Tất Cả Đều Là Vì Sinh Hoạt


Đằng Đàn bắt đầu thu thập các đồ vật trên mặt đất lại với nhau, nhanh chóng kiểm tra và đếm những chiến lợi phẩm mà cô thu được.
Sau khi Đằng Đàn lấy hết băng đạn trong bốn khẩu súng ra và tháo rời hai ống ngắm để sử dụng dự phòng, sau khi thu xếp xong vũ khí, Đằng Đàn chuyển ánh mắt đầy hy vọng của mình sang cái ba lô nhìn toát lên vẻ giàu có.
Lật ba lô lên và lắc lắc, những vật bên trong ào ạt rơi xuống đất.
Chỉ mới hơn 20 phút kể từ khi cuộc thi bắt đầu, chưa có một trận giao tranh nào có quy mô lớn, vì vậy nên những vũ khí và đạn dược trong ba lô gần như không thay đổi, tất cả đều bị Đằng Đàn chiếm lấy hết.
Trang bị tiêu chuẩn đều như nhau, những thứ thực sự đáng chú ý lại chính là những vật phẩm ngẫu nhiên.
Lần này Đằng Đàn cướp được tám vật phẩm ngẫu nhiên, không một thứ trùng lặp, những cái búa, cờ lê, tua vít, súng lục, mìn, không gian, ghế gập và một cuộn dây vàng, đủ loại.
Đằng Đàn nhìn những chiến lợi phẩm xếp hàng trước mặt mình, tự nhiên cảm thấy có chút trầm mặc.
Nhìn lại những vật phẩm ngẫu nhiên của người khác.
Không nói đến súng lục, mìn và không gian, những cái búa, cờ lê, tua vít đều có thể dùng làm vũ khí tấn công, ghế gập thì có thể dùng để nghỉ ngơi, dây vàng là kim loại quý hiếm, tuy không có cơ hội sử dụng nhiều nhưng cũng là một vật có giá trị.
Nhìn lại những thứ của mình.
Lương khô dùng để làm gì cơ chứ? Không thể no bụng và cũng chẳng thể dùng để đập người, lại còn chiếm không gian, nó hoàn toàn nằm ở vị trí thấp nhất trong chuỗi những vật phẩm ngẫu nhiên vô dụng.
Sự may rủi này thực sự không thể đoán trước được.
Nhưng không sao, bây giờ tất cả những thứ này đều là của cô rồi.
Nếu may mắn không bằng, vậy thì vẫn có thể lặp lại những vụ cướp bóc mà╮(’▽′)╭?
Sau khi chọn lọc kỹ càng, Đằng Đàn quyết định mang theo súng lục có ống giảm thanh, 15 viên đạn không tiếp nạp, mìn, dây vàng và không gian.
Mặc dù chỉ có hai quả mìn, nhưng Đằng Đàn cũng đã cảm thấy rất hài lòng, dù sao cũng là một món quà trời cho, phải biết trân trọng.
Sau khi đã dọn xong ba lô, Đằng Đàn chuyển tầm mắt sang cái không gian.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên thấy cái không gian này, Đằng Đàn đã có một dự cảm mạnh mẽ- bên trong chắc chắn sẽ phải có thứ đồ tốt.
Đùa à, Liên minh Quân sự lại đi nhồi vào một cái không gian những thứ như lương khô như thế này sao?

Tất nhiên là không thể như vậy rồi!
Đằng Đàn đặt rất nhiều kỳ vọng vào nó.
Hít một hơi thật sâu, Đằng Đàn lặng lẽ tự an ủi bản thân, nếu Liên minh Quân sự thực sự đến nỗi nhồi lương khô vào trong không gian thì lần sau cô nhất định sẽ cho cả bản đồ này nổ tung!
Mở không gian ra, có lẽ là do "vật phẩm quý hiếm" mang lại cảm giác bí ẩn, nên hệ thống lóe lên một tia sáng trắng rất phù hợp với tình huống này, trước khi Đằng Đàn kịp nhìn rõ là cái gì, cô chỉ cảm thấy tay mình nặng trĩu.
Trọng lượng nặng vượt quá mức dự đoán khiến Đằng Đàn ngã người về phía trước một chút.
Đằng Đàn ổn định lại thân thể, trong ánh sáng trắng chưa tan kia, cô nhìn kỹ vật trong tay.
Chiều dài này, trọng lượng này, cảm giác này! Chắc chắn là một thứ tốt!
Lập tức mở bảng thông số, ở phần đầu ghi tên vật phẩm - súng phóng tên lửa vác vai.
Ồ!
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp bày tỏ sự phấn khích chưa từng có.
"Gây sự, gây sự, cầm súng phóng tên lửa vác vai rất dễ dàng để gây sự đó nha~"
"Làm ơn, một cô gái dễ thương như thế này cầm súng phóng tên lửa vác vai thực sự rất ngầu đấy."
"Wow wow! Không lạ gì đội 2 kia lại muốn đến nơi đông người, hóa ra súng phóng tên lửa vác vai đã mang lại can đảm cho họ rồi."
"Đây không phải là kẻ thù, mà chính là thiên sứ đang cầm của cải đấy!"
"Không phải chứ, nếu các loại vật phẩm ngẫu nhiên mất cân bằng với nhau như vậy, thật sự sẽ không ảnh hưởng đến tính công bằng của cuộc thi sao?"
...
Súng phóng tên lửa vác vai chỉ có 1 quả đạn, nhìn thì ít, nhưng nếu sử dụng tốt trong trận chiến hỗn loạn, nó cũng có thể đóng vai trò hết sức quan trọng và mang tính quyết định.
Đằng Đàn kiểm tra súng phóng tên lửa vác vai từ trên xuống dưới, phát hiện ra cái không gian này thực ra nên gọi là dấu ấn không gian.
Dấu ấn không gian là một kỹ thuật được sử dụng để vận chuyển các loại vũ khí lớn khi công nghệ gấp nén không gian còn chưa phát triển hoàn thiện.

Những cái không gian trước đây không thể dễ dàng chứa các loại vật phẩm lớn như bây giờ.

Để giải quyết vấn đề vận chuyển vũ khí, các nhà nghiên cứu vô tình phát hiện ra rằng, trong quá trình chế tạo vũ khí, nếu tích hợp không gian vào bề mặt vũ khí thành một dấu ấn, thì bất kể không gian ban đầu có thể chứa bao nhiêu, thì vẫn có thể chứa được vật phẩm đã được đánh dấu.
Mỗi vũ khí chỉ có 1 dấu ấn, không thể chứa thêm bất cứ thứ gì khác.
Do đặc tính chứa riêng một vật phẩm của dấu ấn không gian, nó cũng được sử dụng rộng rãi trong các dự án nghiên cứu, để chứa các loại nguyên liệu thí nghiệm dễ bị ô nhiễm.
Nhưng theo thời gian, cùng với phát triển vượt bậc của công nghệ, kỹ thuật này đã bị loại bỏ, hiện tại trên thị trường gần như không thể thấy nữa.
Đằng Đàn kiểm tra đạn dược xong, đóng lại cái ba lô.
Những chiến lợi phẩm hôm nay thu được đè nặng trong ba lô, ngay cả khi đã có khung giảm trọng lượng cũng có thể cảm nhận rõ trọng lượng rõ ràng.
Quả là một gánh nặng hạnh phúc.
Đằng Đàn cầm lương khô và bình nước trong tay, phát huy tinh thần tiết kiệm, chuẩn bị ăn hết chúng trên đường đi.
Thấy 4 người của đội 2 cùng nhau di chuyển, Đằng Đàn mới nhớ ra còn có một kiểu chơi trong cuộc thi này.
Mặc dù cuộc thi này được gọi là cuộc thi điểm số cá nhân, chắc chắn sẽ có rất nhiều người hợp tác với nhau để giành được điểm giống như bốn người đã bị giết trước đó.
Khu vực trung tâm của bản đồ, bao quanh bởi rừng rậm, là nơi các thí sinh được hệ thống ngẫu nhiên phân bố khi vào bản đồ, nếu họ tự phát thành nhóm nhỏ ngoài cuộc thi, muốn tụ họp trong khu vực này, thì đó lại là một địa điểm rất tuyệt vời.
Hơn nữa, 10 phút trước hệ thống đã thông báo khu vực thị trấn đang mở điểm bổ sung đạn dược, điều này thực sự rất hấp dẫn.
Khoảng 20 phút kể từ khi cuộc thi bắt đầu, hầu hết những người tham gia muốn hợp tác hoặc tìm bạn đồng đội đều bắt đầu chạy về phía khu vực thị trấn.

Vì vậy, cửa ra vào thị trấn hiện là điểm tốt nhất để gia tăng điểm số.
Cô cần phải lên đường nhanh chóng.
Trong phòng điều khiển tổng thể, Hùng giáo quan đang ngồi bên màn hình, cầm chiếc cốc giữ nhiệt xanh, vui vẻ lắc chân.

Trên màn hình, một bóng người đang lướt nhanh qua những tán cây um tùm, động tác nhanh nhẹn và lanh lợi.
Hùng giáo quan toe toét cười, vỗ vai người đồng nghiệp với vẻ tự hào: "Học viên của tôi đấy, thế nào? Giỏi chứ, phá kỷ lục một lúc giết được 4 người."
Người đồng nghiệp: "..." Mặc dù đó là sự thật, nhưng biểu cảm và ngữ điệu của anh ta thực sự quá kiêu ngạo.
Vì là một giáo quan, người đồng nghiệp đánh giá một cách công bằng: "Động tác gọn gàng, chính xác, mạnh mẽ, khả năng cảnh giác rất cao, là một ứng viên tốt cho lính trinh sát."
"Có phải không, phải không?" Hùng giáo quan ước lượng một cách giả tạo, "Chỉ tiếc là cô ấy lại định hướng sang cơ giới, không thực sự học về trinh sát, thực sự uổng phí tài năng."
Người đồng nghiệp cảm thấy không thể để anh ta tự mãn thêm nữa, nên nhanh chóng chuyển đổi chủ đề: "Cô ấy định đến cổng thị trấn à?"
Sự chú ý của Hùng giáo quan quả nhiên bị gỡ khỏi đó, anh ta liếc nhìn hướng di chuyển của Đằng Đàn: "Có vẻ là vậy."
Người đồng nghiệp vuốt cằm thở dài: "Táo bạo quá, ở chỗ đó rất nguy hiểm."
Những người tham gia trong trận đấu không thể xem được vị trí của những người khác, nhưng các giáo quan bên ngoài lại thấy rất rõ.
Ngay sau khi cuộc thi bắt đầu, cửa thành phố đã bị các lính bắn tỉa nhanh chóng chia chác, mọi người đều giữ ngầm hiểu thống nhất- trước hết gia tăng điểm số, sau đó mới đối chọi.
Vị trí Đằng Đàn định đến quá xa trung tâm, lại bị làm chậm trên đường, bây giờ đi đến đó thực sự không còn chỗ, hầu như sẽ bị bắn gục tức thì.
Nhưng Hùng giáo quan luôn có một niềm tin kỳ lạ vào Đằng Đàn, tin chắc: "Cô ấy chắc chắn có kế hoạch của riêng mình."
Người đồng nghiệp: "..."
Đằng Đàn dựa vào thân cây quan sát phía trước, cô quả thực đã có kế hoạch riêng.
Có nhiều người mai phục ở cửa thành, đây là điều không cần suy nghĩ cũng biết.
Những người muốn tích lũy điểm số ở đoạn đầu của cuộc thi hiện đều tập trung ở cửa thành phố, ngồi chờ ai đến.
Vì vậy, mục tiêu của Đằng Đàn không phải là đến cửa thành ngồi đợi, chia lại chút ít phần thưởng còn sót lại, dễ dàng khiến mình bị cuốn vào.
Mục tiêu của cô, chính là những tên phục kích đang tự xem mình là kẻ săn mồi đó.
Đằng Đàn nhanh chóng tiến về phía trước, gặp ai ở một mình thì ẩn mình trong bóng tối bắn một phát.

Trên đường đi đã đưa tiễn một số đồng đội.
Càng tiến gần thị trấn, che chắn ngày càng ít dần.

Địa hình thị trấn tương đối thấp hơn so với khu rừng, tầm nhìn khá rộng.

Sau khi Đằng Đàn xác định khoảng cách nằm trong tầm bắn của súng bắn tỉa, cô không tiến lên nữa.
Tìm một vị trí ẩn náu, Đằng Đàn mở bản đồ để tìm điểm mai phục thích hợp.
Một khi vị trí của lính bắn tỉa bị lộ, cô sẽ ở thế bị động.

Nếu muốn gia tăng điểm số ở đây, cô ít nhất cần một điểm bắn tỉa gần và thuận tiện di chuyển.
Đằng Đàn chỉ mở bản đồ lần đầu khi vừa bắt đầu, giờ mới phát hiện thêm hai kênh liên lạc bên cạnh bản đồ, một kênh nội bộ và một kênh trường.
Đằng Đàn tò mò mở kênh trường, những lời kêu gọi hăng hái lao vào ẩu đả vang lên bất ngờ bên tai cô.
"Các anh em! Có ai muốn cùng tôi đánh nhau không?!"
"Chúng ta có thể áp dụng chiến thuật bao vây thị trấn từ rừng núi, trực tiếp kiểm soát đỉnh núi để đuổi bọn chúng về thành phố rồi bao vây bắt!"
"Mày điên à! Chỉ với 200 đứa như chúng ta mà định kiểm soát đỉnh núi, mày nghĩ bọn kia là tên ngốc à, bọn chúng có phải lợn đâu mà có thể để bọn mình dễ dàng xua đuổi được."
"Người anh em, nếu không có năng lực chỉ huy, đừng có đi nói lung tung làm ảnh hưởng tới mọi người nữa.

Làm vậy chỉ khiến mọi người ghét bỏ hơn thôi."
"Tọa độ trong thị trấn (32, 45, 58), có ai muốn tham gia đội này không, nhanh lên!"
"Này! Người phía trước, chúng ta rất hợp nhau đấy! Đừng di chuyển, tôi sẽ đến ngay!"
...
Đằng Đàn ôm súng cảm thấy hơi choáng váng.
Đây là chuyện gì thế này? Chẳng lẽ chỉ có mình cô đang coi cuộc thi này là một trận chiến cá nhân thôi à?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận