Tất Cả Đều Là Vì Sinh Hoạt


Tống Diên cảm thấy bản thân anh chỉ mới không lên mạng mấy ngày thôi nhưng lại giống như bị bọt sóng thời đại vỗ vào bờ cát.
Để trở thành người dẫn đầu xu hướng của thời đại, anh đã dành cả buổi sáng trên diễn đàn, tìm kiếm những bài đăng đang phổ biến nhất sau đó vào khu bình luận để tìm video.
Tống Diên đã mở đoạn ghi hình 1 đấu 3 được lưu hành rộng rãi và phổ biến nhất trong khu video với tiêu đề - [Tình anh em plastic giữa Đệ Nhất Quân và Đệ Nhị Quân: chúng ta đã đồng ý chiến đấu cùng nhau nhưng cậu lại nã pháo một mình.]
Nó thật sự rất hấp dẫn đến mức khiến nhiệt huyết anh sôi trào lên.
Kéo xuống xem khu bình luận, phần ghim cao nhất khen ngợi - video này truyền tải chính xác 2 điểm mấu chốt từ đầu đến cuối, Đệ Nhất Quân: nhanh nhẹn, dũng cảm và có khả năng chiến đấu, Đệ Nhị Quân: khốn nạn, chậm chạp và vô dụng.
Những bình luận bên dưới sôi nổi phụ họa, theo đám đông cười nhạo Đệ Nhị Quân.
Cư dân mạng đăng video này thực sự có mục đích riêng của mình.
Tống Diên cũng giơ ngón tay cái lên để khẳng định.
Anh xem đi xem lại đoạn video này nhiều lần, đột nhiên cảm thấy phong cách chiến đấu thiên về sử dụng loại vũ khí kỳ quái này lại có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Anh chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Tống Diên tải rồi lưu video về sau đó mở giao diện trò chuyện.
Muối Ăn: [Video.]
Muối Ăn: [Nhìn nè, đại lão! Các học viên của Đệ Nhất Quân chúng ta thật tuyệt vời! Bọn họ lướt như gió, nhanh như chớp, thật hùng mạnh và khí phách.] [Tự hào cười to.]
o(´^`)o: [Đằng Đằng đồng ý.]
Muối Ăn: [Nhìn lại Đệ Nhị Quân kìa, chậc chậc, bọn họ có ăn phân cũng không kịp nóng.]
o(´^`)o: [?]
Muối Ăn: [Muối Ăn đã thu hồi một tin nhắn.]
Muối Ăn: [Ý tôi là Đệ Nhị Quân quá vô dụng, ngay cả làm cái phông nền trong hình thôi cũng không làm được!] [Ngẩng đầu cười to.]
Đằng Đàn không nói nên lời, cô cảm thấy thằng nhóc này có vẻ hơi ngốc.
Muối Ăn: [Đại lão, đại lão, tôi có chút suy đoán không phải lắm… Hừng hực chỉ tay.]
o(´^`)o: [Nói.]
Muối Ăn: [Dũng sĩ đã một mình đấu ba này là… Hừng hực thử.]
o(´^`)o: [Có cái gì thì nói thẳng.]
Muối Ăn: [Tôi biết rồi! Phong cách chiến đấu độc đáo này, góc độ nắm bắt mưu mô này, nhịp điệu di chuyển sắc bén này, ngoài đại lão ra, còn có thể là ai làm được nữa chứ!]
Tống Diên tâng bốc cô, hơn phân nửa là muốn thứ gì đó từ cô.
o(´^`)o: [Cậu có chuyện gì à?]
Muối Ăn: [Không biết dạo này đại lão có thể dành ra chút thời gian được không?]
Tin nhắn vừa hiện lên, Đằng Đàn lập tức trở nên hưng phấn, Tống Diên, một người giàu có ở địa phương, đã nhờ cô giúp đỡ sau này chắc chắn sẽ có lợi.
o(´^`)o: [Có chuyện gì?]

Muối Ăn: [Vì một chút xung đột trước đây nên tôi đã xảy ra một cuộc hỗn chiến lớn với người trong Liên Hợp, mong đại lão giúp đỡ trận này.]
o(´^`)o: [Đánh không thắng sao?]
Muối Ăn: [Đúng là một trò đùa! Nếu kéo bè kéo lũ đánh nhau, làm sao Đệ Nhất Quân của chúng ta có thể thua được! Nếu động tác nhanh hơn chút, chúng ta vẫn có thể đủ thời gian đến Garfield Coffee để thưởng thức buổi trà chiều.]
Đợi một lúc, thấy Đằng Đàn không trả lời, Tống Diên liền tăng lợi nhuận lên.
Muối Ăn: [Tôi nghe nói Garfield gần đây đã hợp tác với Nobita cho ra mắt bộ ấm trà Fatty Blue với số lượng và thời gian có hạn.

Vốn dĩ tôi định tặng nó cho đại lão như một món quà nhập học nhưng không biết chúng tôi phải chiến đấu đến khi nào.

Bộ ấm trà Fatty Blue nổi tiếng như vậy, chờ chúng tôi đánh xong, có lẽ sớm đã không còn hàng.] [Khuôn mặt tiếc nuối.]
Đằng Đàn trong nháy mắt gõ chữ rất nhanh.
o(´^`)o: [Đi! Sao chúng ta có thể để Liên Hợp giương oai trên đầu mình được! Tôi không thể nhẫn nhịn được!] [Đầu Đằng Đằng đang bốc khói.]
Không thể không nói rằng, ở một số điểm nào đó, Tống Diên thực sự đã nắm bắt được Đằng Đàn.
Vào ngày hỗn chiến lớn đó, Tống Diên nhìn thấy Đằng Đàn ở rìa quảng trường, người có làn da trắng trẻo khác thường, nổi bật giữa những gam da màu tối thui.
Tống Diên vừa đi vừa chào hỏi: "Đại lão!"
Đằng Đàn nghe thấy giọng nói, cô từng bước khó khăn tiếp cận Tống Diên trong bức tường người.
Hai người thành công gặp nhau.

Đằng Đàn vuốt tóc, trong lòng thầm nghĩ, nếu lát nữa không lấy được bộ ấm trà Fatty Blue, cô nhất định phải xử lý Tống Diên!
Tống Diên dẫn Đằng Đàn ngồi xuống chiếc ghế dài, nói với cô rất nhiều về những việc cần chú ý trong cuộc hỗn chiến lớn.
Đằng Đàn nghe được một nửa, cô hỏi: "Cậu đã gây chuyện với Liên Hợp như thế nào vậy?"
Đằng Đàn muốn nghe chuyện phiếm, Tống Diên lập tức lấy tinh thần, lòng đầy tức giận, hung hăng chỉ trích Liên Hợp: "Vì bọn họ không tuân theo võ đạo!"
Đằng Đàn tò mò: "Nói rõ hơn đi."
Tống Diên lảm nhảm không ngừng: "Là như thế này, trước đây Liên Hợp có một nữ sinh năm nhất, là một trong số ít nữ sinh của khoa Cơ Giáp chiến đấu năm nay, đám người ở Liên Hợp có nịnh nọt cô ta.

Thực lực của nữ sinh này cũng không tệ, nhưng cô ta lại rất có tham vọng, việc đầu tiên cô ta làm khi vào hệ thống là vào diễn đàn tìm hiểu bảng xếp hạng cá nhân, hy vọng có thể trở nên nổi tiếng trong một trận chiến.

Thật không may, cô ta lại chọn trúng anh Đằng của trường chúng tôi."
"Thực lực của cô ta cũng không tệ, chỉ là so sánh về mọi mặt thì chắc chắn không được xếp hạng tốt.


Anh Đằng là người tốt bụng, nữ sinh này đã đánh giá sai thực lực của chính mình cho nên trong trận đầu tiên, chỉ chưa đầy 5 phút cô ta đã bị anh Đằng đánh bại." Thấy Đằng Đàn chăm chú lắng nghe, Tống Diên nói tiếp: "Nhưng nữ sinh này không tin vào điều đó, tiếp tục khiêu chiến suốt một tháng trời, lần nào cũng thua.

Tâm lý của cô ta cũng bắt đầu có vấn đề, về sau càng thua thảm hại hơn nên không thể chịu đựng được nữa."
Tống Diên thở dài: "Có tin từ Liên Hợp nói là cô ta đã khóc suốt ba ngày ba đêm, vốn dĩ thắng thua là chuyện thường tình nhưng lũ khốn không biết xấu hổ đó của Liên Hợp đã bám lấy chúng tôi không buông, chạy đến khiêu chiến chúng tôi tiếp."
Đằng Đàn: "Không phải là bọn họ nên khiêu chiến với anh Đằng kia sao?”
Tống Diên nghiến răng nghiến lợi: "Nếu như vậy thì sao tôi có thể nói rằng bọn họ không biết xấu hổ! Biết không thể đánh lại anh Đằng, bọn họ đã để cho học viên năm hai chạy đến khiêu chiến! Vậy nên chúng ta phải tiếp nhận lời khiêu chiến với học viên năm hai bên đó!"
Đằng Đàn không nói nên lời: "...!Nhưng tôi chỉ mới là học viên năm nhất."
Tống Diên trả lời: "Đại lão, cô khác biệt.

Nếu tân học viên bên chúng ta đánh bại học viên năm hai bên Liên Hợp, đây sẽ là một sự tương phản rõ rệt.

Liên Hợp sẽ xấu hổ khi để thua hành tinh Đức Thụy Tư Đặc."
Đức Thụy Tư Đặc là hành tinh tinh tế nổi tiếng nhất trong vũ trụ.
Đằng Đàn: "Không phải chỉ là trận khiêu chiến sao? Sao lại trở thành một cuộc hỗn chiến lớn rồi?"
Tống Diên sôi máu: "Nếu trong trận khiêu chiến soát được bản đồ thị trấn, còn phải chú ý bảo vệ NPC và vị trí có vật tư thì làm sao có thể tận hưởng như một trận hỗn chiến lớn được?"
Đằng Đàn tỏ vẻ đã hiểu.

Quả nhiên là những thanh niên trẻ tuổi nhiệt huyết đang ở độ tuổi sung sức nhất, chỉ cần một câu không vừa lòng là có thể bắn nhau bất cứ lúc nào.
Sau khi nghe chuyện phiếm xong, thấy thời gian đã gần tới.
Tống Diên lấy giao diện ra: "Đại lão, chúng ta thêm bạn bè với nhau đi.

Sau này có gì tôi cũng có thể giúp cô."
Đằng Đàn báo số ID của mình cho Tống Diên.
Sau khi Tống Diên tra cứu xong, anh nhìn chín chữ to hung hăng, ngang ngược trong hồ sơ, anh có chút trầm mặc, muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Tống Diên do dự: "Đại lão, chữ ký của cô..."
Đằng Đàn có chút vui vẻ.

Cô cảm thấy chữ ký này rất hay: "Làm sao cơ?"

Tống Diên phát hiện, cô dường như không ý thức được chính mình đang bị mỉa mai.
Tống Diên thận trọng nói: "Cô muốn thay đổi cái này một chút hay không? Nói anh em của ai khác nhiều cũng không tốt."
Đằng Đàn nghi hoặc: “Không phải em trai em gái thì được cưng chiều sao?”
Nhưng anh em ở đây không giống như anh em mà cô nghĩ đâu!
Thanh tin nhắn đột nhiên rung lên, khi anh click vào tin nhắn thì phát hiện bạn mình đã mở bản đồ và đang đợi bọn họ.
Tống Diên nuốt xuống lời muốn khuyên bảo, kéo Đằng Đàn vào bản đồ.
Biết Liên Hợp sắp đánh nhau với Đệ Nhất Quân, một đám người nhàn rỗi thích xem chuyện phiếm suốt 500 năm đã sớm ngồi canh trong phòng phát sóng trực tiếp chờ xem kịch vui.
Đằng Đàn đi bổ sung vũ khí cho D-32, tiến vào hơi muộn một chút.

Kết quả là ngay khi tải bản đồ xong, màn hình đã tràn ngập những bình luận, đa phần đều là để châm thêm ngòi, thêm mắm thêm muối vào.
Cô thu nhỏ khu vực bình luận lại, di chuyển xuống góc dưới bên trái, click mở quy tắc hỗn chiến lớn để xem kỹ.
Một luồng điện đột nhiên lóe lên trong kênh liên lạc, sau đó vang lên một giọng nói rất kiêu ngạo.
[Đánh nhau đi! Nhanh cái chân lên! Ba ba đã nhận lời khiêu chiến, mấy người đừng có mà không biết điều!]
Kênh bản đồ có thể được mở trong trận hỗn chiến lớn, rõ ràng đây là một phần cố định trong phân đoạn gay gắt trước trận đấu.
[Nào tới đây đi! Có gan thì đừng trốn tránh, ai hèn nhát thì làm chó!]
[Đám người Liên Hợp các ngươi đều là chó, đi khắp nơi khiêu khích người ta, còn bị người ta đuổi đi.]
[Mẹ kiếp! Đợi tao, lát nữa bố mày đây nhất định sẽ giết chết mày!]
[Mày nóng nảy, mày nóng nảy, mày nóng nảy.]
[Nóng cái rắm, nếu còn tiếp tục mở mồm, tao sẽ bắn nát miệng mày chỉ bằng một phát súng!]
...
Tia lửa văng khắp nơi, sức mạnh dữ dội bắn ra bốn phía, mặt Đằng Đàn không biểu cảm, tắt kênh công cộng đi.
Thật sự xúc phạm quá mà.
Lần này, bản đồ được làm mới là bản đồ sa mạc, Đằng Đàn mở ra hệ thống radar, hầu hết các chấm đỏ nhỏ đều cách nhau không xa.
Đằng Đàn mở hệ thống động lực, đi về phía đông, rút pháo ống ra bắt đầu sạc, bên đó gần hơn, cũng có nhiều người hơn.
Trên sa mạc không có chỗ trú ẩn, chẳng mấy chốc đã có cơ giáp trong phạm vi tầm nhìn của Đằng Đàn, bốn cơ giáp, hai máy nhẹ và hai máy nặng.
Hai bên đồng thời mở kho đạn ra, nhưng bốn máy cơ giáp đối diện đột nhiên dừng lại.
Sai lầm rõ ràng như vậy, Đằng Đàn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Súng ống có lực sát thương cao lóe lên ánh sáng đỏ, một phát bắn trúng cơ giáp xanh dẫn đầu.
Cơ giáp xanh bị loại bay ngược ra ngoài, ba cơ giáp còn lại nhận thấy có gì đó không ổn, lập tức phân tán ra bao vây ba hướng.
Con vịt trong tầm tay cũng không thể để chạy được.
Đằng Đàn từ phía sau rút ra một sợi roi cực quang, cô xoay tròn rồi vung tay lên, sợi roi cực quang duỗi ra quấn lấy chân của cơ giáp hạng nhẹ gần cô nhất.

Cùng lúc đó Đằng Đàn dùng chân phải lùi về phía sau dẫm xuống cát để ổn định lại.
Cơ giáp hạng nhẹ có chút hoảng sợ, muốn kéo máy mạnh ra để bỏ chạy, nhưng cơ giáp hạng nhẹ làm sao có thể kéo được một cơ giáp hạng nặng chứ.

Hai cơ giáp giằng co nhau, mặt khác, hỏa lực từ hai cơ giáp còn lại lao tới.

Đằng Đàn mở kho đạn trên cả hai vai để bắn phá.

Kéo cơ giáp hạng nhẹ như thả diều, với hệ thống động lực được khai hỏa hoàn toàn, lao về phía một trong những chiếc cơ giáp được bao phủ dưới lớp bụi màu vàng, tay trái dùng đao cản trở viên đạn, chém vào vai phải của cơ giáp hạng nặng.
Cơ giáp hạng nặng này là một cơ giáp có khả năng phòng thủ cao.

Đằng Đàn chỉ dùng dao chém một vết sâu trên đó.

Mạch điện với tia lửa điện nhấp nháy bên trong có thể được nhìn thấy một cách mơ hồ nhưng cô lại không thể trực tiếp loại bỏ toàn bộ cánh tay phải.
Đằng Đàn cau mày, cúi thấp người xuống để tránh kiếm ánh sáng của đối thủ, xoay người, dùng chân đá vào bụng của cơ giáp phòng ngự, cưỡi lên nó bằng toàn bộ cơ thể của mình, không chút do dự dùng dao cắm vào vết nứt sâu, xé toạc toàn bộ cánh tay phải và kho đạn.
Một loạt động tác trôi chảy, đồng thời cô còn bắn một phát súng khác trước khi rời đi để loại bỏ mối lo về sau.
Cơ giáp hạng nhẹ có một bộ đẩy bị roi phá hủy, khi bay có chút lung lay sắp đổ.

Đằng Đàn né tránh những quả đạn pháo đang lao tới, phi nhanh về phía một cỗ máy hạng nặng khác.
Vừa chạy, cô vừa dùng quán tính của tay phải vung cơ giáp hạng nhẹ đang bị roi vướng vào, đập mạnh vào cơ giáp hạng nặng ở phía đối diện.

Hai cơ giáp va chạm vào nhau, va chạm đến đầu óc choáng váng.

Ba khẩu súng gió kim loại theo sát, một phát xuyên qua hai cơ giáp.
Phải mất hẳn 1 phút 15 giây.

Đằng Đàn không mấy hài lòng với chiến tích của mình.
Cô liếc nhìn radar, lại có thêm bốn người nữa ở phía tây.
Đằng Đàn kéo máy đẩy, chuẩn bị đi về phía Tây, nhưng tay cô đột nhiên dừng lại.

Cảm thấy có điều gì đó không ổn nên cô đã quay đầu lại và nhìn kỹ vào radar.
Hệ thống radar vẫn hoạt động bình thường, các chấm đỏ nhỏ nằm rải rác khắp bản đồ.
Đằng Đàn chậm rãi chớp mắt, cảm giác như vậy là chuyện không bình thường.
Ngoại trừ cô và Tống Diên, người đã thêm cô làm bạn là chấm xanh, còn những người khác đều là chấm đỏ, bất kể là bạn hay thù!
Đằng Đàn nghĩ tới chuyện bốn cơ giáp đã bị hạ nòng súng xuống, cô dừng lại, cảm thấy chột dạ mở kênh công cộng.
Trong phút chốc, toàn bộ khoang điều khiển vang vọng tiếng gào thét khản cả giọng của Tống Diên: "Đại lão à, cô đánh sai người rồi! Đó là người một nhà! Là người của chúng ta! Của chúng ta đó!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận