Tất Cả Đều Là Vì Sinh Hoạt


Vào ngày thứ hai sau khi giải đấu kết thúc, các học sinh lớp số 5 của khoa Cơ Giáp chiến đấu cùng học với Đằng Đàn đã tổ chức một bữa tiệc tối ăn mừng.
Khi Đằng Đàn tiến vào phòng học đầu cô bị cô quấn đầy bởi những ruy bằng từ pháo.
Có những người lặng lẽ lên kế hoạch tổ chức cho cô một bữa tiệc chúc mừng bất ngờ, đây là lần đầu tiên Đằng Đàn trải qua điều như vậy.
Sau khi tiếc tối kết thúc, Đằng Đàn bước nhanh về phòng ngủ, lấy ra một vật mới lạ, bí ẩn, ấn thông tin liên lạc muốn gọi điện liên lạc với cha mẹ khoe ra tâm tình của mình, gọi điện thoại cho A Khiêu.
Kênh liên lạc được kết nối nhưng người xuất hiện không phải A Khiêu mà là Tạp Sắt Na trong một bộ quần áo ở nhà.
Khuôn mặt Đằng Đàn lập tức nghiêm túc, thầm hỏi trong lòng với ánh mắt sắc bén: Tại sao cô ấy lại nhận được liên lạc?
Tạp Sắt Na cong khóe miệng: "Chị nấu bữa tối, không cẩn thận làm phòng bếp nổ tung."
Đằng Đàn: "Cho nên chị để cho A Khiêu đến giúp dọn dẹp đống lộn xộn sao?!"
Tạp Sắt Na gật đầu với tâm trạng rất tốt.
Đằng Đàn hỏi: "Vậy robot bảo mẫu đâu?"
Tạp Sắt Na đứng dậy đi lấy nước: "Hỏng rồi."
Đằng Đàn nhíu mày, robot bảo mẫu mà Tạp Sắt Na dùng trong nhà là loại mới nhất, mới mua nó trước khi cô đi, làm thế nào nó có thể bị hỏng chi trong một tháng?!
Khả năng cao là bị chị ấy động tay động chân! Hừm, người phụ nữ này.
Tạp Sắt Na nhấp một ngụm nước: "Này bạn nhỏ em muốn nói chuyện gì vậy, đừng làm phiền chị ngắm hoa dưới ánh trăng."
Dáng vẻ tập mãi thành quen Đằng Đàn như muốn bò qua kênh liên lạc đánh cô.
"Đúng rồi." Tạp Sắt Na nâng ly lên, cười đẹp đến động lòng người: "Chúc mừng quán quân nhỏ của chúng ta, làm tốt lắm."
"Chị đã đặt cho em một món quà, mai kia sẽ đến.

Hãy chú ý kí nhận."
"A Khiêu cũng chuẩn bị quà cho em, gói quà có thể hơi lớn, đến lúc lấy có lẽ em nên tìm người giúp."
Đằng Đàn: "...Ồ."
Tạp Sắt Na ngồi thẳng dậy, cười nói: "Ngay cả một câu cảm ơn cũng không có?"
Đằng Đàn không muốn trả lời vì vậy cô cao giọng hét lên sau lưng chị ấy: "A Khiêu!"

A Khiêu nghe thấy tiếng gọi liền từ phòng bếp chạy ra, Tạp Sắt Na tự giác lùi sang một bên.
"Anh đã xem trận đấu của em!" Khuôn mặt A Khiêu tràn đầy niềm vui và tự hào: "Đằng Đằng giỏi quá!"
Tinh thần Đằng Đàn tốt đến mức cả người cô như sắp tỏa ra những bong bóng màu hồng, từ sau lưng lấy ra những bông hoa, ôm đến trước màn hình, trong giọng điệu không che giấu niềm hạnh phúc khó tả: "Bạn học tặng cho em."
A Khiêu mỉm cười nheo mắt lại: "Xem ra ở trường em chung sống rất tốt với các bạn cùng lớp."
Đằng Đàn gật gật đầu: "Ngày hôm qua tham gia bữa tiệc, Hùng giáo quan đề cử em nhập học cùng với giáo viên Cơ giáp lớp thực chiến của em lại có thể là vợ chồng..."
Một tháng không gặp, Đằng Đàn cảm giác bản thân nói nhiều hơn, chia sẻ cuộc sống hàng ngày của mình với A Khiêu, A Khiêu ngồi im lặng lắng nghe, Tạp Sắt Na thì chạy đến chơi đùa với căn bếp đáng thương.
Khi cô cúp máy liên lạc với một chút miễn cưỡng thì cuộc trò chuyện đã được 1 giờ 23 phút.
Trước khi đi ngủ, Đằng Đàn mở cửa sổ ra.
Một vầng sáng bạc mềm mại rơi lên giường, Đằng Đàn vùi mình vào cái bụng mềm mại của Lam mập mạp rồi nhắm mắt lại.
Đồng thời, ở một nơi nào đó bên trong ký túc xá nam.
Ngay khi Tô Quan tiến vào ký túc xá, anh liền cầm giao diện quang não ném tới trước mặt, dứt khoát ra lệnh: "Bắt lấy cô ấy! Vị trí thứ nhất của tiểu đội học viện hành tinh Liên Tái dễ như trở bàn tay đối với chúng ta!!"
Đằng Kỳ Lâm không thấy quang não, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Tô Quan: "Giải đấu học viện Liên Tái còn vài tháng nữa, trận đấu hành tinh Liên Tái vẫn còn khoảng một năm, sớm như vậy mà anh đã bắt đầu chuẩn bị?"
Tô Quan ngẩng đầu lên, cây ngay không sợ chết đứng nói: "Cái này tôi gọi là đề phòng cẩn thận!"
Đằng Kỳ Lâm nói lời sắc bén: "Anh căn bản là vì giáo nội PK tháng sau mà thôi."
Tô Quan bị đánh trúng tim đen, đập bàn, thịnh nộ tỏa ra: "Giáo nội PK tháng sau của trường lão tử phải đánh chết tên họ Liêu kia, để cậu ta phải kêu cha, lão tử muốn vặn đầu cậu ta đá như quả bóng!"
Tô Quan và Liêu Tu Viễn cùng tuổi với nhau, kể từ khi họ vào trường đã bắt đầu xảy ra bất hòa, trên một lần Liêu Tu Viễn giao giáo nội PK cho bạn gái của mình để xây dựng tình cảm, khi Tô Quan tìm người để thành lập một đội, anh đã nhét một gián điệp vào trong, hung hăng hãm hại ngáng chân Tô Quan, mở ra cuộc chiến tranh giữa cửa giáo nội PK, khiến cho mọi người bây giờ sợ làm nội gián điệp khi họ tìm kiếm ai đó để thành lập một đội.
Từ lâu đã quen với tính cách nóng nảy tàn bạo của Tô Quan, Đằng Kỳ Lâm quay đầu nhìn về phía quang não, trên giao diện là thông tin cá nhân, một Lam mập mạp đội mũ vàng đối diện với màn hình nhăn mặt, lè lưỡi, chữ ký phía dưới hình đại diện nửa người của cô giống nhau, đối với người nhìn thẳng thừng chế giễu.
Đằng Kỳ Lâm nhướng mày: "Anh muốn kéo cô ấy nhập hội?"
"Quán quân tân sinh viên Liên Tái!" Tô Quan nổi giận lập tức thay đổi sắc mặt, quay đầu lại tự hào nói, "Mắt nhìn của tôi không tồi."
"Vậy là tốt rồi." Đằng Kỳ Lâm nhớ lại nói: "Cảnh cô ấy đè ép lão Tề thật oanh tạc □□ ký ức vẫn còn mới mẻ."
"Còn nữa." Tô Quan thần bí đi tới: "Tin tức đáng tin cậy, cô ấy là lão đại kỹ thuật số đã tàn sát diễn đàn trong kì nghỉ hè."
Đằng Kỳ Lâm ngạc nhiên: "Tin tức từ đâu?"
Tô Quan nghiêng đầu: "Nguồn gốc tin tức này tuyệt đối là bí mật."
"Có chuyện gì với anh không phải là tuyệt mật?" Đằng Kỳ Lâm chỉ vào giao diện quang não: "Anh nhìn thấy Lam mập mạp của cô ấy chưa? Cô ấy chỉ là một đứa trẻ ngây thơ.


Một đám học viên năm ba như chúng ta đã từng trải qua nhiều đòn hiểm so với cô ấy có sự khác biệt!"
"Học viên năm nhất thì sao? Học viên năm ba thì sao? Có sự khác nhau thì làm sao!" Tô Quan nheo mắt: "Anh xem thường sinh viên năm nhất hay đàn em à? Dù sao lão tử vẫn là một bông hoa tuổi mười tám! Có khác nhau thì cũng là vấn đề của chính anh."
Đằng Kỳ Lâm bất lực: "Chúng ta không hiểu rõ cô ấy, cũng không có quan hệ, cho nên đi bước đầu tiên là một vấn đề."
Tô Quan cười nhạo nói: "Nếu không nói như thế, những người muốn tham gia trận chiến cơ giáp đều là đổi óc lấy cơ bắp, không phải giống lão Tề sao?!"
Cái này sát thương quá lớn.
Đằng Lỳ Lâm: "Anh đây là quá phân biệt đối xử, hơn nữa lão Tề và cô ấy chỉ đánh một trận thôi."
Tô Quan không trả lời hắn, nói như đinh đóng cột: "Vậy thì sử dụng Lam mập mạp chôn vùi cô ấy, làm kim chủ ba ba của cô ấy!"
Đằng Kỳ Lâm không nói nên lời: "Thuê trẻ em lao động là phạm pháp."
Tô Quan xua tay, không để ý chút nào: "Đây là tôi giúp đỡ! Hỗ trợ trả tiền cho bạn học cùng lớp! Các học trưởng và học muội cùng chuyên ngành trong khoa có mối quan hệ thân thiết, hài hòa thì giáo quan sẽ rất hài lòng.”
Đằng Kỳ Lâm im lặng một lát: "...!Anh cũng thật là." Thật không biết xấu hổ.
Tô Quan kiêu ngạo: "Cơ bản là nhờ hệ thống chỉ huy rèn luyện hằng ngày."
Không có gì ngạc nhiên khi tất cả đều nói rằng hệ thống chỉ huy là nơi tụ tập của một nhóm xã hội đen già.
Vào đầu tuần mới, chiến thắng tuyệt đối của hội sinh viên năm nhất đã khiến Đằng Đàn hoàn toàn nổi tiếng trong trường, trên đường đi mọi người đồng thanh chào hỏi: "Tiểu tỷ tỷ, tiểu tỷ tỷ."
Bị một đám nam sinh cường tráng cao lớn gấp đôi, tuổi so với cô có phần lớn hơn gọi là chị, Đằng Đàn cảm thấy có chút thần kỳ.
Các lớp học văn hóa mức độ hai là khó chịu đựng nhất.
Trên sân bục giảng Tiêu lão gia tử tràn đầy tức giận, dưới chỗ ngồi Đằng Đàn phơi dưới ánh nắng mệt mỏi muốn ngủ.
Khi đầu Đằng Đàn gật như gà mổ thóc và sắp hôn lên bàn, ai đó bên phải đã chọc vào cánh tay của cô.
Đằng Đằng kịp thời dừng lại khi đầu sắp đập vào bàn, quay lại nhìn.
Đó là chàng trai lo lắng, không, hình như tên là Trang Trọng.
Sau khi Đằng Đàn quay lại, anh ta cố tình nói tên mình.
Đằng Đàn cảm thấy đó là một cái tên hay, nhưng nó hoàn toàn không phù hợp với chàng trai lo lắng này, bản thân anh ta không có chút gì giống như cái tên Trang Trọng của mình.

"Trong giờ học, dậy đi." Mối quan giữa hai người học viên Liên Tái đột nhiên tăng vượt bậc, chàng trai lo lắng thành công cho Đằng Đàn biết danh tính.
Đằng Đàn cúi đầu ngáp một cái, giờ học văn hóa vào buổi sáng đúng là như thần khí thôi miên ù ù.
Hách Na ở bên trái đưa cà phê cho Đằng Đàn.

Đằng Đàn nhỏ giọng cảm ơn, mở nắp chai uống một ngụm, vị đắng đắng lạnh lạnh ùa thẳng lên não, kích thích Đằng Đàn giật mình một cái, uống một chút mà thử suýt nữa nôn mửa.
Chép chép miệng, Đằng Đàn quyết định nhất định về sau sẽ tránh xa cà phê.
Khuôn mặt nhăn lại rõ rệt của Đằng Đàn đã dẫn tới sự chế giễu của Trang Trọng.
Hách Na vỗ lưng Đằng Đàn, trừng mắt với Trang Trọng, Trang Trọng trừng mắt nhìn lại không chút xấu hổ, hai người đều muốn dùng ánh mắt giết chết đối phương.

Đằng Đàn thở dài, kẹp mình ở giữa hai người kia, lặng lẽ mở sách điện tử ra.
Tiếng chuông kết thúc tiết học đã cắt ngang cuộc chiến giữa hai người.
Thấy Đằng Đàn lại muốn bò lên bàn, Trang Trọng kịp thời đưa ra lời mời: "Buổi sáng ít người, cậu có muốn đến phòng mô phỏng huấn luyện sau giờ học không?"
"Phòng mô phỏng mở cửa sao?" Đằng Đàn trở nên hứng thú, quay đầu nhìn anh ta.
Trước đó vì chuẩn bị cho giải đấu tân sinh viên Liên Tái, trường đã đóng cửa một số khoang mô phỏng để bảo trì.

Hơn nữa, nhiều sinh viên gặp khó khăn khi mở cửa cơ giáp và khi rời khỏi thì trở nên lao lực, vì vậy trường học không mở phòng mô phỏng cho sinh viên năm nhất.
Trang Trọng gật đầu: "Cuối tuần trước mở cửa, giáo quan cũng gửi thông báo trong nhóm, cậu không đọc tin sao?"
Đằng Đàn mở quang não ra, tìm tới cột thông tin.
Trang Trọng thò đầu qua nhìn thoáng qua, không nhịn được nói một câu thô tục: "Chết tiệt! Cậu chặn nhóm lớp?!"
Đằng Đàn bình tĩnh "Ừm" một tiếng.
Có 999+ tin nhắn được thêm trong nhóm lớp mỗi ngày, tiếng thông báo ting ting phát ra có thể tạo thành một bản giao hưởng, Đằng Đàn rất khó chịu và đã chặn nó.
Lật qua thanh lịch sử thông báo, quả nhiên thấy được thông báo kia, mắt Đằng Đàn sáng lên, lập tức vỗ tay: "Đi thôi."
Trang Trọng đưa tay ra: "Thêm một người bạn?"
Đằng Đàn: "Được."
Hách Na: "Nếu được thì tính cả tôi nữa?"
Cuối cùng cũng ra khỏi lớp học văn hoá, ba người họ đừng dậy chuẩn bị chạy, kết quả là Đằng Đàn bị Tiêu lão gia tử gọi lại.
Trang Trọng và Hắc Na lộ ra vẻ mặt bất lực, bỏ Đằng Đàn ở đó mà bỏ chạy, để lại một câu nói hoa mỹ là đi chiếm vị trí.

Đằng Đàn: Vừa nãy còn nói buổi sáng ít người bây giờ lại lấy cớ phải chiếm vị trí, tắc kè hoa cũng không thay đổi nhanh như hai người.
Kết quả Đằng Đàn phải một mình đối mặt với sự thanh lọc tinh thần trong nửa giờ, đến mức cô nghĩ rằng bản thân đã nhìn thấy thiên đường.
Đến khi Tiêu lão gia tử thả cô ra, Đằng Đàn như đã bước vào cánh cổng thời gian với một cái đầu trống rỗng.
Đến khi tới phòng mô phỏng, Hách Na và Trịnh Trọng vẫn có thể nhìn thấy linh hồn trống rỗng từ vẻ mặt vô cảm của Đằng Đàn.
Hách Na, Trang Trọng: Tội lỗi, tội lỗi.
Ba người quét thẻ phòng để vào phòng mô phỏng, chọn ba khoang mô phỏng cạnh nhau.
Điền mã số học viên vào bảng cài đặt của khoang mô phỏng, khoang mô phỏng sẽ tự động khớp với cơ sở dữ liệu kiểm tra vật lý trong trường để tự điều chỉnh các thông số, học viên có thể tự sửa lại nếu có bất kỳ thay đổi nào.

Khi đăng nhập vào hệ thống liên minh quân sự, khoang mô phỏng sẽ tự động nắm bắt sóng tinh thần của người dùng, ràng buộc cá nhân với các thông số, những người khác không thể tự tiện sử dụng hoặc sửa đổi nó.
Sau khi ghi số liệu, đăng nhập vào sảnh hệ thống.
Chữ ký đặc biệt lóe lên trên đầu Đằng Đàn vô cùng rõ ràng, thu hút rất nhiều sự chú ý đến cô.
Mọi người thì thầm vào tai nhau, nhưng Đằng Đàn vẫn không quan tâm.
Cô từ từ truyền số liệu, Hách Na và Trang Trọng đã bắt đầu trò chơi và gửi cho cô ấy một kết nối bản đồ.
Đằng Đàn chấm vào bản đồ và tải xuống.
Bản đồ hai người chọn chính là tấm bản đồ thị trấn, hơn nữa là kiến trúc có hơi dày đặc so với bản đồ thành phố thông thường, với những con đường lớn nhỏ và những con hẻm đan xen, giống như một mê cung.
Ba người phân tách rải rác bản đồ tam giác, tạo thành một hình tam giác đối địch.
Thời gian đếm ngược chuẩn bị.
Đằng Đàn mở danh sách người tham gia trong trận đấu này:
Trang Trọng - cơ giáp hạng nhẹ (S-9)
Hách Na - cơ giáp hạng trung (B-24)
Đằng Đàn có chút ngạc nhiên, cô cho rằng hai người họ nhất định chọn cơ giáp hạng nặng hoặc cơ giáp hạng trung, Hách Na khinh hình mới đúng, không ngờ tới thực tại hoàn toàn trái ngược.
Thời gian đếm ngược kết thúc, hai người kéo hệ thống động lực bay về hướng Đằng Đàn.
Đằng Đàn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, chậm rãi rút ra trảm mã đao rồi vung một cái để thử sức tay.
"Loảng xoảng--!"
Cảm nhận được lực cản trong tay, Đằng Đàn nghiêng đầu nhìn.
Thì ra là thế, thảo nào muốn chọn bản đồ có kiến trúc dày đặc như vậy, mưu đồ là ở chỗ này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận