Tất Cả Đều Là Vì Sinh Hoạt


Buổi trưa, ánh sáng của sao Custer không quá mãnh liệt, nhẹ nhàng và thoải mái.
Vài chiếc xe trường học đang đợi bên ngoài cổng lớn của tinh cảng.
Chiếc xe trường học của trường quân đội số một là chiếc xe buýt sang trọng có duy nhất hai tầng bên trong, bên trên in huy hiệu của trường học, còn được mạ vàng, tỏa ra vô cùng khí phách dưới ánh mặt trời, lập tức thu hút được ánh mắt của Đằng Đàn.

Trên thân xe có một màn hình ánh sáng vô cùng lớn, chiếu dòng chữ màu đỏ cuộn tròn - “Hoan nghênh học sinh trường quân đội số một về nhà!” Xe trường học của các trường khác chỉ biết xấu hổ về mặt này.
Đằng Đàn cảm thán trong lòng: “Wow -”
Rốt cuộc là ai có ý tưởng kết hợp những món đồ nước ngoài mộc mạc này lại với nhau một cách hài hòa và kỳ lạ đến như vậy?
Đằng Đàn đang định tiến lên hỏi thì thấy một bạn học đang chuẩn bị lên xe dưới sự dẫn dắt của tình nguyện viên, gần như lúc cậu ta bước lên chiếc bậc nhỏ ở cửa xe buýt, kèm theo đó là nhạc nền vô cùng vui tươi, trong xe vang lên tiếng của loa phóng thanh lớn - “Hoan nghênh xxx gia nhập gia đình trường quân đội số một.”
Người bạn này bị tiếng loa đập vào tim làm cho kinh sợ tại chỗ, sau khi lấy lại tinh thần, bóng dáng nhanh chóng lên xe lại lộ ra ý định bỏ chạy.
Đằng Đàn nhanh chóng lùi bước.
Tốt hơn là nên ngồi xe của mình.
Chờ ba người bắt xe đến trường học đã là một giờ sau.
Từ xa Đằng Đàn nhìn thấy năm sáu người đứng dưới cánh cổng uy nghiêm của trường quân đội số một.

Người đứng đầu kia đang chặn chiếc xe trường học đến đầu tiên, nắm lấy cửa xe rồi nhìn xung quanh, một người khác lùi lại một bước rồi duỗi tay ngăn cản ý đồ của hắn, những người khác tránh xa che mặt giả vờ như không quen biết.
Thị lực xuất sắc của Đằng Đàn dễ dàng nhận ra vị đứng trên cửa xe kia là Hùng giáo quan, người ngày nào cũng nói những điều vô nghĩa với cô trong kỳ nghỉ hè, ngăn cản anh ta là thầy giáo Hứa biết tết tóc.
Những gì nhìn thấy trên đường đều khiến Đằng Đàn bị sốc! Sao bảo phong cách trường quân đội số một nghiêm túc chính trực? Sự chênh lệch này có chút lớn.
Đằng Đàn chậm rãi xuống xe, có hẹn ngày mai ra tinh cảng tiễn A Khiêu và Tạp Sắt Na, sau đó chậm rãi đi về phía cổng trường dưới ánh mắt tràn ngập lo lắng của A Khiêu.
Hầu như học sinh sẽ phải đến trường báo cáo trước khai giảng ba bốn ngày.

Để học sinh cảm nhận được sự ấm áp từ trường quân đội số một, mặc dù là về số người hay thể lực thì khoa Cơ giáp chiến đấu đều vượt xa các khoa khác để đảm nhận nhiệm vụ.


Mà nhà thầu kiêm viện trưởng của cơ giáp chiến đấu, trong ánh mắt chờ đợi của Hùng giáo quan dùng một nét bút thêm anh ta vào danh sách giáo quan đón những người mới.
Hùng giáo quan thậm chí còn sắp xếp chuyến bay phi thuyền của Đằng Đàn, cố ý lên lịch vào hôm nay, tâm trạng vô cùng tuyệt vời từ sáng đến giờ, có thể mỉm cười rạng rỡ khi nhìn thấy những loài hoa cỏ kỳ lạ mọc xiêu vẹo ở trên đường.
Hùng giáo quan ngân nga một bài hát không giai điệu rồi đến văn phòng của thầy giáo Hứa, còn kéo theo một thầy giáo gặp được ở trên đường, gọi một cách hoa mỹ là- Quan tâm đến học viên.
Đếm số lượng chiếc xe, nhưng khi mọi người đã đi hết cũng không thấy người anh ta chọn, cho dù bị thầy giáo Hứa ngăn cản cũng không tin mà mở cửa xe nhìn vào trong- Trống không.
Hùng giáo quan quay đầu lại nhìn thầy giáo Hứa đang cười, vẻ mặt như bị sét đánh: “Tiểu Đằng đâu?” Người được anh ta chọn đâu? Chẳng lẽ bị đám người ở trường quân đội số hai hèn hạ kia bí mật chặn đường?
Thầy giáo Hứa đang muốn nói cho anh ta rằng Đằng Đàn cảm thấy chiếc xe trường học do anh ta thiết kế quá đặc biệt nên không ngồi, nhưng Hùng giáo quan đã nhanh chóng mở quang não ra gửi tin nhắn hỏi.
Giao diện vừa hiện lên, Hùng giáo quan còn chưa kịp gửi tin nhắn thì giao diện đã bị một bàn tay che lại.
Hùng giáo quan nhìn xuống bàn tay, Đằng Đàn nhìn khuôn mặt tê liệt đối diện cô, sau đó Đằng Đàn trơ mắt nhìn khuôn mặt đang cau mày cay đắng bỗng trở nên rạng rỡ, cười đến mức nhìn thấy cả răng không thấy mắt đâu.
“Tiểu Đằng à, sao giờ em mới đến? Trên đường thế nào? Có gặp chuyện gì không?” Cả người phát ra sự chói lóa của người cha.
Đằng Đàn đang định mở miệng nói chuyện thì thầy giáo Hứa từ phía sau bước đến ấn mạnh đầu của Hùng giáo quan xuống: “Tiểu Đằng, em đừng để ý đến hắn.”
Thầy giáo Hứa nháy mắt với Đằng Đàn, mỉm cười nói: “Em đến khá sớm, quyền lựa chọn phòng ngủ cũng nhiều hơn, có thể đi nói chuyện với dì quản lý ký túc xá rồi chọn cái mình thích.”
Khoa Cơ giáp chiến đấu không phân lớp theo điểm đầu vào mà là theo phòng ngủ, mỗi tầng là một lớp, trộn lẫn cả nam nữ.
Đằng Đàn khẽ gật đầu.
Thầy giáo Hứa nhắc nhở cô: “Tháng sau các em sẽ phải tham gia thi đấu vòng tròn cho tân sinh viên, chương trình học của tháng này chủ yếu là để các em làm quen với công việc giảng dạy, bố cục sẽ không chặt chẽ, nội dung cũng không quá khó, nhưng em vẫn phải dành nhiều thời gian chú ý một chút đến môn văn hóa của em, nếu như điểm số quá thấp thì học bổng sẽ bị ảnh hưởng.”
Đằng Đàn mở to mắt không dám tin, cái này không giống với những gì đã nói!
Thầy giáo Hứa đang định giả vờ an ủi cô, Hùng giáo quan thoát ra khỏi sự trói buộc, nhảy ra xa, lớn tiếng nói: “Tiểu Đằng, em đừng nghe hắn!”
Trong lòng Hùng giáo quan sợ hãi mà nhìn thoáng qua thầy giáo Hứa đang bình tĩnh: “Học bổng dựa trên điểm số!”
Hùng giáo quan: “Vượt qua tiêu chuẩn, chỉ cần không phải là bốn năm mươi điểm đội sổ là được.”
Chỉ có 50 điểm Đằng Đàn cũng cảm thấy đầu gối của mình bị trúng một mũi tên.
Hùng giáo quan tiếp tục nói: “Mà môn văn hóa đạt điểm cao là yêu cầu của khoa chỉ huy bọn họ, bồi dưỡng trọng điểm của khoa Cơ giáp chiến đấu chúng ta là ở sức chiến đấu! Thực lực có thì cái gì cũng có!”
Thầy giáo Hứa tức giận đến nổi gân xanh: “Đừng học theo Hùng giáo quan của em, trong đầu hắn ta toàn chứa cơ bắp, không có thứ gì cả.”
Hùng giáo quan oán hận trừng mắt nhìn thầy giáo Hứa một cái, duỗi chân ra ngập ngừng tiến lại gần.

Thầy giáo Hứa nói tiếp: “Trong trường học có khoang mô phỏng, được kết nối với hệ thống mạng lưới, có thể đăng ký sử dụng.

Nhưng em sắp thi đấu ở giải đấu cho tân sinh viên rồi, chú ý giữ gìn trạng thái.”
Đằng Đàn gật đầu đồng ý.
Thấy thầy giáo Hứa dặn dò xong, Hùng giáo quan lén lút đi tới, ở bên cạnh bĩu môi, ra hiệu cho Đằng Đàn: “Vị kia, áo sơ mi màu xanh lam, thầy Ninh Trí Viễn ở phòng tuyển sinh, Tiểu Đằng, em có thể thuận lợi vào đây ngoại trừ năng lực của em, vị thầy giáo này góp không ít sức lực, nhớ sau này cảm ơn thầy ấy.”
Đằng Đàn gật đầu, nhìn về hướng mà Hùng giáo quan chỉ.
Có một người đứng dưới bóng râm ở cổng trường, với mái tóc trắng xám được chải vô cùng gọn gàng, áo sơ mi màu xanh lam sạch sẽ, dáng người cao ráo.

Bắt gặp ánh mắt của Đằng Đàn liền mỉm cười ôn hòa với cô.
Thoạt nhìn là một người rất dịu dàng.
Có một chiếc xe trường học ở phía xa đang chạy về phía trường học.
“Quy định của thi đấu vòng tròn năm nay là tích điểm cá nhân.” Hùng giáo quan nói: “Quy tắc cụ thể thì đến lúc đó em tự lên diễn đàn tìm hiểu một chút.

Chúng ta không lãng phí thời gian của em nữa.

Về dọn dẹp một chút rồi ngủ một giấc đi.

Thầy rất mong chờ biểu hiện của em ở thi đấu vòng tròn.” Nói xong còn làm một động tác cố lên.
Đằng Đàn tạm biệt với mấy thầy giáo, được đàn chị đứng chờ ở một bên dẫn vào khuôn viên của trường quân đội số một.
Đi theo đàn chị ra xa, Đằng Đàn hoảng hốt mới nhận ra, Hùng giáo quan, anh ta có một chân bị thọt.
Đàn chị dẫn Đằng Đàn đến trung tâm hoạt động để lấy đồ dùng sinh hoạt, trên đường đi còn nhiệt tình giới thiệu cho cô các loại tình huống và kiến trúc tiêu biểu trong trường.

Trên cả đường đi, Đằng Đàn đã nhận ra được điều mà cư dân mạng kia đã nói trước đó: “Mỗi năm chính phủ cấp nhiều tiền nhất cho trường quân đội số một” và phúc lợi của Hùng giáo quan trong trường quân đội số một là cao nhất, cũng là vì tự hào về đôi mắt hung ác của mình.
Bởi vì trường quân đội số một thật sự con mẹ nó rất nhiều tiền!
Khuôn viên rộng lớn, rất nhiều nơi trước đó phải ngồi bằng xe điện phiên bản tăng tốc đặc biệt, có thể phân biệt được khu dạy học thuộc về khoa nào dựa vào phong cách, phủ xanh cũng được làm rất tốt, các loại ao hồ lớn nhỏ, thảm thực vật, nhà kính, các loại cửa hàng, tiệm cơm, cửa tiệm trên phố đi bộ, v.v.
Đàn chị nói rất tự hào, trường học có thể lo liệu cả đời cho em, tất cả mọi việc từ lúc sinh ra cho đến khi chết đi.
Sợ Đằng Đàn không tin, đàn chị rất nghiêm túc chia sẻ với Đằng Đàn, viện y học bên kia có lò hỏa táng và nhà xác, nếu Đằng Đàn tò mò, cô ấy có thể dẫn cô đi xem.
Đằng Đàn kiên quyết từ chối lời mời của đàn chị.
Tất cả đều ổn, khiến cho Đằng Đàn kinh ngạc đó là có một khối xếp gỗ hình trái tim khổng lồ trong khu phức hợp xây dựng của trường quân đội.
Khi Đằng Đàn đi ngang qua hình trái tim liền cảm thấy nó thực sự rất lớn có thể che khuất bầu trời, tỏa ra màu hồng nữ tính hoàn toàn không phù hợp với trường quân đội, thu hút sự chú ý của tất cả tân sinh viên.
Đằng Đàn kinh sợ! Cái thứ này trong trường quân đội có hợp lý không?
Cô lập tức tỏ vẻ nghi ngờ với đàn chị, đàn chị lại nói cô không hiểu sự lãng mạn của học viên quân sự.
Ban đầu các xếp gỗ được xây dựng không có hình dạng của trái tim.
Các khu vực xây dựng xếp gỗ này là một trong những địa danh nổi tiếng nhất của trường quân đội số một, hoàn toàn để cho học viên tự do phát huy.

Cứ hai tháng nhà trường sẽ tổ chức một cuộc PK một lần với quy mô lớn, các khoa đều có thể tham gia, tự do thành lập đội.

Phần thưởng chính là người chiến thắng cuối cùng có thể xây dựng các xếp gỗ thành hình dạng mình muốn, cũng như được khắc tên và lời tuyên ngôn của mình lên xếp gỗ.

Trường học sẽ không can thiệp vào tác phẩm sáng tạo của học viên, sẽ giữ gìn bức ảnh về mỗi tác phẩm, được trưng bày ở học viện nơi người chiến thắng theo học.
Quy tắc này quả thực khiến các học viên quân sự phát điên vì nó, dù sao thì có ai trong số thiếu nam thiếu nữ thời kỳ nhiệt huyết lại không có ước mơ trở nên nổi tiếng trong học viện chứ?
Hình trái tim lần này được người chiến thắng vòng trước đặc biệt làm để bày tỏ tình cảm với bạn gái cũng như chế giễu số lượng lớn người độc thân.
Nhưng mà Đằng Đàn nắm bắt được chính xác từ khóa trong lời giải thích của đàn chị: “Nơi trưng bày?”
Đàn chị bình tĩnh gật đầu: “Mỗi học viện đều có, trưng bày thành tựu của các học viện và học viên ưu tú nhất của bọn họ kể từ khi thành lập trường đến nay.”
Đằng Đàn cảm thấy ngôi trường này đúng là tiêu tiền như nước.
Đàn chị dẫn Đằng Đàn đến bên dưới ký túc xá, hai người trao đổi phương thức liên hệ, hơn nữa cũng nhiệt tình nói với Đằng Đàn có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi cô ấy bất cứ lúc nào.
Tạm biệt đàn chị nhiệt tình, Đằng Đàn đi đến chỗ dì quản lý ký túc xá để lấy chìa khóa.
Ký túc xá của trường học hào môn khiến Đằng Đàn không thất vọng, một phòng lớn chia thành bốn phòng đơn, có phòng tắm riêng, đầy đủ mọi thứ như bàn học, tủ quần áo, giường ở trong nhà.

Cô đến sớm, trong ký túc xá vẫn chưa có người, Đằng Đàn chọn một căn phòng có ánh sáng tốt nhất, dọn giường, thu dọn một số thứ đơn giản, báo bình an cho đám người A Khiêu rồi đi xuống tầng dưới làm quen với khuôn viên trường.
Để tôi xem trường học này còn điều gì bất ngờ mà tôi chưa biết!
Ngày hôm sau.
Hôm nay là một ngày tươi đẹp.
Đám người A Khiêu rời đi vào buổi chiều.

Đằng Đàn đã sớm đi tụ họp với bọn họ.
Ba người đứng ở sảnh chờ, A Khiêu kéo Đằng Đàn rồi lo lắng dặn dò.
“Sinh hoạt phí không còn thì nói với anh.

Ăn cơm đúng giờ, ăn uống phải khoa học.”
“Phải chăm chỉ học tập cũng phải chú ý đến sức khỏe, chăm sóc tốt bản thân.”
“Làm việc và nghỉ ngơi cũng phải khoa học, không được thức khuya để đầu óc tỉnh táo.”
“Ở trong trường thì kết bạn nhiều hơn, đừng ở trong phòng ngủ lướt mạng mỗi ngày.”
“Trong trường quân đội có nhiều con trai, em phải cẩn thận đừng để bị bắt nạt.”
Đằng Đàn ngoan ngoãn đồng ý.
A Khiêu do dự một chút, vỗ nhẹ lên đầu Đằng Đàn: “Nhớ kỹ, thường xuyên gọi điện về nhà.”
Đằng Đàn mạnh mẽ gật đầu, vô cùng nghiêm túc đồng ý.
Bộ đàm bắt đầu nhắc nhở hành khách đi Drest thì kiểm tra vé, A Khiêu không nỡ mà chào tạm biệt với Đằng Đàn rồi đi về phía cửa kiểm tra an ninh.
Đằng Đàn mím môi nhìn bóng dáng hai người, ánh mặt trời Custer chiếu vào trái tim khiến nó tràn đầy ấm áp.
“A Khiêu!”
A Khiêu kinh ngạc quay đầu lại, cả người Đằng Đàn nhẹ nhàng chạy đến như bọt khí trong nước chanh có ga vào mùa hè, nhanh chóng chạy tới ôm chặt A Khiêu.
“Em sẽ nhớ anh lắm, anh trai!”
Ánh sáng đổ bóng xuống mặt đất, để lại một dấu ấn sâu sắc cho một câu chuyện xưa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận