Tất Cả Đều Là Vì Sinh Hoạt


Bài đăng phổ biến nhất trên diễn đàn hệ thống gần đây được đặt ở đầu trang cùng với bài đăng về giải thi đấu vòng tròn của tân sinh viên —— [Bàn về kẻ gây rối mới tới của Đệ Nhất Quân kỳ quặc đến mức nào.]
Sau kỳ nghỉ hè nhàm chán, một nhóm sinh viên quân đội quá phấn khích trong ngày khai giảng lại không có chỗ nào để xả đã gây nên một trận gió tanh mưa máu kinh thiên động địa trong bài đăng, hơn 1000 tầng bình luận.
[Cứu với! Hệ thống quân đội mau quản lý tên học sinh mới đó đi! Nếu cứ tiếp tục như vậy trận đấu hỗn loạn này sẽ bị cô ta nhanh chóng liên tiếp xử gọn mất!]
[Mẹ kiếp! Cuối cùng cũng có người nói ra, cô ta đã làm mất mấy chuỗi thắng liên tiếp của tôi rồi.]
[Ha ha, kĩ năng của mình không bằng người ta nên chỉ biết lên diễn đàn khóc lóc om sòm, Học viện quân sự có cậu quả thật là mất mặt.]
[Ăn dưa, ngồi xuống thư giãn, có ai giải thích giúp chuyện gì đang xảy ra không?]
[Trả lời cho lầu trên, chỉ là cái đám cá dưa chua ghen tị với thiên tài của Đệ Nhất Quân ta thôi chỉ biết tức giận.]
[Vãi c*t, so sánh tôi với kẻ gây rối đó thì tôi thà đi làm cá dưa chua còn hơn.]
[ID31415926, chuyên gia châm dầu vào lửa, góp vui trăm năm.]

Nguyên nhân của sự việc là thế này.
Trong trò đấu hỗn loạn, Đằng Đàn sau khi được Tống Diên dẫn theo vào cửa đã nhanh chóng nắm bắt được niềm vui mới, đắm chìm trong đó không muốn thoát ra.
Mặc dù đấu hỗn loạn trên danh nghĩa là hỗn chiến nhưng dưới sự nỗ lực không ngừng của một số bạn học có tư duy sáng tạo, nó đã trở thành một phiên bản đơn giản của cuộc chiến giữa các phe phái.

Phần lớn mọi người đều lập tổ đội để đối kháng với nhau, nếu không đủ người thì sẽ ghép ngẫu nhiên với những người chơi đơn mới vào.

Mà những người chơi đơn này trong đấu hỗn loạn luôn tin tưởng một cái chân lý, bên nào đông thì theo bên đó, tình hình không ổn thì rút lui ngay lập tức.

Nghe có vẻ như chiến lược, nhưng đơn giản mà nói thì chính là gió chiều nào theo chiều đó.
Đằng Đàn thì không như vậy, cô đã trở thành một huyền thoại trong đám người nhỏ ở đấu hỗn loạn.


Cư dân mạng tổng kết lại rằng: Dù có bao nhiêu người ở đâu cũng không quan trọng, tình thế thay đổi là cô lập tức phản bội.

Mở đầu luôn ngẫu nhiên gia nhập một đội và tiến hành hỗ trợ, sau đó đánh một hồi rồi đổi phe cũng là chuyện thường.
Do đó, trong suốt kỳ nghỉ hè, trên bảng ghi lại những trận đấu hỗn loạn xuất hiện hàng loạt trường hợp tiêu biểu lấy ít thắng nhiều.
Mặc dù rất nhiều cư dân mạng ban đầu châm chọc cô, nhưng cũng không thể phủ nhận tỷ lệ thắng của cô rất cao, cùng đội với cô thì chẳng khác nào nằm yên cũng thắng.

Vì vậy, phần lớn mọi người đều mờ ám chuyển sang chế độ sáng chửi mắng công khai rồi tối âm thầm cầu xin người ta, đến mức trên diễn đàn còn có vài người ẩn danh chấp nhận trả tiền để cô hỗ trợ họ cày điểm tích lũy đấu hỗn loạn.
Dù bài đăng thuê cày điểm cuối cùng cũng bị báo cáo và xóa đi, nhưng ID31415926 đã hoàn toàn trở thành một ngôi sao lưu lượng trên diễn đàn.

Những người từng được cô dẫn dắt gọi cô là đại lão, những người bị cô hại thì gọi cô là kẻ gây rối.
Vừa thoát khỏi đấu hỗn loạn, Tống Diên liền gửi tin tức dẫn vào diễn đàn cho Đằng Đàn, sau khi cô đọc hết bài đăng liền có chút không vui.
Đằng Đàn vô cảm lướt qua các bình luận trên diễn đàn.
Cô tự cho rằng cái đó gọi là lòng yêu thương với mọi người, công bằng công chính, không muốn làm hại người khác cũng không thèm lấy lòng ai!
Với tinh thần cao cả như vậy, niềm tin kiên định như vậy, đạo đức sẵn lòng giúp đỡ người khác như vậy, những người không có nhận thức làm sao mà hiểu được!
Đằng Đàn tắt diễn đàn, rất nghiêm túc trả lời Tống Diên.
o('`)o: [Đừng đọc mấy thứ đi ngược lại sự thật nghiêm trọng đó nữa] [Đằng Đằng khinh bỉ]
o('`)o: [Bọn họ chỉ suốt ngày làm lãng phí thời gian, ăn mòn trí não và xói mòn tư tưởng của cậu thôi!]
Phòng của Đằng Đàn hơi bừa bộn.


Chỉ mới nửa năm, căn phòng vốn rộng rãi ở mọi ngóc ngách đã chất đầy những món đồ lặt vặt của Đằng Đàn.
Người ba già A Khiêu đang giúp cô thu dọn hành lý đến học viện.

Mặc dù nút không gian rất tiện lợi có thể trực tiếp nhét mọi thứ vào, nhưng A Khiêu vẫn rất cẩn thận phân loại đồ đạc, sắp xếp gọn gàng để Đằng Đàn dễ lấy ra sử dụng.
Hùng giáo quan trước đó đã đưa cho Đằng Đàn số liên lạc của vài đàn anh còn ở lại Đức Thụy Tư Đặc, nói rằng có thể cùng bọn họ đến học viện, nhưng Đằng Đàn từ chối.
Cô nói với Hùng giáo quan: “Người nhà của em sẽ đưa em đi.”
Dù Hùng giáo quan đã tiếc nuối thông báo rằng người nhà không thể vào học viện nhưng Đằng Đàn vẫn từ chối đi cùng đàn anh.
A Khiêu nói rằng anh ta và Tạp Sắt Na sẽ đưa cô đến cổng học viện.
Đằng Đàn nghĩ đến câu nói này, chợt có một loại cảm giác rất kỳ diệu.
Rõ ràng nửa năm trước cô vẫn còn là một kẻ cô đơn, không có nơi nào để về, nhưng nửa năm sau đã có một mái nhà, còn có người giúp thu dọn hành lý.
Cô ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, bên ngoài là thành phố ồn ào náo nhiệt, xe cộ đông đúc, trong dòng xe đang tấp nập di chuyển và đám đông, hết thảy đều biến hóa quá nhanh, đến mức đôi lúc Đằng Đàn cũng cảm thấy tất cả dường như chỉ là một giấc mơ.

Tỉnh mộng rồi, cô vẫn ở trong cái lồng kim loại chật chội đó, ngày qua ngày nằm trên bàn thí nghiệm, bị ép cải tạo, chấp nhận huấn luyện, chịu đựng đau đớn.
"Cộc cộc"
Tạp Sắt Na dựa vào cạnh cửa, gõ nhẹ vào cửa bằng tay trái.

Nhờ vào sự trợ giúp mạnh mẽ của Đằng Đàn, Tạp Sắt Na đã lấy được mật mã cửa nhà của A Khiêu, gần đây thường xuyên tự tiện đến, tạo cảm giác tồn tại, ăn chực, âm thầm trêu chọc, ngày càng làm thuận tay.
Thấy Đằng Đàn đã lấy lại tinh thần, ánh mắt Tạp Sắt Na chuẩn xác truyền đạt ý nghĩ chê bai: Bao lớn rồi mà còn để A Khiêu giúp em dọn đồ.
Đằng Đàn đáp trả bằng ánh mắt vô cùng thiếu đánh ‘Em có còn chị không có, chị chính là ghen tỵ với em’, khiến Tạp Sắt Na nghiến răng ken két.

Tạp Sắt Na đi tới bên cạnh A Khiêu, trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, dịu dàng nói: "Đồ của Đằng Đàn nhiều, để tôi giúp cậu thu xếp đi."
A Khiêu cười với cô ấy rồi "ừ" một tiếng, vô cùng tự nhiên nhường chỗ.
Đằng Đàn: "...?" Nhanh vậy đã vào khuôn mẫu của đôi vợ chồng già rồi sao? Còn nữa Tạp Sắt Na, có phải chị định nhét bom vào hành lý của em không.
Có lẽ là vì ánh mắt nghi hoặc của Đằng Đàn quá mạnh, Tạp Sắt Na tiện tay cuộn một chiếc áo sơ mi lại và ném vào nút không gian, sau đó quay lại lườm Đằng Đàn một cái, rồi dưới ánh mắt đầy mê hoặc của A Khiêu nhìn tới, cô ấy lại tự nhiên chuyển sang vẻ mặt vô tội.
Đằng Đàn: "Ha ha." Khả năng thay đổi sắc mặt nhanh chóng như thế này, không có mười năm luyện tập thì không làm được đâu.
Ánh mắt của Tạp Sắt Na và Đằng Đàn giao chiến, tia lửa lóe lên, A Khiêu lên tiếng mới thành công cắt đứt đòn công kích pháp thuật của hai người.
"Đằng Đằng, fatty blue cũng phải mang đi sao?" A Khiêu ôm một con thú nhồi bông, có chút khó xử hỏi Đằng Đàn.
Đằng Đàn rất đam mê sưu tầm tất cả mọi thứ liên quan đến fatty blue, chỉ riêng thú nhồi bông thôi, đã có đủ kích cỡ và biểu cảm khác nhau có thể xếp đầy mấy bàn mạt chược.
Đằng Đàn nhảy xuống bàn, chui vào đống fatty blue để chọn lựa, cuối cùng ôm ra một con fatty blue to bằng chiều cao của mình, khó khăn nói: "Mang con này! Còn lại để ở nhà!"
Tạp Sắt Na thấy vậy liền đứng bên cạnh không chút khách khí cười nhạo cô: "Lớn rồi mà ngủ vẫn ôm thú nhồi bông."
Đằng Đàn liếc cô ấy một cái, để thu thập được nhiều thú nhồi bông fatty blue thế này, công lao của Tạp Sắt Na cũng không hề nhỏ.
Sáng hôm sau, Tạp Sắt Na đến đón A Khiêu và Đằng Đàn đi đến cửa tinh cảng.
Khi ba người đến tinh cảng, tàu vũ trụ còn nửa giờ nữa mới hạ cánh.
Ánh nắng tươi sáng chiếu lên khắp tường kính rộng lớn, ngay cả không khí cũng như đang nhảy múa tung tăng.
Ba người một đường cãi nhau ầm ĩ đi qua cổng kiểm tra an ninh, vào phòng chờ ở cổng lên tàu.
Khi tàu vũ trụ hạ cánh tạo ra bóng râm rất lớn, Đằng Đàn nằm rạp bên lan can nhìn ra ngoài, mái tóc không quá mềm mại của cô bị gió từ tàu hạ cánh làm bùng lên, khiến Tạp Sắt Na cười ầm lên không chút kiềm chế.
Đằng Đàn tức giận dùng tay cố gắng chải mượt tóc, yên lặng chờ cơ hội thừa dịp Tạp Sắt Na không chú ý, cô bèn nhào đến chỗ cô ấy, có ý đồ xấu muốn khiến cô ấy cũng có cùng kiểu tóc với mình.
Nhưng khi vừa nhảy được nửa chừng Tạp Sắt Na đã cảnh giác đưa tay đỡ đầu cô lại, Đằng Đàn vẫy vùng mãi không tới gần được, ngược lại còn nhận thêm một trận chế nhạo mới của Tạp Sắt Na.
Đằng Đàn giận đến mức tóc lại bùng lên, biểu cảm trên mặt lần đầu tiên sống động như vậy, Tạp Sắt Na vẫn tiếp tục đổ dầu vào lửa, A Khiêu đứng bên cạnh vẻ mặt đau khổ khuyên can.
Những hành khách xung quanh thấy bọn họ như vậy cũng đều cười đầy thiện ý.
Cuối cùng, thông báo kiểm vé từ loa phát thanh đã kết thúc trận chiến bất đồng chiều cao và tạo kiểu tóc giống nhau này.
Theo dòng người lên tàu, Đằng Đàn đối với những gì mình thấy đều rất mới lạ, nhìn ngó khắp nơi, háo hức muốn chạm vào mọi thứ.
Đây là lần đầu tiên cô đi tàu vũ trụ! Lần đầu tiên vượt qua không gian!
A Khiêu cố ý chọn một chỗ gần cửa sổ cho Đằng Đàn, có thể nhìn thấy được vũ trụ bao la bên ngoài.

Đằng Đàn dán vào cửa sổ, ánh mắt tràn đầy cảm thán, vốn từ ít ỏi của cô không thể diễn tả được cảm giác rung động lòng người này.

Những ngôi sao băng nối đuôi kéo dài, những mảnh thiên thạch thỉnh thoảng vụt qua, những hành tinh hùng vĩ, rải rác trong khoảng không sâu thẳm mênh mông này.

Đây chính là vũ trụ, bao la, bí ẩn, xa xôi.
Nhưng nó đang bị loài người từng chút một chinh phục, loài người tràn đầy lòng hiếu kỳ sẽ luôn tìm cách đặt chân lên những lĩnh vực mà bản thân chưa biết.
Hành tinh Ca Tư Đặc và hành tinh Đức Thụy Tư Đặc cách nhau khá xa, dù đi tàu vũ trụ thì hành trình này cũng phải mất một ngày.

Đằng Đàn vì mới lạ mà phấn khích quá độ được nửa hành trình thì đã cạn kiệt năng lượng.

Vì vậy Đằng Đàn với mức năng lượng cấp báo đã rơi vào giấc mộng vượt qua nửa chặng đường còn lại.
Chuyến tàu này khởi hành sớm, cuối cùng đến hành tinh Ca Tư Đặc vào gần trưa ngày hôm sau.
Hành tinh Ca Tư Đặc so với hành tinh Đức Thụy Tư Đặc thì rất khác nhau.
Hành tinh Đức Thụy Tư Đặc ban đầu vốn là hành tinh tài nguyên, đất đai rộng lớn, rừng rậm khắp nơi, có nhiều tinh thú, vì vậy khi xây dựng thành phố ở đó, để ngăn dã thú vào thành quấy rối dân cư, phần lớn các công trình đều lấy sự kiên cố và phòng thủ làm đầu, vật liệu chủ yếu là kim loại có độ cứng cao, là một đô thị thép được bao bọc bởi màu xanh của thiên nhiên.
Hành tinh Ca Tư Đặc thì có diện tích biển chiếm cứ một nửa, bầu khí quyển ban đầu không phù hợp cho con người sinh sống, nhưng người Tra Thụy đã cải tạo dần dần trong hàng trăm năm, biến nó thành một hành tinh thích hợp cho con người.
Bầu trời của hành tinh Ca Tư Đặc xen lẫn giữa màu xanh lam và màu xanh lá cây, như một viên đá opal nhạt, những đám mây trong vắt trôi nổi nhẹ nhàng như sương mù vờn quanh.

Nhìn từ trên trời xuống, dòng nước chảy mang một tầng tím nhạt, trên đất liền những dãy núi trải dài, cây cối bởi vì trước đây ô nhiễm khí quyển mà mang theo những màu sắc khác nhau, hợp với dãy núi với nhiều sắc độ, chen chúc san sát nhau, với nhiều phong cách kiến trúc khác nhau, nhưng không hề lung tung lộn xộn, ngược lại như bước vào một thế giới cổ tích đầy màu sắc.
Đằng Đàn nhìn chằm chằm vào cảnh sắc phía dưới, mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.
Tàu vũ trụ chậm rãi hạ cánh, cửa khoang mở ra hai bên, theo hành lang đi ra ngoài, một cơn gió lạnh thổi qua trước mặt, đến rồi hành tinh Ca Tư Đặc.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận