Tất Cả Các Dòng Sông Đều Chảy


Một tuần lễ trôi qua.

Một hôm Delie đang ngủ bỗng có những tiếng gõ cửa nhẹ đánh thức cô dậy.

Một ngọn nến chập chờn quanh cánh cửa, theo sau là Adam y phục chỉnh tề.

Cô ngồi lên, nháy nháy mắt.- Anh Adam! Nửa đêm nửa hôm thế này, anh thức chi vậy?- Suỵt! gần sáng rồi.

Anh chuồn đây, khẽ chứ.- Anh làm gì chứ?- Anh trốn đi.

Bây giờ.

Ngay đêm nay…- Nhưng…nhưng…bằng cách nào? Anh đi đâu?- Anh sẽ lấy chiếc xuồng nhà chèo đi.

Anh cho đậu phía dưới cầu tàu Echuca.

Sáng mai, em có thể báo cho ba anh biết chỗ đó.- Anh có định đi xe lửa tới Melbourne không?- Không, anh chỉ tới Echuca.


Anh xin việc ở đấy.- Anh Adam, anh xin việc rồi à? Ồ, em cũng muốn đi nữa.

Em sẽ nhớ anh lắm.

Anh định làm gì?- Làm phóng viên cho tờ “Tin tức dòng sông”.

Hôm nọ, anh gặp ông tổng biên tập, nên mới lâu như thế.

Anh uống hết hai cốc rượu để có can đảm, và sau đó uống thêm một cốc nữa để ăn mừng.

Nhưng lúc đó ông ta không thấy mùi rượu.

Hình như ông ta cũng chống uống rượu dữ lắm.

Tên ông ta là Mcphee.- Nhưng tại sao anh không cho dì dượng hay?- Nếu cho hay thì ông bà sẽ không cho anh đi.

Má anh chỉ muốn anh ru rú ở nhà, còn ba anh muốn anh lo mấy chuyện linh tinh ở nông trại.

Nhưng khi ông bà thấy anh thực sự có chỗ làm đàng hoàng, khi anh lãnh được tháng lương đầu tiên mang về, ông bà sẽ bớt ầm ĩ.- Nhưng anh ở đâu?- Anh ở trọ tại đấy.

Nhưng sau khi trả tiền trọ rồi, chắc cũng không còn bao nhiêu.- Chắc dì sẽ giận lắm.- Anh biết, nhưng thỉnh thoảng cuối tuần anh sẽ về nhà…Em có nghe không? Tiếng tàu chạy.

Nếu gọi được thì anh đi Echuca ngay.

Nào, em giúp anh mang đồ đạc với.Vội vã khoác chiếc áo choàng và mang đôi giày chưa kịp xỏ dây, Delie theo cậu ra ngoài.

Cậu xách theo một cái vali và một cây đèn bão để ra hiệu cho con tàu biết.

Cậu thảy mọt bó sách vào tay cô.Cả hai tất tả chạy ra bờ sông nhưng đã quá muộn, con tàu đã chạy qua.


Adam phải lấy xuồng ra đi.Mặc áo và đội nón nỉ, Adam ném cái vali xuống xuồng, đón mấy cuốn sách rồi trao cho Delie cây đèn bão.- Anh nên mang đèn.- Khỏi cần.

Không sao đâu.

Tạm biệt, em Delie.Cậu siết khuỷu tay cô từ biệt.

Lập tức dòng nước cuốn chiếc xuồng, cậu chỉ cần đưa mái chèo bơi theo.Delie nhìn lại ngôi nhà tối đen, tĩnh lặng.

Đêm không trăng, một đám mây vừa tan, để lộ một mảng trời cao.

Cô chỉ có thể phân biệt chiếc xuồng trong vầng sáng nhợt nhạt của con sông lướt nhanh theo dòng nước chảy xuôi.Sáng hôm sau, thấy thư của Adam, bà Hester như điên dại.

Bà bảo chồng phải đánh xe đên Echuca đưa con về.Nhưng ông Charles cứng rắn không ngờ.

Theo ông, vào thời buổi khó khăn, Adam đi tìm việc là điều tốt cho cậu.

Rốt cuộc, bà Hester đành chịu, nhưng bảo chồng hôm sau cùng đi với Delie xem chỗ ăn ở của Adam, vì bản thân bà không đi được.Đến Echuca, hai dượng cháu đi tới tòa soạn tờ “Tin tức dòng sông”.Họ gặp ông tổng biên tập Mcphee.

Sau vài câu xã giao, ông này gọi vào trong thật to:- Adam, cậu có trong ấy không?Một thân hình xuất hiện ở ô cửa, trên người khoác một chiếc tạp-dề bằng da bẩn thỉu.

Adam bước vào, vẻ bất cần, trán vấy một vết mực đen, mái tóc đen lòa xòa xuống mắt.- Cậu Adam, sao cậu không nói cho tôi biết là cha cậu không bằng lòng cho cậu làm việc này?- Tôi không hỏi ý kiến ba tôi xem ông có bằng lòng không, bởi vì tôi không muốn gặp nguy cơ bị từ chối.


Điều này có nghĩa là tôi chống lại lệnh cương quyết của ông ta.Vừa nói, Adam vừa nhìn ông Charles.Người cha bảo:- Tại sao con không nói cho cha biết? Cha rất mừng khi con tìm được nghề nghiệp thích hợp với con, vì rõ ràng là cha không thể nào buộc con thành nhà nông được.

Nhưng…con nói là con làm phóng viên mà.- Ông chỉ chiếc tạp-dề bẩn thỉu của chàng trai học nghề.Adam đỏ bừng mặt:- Vâng, con nói thế! Nhưng con cũng đang học xếp chữ…- Ấy, cậu ta đang học tất cả mọi ngành trong nghề.

Làm báo thì phải biết cỡ chữ và việc ấn loát.

Cậu ta làm phóng viên đấy, và chắc chắn sẽ là một phóng viên giỏi.Sau đó, Adam xin phép ông tổng biên tập dẫn cha và cô em họ vào thăm chỗ in ấn.Ông Charles nhìn cái máy in đầy mực, các bộ chữ cùng cỡ và các bát chữ kim loại.

Delie khịt khịt mũi sung sướng.Adam nói:- Giờ đây, con xin lỗi ba vì đã trốn khỏi nhà, nhưng ở lại thế nào cũng có chuyện lục đục; con không chịu tính tình má con, chắc ba đã biết.Ông Charles không nói gì.

Ông đã biết rõ tính tình của vợ.Trong khi Adam tiễn họ ra ngoài, vợ ông tổng biên tập bước vào.

Bà ta nhỏ người, dễ mến, mặt tròn, đội mũ theo thời trang, giọng nói nhỏ nhẹ.

Được biết lý do viếng thăm của hai người khách, bà bảo:- Thưa ông Jamieson, xin ông báo với bà nhà đừng lo ngại, tôi luôn luôn trông chừng những cậu trai mới của tòa soạn chúng tôi như người mẹ trông coi lũ con..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận