Tất Cả Đều Là Vì Sinh Hoạt


Là người một nhà!
Người của chúng ta!
Của chúng ta!
Giọng nói của Tống Diên vang vọng trong khoang cơ giáp, giống như tiếng kêu của quỷ dữ thét vào tai, làm cho đầu Đằng Đàn choáng váng.
Trong chốc lát khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng choáng váng trước cảnh bị tạm biệt cuộc chơi khi còn đang trên đỉnh vinh quang, hành động tấn công trực tiếp bên Hoàng Long của chúng ta.
[Wow! Đây không phải là Sát Hồng Nhãn trong truyền thuyết đó sao?]
[Hahahaha, thực sự rất lợi hại thậm chí còn có thể giết người của mình.]
[Nhưng cậu không cảm thấy cây đao này trông quen quen sao?]
[Chết tiệt! Trảm mã đao! Cậu vừa nhắc tới tôi đã nhớ ra rồi, chính là cái người đã một chọi ba! Tân học viên của Đệ Nhất Quân!]
[Có chắc là đến từ Đệ Nhất Quân không? Chẳng lẽ không phải là Liên minh cử đến để nằm vùng ư?]
[Tôi đoán được phần mở đầu rồi, nhưng lại không đoán được kết cục này, hôm nay người thắng lớn nhất có lẽ là trường quân đội liên minh rồi.]
[Liên minh? Đây chắc là một chiến thắng không cần phải nỗ lực gì, ha ha ha ha.

Cười chết tôi rồi.]
...
Có thể thành lập một tổ đội trong trận hỗn chiến lớn, mặc định thường là thành lập một tổ đội với bạn bè, mình cũng có thể tự thay đổi cài đặt.
Đây là lần đầu tiên Đằng Đàn tham gia hỗn chiến lớn, không thay đổi thiết lập, hệ thống đã mặc định chọn chỉ có Tống Diên cam chịu làm đồng đội, còn những người khác đều được đánh dấu màu đỏ.
Mọi người thường sẽ có một tư duy mặc định rằng, nếu màu sắc trên bản đồ khác với màu của bản thân, hơn phân nửa người sẽ nghĩ bọn họ là kẻ thù.

Hiển nhiên Đằng Đàn cũng nghĩ như vậy, vậy nên cô đã trực tiếp đánh một đòn cho bay màu luôn bốn người đồng đội.
Đằng Đàn đập đập đầu vào buồng lái vẻ mặt ủ rũ.

Bây giờ tôi nói tôi không cố ý thì liệu có người nào tin tôi không?
Tiếng cười sảng khoái của kẻ địch và sự oán giận được hiện thực hóa của đồng đội trên kênh công cộng đã nói rõ rằng họ không tin điều đó.
[Vị đồng chí này! Nằm vùng vất vả rồi!]

[Chờ cô thắng lợi trở về, chắc chắn tôi sẽ dẫn cô đi ăn uống no say!]
[Cái tên vẻ vang của cô hẳn sẽ được ghi vào lịch sử liên minh đấu tranh chống người ngoài!]
...
Đằng Đàn không muốn nói chuyện, đối phương thật sự quá ồn ào, nhưng hiện tại cô cũng không dám tắt kênh công cộng.
Sau khi bắt đầu không bao lâu, trên radar vẫn còn khoảng 40 chấm đỏ nhỏ.

Đằng Đàn mở to mắt, cô thấy mình có một đôi mắt đuổi muỗi nhưng lại không phân biệt được đâu là bạn, đâu là thù.
Nhìn chằm chằm vào hệ thống radar một hồi lâu, kênh công cộng không ngừng hả hê khi thấy người gặp nạn, làm cho Đằng Đàn nhìn những chấm đỏ nhỏ đó giống như đang nhìn một đàn muỗi vo ve.

Cô im lặng một lúc, thay đổi hướng cơ giáp, bắt đầu di chuyển nhanh chóng.
Bên kia, Tống Diên nhìn thấy chấm xanh vừa mới hạ tổ bên mình lại bắt đầu di chuyển, trong lòng lập tức sợ hãi.
Tống Diên bụm mặt trong lòng thầm hò hét lên: Đại lão, cô đừng gây chuyện nữa mà!
Anh ước tính đại khái phương hướng di chuyển của Đằng Đàn, phát hiện đích đến của cô là trung tâm của cuộc hỗn chiến có nhiều người nhất.
Với phong cách hành động đơn giản và thô bạo của Đằng Đàn, Tống Diên có thể dễ dàng đoán được ý tưởng của cô - nếu như không thể phân biệt được, vậy thì cứ xử lý hết toàn bộ đi!
Tống Diên vươn đôi bàn tay run rẩy điều khiển cơ giáp, quay người chạy về phía Đằng Đàn, một bên giải thích sự việc cho đồng đội một bên cắt đứt tần suất của đội với Đằng Đàn.
[Đại lão, cô ở yên chỗ này đừng nhúc nhích! Đừng nhúc nhích! Chờ tôi đi qua đó!]
Bên kia không đáp lại nhưng chấm xanh nhỏ trên radar đã dừng lại.

Tống Diên không dám thả lỏng, dùng tốc độ tối đa phóng về phía trước.
Đằng Đàn cảm thấy có chút áy náy, nghe lời của Tống Diên nói liền ngoan ngoãn ở tại chỗ chờ đợi anh.
Chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy Tống Diên đến Đằng Đàn bấm vào radar quan sát, phát hiện Tống Diên đã dừng lại ở một địa điểm nào đó rất lâu không di chuyển.
Đằng Đàn mở kênh đội: [Tống Diên?]
Một hồi lâu Tống Diên mới đáp lời, ngắt quãng: [Tôi...!Ở đây.]
Đằng Đàn nhíu mày, hướng về phía Tống Diên: [Làm sao vậy?]
Tống Diên: [Tôi...!Bị cát lún...! Mẹ kiếp!]

Chữ cuối cùng được nói ra thể hiện sự bi thương và phẫn nộ, đến nỗi trời đất cũng phải khóc.Vậy mà những khán giả vô tâm ở khu bình luận lại không đồng cảm với sự bi thương và phẫn nộ đó của Tống Diên.
[Ha ha ha cứu mạng, sao lần này Đệ Nhất Quân lại buồn cười như vậy chứ!]
[Trước đó đã có bốn người bị đồng đội tự tay giết hại, còn một người thì bị mắc kẹt trong cát lún.

Một bên chỉ có 25 người, lại có một người không phân biệt được bạn và thù, gần như một phần tư bên họ đã biến mất rồi, điều này đúng là xui xẻo quá đi.]
[Niên lịch hôm nay: Đệ Nhất Quân không nên đi đánh nhau.]
[Đây là cấp độ có thể được đưa vào danh sách top 10 xui xẻo hàng năm.]
[Mẹ tôi còn hỏi tôi sao lại cười đến mức đập vào tường cơ.]
...
Đằng Đàn đã lãng phí quá nhiều thời gian trên đường.

Trận đấu đã diễn ra gần tám phút, các lực lượng chủ lực đã tập hợp lại, bắt đầu chiến đấu v, tất cả mọi người trong kênh đội đều bày tỏ bằng lời mong muốn Tống Diên sẽ bình an, nhưng căn bản là không có ai đến để giải cứu anh.
Số liệu cát lún trong hệ thống đã được điều chỉnh thủ công, tốc độ dòng chảy rất nhanh.

Khi Đằng Đàn đến nơi, cô chỉ còn nhìn thấy cái đầu của Tống Diên, ngẩng đầu nhìn không trung với vẻ mặt bản thân không xứng đáng có mặt trên đời.
Cách đó không xa, tiếng bom nổ cứ vang lên không ngừng bên tai, Đằng Đàn không ngừng di chuyển, rút roi cực quang ra choàng qua cổ cơ giáp của Tống Diên, dùng sức kéo lên.
Oán khí của Tống Diên càng nặng nề hơn, khu bình luận thấy vậy lại tràn ngập sự thương hại.
Đằng Đàn mới kéo được một nửa, cô tranh thủ liếc nhìn thời gian trước mắt.

Thời gian bán bộ ấm trà Fatty Blue sẽ bắt đầu sau 40 phút nữa, nhưng trông thấy tình hình chiến đấu hiện tại, có lẽ gần hai mươi phút nữa sợ sẽ không xuống được, cô có chút bối rối.
Trận đấu đã bắt đầu được 13 phút, ngoại trừ cô và Tống Diên, trên sân chỉ còn lại 29 cơ giáp.

Quy tắc của trận hỗn chiến lớn là, khi có 50 người tham gia trở lên, khi nào chỉ còn lại 3 người sống sót, trận chiến mới dừng, bằng không mọi người chỉ có thể lãng phí thời gian và chờ nó kết thúc.
Nhìn thời gian trôi đi không thương tiếc, mà cuộc chiến vẫn rơi vào bế tắc.


Đằng Đàn không nhịn được, dự định rút hai cánh tay đang vùng vẫy của Tống Diên ra, cô thử hỏi: [Cậu còn có thể chịu được không?]
Người đàn ông sao có thể nói không được cơ chứ!
Tống Diên kiên định nói: [Được!]
Đằng Đàm thở phào nhẹ nhõm, không chút do dự cởi bỏ roi cực quang: [Vậy cậu tự mình đi ra nhé, tôi đi giúp bọn họ trước đã!] Sau đó cô chạy đến trung tâm trận hỗn chiến dưới con mắt khó tin của Tống Diên, để lại một mình Tống Diên giữa bãi cát vàng vô tận với đôi bàn tay loạn xạ.
Đại lão cô còn tình người không vậy? Cô cứ ném đồng đội như vậy thực sự tốt sao? Hơn nữa, cô căn bản còn không thể phân biệt được bạn và thù thì cô đi giúp bọn họ kiểu gì được đây hả!
Chờ đến khi Đằng Đàn đến, vẫn còn 26 cơ giáp đang hỗn chiến với nhau.
Trong kênh đội Tống Diên nhanh chóng báo cáo đặc thù cơ giáp của đội bên mình cho cô biết, Đằng Đàn tránh ở một nơi xa quan sát bọn họ, bên ta vẫn còn 10 người.
Tống Diên có lẽ đã ra chỉ thị gì đó, 10 cơ giáp vừa đánh vừa rút lui, dẫn địch tiến đến vị trí của Đằng Đàn.
Trận hỗn chiến quá kịch liệt, có lẽ bên phía địch vẫn chưa ai phát hiện Đằng Đàn đang tới gần.

Cô rút nòng pháo mạnh nhất ra, vác nó lên vai, điều chỉnh vị trí, rồi nhấn nút phóng trước khi làn khói do đợt ném bom trước để lại tan hết.
Viên đạn được bắn ra, tạo thành một đường parabol hoàn hảo trên không trung, bắn trúng chính xác một cơ giáp hạng nặng đang quay lưng về phía cô, kết quả còn làm lật đổ một cơ giáp hạng trung khác ở gần và một cơ giáp hạng nhẹ trên không.
Trong lúc kẻ địch bị choáng váng vì sự xuất hiện đột ngột của đạn pháo, Đằng Đàn ném roi cực quang ra, lại sử dụng thủ đoạn tương tự, cô quấn lấy cơ giáp hạng nhẹ bị ảnh hưởng gần đó, kéo nó xuống và ném vào cơ giáp hạng trung, cầm theo cây trảm mã đao xông lên, một đao một pháo xử lý xong cả hai người.
Phía sau có tiếng pháo đánh úp lại, Đằng Đàn điều khiển thân máy nhảy lên tránh, hoả lực của pháo bắn trúng hai cơ giáp trên mặt đất, hai cơ giáp trực tiếp bị nổ bay.
Đằng Đàn còn chưa cởi dây roi cực quang quấn quanh cơ giáp hạng nhẹ khi cơ giáp hạng nhẹ bị ném lên không trung, Đằng Đàn siết chặt dây roi kéo lấy nó, dùng lực kéo nó lại và ném lên một cơ giáp khác, cùng lúc đó một khẩu pháo gió bằng kim loại đuổi theo, tiễn thêm một người nữa đi.
Tốc độ ra tay nhanh, chờ đối phương tỉnh táo lại, bốn đầu người đã đi tong.
Có đồng đội phụ trách yểm trợ dọn dẹp tàn cuộc, Đằng Đàn hoàn toàn thả mình, vung đao lao về nơi đông người nhất, càng chiến đấu dũng cảm và quyết liệt hơn.
Hai bên bắn nhau, sóng nhiệt bùng nổ ném những mảng cát vàng lớn lên không trung, Đằng Đàn lẫn vào cát bụi, liên tiếp hạ ba đầu người.
Lúc này, từng hàng "!" xuất hiện trong khu bình luận.
[Chết tiệt! Cô ta giết như điên!]
[Liên minh: Thẻ nằm vùng bí mật đã hết hạn, vui lòng nộp thêm phí gia hạn.]
[Làm tôi thất vọng quá rồi, Liên minh các người thành lập mối quan hệ hợp tác chiến lược với người nằm vùng chưa được bao lâu đã sụp đổ rồi, các người không cho người ta thứ tốt à?]
[Nhanh quá nhanh quá rồi! Không độc thân 20 năm sao có thể có tốc độ nhanh như vậy?]
[Trả lời lầu trên nè, người ta chỉ mới là học viên năm nhất, nhiều nhất cũng chỉ 18 cành hoa thôi.]
...
Đối phương nhận thấy động tác của Đằng Đàn, lập tức tập hợp đội hình.
Đằng Đàn nhắm chuẩn vào một cơ giáp hạng trung, dùng roi quất để phá hủy một bộ đẩy của nó.
Nhưng lần này lại không thành công, dây roi cực quang mà Đằng Đàn ném ra bị giữ bởi một cơ giáp hạng nặng khi đang lao ra được nửa đường.
Đằng Đàn cảm thấy có chút mới lạ, với lực lượng hạng nhất này, rất ít người có thể so sánh với cô.


Nhưng chỉ sau một cái nhìn Đằng Đàn đã mất hứng thú với cơ giáp hạng nặng nà, bởi vì, cơ giáp hạng nặng này hoàn toàn trái ngược với thẩm mỹ vàng son của Đằng Đàn.

Toàn thân nó đều là màu đen màu mà cô ghét nhất.
Đằng Đàn mím môi, mở kênh công cộng nói với đối phương một câu: "Cậu thật xấu xí."
Cơ giáp đen hiển nhiên không ngờ đến lúc này Đằng Đàn lại đánh giá bề ngoài cơ giáp của mình, nhất thời sửng sốt.
Giọng Đằng Đàn rất thẳng thắn: [Nhìn đen như một cục than ấy.]
Cơ giáp đen bị xúc phạm, mức độ tức giận tăng lên.
Đằng Đàn vẫn cảm thấy cô chưa biểu đạt đủ sự chán ghét của mình, nên nói thêm một câu: [Trời tối mà không kêu bố một tiếng tôi sẽ không nhìn ra cậu đang ở đâu đó.]
Lời nói của Đằng Đàn mang tính khiêu khích, trong kênh công cộng truyền đến vài tiếng cười nén nén.
Cơ giáp đen giận tím mặt, đây rõ ràng là một màu đen thần bí, tôn quý không tia sáng và đẹp nhất, cô mới là nhà giàu mới nổi không có mắt nhìn!
Bàn tay cầm roi cực quang chợt dùng sức kéo Đằng Đàn tới, mở kho đạn trên vai, tích trữ năng lượng, khai hỏa.
Đằng Đàn thả sức ra mặc để gã ta kéo, tiếp cận rồi dùng trảm mã đao ngăn chặn viên đạn đầu tiên, sau đó lại dùng tư thế cực kỳ vặn vẹo để né đòn công kích thứ hai.
Liều mạng sử dụng 8% sát thương cơ giáp để thu hẹp khoảng cách giữa hai bên, sau khi hoàn toàn đến gần, dây roi cực quang rung chuyển, khống chế cánh tay của cơ giáp đen, một đao đâm vào giữa buồng lái, xoay lưỡi đao, đào toàn bộ buồng lái ra, sau đó tóm lấy buồng lái xoay người ném ra xa.
Những người còn lại: [...]
Khu bình luận: [...]
Quả không hổ danh là cô!
Một mình vùng vẫy hồi lâu trong cát lún, cuối cùng Tống Diên cũng khó khăn bò nửa người lên, nằm dài trên bờ cát.
Cuộc sống này thật khó khăn, anh yếu sức, mệt nhọc, muốn được nghỉ ngơi một chút.
Tống Diên quỳ rạp trên mặt đất, cảm thán hôm nay liên hệ được một hệ thống tốt bụng đến mức dựng nên một nơi râm mát cho bản đồ sa mạc.
Tống Diên trong lòng âm thầm cảm thán, hiển nhiên vừa rồi thì không có.
Vừa rồi thì không có.
Không có.
Không đúng, vùng đất này là cát lún, làm sao có thể có chỗ trú ẩn nào được? Làm sao có thể có được một nơi mát mẻ như vậy mà lại không có nơi trú ẩn?
Tống Diên giật mình, anh đột nhiên ngẩng đầu lên.
Một vật giống như một viên gạch hình hộp chữ nhật to lớn rơi về phía anh theo một đường cong.
Tống Diên: [...]
Tống Diên: [Cứu mạng!]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận