phòng.
Người nọ trong phòng tắm dừng một chút, vành tai hơi hơi động đậy, híp mắt, không biết tự hỏi cái gì.
Lục Nghi Sâm ngẩng gương mặt tang thương chán đời lên, cười vỡ miệng như một tên hề trong đoàn xiếc, cả người bắt đầu run rẩy.
Học trưởng......cũng thay quần áo ở đây.
Quần áo trong tủ Tô Kính Ngôn không tính quá nhiều, nhưng cũng tuyệt đối không ít, đều là màu sắc cơ bản như đen, trắng, xám, xanh, còn có những màu tối khác.
Cậu không thích mặc những quần áo sặc sỡ lòe loẹt, nhưng dáng người của cậu thật sự rất tốt, mặc kệ mặc như thế nào, quần áo mặc trên người cậu liền có một loại khí chất xuất trần.
Mà chấp niệm duy nhất của Tô Kính Ngôn đối với ăn mặc cũng chỉ có giày, đặc biệt thích thu thập những mẫu giày bản giới hạn không giống nhau như ủng Martin, giày vải bạt, giày da.
Cậu không nhanh không chậm đem quần áo ướt của mình cởi xuống, cũng không biết có phải vì trong nhà có thêm một người nên làm cho cậu có cảm giác đang bị người khác rình xem.
Cha mẹ cậu đều ở nước ngoài nên trong nhà trên cơ bản hàng năm bốn mùa đều chỉ có một mình cậu, cũng bởi vậy, tiền trong thẻ cho cậu rất nhiều, tùy tiện tiêu xài.
Hì hì hì.
Lưng của học trưởng cũng thật đẹp a!
Tô Kính Ngôn tiếp tục đem quần jean của mình cởi ra, sau đó toàn thân trần trụi ngồi ở trên giường lựa chọn quần áo trong tủ đồ trước mặt.
Quả nhiên vẫn là thích màu trắng.
Tô Kính Ngôn chọn nửa ngày, vẫn là từ bên trong móc ra một cái áo sơ mi màu trắng, sau đó lại tròng lên áo kaki dệt kim hở cổ, yên lặng đem quần jean xanh nhạt mặc vào.
Toàn thân học trưởng quả nhiên chỗ nào cũng đều đẹp!
Thật muốn giấu đi.
Thuộc về một mình ta thì tốt rồi.
Khặc khặc khặc.
Tô Kính Ngôn đổi quần áo xong xuôi rồi đi ra ngoài, mới phát hiện Lục Nghi Sâm đã ngây người cả buổi ở trong phòng tắm còn chưa ra, không khỏi có chút nghi hoặc đi đến cửa phòng tắm, lớn tiếng hô:"Lục Nghi Sâm!"
Nam sinh bên trong run một cái, động tác trên tay càng nhanh, biểu tình cũng mang theo vài phần biến thái cố chấp.
Đúng! Không sai! Chính là kêu ta như vậy, học trưởng của ta!
Tô Kính Ngôn phát hiện người bên trong không trả lời mình, trong lòng trầm xuống, dùng tay đập vào cửa phòng tắm, nôn nóng hô, "Lục Nghi Sâm, cậu có bên trong không?"
Người nọ bên trong vẫn không có trả lời.
Tô Kính Ngôn luống cuống, bắt đầu tự hỏi chìa khóa dự phòng của phòng tắm ở nơi nào.
Không đợi cậu nghĩ ra, người bên trong rốt cuộc cũng lên tiếng: "Em trong này."
Thanh âm trầm thấp khàn khàn, có hương vị hormone nam tính.
Gương mặt Tô Kính Ngôn ửng đỏ.
Nghe vào có cảm giác gợi cảm không biết vì sao.
Lục Nghi Sâm ăn quần áo của Tô Kính Ngôn từ trong phòng tắm đi ra, Tô Kính Ngôn nhìn quần đồng phục của cậu bị kéo lên phân nửa, lung lay một lát thần.
Cậu lúc này mới bỗng nhiên ý thức được, Lục Nghi Sâm cư nhiên so với mình cao hơn nhiều như vậy.
Quần áo mặc ở Lục Nghi Sâm trên người có một loại cảm giác không nói nên lời, nhưng cố tình là đương sự nhìn vô cùng sung sướng.
Tô Kính Ngôn nheo mắt nhìn lên đồng hồ trên vách tường, kinh hô:" Vậy mà đã 7 giờ rưỡi tối! Giờ cậu không quay về thì ba mẹ sẽ lo lắng lắm."
Đôi mắt Lục Nghi Sâm loe lóe sáng.
Như vậy liền muốn cho ta đi sao? Học trưởng của ta.
Lục Nghi Sâm đứng tự hỏi ba giây, bày ra biểu tình đáng thương, nhỏ giọng nói, "Em...!Em không có cha mẹ..."
Tô Kính Ngôn vốn đang suy nghĩ lời nói nháy mắt xấu hổ kẹt ở cổ họng, lập tức liền ý thức được chính mình vừa rồi hình như đã nói sai, lấy một bàn tay khác cọ móng tay, vô cùng khó xử.
"Tớ không phải cố ý nhắc đến chuyện buồn của cậu." Âm thanh của Tô Kính Ngôn thực nhẹ, tinh tế, cúi thấp đầu xuống, thoạt nhìn có chút chột dạ.
Trong ánh mắt Lục Nghi Sâm hiện lên một tia khát máu quỷ dị.
Hai người đáng chết kia dù sao cũng đã chết......Vì cái gì phải đau lòng?
Khặc khặc khặc.
Tô Kính Ngôn thấy đối phương không nói chuyện, nghĩ lầm rằng tâm tình hắn xuống dốc, cũng không biết an ủi hắn như thế nào, vì thế thuận thế nói: "Vậy cậu hôm nay cứ ở nhà tớ đi, bây giờ tớ đi nấu cơm cho cậu."
Sau đó liền nhảy nhót hướng trong phòng bếp.
Lục Nghi Sâm nhìn bóng dáng cậu rời đi,liếm liếm bờ môi khô của mình.
Học trưởng......!
Thật đáng yêu a.
Ta nhất định sẽ nhịn xuống không giết ngươi!
Hì hì hì.
Had I not seen the Sun
I could have borne the shade
But Light a newer Wilderness
My Wilderness has made-
- --- Emily Dickinson.*
"Cái kia, phòng cho khách ở chỗ này." Tô Kính Ngôn chỉ chỉ một phòng, "Cậu buổi tối hôm nay ngủ đây đi."
Dứt lời, đôi mắt nai con thanh triệt lóe lóe sáng, khóe mắt lệ chí cũng hướng về phía trước gợi lên.
Lục Nghi Sâm liếm liếm miệng mình, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Tô Kính Ngôn không chú ý tới sự khác thường của hắn, trở về phòng mình.
Sau đó thả người nằm xuống, lấy tư thế chữ Đại (大) ghé vào trên giường.
Cũng không biết là nghĩ tới việc vui vẻ nào, hai chân nhỏ vẫn chưa mang vớ ở trên không trung đạp loạn, sau đó đem đầu mình vào trong gối đầu, không ngừng dùng khuôn mặt cọ cọ gối đầu, thoạt nhìn cực kì đáng yêu.
Cũng không biết lăn lộn bao lâu, Tô Kính Ngôn mới không nhanh không chậm chui vào trong chăn, tính toán đi ngủ.
Trước khi ngủ Tô Kính Ngôn nhịn không được suy nghĩ, may mắn hôm nay bài tập không nhiều lắm nên cậu ở trong trường học liền làm xong, bằng không xác định vững chắc muốn lạnh.
Màn đêm vô tận, yên tĩnh không tiếng động.
Tất cả các phòng đều tắt đèn, một mảnh đen như mực, chỉ dựa vào ánh trăng ít ỏi xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào mới miễn cưỡng thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.
Một cái bóng đen chậm rãi đi qua phòng khách, như là một đoàn sương mù, động tác phi thường nhanh nhạy, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai im ắng mở cửa phòng Tô Kính Ngôn, lại nhanh chóng đóng cửa.
Tô Kính Ngôn ngủ thật sự ngoan, vùi đầu vào trong chăn, chỉ lộ ra nửa cái đầu.
Chăn quấn lại thành hình dáng tằm bảo bảo, cũng không biết cậu ngủ như vậy có thể hô hấp bình thường không.
Lục Nghi Sâm say mê ngửi ngửi mùi hương trong phòng.
Phòng của học trưởng......!
Cũng giống như mùi hương ở phòng hắn.
Con ngươi hắn đột nhiên hệt một con mèo đã chịu kích thích, biến thành đồng tử dựng thẳng, hướng trong gắt gao co rụt lại.
Tay chân Lục Nghi Sâm nhẹ nhàng đi đến bên cạnh đầu giường Tô Kính Ngôn, đưa lưng về phía mặt dựa cửa sổ.
Tay hắn chậm rãi đặt ở trên chăn.
Vị trí này......!
Là cổ của Tô Kính Ngôn.
Chỉ cần tay hắn thoáng dùng một chút lực, niết xuống.
Người trong chăn này liền sẽ lập tức đình chỉ hô hấp, trở thành một con rối mặc hắn bày bố.
Sẽ không bao giờ còn nhiều người như vậy muốn cướp học trưởng hắn yêu nhất từ bên người hắn nữa!
Hai người bọn họ có thể vĩnh vĩnh viễn viễn ở bên nhau.
Điều này rất mê người, không phải sao?
Tô Kính Ngôn trong chăn không biết có phải không thoải mái hay không, cảm nhận được trên người có gì đè lên, vốn dĩ tư thế nằm thẳng, chậm rãi trở mình, đối diện Lục Nghi Sâm, ngay cả đầu nhỏ cũng từ trong chăn duỗi ra.
Ánh trăng rọi bóng dáng Lục Nghi Sâm chiếu tới trên người Tô Kính Ngôn, bóng dáng của hắn thoạt nhìn có vài phần vặn vẹo, cực kỳ giống dã thú.
Tô Kính Ngôn ngủ thật sự kiên định, hoàn toàn không bởi vì trong nhà nhiều thêm một người mà ngủ không ngon giấc.
Lông mi hơi hơi run rẩy, như là một con con bướm lướt qua ngực Lục Nghi Sâm.
Viên lệ chí ở mắt phải Tô Kính Ngôn càng đẹp đến không gì sánh được.
Thật lâu sau, cũng không biết là ai phát ra một tiếng cười khẽ.
Lục Nghi Sâm nửa quỳ xuống, đôi tay chống mặt giường, nhẹ nhàng in một cái hôn nhợt nhạt ở trên lệ chí Tô Kính Ngôn.
Ngủ ngon.
Học trưởng của ta.
Ngủ ngon.
Yêu anh.
_________
Vốn dĩ bởi vì đàn anh đáp ứng sẽ đến tham gia tiệc sinh nhật mà hưng phấn đi vào giấc ngủ Tống Khả Ngâm 'quá khứ' đột nhiên một bừng tỉnh, cả người từ trên giường ngồi dậy.
Đồng tử nàng còn hơi hơi run rẩy, cả người đều mồ hôi lạnh, giống như người vừa mới chạy xong, trên mặt tất cả đều là mồ hôi, thậm chí còn có vài hàng nước mắt.
Sắc mặt nàng tái nhợt, không có nửa điểm huyết sắc.
Thân thể Tống Khả Ngâm ngăn không được run rẩy, cả người đều như là dọa choáng váng, môi phát run, hai mắt vô thần.
Rốt cuộc, đôi mắt nàng hơi chút bắt đầu ngắm nhìn, bắt đầu ngẩng đầu, đi xem hoàn cảnh xung quanh mình.
Trên vách tường treo rất nhiều mũ cùng bao bao, bên cạnh một loạt những bộ váy dài xinh đẹp cùng trang phục.
Là phòng của nàng.
Nàng bừng tỉnh như mộng muốn từ trên giường đi xuống, chân vừa mới đạp lên trên sàn nhà, liền vô lực quỳ trên mặt đất, cả người đập mạnh vào mặt đất, gan bàn chân truyền đến từng trận đau nhức.
Nàng vui sướng thở hổn hển một hơi.
Nàng còn sống! Nàng còn sống!
Đột nhiên, nàng lại bắt đầu giống điên rồi mà che lại mũi miệng của mình bắt đầu nức nở, ép lại tiếng khóc.
Học trưởng......!
Học trưởng bị tên ma quỷ kia giết chết!
Ma quỷ! Ma quỷ!
Từ từ!
Ánh mắt Tống Khả Ngâm bị đồng hồ điện tử trên vách tường thu hút.
Mặt trên biểu hiện thời gian là ngày 8 tháng 11 năm 20x0.
Mắt nàng trừng lớn, thở hổn hển một hơi, biểu tình có chút khó có thể tin cùng hoảng hốt.
Nàng đột nhiên một chút đứng lên, vọt tới bên cạnh bàn học của mình, lục tung lên tìm di động.
Lúc nàng nhìn ngày hiển thị trên di động, còn có chút khó có thể tin, lập tức mở ra ứng dụng mạng xã hội mà mình có, xem lịch sử trò chuyện của mình cùng người khác, xem hết thảy đồ vật có thể chứng minh thời gian.
Rốt cuộc, nàng thanh tỉnh, di động từ tay nàng rơi xuống, trực tiếp đập trên mặt đất, nhưng nàng ngây ngốc căn bản không để ý mà nhặt lên.
Tôi trở lại quá khứ?
Tôi trùng sinh?
Cho nên!
Đàn anh......!
Đàn anh còn chưa chết!
Nghĩ như vậy, nàng lại bắt đầu nhịn không được run rẩy, đầu tiên là vô cùng hưng phấn, sau ngay sau đó là càng thêm tuyệt vọng đến hít thở không thông cùng vô lực.
Chính là từ mấy ngày nay bắt đầu, phàm là bạn học nào đi gần hay có ý định thổ lộ với đàn anh đều tử vong một cách kỳ lạ.
Nháo đến nguyên trường cấp ba ai ai cũng hoảng sợ trong lòng, bởi vì tất cả mọi người bọn họ đều thích đàn anh Tô Kính Ngôn!
Đàn anh chính là ánh sáng của chúng ta a!
Cũng chính là bắt đầu từ lúc này, đàn anh vốn dĩ thích cười, biểu tình trên mặt dần biến mất và cuối cùng là chết lặng, làm gì đều nhấc không nổi hứng thú, tránh né hết thảy mọi người.
Suýt nữa đem chính mình bức thành một kẻ điên.
Nàng thật sự là không đành lòng đàn anh cứ tiếp tục đi xuống như vậy, trực tiếp theo dõi đàn anh trên đường anh, sau đó ngăn cản đàn anh, muốn nói cho cậu tâm ý của mình.
Chưa từng nghĩ, học trưởng nhìn đến nàng về sau mặt đầy hoảng sợ, muốn đuổi nàng đi!
Nhưng là chính là lúc này, ác ma kia tới, đàn anh liền đem nàng giấu ở tủ quần áo.
Nàng xuyên qua tủ quần áo chính mắt thấy cái tên ác ma kia không màng ý nguyện đàn anh, chiếm đoạt học trưởng suốt một buổi tối, càng đáng sợ chính là trong quá trình đó, hắn thậm chí trực tiếp dùng dao đâm chết đàn anh, đem đàn anh của nàng chế thành một cái tiêu bản sẽ không hư thối.
Nàng ở tủ quần áo không biết đêm ngày, không có đồ ăn, thậm chí không thể nào ăn uống tiêu tiểu bình thường, nàng liền trốn ở tủ quần áo, cuộn tròn thân thể của mình, đôi mắt trừng lớn nhìn một màn lại một màn.
Tinh thần hỏng mất, thân thể chết lặng đến không còn cảm giác, không dám ngủ, vĩnh viễn đều sống trong nỗi lo không biết chính mình khi nào sẽ bị phát hiện, đến phiên mình chết đáng sợ trước mặt mọi người.
Đó là một loại trải nghiệm so với trực tiếp tử vong còn đáng sợ hơn.
Nàng run rẩy đến càng thêm lợi hại.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Nàng căn bản không biết ác ma kia trông như thế nào!
Nàng nên như thế nào để giúp đàn anh?
Đáng chết!
Nghĩ như vậy, nàng quỳ trên mặt đất, đem đầu vùi ở trên sàn nhà, che lại toàn bộ đầu mình, không có chút hình tượng nào lớn tiếng khóc.
Tôi nên làm như thế nào?
Tô Kính Ngôn chậm rãi mở hai mắt của mình, duỗi duỗi người, phát hiện đêm qua mình phá lệ ngủ cực kì ngon giấc.
Cậu 'ha' một hơi, từ trong chăn bò ra, gấp gọn chăn, chuẩn bị đi làm bữa sang cho Lục Nghi Sâm.
Mới vừa mở cửa phòng mình ra, cậu đã ngửi được một cổ mùi hương ngọt nị.
Đôi mắt Tô Kính Ngôn đột nhiên sáng ngời.
Lục Nghi Sâm chôn đầu, không rên một tiếng ở trong phòng bếp một mình làm.
__________________________
Chú thích: Bài thơ " Had I not seen the sun" của Emily Dickinson chưa được dịch ra tiếng Việt nên mình để nguyên, sợ mất ý thơ tác giả.
Đại loại ý nó là:
Ta vốn có thể sống trong bóng tối, nếu chưa nhìn thấy mặt trời
Nhưng vùng hoang sơ của ta đã được chiếu sáng, trở thành vùng hoang mới.
Mình không chắc lắm bản tạm dịch này, bởi dựa QT và chút gg, đúng khoảng 50-60% thôi nhé.