Tất Cả Đều Là Vì Sinh Hoạt


Trận đấu kết thúc, bản đồ được xóa sạch, một khung thông báo viền vàng khổng lồ xuất hiện giữa không trung tuyên bố giải đấu Tân sinh viên đã thuận lợi kết thúc.
Trong khung cảnh vui vẻ, chàng trai lo lắng ném khẩu súng trường hết đạn trong tay xuống, đôi chân mỏi nhừ run rẩy, ngồi phịch xuống đất.
Đằng Đàn lắc lắc đầu lưỡi lê dính máu, sau đó cắm lại vào chân.
Trận tấn công từ tinh thú kéo dài đến 20 phút, chúng chỉ là loài tinh thú cấp thấp nhưng một bầy đông không thể nhìn thấy được tới cuối lao nhanh đến, thật sự là một thách thức quá lớn đối với nhóm sinh viên mới này.
Những con số trong khung thông báo nhấp nháy, Đằng Đàn ngước mắt nhìn một chút, con số lăn lên như một bánh răng khiến cô hoa cả mắt.
Chàng trai lo lắng bên cạnh nhẹ nhàng đá một cái vào chân của Đằng Đàn.
Đằng Đàn cúi đầu xuống.
Chàng trai lo lắng: "Cậu không mệt sao?”
Đằng Đàn nghiêng đầu cảm nhận một chút: “Vẫn ổn.”
“Dù lưng bị đốt cháy cũng nói ổn, dù như thế nào thì cậu cũng nói vẫn ổn? Ngoài từ ổn cậu không còn từ nào khác hả?" Chàng trai lo lắng nằm sụp xuống mặt đất, liếc mắt nhìn cô: "Vốn từ vựng của cậu thật nghèo nàn!”
Đằng Đàn: “...Thật sao?”
Chàng trai lo lắng biểu lộ một cảm xúc khó diễn đạt bằng lời.
Đằng Đàn cảm thấy người này cũng thật nhiều chuyện.

Cô quay đầu lại và vặn cổ một chút, suy nghĩ về việc gửi một đề xuất cho Liên minh Quân sự, bảo họ đặt khung thông báo xuống thấp hơn một chút.
Hai người đứng im lặng, mỗi người một bên.
Chưa đầy hai phút sau, chàng trai lo lắng lại đá nhẹ chân của Đằng Đàn và hỏi: “Lát nữa có đi dự tiệc không?”
Đằng Đàn kết hợp với tình hình tài chính của mình lại phân tích một cách cẩn thận, rồi dứt khoát từ chối: “Không đi.”
Chàng trai lo lắng vất vả kéo cả người ngồi dậy: “Tại sao vậy? Sau khi khai giảng, cậu luôn vắng mặt trong các hoạt động nhóm đấy.”
Đằng Đàn nhìn chàng trai với sự hoài nghi, đôi mắt hiện lên mấy chữ: Sao cậu biết tôi luôn vắng mặt trong các hoạt động?
Chàng trai lo lắng nhíu mày lại cảm thấy sự việc không đơn giản, anh ta đặt ra một câu hỏi để thử: "Cậu biết tôi học lớp nào không?”
Đằng Đàn trả lời câu hỏi bằng ánh mắt mơ hồ.
Chàng trai lo lắng rút ra kết luận, cười giận dữ, che ngực lại chỉ vào Đằng Đàn: “Chúng ta đã học cùng nhau một tháng rồi, chẳng nhẽ cậu không biết chúng ta học chung một lớp sao?”
Đằng Đàn nhanh chóng hiểu ra và gật đầu.
Mặt của chàng trai lo lắng nháy mắt trở nên sống động như một bảng màu rực rỡ.
Sau một thời gian, anh ta nhận ra Đằng Đàn không có ý định giải thích điều gì.

Anh ta tức giận nằm lại trên mặt đất, quay lưng về phía Đằng Đàn thậm chí cả bóng lưng của anh ta cũng toát lên sự oán giận.
Đằng Đàn liếc nhìn qua một cách khó hiểu, cô thầm nghĩ chẳng phải chỉ là học cùng lớp thôi sao? Về nhà tôi có thể tra danh sách lớp để biết tên anh đấy, người này cũng thật kỳ quặc.
Khung thông báo kêu một tiếng, hiện ra bảng xếp hạng 50 cái tên trên trường thi đấu.
Bảng xếp hạng được sắp xếp gọn gàng và ngay ngắn, nhìn từ trên xuống dưới giống như bảng điểm của Đệ Nhất Quân, toàn bộ đều là học sinh của Đệ Nhất Quân.
Khu vực bình luận ngập tràn các dấu "!!!!!" cứ liên tục hiện ra.
[Thế này...!thế này không gọi là áp đảo, phải gọi là đè nát hoàn toàn chứ…]
[Tôi đã nói rồi, tinh thần anh cả vẫn không hề suy giảm so với ngày xưa!!]
[Bảng xếp hạng điểm của tân sinh viên + Trận đấu giữa tân sinh viên tranh bá = Bảng điểm kiểm tra nhập học của Đệ Nhất Quân.]”
"Hạng nhất là hơn 800 điểm, quá mạnh! Đã tiêu diệt bao nhiêu đối thủ và tinh thú thế này…”
"Tôi đã thấy được cái gọi là đứng đầu một cách hoàn hảo và áp đảo.”

"Trời…Các tuyển thủ mà tôi đã đặt cược trước trận đấu, không một người nào đã lọt vào danh sách bảng xếp hạng.”
"Thôi rồi, các đợt sau tham gia thi đấu vòng tròn giữa tân sinh viên sẽ phải sống dưới cái bóng của những người đi trước.”

Camera trong phòng trực tiếp rời khỏi khung thông báo, chuyển sang ghi lại cảnh cuối cùng trên sân.
Dưới bảng điểm lớn màu đen và vàng.
Các thí sinh nằm rải rác khắp nơi trên bản đồ, một mình Đằng Đàn đứng thẳng đón gió, trong cảnh quay toàn cảnh của phòng trực tiếp trông cô rất ấn tượng.
Chàng trai lo lắng: ...Thật không ngờ, mục đích đứng đó lại là để thu hút sự chú ý! Thật là thâm độc và tâm cơ!
Phòng phát sóng trực tiếp đã đóng cửa, bắt đầu tạo video phát lại, tất cả các thí sinh còn lại đã bị đẩy ra khỏi hệ thống.
Khoang mô phỏng tự động mở ra, Đằng Đàn chui ra bên ngoài và quét mắt xung quanh.

Trong khoang mô phỏng này chỉ còn một mình cô may mắn sống sót.
Nhìn lướt qua đồng hồ, chưa đến 12 giờ, cô vẫn kịp đi đến nhà ăn để giành được vài miếng chân thịt thỏ kho tàu.
Trong nhà ăn có nhiều người thợ nấu chân thịt thỏ kho nhưng Đằng Đàn là người kén chọn, cô chỉ thích ăn chân thịt thỏ do một dì làm.
Vì mỗi ngày có một người phụ trách việc nấu ăn khác nhau, Đằng Đàn tổng kết ra một quy luật và đặc biệt chọn ngày mà dì làm để đi mua.
Đằng Đàn chào hỏi thầy giám thị, cầm mũ chuẩn bị đi thẳng đến nhà hàng nhưng khi cô chỉ mới đứng trước cửa phòng mô phỏng, cô đã bị nhóm học sinh ra sớm vây quanh.
Chiều cao vĩ đại của sinh viên học viện quân sự gần như đã bao phủ Đằng Đàn , cô ngơ ngác nghĩ rằng họ đến để gây chuyện đánh nhau.
Một nhóm người nhìn chăm chú vào Đằng Đàn, cậu đẩy tôi tôi lại đẩy cậu, thử bước lên để xem xét nhưng rồi rút lại ngay sau đó.
Đằng Đàn cảm thấy hơi lo lắng, nếu không đi ngay thì sẽ không còn chân thịt thỏ kho tàu nữa.

Lần trước chỉ vì đến trễ một chút cô đã phải nhìn những miếng thịt thỏ cuối cùng bị đưa vào bát của người khác.
Đằng Đàn không muốn trải qua đau đớn như vậy thêm một lần nữa, cô liền lên tiếng trước, nhanh chóng nói: "Nếu có việc gì thì nói nhanh đi, tôi còn phải đi ăn cơm.”
Đợi đến khi họ cuối cùng cũng đẩy ra được một người đại diện từ đám đông và tiến lại gần Đằng Đàn nhưng người đại diện này lại như bị cái gì chặn cổ họng mãi mà không thốt nên lời.
Đằng Đàn thấy anh ta không mở miệng đang chuẩn bị rút lui thì một đòn sóng âm tấn công mạnh mẽ phá vỡ vòng vây.
"Đứng hết đây làm gì thế?!! Tránh ra!!”
Hùng giáo quan đã kịp thời đến và giải cứu Đằng Đàn thành công.
Đám học sinh dạt sang hai bên như cảnh Moses tách biển.

(1)
(1) Câu chuyện trong Kinh Thánh khi Moses tách Biển Đỏ sang hai bên để người Do Thái đi qua.
Hùng giáo quan bước tới với chiều cao gần hai mét đầy uy lực, nét mặt không có biểu cảm gì đặc biệt.
Tinh thần của hắn lúc này chia làm hai, một nửa đang điên cuồng cười không chút kiểm soát, một nửa cố gắng giữ uy nghiêm của một giáo quan bằng chút lý trí còn sót lại làm cho gương mặt hắn hiện lên một biểu cảm kỳ quái.
Đám học sinh đều nhìn hắn, cả người đứng im như pho tượng, không dám thở mạnh.
Hùng giáo quan nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy sự vui mừng không thể kìm nén trong mắt học sinh, hắn cười hừ một cái, rồi chỉ bàn tay lớn về phía sau: "Tập trung tại cổng trường! Hôm nay tôi sẽ dẫn các em tham dự lễ kỷ niệm.”
"Vâng!!”
"Giáo quan thật tuyệt vời!!”
"Cảm ơn giáo quan!!”
"Muốn ăn một bữa thật thịnh soạn!!”

"Tôi muốn món đắt nhất!!”
"Tôi muốn ăn Mãn Hán toàn tịch.

(2)”
(2) là một loại bữa tiệc Trung Quốc truyền thống, bao gồm nhiều món ăn đặc trưng của văn hóa Trung Quốc.
"Lúc như này, đáng nhẽ nên ăn một bữa lẩu chứ?!”

"Có thức ăn là tốt rồi, ở đấy mà đòi hỏi à?!" Hùng giáo quan nhẹ nhàng đạp hai cái vào nhóm người đang ầm ĩ yêu cầu ăn một bữa lớn, cười trêu ghẹo một câu.
Trong nhiều năm qua, Đệ Nhất Quân lần đầu tiên đạt được thành tích vĩ đại như vậy trong các trận thi đấu vòng tròn.

Giải đấu cho tân sinh viên đã có khởi đầu tốt đẹp, khoa Cơ giáp chiến đấu đã có thể thở mạnh một hơi trước các trường khác.

Viện trưởng chơi lớn quyết định tự bỏ tiền túi để tổ chức một buổi tiệc mừng cho tất cả các sinh viên tham gia cuộc thi và giáo viên phụ trách giải đấu tân sinh viên.
Một nhóm người vui vẻ chạy nhảy về phía cổng trường, chỉ có Đằng Đàn là đứng im không nhúc nhích.
Hùng giáo quan đưa tay đặt lên vai Đằng Đàn, dẫn cô đi về phía trước.
Sau khi đi được hai bước, Đằng Đàn cảm thấy bối rối: "Phải đi ngay bây giờ sao?”
Hùng giáo quan nhìn Đằng Đàn với sự ngạc nhiên, thứ không cần mà vẫn được lợi hắn còn cho rằng Đằng Đàn chắc chắn sẽ không bỏ lỡ: "Sao thế?”
Đằng Đàn im lặng, thực ra cô không muốn nói cho giáo quan biết rằng cô muốn đi đến nhà ăn trước để lấy hai cái chân thịt thỏ, điều đó sẽ làm mất hình tượng lạnh lùng mà cô đã gây dựng trong thời gian qua.
Thấy Đằng Đàn không nói gì, Hùng giáo quan trở nên nghiêm túc đưa tay vỗ nhẹ vai cô trấn an: "Có gặp vấn đề gì gặp khó khăn không? Điều chỉnh sai các tham số trong buồng mô phỏng sao? Cơ thể bị thương gì không? Có cần giáo viên dẫn em đến bệnh viện trường để kiểm tra không?”
Đằng Đàn đang phải trải qua một cuộc chiến nội tâm khốc liệt nhưng cuối cùng cô vẫn chịu thua dưới ánh mắt quan tâm của Hùng giáo quan.
"Em muốn đến nhà ăn mua ít thịt thỏ." Đằng Đàn nói một cách lạnh lùng, sau đó tạm dừng và hỏi Hùng giáo quan: "Thầy muốn không?”
Trong nháy mắt vẻ mặt Hùng giáo quan ngơ ra nhưng sau đó hắn nhanh chóng phản ứng lại.
Hắn xác nhận một lần nữa: "Em muốn đi đâu?”
"Em đi mua thịt thỏ ở nhà ăn." Đằng Đàn nhấn mạnh: "Em sẽ tặng thầy một cái.”
Khi Hùng giáo quan nghĩ đến điều kiện quan trọng mà Đệ Nhất Quân đã sử dụng để tuyển Đằng Đàn vào, hắn tự nhận ra điều đó gì đó.

Đột nhiên hắn cảm thấy chua xót, chỉ là thịt thỏ! Cô chỉ muốn ăn một cái đùi thỏ thôi!!
Vẻ mặt lưỡng lự và bối rối như thế chỉ là Đằng Đàn đang suy nghĩ liệu có nên mua một cái chân thịt thỏ hay không! Bản thân thèm ăn đã lâu hạ quyết tâm đi mua còn muốn tặng hắn một chiếc!!
Sao mà đứa trẻ này có thể đơn giản và khiêm tốn đến như vậy!!
Hùng giáo quan cẩn thận giấu đi sự chua xót của mình, nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm của mình và quyết định khi quay trở lại hắn sẽ hỏi về vấn đề tiền thưởng của giải đấu tân sinh viên tại phòng tài chính.
Hắn kéo Đằng Đàn ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Mua đi!! Để thầy Hứa đem cho em! Đảm bảo đủ!!”
Đằng Đàn có hơi không hiểu được, cô cảm thấy Hùng giáo quan đã hiểu lầm gì đó nhưng cụ thể là hiểu lầm cái gì thì không nói rõ ra được.
Cơ mà việc cuối cùng có thể thưởng thức chân thịt thỏ thì Đằng Đàn vẫn rất hài lòng.
Hôm nay sau khi giành chiến thắng và lập được kỷ lục, sự vui mừng của viện trưởng tăng lên đáng kể.


Ông ấy đặc biệt cho phép sinh viên được uống một chút rượu để thư giãn thả lỏng.
Tất cả các sinh viên đều đang rất vui vẻ và phấn khích.
Thi uống rượu với giáo quan siêu ngầu đúng không? Trải nghiệm thần kỳ mang về ký túc xá có thể khoe suốt một học kỳ!!
Ban đầu mọi người còn hơi ngần ngại nhưng sau khi uống hai ly rượu, họ đã bắt đầu cảm thấy hơi say, lá gan lớn hơn.

Họ thay phiên liên tục lên bàn chính để kính rượu với các sĩ quan huấn luyện, viện trưởng lấy lý do tuổi cao nên phải giữ gìn sức khỏe nên tránh được một kiếp.
Nhưng trò uống rượu này đòi hỏi một kỹ năng cần được tích lũy và huấn luyện trong thời gian dài.

Chỉ là những học sinh mới tốt nghiệp cấp 3 sao có thể đọ được với các giáo quan có full điểm kỹ năng và đã ngâm mình trong rượu nhiều năm?
Một đám người tự uống đến độ say bất tỉnh nhưng các giáo quan vẫn ngồi đó như bình thường.
Ít nhất về ngoài mặt vẫn ngồi rất đàng hoàng.
Đằng Đàn cầm ly nước trái cây duy nhất trên khán đài, cô nâng ly chúc mừng theo đám đông.

Hùng giáo quan sau khi uống rượu xong tâm trạng tốt kéo cô nói chuyện về kế hoạch phát triển hoành tráng của giải đấu trong nửa giờ.
Nghe đến cuối căng cả đầu óc toàn là Hùng giáo quan nhất định phải chơi chết đám nhãi con kia.
Đằng Đàn cảm thấy Hùng giáo qua đã uống say rồi cho dù hắn kiên quyết không chịu thừa nhận.
Đến nỗi Hùng giáo quan nói đám nhãi con kia là ai, Đằng Đàn cũng không biết, vì khi thầy Hùng định kéo cô tham gia vào diễn thuyết tiếp theo về kế hoạch lớn của mình, Nam giáo quan đến và kéo cổ áo hắn xách đi.
Khi nhìn thấy Nam giáo quan kéo vật trang sức to lớn dính vào eo bình tĩnh chào bọn họ nói phải đi về, Đằng Đàn cảm thấy hơi khiếp sợ.
Ừm… Hóa ra Nam giáo quan và thầy Hùng là vợ chồng.

Điều này thực sự là phát hiện lớn nhất của cô vào tối nay.
Đằng Đàn cầm ly nước trái cây quay trở về chỗ ngồi của mình.
Không bao lâu sau khi chàng trai lo lắng đã kính rượu xong cũng đi tới cảm khái nói: "Hùng giáo quan có phạm vi bạn bè thật lớn.”
Đằng Đàn nghi hoặc: "Hả?”
Chàng trai lo lắng bĩu môi: "Thầy giáo Cố ở viện nghiên cứu Y học, thầy giáo Hứa ở bộ phận Hậu cần, thầy Ninh ở văn phòng Tuyển sinh, thầy Phương ở bộ phận Kỹ thuật, thầy Chu ở văn phòng Hành chính...Những chỗ này đều là huynh đệ của Hùng giáo quan, gần như có đủ thầy giáo các viện của cả trường.”
Chàng trai lo lắng kết luận: "Đúng là bộ trưởng Bộ ngoại giao của khoa Cơ giáp chiến đấu mà”
Đằng Đàn: “Ồ.”
Chàng trai lo lắng, vừa ăn đậu phộng vừa chia sẻ bằng cả tính mạng: “Đặc biệt là thầy Ninh Trí Viễn, người có phong cách giống một quý ông lịch lãm, ôn hòa và chăm sóc tốt cho gia đình.

Thầy ấy nhìn hoàn toàn khác so với lúc chiến đấu cơ giáp, tôi rất ngạc nhiên khi thấy thầy ấy quen biết với Hùng giáo quan.”
Vừa dứt lời, thầy Ninh Chí Viễn liền đứng dậy nói gì đó với các thầy cô khác, rồi đi về phía cửa.
Đằng Đàn nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, chàng trai lo lắng lại ném thêm hai hạt đậu phộng vào miệng: “Thầy ấy rất yêu thương vợ mình.”
Chàng trai lo lắng nuốt trọn hạt đậu phộng: “Có thấy tóc của thầy ấy không? Đáng ra ở tầm tuổi này, tóc không nên có màu đó.

Nghe nói vợ ông ấy bị bệnh rất nặng, mấy năm nay thầy ấy hao tâm tổn sức chăm sóc nên có tóc bạc sớm.”
Đằng Đàn thu hồi ánh mắt, liếc nhìn anh ta một cái: "Làm sao cậu biết được?”
"Hả." Chàng trai lo lắng nhìn về phía Đằng Đàn với vẻ kinh ngạc: "Cậu không đọc à?”
Đằng Đàn: "...Đọc cái gì?”
Chàng trai lo lắng mở quang não ra, chuyển màn hình sang cho Đằng Đàn xem: "Đây là tạp chí hot mà mỗi sinh viên học viện đều có, sao cậu không đọc được?!”
Đằng Đàn đến gần xem, trên quang não là bìa của một tạp chí điện tử, với bảy chữ lớn.

Có vẻ quen quen.
Cô nhìn chăm chú vào trang bìa này và cố nhớ lại, lục lọi những góc xó xỉnh trong ký ức.

Đằng Đàn: “!!!”
Đây chẳng nhẽ là cuốn sách không đứng đắn mà Tống Diên giới thiệu sao?!
Đằng Đàn: “...”
Hóa ra nó không chỉ là một cuốn sách tốt mà còn là một vật dụng cần thiết mà ai cũng nên có trong tay ư?!
Đằng Đàn cảm thấy tâm tình hơi phức tạp.
Ăn uống no say rồi, viện trưởng hào phóng đề xuất thuê một chiếc xe để đưa mọi người về trường nhưng mọi người kiên quyết từ chối và yêu cầu đi bộ về, không chỉ để làm tan đi cảm giác say mà còn để tăng cường giao lưu tình cảm.
Viện trưởng gật đầu đồng ý.
Hoàng hôn đã gần lặn xuống, đó là khoảnh khắc rực rỡ nhất của ngày, một nhóm sinh viên trẻ trung đang chạy nhảy và cười đùa vui vẻ trên đường, đôi khi lại cất tiếng hát lệch tone.
Đằng Đàn đứng sau đoàn người, đặt chân trên cái bóng của những người đi phía trước rồi bước đi chậm rãi.
Đằng Đàn cứ thế bước tiếp nhưng đi một đoạn thấy có cái bóng bất động.
Đằng Đàn nhìn lên phía trên theo hình dáng của bóng, thấy một bức tường giống như ngực của một người, sau đó cô từ từ nhìn lên cao hơn, gương mặt của bức tường đã hiện ra, đó chính là chàng trai lần trước bị đẩy ra khỏi khoang phòng mô phỏng mà chưa kịp nói lời nào.
Trên mặt chàng trai có chút đỏ, đôi mắt sáng ngời, có vẻ như rượu đã làm cho anh ta mạnh dạn hơn.

Người trước đây không dám nói gì, bây giờ đang nhìn chăm chú vào Đằng Đàn và nói một cách nghiêm túc: "Cô...!Đằng, bạn học Đằng có thể giúp tôi một việc được không?”
Đằng Đàn cảm thấy hơi ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu đồng ý để anh ta tiếp tục.
Chàng trai đỏ mặt hơn nữa, đôi mắt càng sáng hơn: "Tôi,...!tôi có thể tung cậu lên không?”
Đằng Đàn: “...” Ngơ ngác.
Đằng Đàn nghĩ mình nghe nhầm: "...Cậu muốn làm gì tôi?”
"Tôi muốn tung cậu lên!!”
Chàng trai nâng cao giọng lên nhưng không kiểm soát được âm lượng, người đi phía trước nghe thấy và quay đầu lại, nhìn chằm chằm về phía họ như hổ rình mồi.
Đứng chặn cô ở cửa khoang mô phỏng lâu như vậy là muốn làm chuyện này sao!
Đằng Đàn chuẩn bị lời từ chối ngay trên miệng nhưng khi nhìn thấy những cặp mắt đầy kỳ vọng lặng lẽ trở lại và đứng sau lưng của chàng trai kia, Đằng Đàn cảm thấy nếu giờ phút này cô từ chối, những chàng trai đang trong tình trạng đầu ngập rượu và cảm xúc yếu đuối có thể sẽ hét lên ngay tại đường.
Nếu cảnh tượng như thế xảy ra trên đường thì chắc chắn sẽ làm mất mặt của Đệ Nhất Quân.
Mặt khác một bên là bị tung lên một cái rồi rời đi còn một bên là A A A một hồi lâu, so sánh giữa hai điều này, Đằng Đàn gật đầu một cách cứng ngắc.
"Tuyệt vời.”
Một đám nam sinh to con và mạnh mẽ lao đến, nắm chặt cánh tay và mắt cá chân của Đằng Đàn.
"Một, hai, ba!!”
Đám người hét to và tung cô lên không trung.
"Tung thật cao!!”
"Đây mới là sự đón tiếp cao quý nhất mà một nhà vô địch nên có!!”
"Chị ơi, từ giờ trở đi em sẽ đi theo chị, dựa vào sự bảo vệ của chị nhé!!”
"Em muốn nằm yên thôi, em muốn được chị nuông chiều!”
Mặt Đằng Đàn cứng đờ khi bị họ ném lên cao rồi đỡ lấy, ném lên rồi lại đỡ lẫy.
Thật là cẩu thả, thật sự là quá cẩu thả.
Chấp nhận yêu cầu của một đám say rượu thực sự là quyết định sai lầm nhất của cô vào ngày hôm nay.
Cuối cùng Đằng Đàn như một con búp bê, bị kẹp giữa nách và đặt xuống đất.
Bước chân cô trở lại mặt đất một cách không quá chân thật, đám đông vây quanh cô đi trước cười đùa nói chuyện.
Mọi người đùa giỡn và tiến về phía trường học, sự năng động và sôi động của họ thu hút sự chú ý của người đi qua.
Những ngọn đèn sáng lộng lẫy hoa mỹ của Custer được nhóm thanh niên nhiệt huyết và phô trương này chiếu sáng.
Gió mát của mùa hè thoáng qua tuy ngắn ngủi nhưng lại ồn ào, thổi đi những tiếng cười vô tư và không sợ hãi về phương xa.
Thiếu niên tràn đầy tinh thần và hoài bão cao cả, không lo lắng, không hối tiếc, cũng không sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận