Tất Cả Đều Là Vì Sinh Hoạt


Trong căn gác lửng nhỏ bé rách nát của một tòa nhà nào đó ở thị trấn, Đặc Tu Tư xé vạt áo của mình một cách khó khăn, vì các trận thi đấu mới không cung cấp thuốc trị thương, nên hắn ta chỉ có thể chịu đựng mà tự mình băng bó trước.
Dù cảm giác đau trong khoang mô phỏng đã được điều chỉnh lên một nửa, nhưng cơn đau buốt do viên đạn xuyên qua bắp tay xông thẳng lên não làm cho cả người của hắn ta có phần kiệt quệ.
Đặc Tu Tư dựa vào tường thở hổn hển sau khi tự mình băng bó xong vết thương trên cánh tay.

Đây là một nơi ẩn nấp dự phòng mà trước đó hắn ta đã được chọn, vị trí kín đáo trong một góc phức tạp, không cần lo lắng có người bắn sau lưng.

Chỉ là vách tường xung quanh hắn ta loang lổ và xiêu vẹo, cảm giác có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Mặt sàn rung lên vì lựu đạn nổ ở phía bên ngoài, ngay cả bức tường mà Đặc Tu Tư đang dựa vào cũng rung lắc rơi cả lớp vôi bột.
Hắn ta còn chưa thở đều lại được thì kênh liên lạc vang lên.
Tay Đặc Tu Tư run rẩy nhấn vào nghe máy: "Alo."
"Cậu đang ở đâu vậy?" Xen giữa những tiếng nổ rất lớn lẫn lộn trong nhiều tiếng súng bắn ra thì giọng nói của Thượng Ninh lại có vẻ bình tĩnh một cách khác thường: "Tôi vào được rồi, tọa độ(19,57,0), cậu khẩn trương tới chỗ tôi, tôi đưa cậu đi kiếm điểm."
Đặc Tu Tư liếc nhìn cánh tay bị mình quấn rối tung lên, hắn ta trả lời bằng giọng nói ủ rũ mất tinh thần: "Chắc tôi tàn phế rồi, lão Thượng."
Thượng Ninh đang xuyên qua trận giao chiến, hắn ta nghe vậy thì có chút ngây người, suýt nữa thì bị trúng đạn lạc từ phía bên phải bắn tới, hắn ta vội vàng tìm một chỗ trú ẩn ngồi sụp xuống và hỏi: "Sao vậy? Cậu sẽ không bị ..."
Lời nói phía sau đó ngần ngừ, kèm theo sự tò mò muốn tìm hiểu sâu thêm, nhưng lại vừa có loại tình cảm bảo vệ kiểu giả dối xen lẫn chút dè dặt.
"Tôi đối đầu với một tên, bị thương ở cánh tay rồi." Đặc Tu Tư hít sâu tràn đầy vẻ âu sầu chất phác: "Loại thao tác yêu cầu độ khó cao chưa được mở khóa như chỉ một tay cầm súng chạy bản đồ với các cậu thế này, thì thứ lỗi cho tôi, trước mắt tôi vẫn chưa làm được đâu ...!!"
"Ò." Thượng Ninh lẳng lặng suy ngẫm lại bản thân rồi cố gắng để âm điệu của mình được bình thường, điềm tĩnh tiếp lời: "Trong khóa học sinh mới này thì ai có bản lĩnh đối đầu với cậu như vậy chứ? Cậu có nhìn rõ người đó không?"
Đặc Tu Tư căm hận: "Quần áo là Đệ Nhất Quân! Không nhìn rõ dáng dấp thế nào, thân hình nhỏ gầy hệt như một con khỉ dậy thì kém."
Thượng Ninh bắn gục một tên đúng lúc đưa lưng về phía hắn ta và hỏi: "Cậu bắn hắn ta hả?"
Đặc Tu Tư ngửa đầu nhìn trần nhà nói bằng giọng không chắc chắn: "Chắc là trúng rồi, dù không trúng thì cũng khẳng định là sượt qua rồi, nhưng cụ thể bị thương chỗ nào thì tôi không nắm được."
Sau khi hắn ta bị thương thì nghệt người ra một hồi, lúc định thần lại thì tên khỉ đó đã chạy mất tiêu rồi.
Hiện giờ Đặc Tu Tư nhớ lại vẫn có cảm giác không thể tin được.
Ngay khi nhóm bắn tỉa đầu tiên bị bắn lén thì hắn ta nhạy bén phát hiện ra có người đang canh giữ bên ngoài, nhưng chuyện xảy ra đột ngột, hắn ta chỉ có thể nhìn phương hướng một cách đại khái, mất mấy đợt mới xác định được vị trí của cậu ta, rồi cứ dán mắt vào đó, nhân lúc người ta cất súng định đi thì hắn ta nhắm ngay sau đầu làm một phát mã hậu(1), không ngờ phát bắn sau lưng này lại có thể bị cậu ta nhận ra được, hắn ta liền phản ứng nhanh chóng quay người lại bắn trả hắn một phát.

Đặc Tu Tư nhớ lại quá trình phản ứng của cậu ta, chỉ trong mấy giây đồng hồ, gần như không hề do dự và cũng không nhắm bắn mà nổ súng luôn theo đường đi của viên đạn, làm Đặc Tu Tư mặc cảm với sự tự tin và quyết đoán này.
Đặc Tu Tư hiếm khi cảm thấy vô cùng lo lắng: "Lão Thượng, người này ghê lắm đấy, bắn súng tốt mà còn cực kỳ tinh ranh nữa."
Hắn ta không yên tâm mà dặn dò thêm một câu: "Cậu cẩn thận chút đấy."
Thượng Ninh ở đầu dây bên kia hình như đang nói chuyện cùng ai đó, nghe hắn ta nói vậy thì trả lời: "Được, tôi sẽ chú ý."
Qua một hồi sau, Thượng Ninh không nghe bên Đặc Tu Tư có tiếng động gì thì hắn ta nhíu mày: "Tôi tới chỗ tọa độ của cậu ngay đây, cậu đang ở đâu?"
Đặc Tu Tư: "..." Sao câu này lại chuyển đến chỗ tôi rồi.
Thượng Ninh: "..."
Hai người giằng co trong sự im lặng.
Sau một lúc lâu, Thượng Ninh hỏi bằng giọng khó tin: "Cậu vẫn đang ở im tại chỗ sao?"
Hắn không dám ngắt liên lạc với Thượng Ninh, tính giả chết mà im lặng.
Không phải đã nói là thao tác yêu cầu độ khó cao tôi còn chưa được mở khóa hay sao.
Thượng Ninh nhịn xuống nỗi kích động muốn đánh người, hắn ta nghiến răng nghiến lợi gào lên: "Đã nói là phải làm đàn ông đích thực rồi mà, mẹ nó, cậu lại muốn làm công chúa thủy tinh bị người ta chê cười hay sao? Đừng ép ông đây phải đích thân đi bắt người đấy! Mau lăn tới đây nhanh cho ông ! !"
Sau khi Đằng Đàn trốn thoát được thì chạy như điên, cuối cùng cô dừng lại ở một chỗ trong rừng cây khá xa thị trấn, cô nằm trong bụi cỏ định nghỉ ngơi một lát.
Cô lấy bảng giao diện ra xem xét số liệu.
Với 31,7 lần đánh chết tay súng bắn tỉa thì ít nhất có thể mang về cho cô 70 điểm tích lũy đảm bảo, theo dự đoán dè dặt nhất thì tổng điểm tích lũy vẫn có thể đạt tới 94.
Chắc chắn là không có vấn đề với top 50.
Đằng Đàn yên tâm rồi, cô xoa xoa vết thương hẹp dài mới có trên gương mặt mình, tròng mắt càng thêm sâu.
Do cô sơ suất, suýt chút nữa thì xảy ra sự cố không đáng có.
Chủ nhân của viên đạn đó vô cùng bình tĩnh, nắm thời cơ cũng chuẩn, không biết là người của trường học nào.
Lúc ấy Đằng Đàn phản ứng rất nhanh, phát súng xoay người đó nhắm ngay vào góc.
Hai viên đạn va chạm vào nhau trong hành trình, quỹ đạo dự tính sẽ bị chệch đi, viên đạn phía đối diện sau khi bị chệch thì sẽ không có ảnh hưởng gì đối với cô nữa, mà viên đạn của cô sau khi qua đó nếu may mắn thì có thể sẽ hôn lên trán của đối thủ, còn mà ít may mắn hơn thì sẽ cắm vào vai hoặc cánh tay hắn ta.
Đằng Đàn nghĩ đến đây thì nhếch khóe môi lên.
Có người muốn đầu cô nở hoa, vậy thì cô sẽ khiến hắn ta thực sự nổ thành một đóa hoa màu vàng.

Đằng Đàn xoa xoa gương mặt, cô trở mình ngồi dậy, lấy từ trong ba lô ra một túi lương khô cuối cùng còn chưa mở niêm phong.
Bọc lương khô tổng cộng có ba túi.

Lúc Đằng Đàn ăn mới phát hiện ra, Liên minh Quân sự còn chu đáo phân khẩu vị lương khô.

Trên đường đi phục kích ăn hai túi, vị thịt bò và vị thịt nướng.
Tuy đều là số liệu được nhập vào, nhưng phỏng theo mùi vị thì cảm giác ăn vào dường như không có gì khác với đồ thật.
Ngoại trừ lần đầu tiên chưa có kinh nghiệm đã cắn một miếng ê cả răng ra, thì nay cứ nhai từ từ, mùi vị cũng không khó chịu như cô tưởng tượng.
Đằng Đàn cầm túi lương khô lật ra nhìn bao bì đóng gói, phát hiện túi này vậy mà chính là vị cay!
Cô không chịu được vị cay cho lắm.

Mỗi lần A Khiêu làm món tôm càng cay cũng chỉ bỏ thêm một chút gia vị cay.
Đằng Đàn cẩn thận xé mở túi lương khô, hết sức do dự mà cắn một miếng nhỏ.
Nhai nhai.

Ờm? Hình như cũng được.
Uống một ngụm nước thì Đằng Đàn lại cắn một miếng lớn.
Thời gian gấp rút, giải quyết nhanh một chút, để xem còn có thể đi vào trận giao chiến kiếm chút rơi rớt hay không.
Nhưng cô ăn được một nửa thì y như lúc ăn cay trong thế giới thực, dạ dày cô dần dần bắt đầu có cảm giác nóng rát.
Đằng Đàn nhíu mày, sao trò này càng lúc càng cay thế nhỉ?
Đằng Đàn vặn mở bình nước, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Đằng Đàn xoay đầu lại nhìn.

Đội ngũ hai bên đâm đầu vào nhau mà không hề có sự chuẩn bị.
Hai bên đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt bọn chúng đều hiện lên vẻ mông lung.
Đằng Đàn buông bình nước xuống, cô khó nhọc nuốt lương khô và nước trong miệng xuống.
Ba người ở phía đối diện thấy là một cô gái nhìn có vẻ không có lực sát thương gì thì cùng thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng phát sóng trực tiếp của ba người, vắng lặng bình luận đã lâu thì giờ bắt đầu sôi sục.
"Oa, oa oa oa! Em gái nhỏ này đáng yêu quá à!! Hệt như một con hamster ấy! Muốn nuôi một con quá!"
"Ờ! Đây là baby của tôi, làm ơn đừng xằng bậy được không?"
"Đây quả thực là viên ngọc trai bị bỏ quên trong biển cả của hệ thống chiến đấu các ông lớn đây mà!"
"Din din din, chút nữa xin ra tay nhẹ một chút, em gái nhỏ mà bị đánh thì tôi buồn lắm đó."
"Một đấm cho kẻ quái gở din din, kỹ năng ẩn náu của em gái này có điểm tối đa rồi, có thể mặc sức lâu như thế mà."
"Chẳng lẽ mọi người không nghĩ tới đây là một cao thủ tuyệt thế với lớp vỏ bọc loli hay sao? Đây chính là liên quân mới đó, liên quân mới đó!!"
"Thi đấu vòng tròn cho người mới không có người xếp cuối sao?'
"Tôi không thể phản bác được lời nói này."
...
Ba người, hai Liên Hợp, một Tổng Hợp.
Đằng Đàn hơi khó hiểu, sao hai tên nhóc Liên Hợp và Tổng hợp lại trộn cùng nhau rồi nhỉ?
Đằng Đàn vừa định mở miệng nói chuyện thì bị vị cay trong cổ họng sộc lên ho sặc sụa.
Một nam sinh có mái tóc rẽ lệch ở đối diện đứng ra hét lớn lên: "Không được nhúc nhích!"
Đằng Đàn ho dữ dội, tạm thời không thể phối hợp với diễn xuất của cậu ta, chỉ có thể huơ huơ tay với ba người đó.
Tóc rẽ lệch nhìn Đằng Đàn ho đến chảy nước mắt thì gương mặt cậu ta nhăn nhúm lại, lương tri giấu kín trong đáy lòng bị đánh thức đôi chút bởi lớp vỏ bọc đẹp đẽ.
Tóc rẽ lệch suy nghĩ giây lát rồi đưa mắt nhìn đồng đội, cậu ta giơ súng lên và hỏi: "Cô tự rút lui hay để tụi tôi ra tay?"
Lúc này Đằng Đàn bởi vì sợ hãi, nghi hoặc mà không xác định được chủ ý, cô nhìn nửa miếng lương khô còn lại trong tay mình, làm thế nào mà số liệu này vẫn tác dụng chậm thế nhỉ?!
Tên Liên Hợp bên kia đứng ra, nghiêm mặt nói: "Em gái nhỏ, tốt nhất là em tự giác chút đi, người Liên Hợp tụi tôi hoàn toàn quang minh chính đại, tuyệt đối sẽ không thương hoa tiếc ngọc đâu đấy!"
Trong khoảng thời gian của mấy câu nói mà dạ dày cô càng lúc càng nóng ran, vị cay hình như lan ra toàn bộ thực quản và khoang miệng, khắp cả người Đằng Đàn đều không ổn rồi: Cay quá, cay quá, cay quá! Muốn uống nước!! Nước!!
Người đối diện thấy gương mặt Đằng Đàn càng lúc càng đỏ, một đôi mắt màu lục vừa to vừa tròn ngập nước, tay cầm bình nước còn đang run rẩy, cho rằng cô sợ hãi rồi.
Khi bọn chúng tới đã điều tra xung quanh, không có người mai phục.


Nói cách khác thì cô bé đối diện này chỉ có một thân một mình.
Tóc rẽ lệch quay đầu nhìn lại, phe ta có ba người, người nào người nấy đều đô con vạm vỡ, phong độ ngời ngời, quay qua nhìn em gái nhỏ, một nắm bé xíu ngồi trên mặt đất, trông vô cùng đáng thương.
Lượng chứa bình nước chỉ có một lít, trước đó Đằng Đàn treo bình nước trên cổ, thỉnh thoảng uống một ngụm, đã uống sắp hết rồi.

Hiện giờ dùng hết sức bình sinh để lắc bình nước cũng chỉ còn lại một giọt nước nhỏ mà thôi.
Đằng Đàn tuyệt vọng, số liệu mô phỏng quá mức chân thật, thức ăn cay chưa được xử lý, đốt cháy từ miệng xuyên suốt đến dạ dày, cô bị cay đến sắp khóc rồi đây.
Tóc rẽ lệch thấy cô gái nhỏ phía đối diện cầm bình nước rỗng không lắc mạnh, nước mắt chảy ra càng lúc càng nhiều vì sợ hãi, có vẻ sắp không chịu nổi được rồi.
Tóc rẽ lệch yên lặng giây lát, trong lòng đang giằng xé mãnh liệt, cậu ta quay qua khẽ nói với đồng đội bên cạnh: "Hay là, dùng một điểm tích lũy để cho cô ta đi?"
Quy định của thi đấu vòng tròn là khi được sự đồng ý của hai bên thì có thể tự nguyện đổi điểm tích lũy.

Dù quy tắc này đại đa số thời điểm đều chỉ là trang trí.
Người của Tổng Hợp nói bằng giọng nghiêm túc: "Không được! Đệ Nhất Quân lắm mưu nhiều kế, không thể bỏ qua như vậy được! Lỡ đâu là mỹ nhân kế thì chúng ta toi đời!"
Cười chết mất thôi, Tổng Hợp trăm năm chuyên lừa người ta sửa mái nhà dột ấy vậy mà còn có mặt mũi nói Đệ Nhất Quân lắm mưu nhiều kế? Đồng đội Liên Hợp phỉ nhổ trong lòng.
Sự giằng xé trong lòng của tên tóc rẽ lệch thông qua sự bổ não đã dần biến thành sự lên án mạnh mẽ về đạo đức của bản thân: "Một cô gái nhỏ như cô ta cũng chẳng gây ra được sóng gió gì đâu, chỉ cần điểm tích lũy rồi thả người ta đi, Đệ Nhất Quân còn phải khen ngợi chúng ta hào phóng ấy chứ."
Ah, cậu ta thật sự là một người đàn ông trong thời đại mới có tinh thần trọng nghĩa và đạo đức.
Hai người bên Liên Hợp thì hiển nhiên chủ yếu là tên tóc rẽ lệch, mà bên Tổng Hợp có một người, sao bằng được hai người, cậu ta chỉ có thể vừa ôm súng vừa cảm thấy khó chịu.
Tên tóc rẽ lệch bước tới định nhặt ba lô của Đằng Đàn lên, tận tình khuyên bảo cô: "Lần sau theo sát quân đội lớn ấy, đừng để tụt lại, thế giới hiểm ác lắm, không phải người nào cũng cư xử đẹp như tụi tôi đâu, vừa lương thiện lại vừa dễ nói chuyện."
Tay cậu ta vừa chạm vào ba lô, thì một cơn ớn lạnh từ đầu ngón tay vọt lên sống lưng.

Bắp thịt cơ thể phản ứng nhanh hơn não bộ, cậu ta nhào sang một bên.
Tầm mắt hai người đụng vào nhau ở giữa không trung, tên tóc rẽ lệch xuyên qua làn nước mắt trong đôi mắt kia đã trông thấy được vẻ lạnh lùng không thể che giấu được.
Cùng lúc đó, một sợi tơ màu vàng cực nhỏ xẹt qua không trung, cắt ngang ngôi mắt xanh ngập nước kia, giống như hai viên ngọc lục bảo vỡ nát.
Động tác nhào qua bên phải của tên tóc rẽ lệch bị chặn đứng lại, não bộ của cậu ta vẫn đang chậm rãi phân tích tình huống trước mắt, thì người đã bị bắn ra khỏi khoang mô phỏng.
(1)马后枪 xuất phát từ 马后炮 mã hậu pháo (thuật ngữ cờ tướng), ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận