Tất Cả Đều Là Vì Sinh Hoạt


Còn ba ngày nữa mới chính thức vào học, Đằng Đàn tranh thủ thời gian này làm quen với những khu vực đơn giản của học viện Cơ giáp, đến trung tâm học sinh để nhập thông tin và hoàn thành các loại giấy chứng nhận, liên kết các trang web của trường xong liền về phòng ngủ không muốn ra ngoài nữa.
Đằng Đàn nằm trên giường, sáp nhập tài khoản học sinh tạm thời vào tài khoản chính thức, sau khi download dữ liệu xong thì giao diện thao tác xuất hiện một chút thay đổi nhỏ.

Phải mất một lúc lâu mới tìm được diễn đàn trên cái giao diện lòe loẹt này.
Các bài đăng hàng đầu trên diễn đàn đã bị xóa, tất cả được thay thế bằng những bài liên quan đến thi đấu vòng tròn cho tân sinh viên.
Đằng Đàn nhấp vào bài đăng thông báo của phía chính phủ rồi nghiêm túc nghiên cứu.
Thi đấu vòng tròn cho tân sinh viên năm nay là cách tích điểm các nhân, nói đơn giản đó là hỗn chiến quy mô lớn, đưa học sinh dự thi vào bản đồ để tự do phát huy, có thể thành lập một đội hoặc làm một mình, điểm được tính bằng số đầu người giết được, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện hệ thống mô phỏng tinh thú, điểm sát thương của tinh thú cao hơn đầu người một chút.
Đằng Đàn kéo xuống, cột phía dưới là lịch trình của thi đấu vòng tròn, có dòng chữ nhắc nhở màu đỏ đậm bên dưới- Để đảm bảo tính công bằng của thi đấu vòng tròn, người dự thi không được sử dụng cơ giáp.
Đằng Đàn nhận ra rằng thi đấu vòng tròn cho tân sinh viên này nói một cách thông thường thì chẳng khác gì những kẻ cùi bắp mổ nhau!
Không ngoài dự đoán thì những người tham gia cuộc đấu lần này sẽ trở thành khách mời thường xuyên của thi đấu vòng tròn trong vài năm tới, đây là muốn mọi người tìm hiểu trước về nhau sao?
Đằng Đàn đột nhiên có chút lo lắng.
Mọi người đều biết rằng năng lực cơ giáp không phải là năng lực của một binh sĩ, nếu không bộ quân sự sẽ không cố ý tách biệt binh sĩ và binh sĩ cơ giáp.

Mặc dù cả hai đều chiến đấu trên chiến trường, nhưng trọng tâm khác nhau, binh sĩ cơ giáp tham gia vào chiến trường lớn, chú trọng nhiều hơn vào việc đối đầu trực diện, binh sĩ chủ yếu thực hiện nhiệm vụ bí mật hoặc thu thập thông tin, chú trọng hơn vào việc thích ứng với hoàn cảnh.
Tuy người dự thi đều là những kẻ cùi bắp, nhưng nếu được nhận vào trường quân đội số một thì nhất định có thế mạnh riêng.
Điểm kỹ năng trước mắt của Đằng Đàn tương đối cao trong cơ giáp, mặc dù kết quả kiểm tra thể chất của cô vô cùng tốt, nhưng cuộc thi trước kia cô tham gia không giống với cuộc thi này, có chút không rõ mình đang ở cấp độ nào.
Ngơ ngác nhìn giao diện quang não, Đằng Đàn quyết định có vấn đề gì thì đợi đến cuộc thi rồi giải quyết.
Cô tắt quang não rồi lảo đảo định đi đến căng tin ăn cơm.
Khi đến căng tin mới ăn được hai miếng thì nhận được thông báo sắp xếp công việc vào ngày khai giảng, quy tắc chi tiết về xếp lớp và thời khóa biểu.
Ngày mai là ngày hết hạn cho tân sinh viên báo danh, lễ khai giảng được tổ chức vào ngày mốt, ba ngày sau bắt đầu huấn luyện quân sự kéo dài một tuần, sau khi kết thúc huấn luyện quân sự thì chính thức vào học.
Sau khi Đằng Đàn khó khăn xem thông báo xong thì thao thao bất tuyệt, đôi mắt đã biến thành đôi mắt đuổi muỗi.
Cứu mạng với, dùng lời lẽ khoa trương để bù đắp cho sự giả dối thực sự là chống lại nhân loại!
May mắn là loại thông báo này cũng không xuất hiện nhiều lần trong một học kỳ.
Đằng Đàn mở quy tắc chi tiết xếp lớp ra.


Tên của cô xuất hiện ở hai lớp, một cái là lớp thiếu niên, cái còn lại là lớp cơ giáp chiến đấu 5, đằng sau tên của lớp 5 có chữ dự thính.
Đằng Đàn mơ hồ hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Cô vẫn chưa trưởng thành, theo lý mà nói thì không được vào trường quân đội.

Có lẽ là vì chưa đủ tuổi, mở riêng một lớp thiếu niên cho cô, nhưng hiện tại số lượng giáo viên khan hiếm cho nên không thể cung cấp cho cô một giáo viên riêng, bèn xếp cô vào dự thính của lớp 5.
Loại hành vi này có lẽ gọi là cởi quần đánh rắm? Đối phó với mấy người cấp trên này thật sự khiến bọn họ hiểu được.
Lịch học được sắp xếp dày đặc, Đằng Đàn cố ý đếm một chút, có hai môn văn hóa khiến người ta chán ghét trong một tuần.
Đây quả thực là tin khiến người ta đau khổ.
Đằng Đàn đang âm thầm đau khổ với môn văn hóa, trên thanh thông báo nền có tin nhắn đến.
Đằng Đàn mở ra xem, là Tống Diên chúc mừng khai giảng.

Điều khiến người ta kinh ngạc đó là Tề Hồng Ảnh, người mà mới gặp có một lần cũng gửi lời chúc mừng.
Đằng Đàn tuân theo nguyên tắc xã giao cơ bản, gửi lời cảm ơn đến mỗi người.
Đã gần đến giờ ăn tối, số người trong căng tin bắt đầu nhiều hơn.
Mấy ngày nay hầu như học viên đều đến trường, toàn bộ trường học người đến người đi dần dần trở nên náo nhiệt hơn.
Sau khi Đằng Đàn nhận được ánh mắt khiếp sợ và kinh ngạc của người dì ở khu dọn đồ ăn của căng tin, tâm tình vui vẻ trở về phòng ngủ.
Ký túc xá đã có người đến.

Đằng Đàn liếc mắt nhìn một cái, bàn trà ở giữa bày đầy đồ vật, trước khi đi trên cửa ba phòng đơn vẫn còn trống bây giờ đã treo bảng tên lên, phòng khách không có người, chắc là đang thu dọn đồ đạc trong phòng.
Đằng Đàn nhanh chóng trở về phòng.
Ba cô gái đang dọn dẹp nghe thấy có động tĩnh liền ra khỏi phòng xem có chuyện gì, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng Đằng Đàn vào phòng đóng cửa.
Mấy người nhìn nhau.
Cô gái cao gầy bên trái nhỏ giọng hỏi: “Người kia… là Đằng Đàn dự thính sao?”
Cô gái đầu tròn bên phải duỗi tay ra, nhỏ giọng trả lời: “Trông nhỏ quá.”
Cô gái cao gầy: “Còn là người của lớp thiếu niên, nghĩ thôi đã thấy cô đơn.”

Cô gái ở giữa híp mắt lại: “Tôi không nhìn thấy tên cô ấy trong danh sách tuyển sinh.”
Hai người bên cạnh đồng thời nhìn cô ấy, đồng thanh hỏi: “Cái gì?!”
Cô ấy mở danh sách phân lớp và và danh sách tuyển sinh của trường ra, nhập tên Đằng Đàn rồi bấm vào tìm kiếm, sau đó đưa giao diện cho mọi người xem, ánh mắt đầy ẩn ý: “Tự mình xem đi.”
Các mục tìm kiếm trong bảng chỉ có hai cột kết quả tìm kiếm trên danh sách phân lớp, kết quả tìm kiếm trên danh sách tuyển sinh đều trống.
Đôi mắt của cô gái đầu tròn sáng lên.
Cô gái cao gầy khẽ gãi mặt, có chút do dự: “Ý gì đây? Hành động bí mật? Đi cửa sau?”
Không ngoài dự đoán mà thu được hai cái mắt lác.
Cô gái đầu tròn nói: “Đúng là chiêu đặc biệt.”
Cô gái cao gầy càng mơ hồ hơn: “Cái gì?”
Cô gái đầu tròn kiên nhẫn giải thích: “Tuyển sinh đặc biệt đó, lúc cậu ghi danh không tìm hiểu chút về cơ chế tuyển sinh của trường học à?”
Cô gái cao gầy khẽ lắc đầu: “Đương nhiên là thi vào rồi, hoặc là trúng tuyển đặc biệt, còn có chiêu đặc biệt sao?”
“Chỉ tiêu tuyển sinh đặc biệt của giáo quan, giáo quan của trường mỗi năm có thể đề cử một người nhập học mà không cần vượt qua kỳ thi tuyển sinh thống nhất, nhưng vẫn phải thực hiện một số bài kiểm tra.” Cô gái ở giữa kia tiếp lời: “Chỉ là trường quân đội số một đã nhiều năm không có giáo quan sử dụng chỉ tiêu tuyển sinh đặc biệt nữa, hầu hết mọi người đều sắp quên rồi.”
“Có thể khiến giáo quan dùng chỉ tiêu tuyển sinh đặc biệt thì cũng phải được nhận vào, hơn nữa còn lập riêng cho cô ấy một lớp thiếu niên, điều này chứng tỏ rằng có lẽ cô ấy còn chưa đủ mười tám tuổi.” Cô gái đầu tròn có chút kích động nắm chặt hai chân: “Đây là đại lão hoang dã đang trưởng thành đấy!”
Cô gái cao gầy lúc hiểu lúc không mà gật đầu.
Lễ khai giảng bắt đầu vào tám giờ sáng, Đằng Đàn lãng phí rất nhiều thời gian để buộc tóc, lúc đến hội trường đã kín người.
Khi Đằng Đàn vào hội trường thì cúi đầu phủi phủi sơ đồ chỗ ngồi, nhạy bén nhận ra được giọng nói ở gần cửa đã im bặt.
Chiều cao của Đằng Đàn lùn đến mức có thể thấy được giữa một nhóm học viên quân sự, hơn nữa cô còn là một cô gái.
Màu sắc thống nhất của quân phục trường quân đội số một là viền vàng đen, đôi mắt màu xanh lá cây nhẹ, trông giống như con sói lạnh nhạt trong ánh sáng không mấy sáng sủa bên cạnh cánh cửa hội trường.

Khi ánh sáng chiếu vào, khuôn mặt vô cảm đáng ra phải có một chút lạnh lùng, nhưng khuôn mặt loli ủ rũ kia chỉ khiến chỉ khiến người ta cảm thấy dễ thương hơn.
Mọi người ở cạnh cánh cửa lớn: Cô gái đáng yêu như thế sao lại chọn chuyên ngành khó như vậy!
Đi vòng quanh hội trường một hồi mới tìm được vị trí của lớp, Đằng Đàn tìm chỗ ngồi trong góc rồi ngồi xuống.
Hội trường của trường quân đội số một vô cùng hoành tráng, một cầu thang hình tròn khổng lồ, màu sắc bên trong chủ yếu lấy màu tối, trang nghiêm lại trang trọng.
Đằng Đàn đang quan sát hội trường, thính giác vô cùng tốt đã nghe được những tiếng thì thầm phía sau.
“Cô gái kia là của lớp chúng ta sao? Thoạt nhìn còn rất nhỏ tuổi, trông dễ thương quá.”

“Cậu không nhìn bảng tên à? Cô ấy chính là Đằng Đàn.”
“Woc! Cái người nhảy dù dự thính á?”
“Cái gì nhảy dù? Cái gì nhảy dù?”
“Chỉ là danh sách tuyển sinh ban đầu của trường quân đội số một không có cô ấy, cô ấy trực tiếp nhảy dù vào danh sách xếp lớp, còn xuất hiện trong danh sách thi đấu vòng tròn cho tân sinh viên đầu tiên được công bố.”
“Chậc, chưa xem văn bản bí mật mới nhất của trường quân đội trong kỳ này sao? Nghe nói là con gái của cháu trai của Hùng giáo quan, có người nhìn thấy lúc đón người mới đến thầy giáo Hứa và Hùng giáo quan ở bộ hậu cần có quan hệ khá tốt với cô ấy, có ảnh làm bằng chứng.”
“Dựa vào! Đó không phải là đi cửa sau sao? Dựa vào cái gì chứ!”
“Cái này không phải nói bậy đâu, trường quân đội số một còn đặc biệt mở một lớp thiếu niên cho cô ấy, có thể vào đây nhất định bản thân cũng có chút bản lĩnh, nếu không cậu nghĩ trường quân đội số một bị mù sao?”

Đằng Đàn nghiêm mặt nhìn về phía trước, ba người đàn ông trong một đài diễn, ở đây không chỉ có ba người đâu! Hơn nữa đám con trai này nghĩ rằng giọng nói của mình rất nhỏ sao?
Chiếc đồng hồ treo ở giữa bục hình tròn phát ra âm thanh “deng”, hiệu trưởng xuất hiện trên sân khấu làm gián đoạn cuộc thảo luận sôi nổi của các học viên.
Hơn một giờ tiếp theo trôi qua vô cùng thong thả trong bài phát biểu đầy dõng dạc hùng hồn của hiệu trưởng.
Đằng Đàn nghe xong muốn ngủ, lặng lẽ nhìn những người bên cạnh, mọi người đều có vẻ buồn ngủ.
Bài phát biểu hơn một giờ đồng hồ, giữa chừng không nghỉ cũng không uống nước, quả nhiên có thể lên làm hiệu trưởng và lập kỷ lục về số tiền đầu tư, tài trợ và đổi mới lịch sử chứng tỏ rằng vị lãnh đạo này, ông ấy không phải người bình thường.
Sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, chính thức bắt đầu vào học năm nhất.

Khóa huấn luyện quân sự bảy ngày không khiến Đằng Đàn quen với bạn học trong lớp, nhưng mối quan hệ với một trong những người bạn cùng phòng đã cải thiện một chút.
Nguyên nhân là một ngày nào đó trong lúc huấn luyện quân sự, mái tóc của Đằng Đàn bị rối, mái tóc của suy nghĩ riêng của nó, bắt đầu không nghe lời, mà lúc này cô gái đầu tròn tình cờ đi ngang qua tỏ ý muốn giúp đỡ một tay, giải cứu Đằng Đàn xong, dùng kỹ năng đặc biệt làm một cái hình tròn vô cùng đẹp mắt trên đầu cô, thành công trao đổi tên với Đằng Đàn - Hách Na.

Vì vậy trở thành người duy nhất nói chuyện với Đằng Đàn trong ký túc xá.
Hôm nay là lớp thực hành cơ giáp đầu tiên sau khi khai giảng, lớp 5 và lớp 6 học cùng nhau.
Một mình Đằng Đàn đi đến bên cạnh đội ngũ, cô có thể cảm nhận được ánh mắt của một số bạn học không mấy thân thiện, Hách Na nói với cô rằng rất có thể là do cô nhảy dù trực tiếp mà không tham gia tuyển chọn thi đấu vòng tròn cho tân sinh viên.
Nhưng mà Đằng Đàn không quan tâm lắm, dựa vào thực lực mới có được vị trí này, cô có cảm giác tội lỗi gì chứ.
Mỗi lớp đều có một số người không quá thông minh còn dùng miệng đi gây rắc rối, cô cũng không thể vô duyên vô cớ đánh người ta một trận được.
Hách Na đến có chút muộn, lúc bước vào lớp, vừa chạy đến chỗ Đằng Đàn thì chuông vào học vang lên.
“Tập hợp! Vào lớp!”
Bước vào là một giáo quan nữ, Đằng Đàn nghe thấy xung quanh có người nhỏ giọng hít thở, có chút kỳ lạ, cô giáo này trông rất dịu dàng, cái trên trên bảng cũng rất ôn nhu - Nam Nhu.
Hách Na thấy Đằng Đàn không hề có cảm giác nguy cơ, lặng lẽ phổ cập bên tai cô.
“Vị Nam giáo quan này vốn dĩ đi lính trong bộ đội thứ bảy của quân đội thứ năm Tra Thụy, là bộ đội tiên phong rất nổi tiếng, sau này không biết vì sao lại giải nghệ, mới bị trường quân đội số một mời đến làm giáo quan.” Hách Na liếc mắt nhìn về phía trước một cái: “Đừng thấy bà ấy dịu dàng, không hơn không kém gì Thiết Nương Tử đâu.


Lớp học của bà ấy nổi tiếng là nghiêm khắc, tỷ lệ kiểm tra lại và trượt rất cao.”
“Im lặng!”
Hách Na sợ tới mức giật mình một cái, lập tức đứng thẳng.
Nam giáo quan chắp tay sau lưng, biểu cảm lạnh nhạt: “Tôi là giáo viên của lớp các em, yêu cầu của tôi đối với các em không nhiều, đi học không được đến trễ, lớp học duy trì kỷ luật, nghiêm cấm ghé tai thì thầm, không phải tình huống quan trọng thì không được xin nghỉ, một lần trốn học không có lý do thì lập tức cho trượt!”
“Hôm nay là tiết thực hành đầu tiên, trong các em có một số người chưa từng chạm vào cơ giáp, cho nên biểu hiện đầu tiên của tôi đối với các em cũng không ôm kỳ vọng lớn.” Nam giáo quan nhìn một vòng xung quanh, không nhanh không chậm mà nói: “Mỗi người một cơ giáp A-6, hai mươi phút cho các em làm quen với máy, sau đó tôi sẽ giải thích động tác cơ bản, trước khi tan học sẽ chọn một người tiến hành kiểm tra.”
Học viên bên dưới kích động.
Nam giáo quan vỗ tay ra hiệu im lặng: “Được rồi! Đến nhận cơ giáp, bật máy!”
Mọi người mở cơ giáp trong tay ra rồi chuẩn bị bật máy, Nam giáo quan ở một bên tiến hành giải thích về cơ giáp.
“A-6 là loại cơ giáp cấp A cơ bản nhất, thuộc về cơ giáp trung bình, kho đạn có thể tùy chỉnh được…”
Việc đầu tiên sau khi Đằng Đàn mở cơ giáp đó là xem độ dung hợp - 45, mức cao mới.
“...Khi chúng ta điều khiển cơ giáp, giao diện của cơ giáp sẽ hiển thị độ dung hợp, độ dung hợp cao hay thấp là độ phù hợp giữa cấp độ sức mạnh tinh thần và cấp độ cơ giáp, cũng như được quyết định bởi độ phù hợp giữa bản thân người điều khiển và cơ giáp.

Khi độ phù hợp giữa người điều khiển và cơ giáp đạt tới 100 thì có thể sai khiến được.

Uy lực lúc đó không còn đơn giản là 1+1=2 nữa, mà tăng lên về mặt hình học.
Đằng Đàn có chút tò mò, lần đầu tiên cô biết hóa ra cơ giáp cũng chia cấp độ.
20 phút trôi qua nhanh chóng với sự giải thích và điều chỉnh cơ giáp của Nam giáo quan, động tác cơ bản sau đó chủ yếu là mọi người luyện tập lực khống chế cơ giáp.
Mặc dù có rất nhiều người đều là lần đầu tiên điều khiển cơ giáp trong thực tế, nhưng cơ bản đã từng trải nghiệm trên mạng, sau khi nói đùa ba bốn câu về cơ giáp thì chậm rãi bắt đầu lên tay, mặc dù động tác còn rất ngốc nghếch, không chuẩn xác, nhưng cũng không xảy ra chuyện văng ra ngoài trong lúc lấy đà.
Đằng Đàn thích nghi khá tốt, tốc độ thành thạo A-6 của cô cực nhanh khiến Nam giáo quan ở một bên cũng thầm kinh ngạc, nhưng ánh mắt nhìn người còn rất tốt.
Gần tới giờ tan học, Đằng Đàn còn chút chưa xong, lúc xuống cơ giáp để tập hợp, cả người còn có chút mơ hồ.
Ánh mắt của cô lơ đãng, cảm giác như đi vào cõi thần tiên, còn nhớ lại cảm giác vừa rồi ở trên cơ giáp, cho đến khi Hách Na đẩy tay mới lấy lại tinh thần.
Đằng Đàn quay đầu, thấp giọng hỏi Hách Na.
Vẻ mặt của Hách Na khẩn trương ra hiệu cho cô nhìn về phía trước.
Đằng Đàn phát hiện dường như mọi người đang nhìn cô, có một số người còn có biểu cảm vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

Đằng Đàn hình như cũng nhận ra gì đó, cô chậm rãi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt áp bức của Nam giáo quan.
Đằng Đàn và Nam giáo quan nhìn nhau, khẽ chớp mắt, có chút ngỡ ngàng, đây là muốn làm gì vậy?
Nam giáo quan vẻ mặt vô cảm của Đằng Đàn lại lộ ra vẻ mờ mịt, tức giận mỉm cười, giọng điệu nghiêm nghị: “Đằng Đàn! Ra khỏi hàng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận