Tất Cả Đều Là Vì Sinh Hoạt


Các tòa nhà trong thị trấn quá dày đặc.

Đằng Đàn thường dùng trảm mã đao nhưng thân của nó quá dài, thậm chí còn không thể sử dụng được cây đao trong khu phức hợp chật hẹp này, chứ đừng nói đến vũ khí tầm xa như roi cực quang.
Hai cơ giáp đến gần, S-9 của Trang Trọng dẫn đầu trước.
Đằng Đàn nhìn S-9 trên không trung, rồi lại nhìn vào kích cỡ các cơ giáp trong danh sách.
Nội tâm sửng sốt: Đây căn bản là hai cơ giáp mà!!
Kho đạn toàn thân, thậm chí còn bổ sung thêm hai hàng pháo lông vũ sau chiếc cánh kim loại, nó quá tải đến mức nghiêm trọng, hoàn toàn không có những đường cong mượt mà của loại cơ giáp hạng nhẹ.
Khi cơ giáp đến tuổi trung niên, việc mập lên là điều khó thể nào tránh khỏi.
Đằng Đàn còn chưa thở dài xong, S-9 đã mở đôi cánh kim loại phía sau, pháo lông vũ được nạp điện, tia sáng cam được bắn ra, bắn thẳng xuống các tòa nhà xung quanh Đằng Đàn.
Phạm vi tấn công hình tròn được điều chỉnh vừa vặn để Đằng Đàn ở bên trong, khu phức hợp ngay lập tức sụp đổ, những viên đá lần lượt rơi xuống.
Đằng Đàn điều khiển cơ giáp bay nhanh lên để tránh những viên đá.

Đợt pháo thứ hai bắn theo đường đi của cô với tốc độ chậm.

Thân máy D-32 của Đằng Đàn quá nặng, việc thay đổi tốc độ khẩn cấp trong quá trình cơ giáp bay lên sẽ làm hỏng hệ thống điện.

Cô dứt khoát không né tránh, mở kho đạn trên vai ra bắn về phía Trang Trọng, đồng thời điều chỉnh hướng, lợi dụng lực giật do va chạm của hai khẩu pháo để rời khỏi phạm vi rơi xuống của hòn đá.
Trong lúc lui về phía sau, Đằng Đàn rút nòng pháo sau lưng ra, hai khẩu pháo bắn vào nhau trên không trung, bốc cháy tạo thành một đám khói đen lớn.
Đằng Đàn dựa vào lượng lớn đạn dược trong kho đạn, hung hãn lao tới Trang Trọng, ép anh ta ngã xuống đất.
B-24 của Hách Na đuổi đến, hàng loạt hoả lực quét qua phạm vi lớn, chặn Đằng Đàn bên trong.
Đằng Đàn: ...!Hai cậu cho rằng, tôi sẽ đứng yên cam chịu cho hai cậu đánh tôi sao?
Động cơ đẩy chuyển hướng, chiếc D-32 lật nhào linh hoạt giữa không trung và rơi xuống.
Một tòa chung cư gần đó sắp sập đổ vì chịu ảnh hưởng của 3 người.

Lúc Đằng Đàn ngã xuống, cô liền đưa tay ra bám chặt vào ban công.

Tòa chung cư từ từ nghiêng theo hướng cô bám vào.
Sau khi ước lượng được phương hướng, cô dùng tay ném cơ giáp ra phía sau tòa nhà, giẫm lên tường của chung cư, chạy lên mái nhà đang nghiêng dần.
Việc chạy vội của cơ giáp hạng nặng đã đẩy nhanh sự sụp đổ của tòa chung cư.

Đằng Đàn đứng trên nóc chung cư.

Tia sáng xanh trong khẩu pháo năng lượng từ trường của Hách Na lập loè sau lưng cô, nòng pháo của Trang Trọng phía dưới đang dần tích tụ năng lượng.
Đằng Đàn đối mặt với Trang Trọng, bắn ra những viên đạn ánh sáng đã được sạc đầy đánh vào xung quanh Trang Trọng.
Đạn ánh sáng có thời gian sạc ngắn, sức mạnh của chúng chỉ xếp vào loại cuối cùng trong số các loại đạn pháo nhưng sóng không khí tạo ra sau vụ nổ thường rất mạnh.
Giờ phút này, sáu viên đạn ánh sáng bao quanh Trang Trọng, thổi bay tung tóe khói bụi do các tòa nhà đổ nát tạo ra, khói bay đầy trời, cản trở tầm nhìn của anh ta rất nhiều.
Pháo năng lượng từ trường của Hách Na theo sát những viên đạn ánh sáng của Đằng Đàn, một sự chênh lệch thời gian hoàn hảo giữa đó.
Đằng Đàn dùng sức đẩy chân mạnh vào tòa chung cư, các hòn đá ngã vào tòa chung cư còn nguyên vẹn trước mặt, đối mặt với đống đổ nát đang rơi xuống, họ vừa chạy vừa bắn phá khói bụi.
Pháo năng lượng từ trường bắn trúng tòa chung cư, làm cả tòa chung cư sụp đổ, bụi mù tung tóe.
Đằng Đàn liếc nhìn danh sách thành viên, tên của Trang Trọng đã chuyển sang màu xám.
Điểm yếu của Trang Trọng quá dễ để nắm bắt.
Khả năng điều khiển cơ giáp của anh ta tốt hơn nhiều so với bất kỳ người điều khiển cơ giáp nào mà Đằng Đàn từng thấy trong đám học viên năm nhất cho nên vấn đề của Trang Trọng không liên quan gì đến khả năng điều khiển mà chủ yếu là liên quan đến cơ giáp.
Khả năng chịu được trọng lượng của cơ giáp hạng nhẹ tương đối thấp, nhìn chung thì không nên chất quá nhiều kho đạn và nòng pháo.

Để đảm bảo tốc độ và sự linh hoạt, kho đạn của hầu hết các sư đoàn cơ giáp hạng nhẹ sẽ chỉ chịu đựng khoảng 2/3 trọng lượng.

Đây là lý do chính để giải thích tại sao hầu hết các cơ giáp hạng nhẹ hiện nay đều đi theo con đường phụ trợ.
Trong một hoàn cảnh như vậy, phiên bản mập mạp chiếc S-9 của Trang Trọng đơn giản là một ngoại lệ.
Khả năng chịu trọng lượng của chiếc S-9 là cao nhất trong số các cơ giáp hạng nhẹ loại S.

So với các cơ giáp cùng cấp khác, nó khó có thể đạt đến khả năng chịu trọng lượng của các cơ giáp hạng trung trong bảng xếp hạng vị trí giữa giữa.

Nếu khả năng chịu trọng lượng buộc phải mạnh mẽ thì sức tấn công có lẽ cũng rất ấn tượng.
Nhưng có một vấn đề ở đây, khả năng chịu trọng lượng có giới hạn, thì cũng giống như một người nâng được sức nặng giới hạn thể chất của mình.

Anh ta có thể di chuyển nhưng không thể chạm vào nó, một chạm sẽ ngã.

Cho nên, một cơ giáp hạng nhẹ được nạp đầy sẽ rất mạnh mẽ, nhưng cũng càng yếu hơn, các yêu cầu điều khiển cũng rất khắc nghiệt.
Nhìn chung toàn bộ lịch sử của cơ giáp, cũng chỉ có một người có thể lái một cơ giáp hạng nhẹ được nạp đủ hỏa lực tương đương với cơ giáp hạng nặng mà vẫn duy trì được tốc độ và sự ổn định, những người khác lái một cơ giáp hạng nhẹ được nạp đủ đều là một thảm họa.
Thao tác của Trang Trọng rõ ràng cũng không đạt được đến tiêu chuẩn đó nhưng S-9 của anh ta tốt hơn người thường một chút.
Thể lực và trọng tải của Trang Trọng đã xác định rằng khả năng chịu trọng lượng và độ ổn định của anh ta tốt hơn những người thường lái cơ giáp hạng nhẹ khác.

Anh ta có thể ổn định phía dưới giúp anh ta không dễ dàng bị hạ gục.

Tuy nhiên, chiếc S-9 của anh ta thì không.

Tốc độ của nó chậm như rùa so với tốc độ vốn có.
Các tòa nhà dày đặc trên bản đồ làm hạn chế trảm mã đao của Đằng Đàn, Trang Trọng cũng đang gặp phải vấn đề tương tự.
Sau khi S-9 của Trang Trọng rơi xuống, chỉ cần ấn anh ta xuống đất, điểm chịu lực giới hạn và con đường đầy chướng ngại là vũ khí tốt nhất để săn lùng anh ta.
Tính toán tốt vị trí chung cư sập xuống, che khuất tầm nhìn khiến anh ta không dám hành động liều lĩnh, cú đá và pháo đại bác năng lượng từ trường của Hách Na lúc rời đi đã đẩy nhanh tốc độ sụp đổ của chung cư.

Sức nặng của cả tòa chung cư bị sụp đổ không cách nào cứu vãn được, chiếc S-9 giòn đó không chết cũng bị tê liệt.

Cùng với màn oanh tạc cuối cùng, đó là một màn ăn mừng hoàn hảo cho anh ta.
Chỉ còn sót lại mỗi Hách Na.
Đường phố phủ đầy cát bụi do trận pháo kích trước đó, hai cơ giáp bắt đầu rượt đuổi nhau trên bản đồ.
Hách Na đang bắn phá bằng hỏa lực từ phía sau trong khi Đằng Đàn né đạn pháo trên đầu lại bị phân tâm khi đang nghiên cứu các con đường nhỏ ở bốn phương trên bản đồ.
Hách Na rõ ràng rất kém cỏi trong việc điều khiển cơ giáp.
Mặc dù tốc độ hệ thống điện của cơ giáp hạng trung cao hơn nhiều so với cơ giáp hạng nặng nhưng dưới tình huống đó vẫn chưa thể đuổi kịp Đằng Đàn, chỉ có thể dựa vào các loại nòng pháo có sức sát thương cao như pháo từ trường pháo hạt để áp chế tốc độ của cơ giáp hạng nặng.
Những quả đạn pháo lần lượt được ném xuống để đánh chặn Đằng Đàn, sau đó đã bắn trúng D-32.

Tuy nhiên, sức chịu đựng của cơ giáp hạng nặng lớn và HP cao nên hiệu quả không đáng kể.
Đằng Đàn lao vào làn khói tĩnh lặng, trong lòng bàn tay lộ ra ống giác hút, trèo lên tường, rẽ vào con đường nhỏ bên phải, nhanh chóng di chuyển lên trên.
Đây là một phát hiện gần đây của Đằng Đàn.
Khi thiết kế cơ giáp hạng nặng dòng D, người thiết kế cơ giáp này không chỉ cân nhắc việc nạp kho đạn mà còn giấu đi một chút tiểu xảo ở một số chỗ kỳ lạ.
Bao gồm nhưng không giới hạn ở các giác hút bám vào lòng bàn tay của D-32, dùi ở đầu gối của D-24 và các mũi khoan trên cánh tay của D-14.
Không biết liệu có điều tương tự xảy ra trên các dòng cơ giáp khác hay không.
Hách Na theo sát, cô vừa xoay người, nòng pháo đã nhắm chuẩn tới, con hẻm hẹp nhìn thoáng qua đã đến đường cùng, đường cùng là một bức tường, nhưng lại không xuất hiện bóng dáng của Đằng Đàn.
Trong lòng Hách Na rung lên hồi chuông cảnh báo, lập tức muốn bỏ cuộc ra ngoài.
Cái bóng đen phía trên buông xuống, Hách Na hoảng sợ ngẩng đầu.

D-32 lao ra từ bầu trời bao phủ trong khói thuốc súng, nòng pháo có sức sát thương cao lóe lên tia sáng đỏ chói.
Trong tiếng nổ vang dữ dội, Hách Na đã bị loại.
[Trải hoa ~ Chúc mừng Đằng Đàn đã chiến thắng trong trận hỗn chiến, hãy tiếp tục phát huy nhé.]
Đằng Đàn đứng tại chỗ không di chuyển, nhìn những bông hoa hồng bay trong không trung có chút mới lạ.

Lần này ngay cả nhạc nền ăn mừng chiến thắng cũng đã được thay đổi.
Quân Liên luôn cập nhật rất chăm chỉ ở những chỗ ít được trọng dụng như thế này.
Những bông hoa hồng nhạt càng lúc càng bồng bềnh, hai mắt Đằng Đàn sáng lên, cô chợt nghĩ, nếu mình đã có thể viết số hiệu Hoa Hoa thì việc đổi màu cho Hoa Hoa hẳn là không khó đúng không?
Đằng Đàn chắp tay, quyết định lập tức quay về gửi bài đóng góp vào hòm thư góp ý của Quân Liên.
Mãnh nữ(1) thì nên được rải hoa kim sắc chứ!!
(1): kiểu một cô gái mạnh mẽ
Đằng Đàn gấp không chờ nổi nữa rồi.
Đằng Đàn đang định rời khỏi bản đồ, trong đầu đã viết được hơn một nửa lá thư góp ý, kết quả là bị chặn lại bởi bàn chân vướng víu của Trang Trọng trên băng ghế dài.
Đằng Đàn nhìn Hách Na đứng ở một bên: “Cậu ta bị làm sao vậy?”
Hách Na cười nhạo không thương tiếc: “Tên này điều chỉnh sai giá trị đau đớn, bị tòa nhà kia đập vào đầu làm choáng đến ngất đi rồi.”
Đằng Đàn im lặng, cô mở bảng cài đặt của mình lên.
Rốt cuộc thanh cài đặt ở giữa được đẩy xuống phía dưới hết mức, giá trị đau đớn đó hẳn là đáng giá 100%.
Đằng Đàn hỏi: “Cậu ta điều chỉnh cao bao nhiêu?”
Hách Na hất cằm: “Hình như là khoảng 70%.”
Đằng Đàn nhìn Trang Trọng, ánh mắt lập tức trở nên khinh thường.
Bị choáng ở mức độ thấp như vậy, thực sự vô dụng quá đi mà!
Trang Trọng tỉnh lại, phát hiện cả hai nữ sinh đều đang nhìn mình với ánh mắt ghét bỏ.
Trang Trọng: “???”

Trang trọng: “Hai người đang nhìn tôi với ánh mắt gì đấy? Bây giờ tôi chính là người bệnh, thân thể tôi đang bị thương nghiêm trọng đây này!”
Hách Na cười lạnh: “Kiến thức nóng: Trong hệ thống Quân Liên chỉ là một thể tinh thần.”
Trang Trọng hét lên: “Nhưng tôi cũng là người bị bệnh mà!”
Hách Na khinh thường: “Chuyện này là lỗi của ai? Không phải tại cậu giả vờ tăng giá trị đau đớn lên 13 sao? Vậy tại sao tòa nhà đó không đập cậu thành kẻ ngốc luôn đi?”
Trang Trọng sờ sờ đầu, hơi sợ hãi nói: “Cái này không phải là đang tùy tiện thử xem sao?”
Hách Na cười nhạo nói: “Tùy tiện thử xem để chết ấy mà.”
“Mẹ kiếp!” Trang Trọng nhảy dựng lên, đứng ở trên ghế dài, cúi đầu nhìn Hách Na: “Cậu còn không chịu ngưng sao?!”
Hách Na thậm chí còn không ngẩng đầu lên: “Những chiếc ghế dài trong hệ thống Quân Liên là đồ dùng công cộng.

Nếu bây giờ cậu giẫm lên chúng là cậu đang phá hư tài sản công cộng đấy.”
Hách Na nhếch khóe miệng: “Phải, bồi, thường.”
Trang Trọng bị Hách Na đáp trả lại, ấp úng không nói nên lời, đỏ mặt nhảy xuống, ủ rũ lấy tay áo lau đi chỗ vừa đứng.
Đằng Đàn bình tĩnh nhìn hai người, nội tâm của cô lần lượt ập đến.
Hóa ra không phải cười Trang Trọng vì anh ta điều chỉnh quá thấp mà là cười do anh ta điều chỉnh quá cao sao?
Vậy 100% kia của cô là cái quái gì thế?
Hôm nay Hách Na trông có vẻ hơi tức giận.
Trang Trọng sẽ không phá hủy thể tinh thần của anh ta, anh ta thực sự trông không thông minh cho lắm.
Trang Trọng còn nói cô có vốn từ ngữ kém, chẳng phải anh ta cũng bị Hách Na chặn họng cho nói không được sao?
Đằng Đàn cảm thấy vui vẻ lạ thường, chẳng lẽ là niềm vui khi nói chuyện sao?
Trong lúc Trang Trọng đang lau ghế, anh ta đột nhiên nhớ tới việc Đằng Đàn đã trấn áp anh ta và Hách Na bằng một loạt đòn công kích liên tiếp trên bản đồ.

Anh ta quay người lại, phớt lờ Hách Na tò mò hỏi Đằng Đàn: “Phong cách chiến đấu của cậu mạnh thật sự luôn.

Là giáo viên nào đã dạy nó cho cậu vậy?”
Với kiến thức của mình, anh ta có thể tự nhiên nhận thấy rằng các thao tác của Đằng Đàn đã có phong cách chiến đấu riêng ban đầu, đây chắc chắn là kết quả của nhiều năm luyện tập chăm chỉ dưới sự dạy dỗ của giáo viên.
Đằng Đàn kỳ quái nhìn anh ta, lần đầu gặp mặt Hùng giáo quan, anh ta cũng hỏi qua vấn đề này: “Không có giáo viên nào cả.”
Trang Trọng: “!!”
Trang Trọng: “Ý là chính cậu tự mình luyện tập đó hả?”
Đằng Đàn: “Ừm.”
Trang Trọng: “Vậy cậu đã luyện bao lâu rồi vậy?”
Đằng Đàn do dự nói: “...!Khoảng hai ba tháng, đại khái là gần bốn tháng?”
Trang Trọng: “!!!!”
Hách Na: “!!!”
Hai người đồng thời nhìn về phía Đằng Đàn.
Trời ơi cho hỏi, ở đây một tháng tương đương với một năm à?
Trang Trọng không tin được: “Nhiều nhất là bốn tháng á? Là 120 ngày?”
Đằng Đàn gật đầu.
Hai người họ nhìn cô như nhìn một con quái vật.
Bốn tháng, vậy mà lại là bốn tháng!!! Lúc anh ta luyện được bốn tháng chỉ mới thành thạo chuyển đổi kho đạn mà không tự nổ tung chính mình thôi!!
Hách Na biết năng lực của Đằng Đàn nhất định không bình thường nhưng cô ấy không ngờ tài năng của cô lại lớn đến thế.
Trang Trọng trầm mặc không nói lời nào, nội tâm phản diện của anh ta đang cắn khăn tay và khóc: Chết tiệt! Chẳng trách cô được tham gia cuộc thi của tân sinh viên bằng đường hàng không, có thể được Hùng giáo quan nhìn với con mắt khác, thì ra cô là một khối sắt, là Tử Vi Tinh(2) từ trên trời rơi xuống!
(2) Tử Vi Tinh: trong sao tử vi, Tử Vi Tinh nôm na đại diện cho quyền lực tối cao.
Ánh mắt anh ta nhìn Đằng Đàn lập tức trở nên bi thương chua xót.
Đằng Đàn không thể hiểu được.
Rõ ràng lần đầu tiên bọn họ gặp nhau cũng không như thế này, sao lại cảm thấy phong cách Trang Trọng có chút khác lạ?
Một bài đăng trong diễn đàn Quân Liên được bình chọn lặng lẽ đã lên top đầu
-- [Sốc! Đại lão kỹ thuật số và nhà vô địch mới của Đệ Nhất Quân lại là mối quan hệ này! Hãy nhấp vào để khám phá những bí mật chưa ai biết giữa họ!]
[Tiêu đề của người đăng bài này rất hay, nó đã thành công thu hút tôi rồi.]
[Vỗ tay, tôi có cảm giác bài này sẽ lên xu hướng.]
[Người đăng bài đâu? Người đăng đâu rồi? Nhanh lên! Tôi muốn xem bọn họ có quan hệ gì!!]
[Gan! Biết đăng kiểu này sẽ rất nhàm chán nhưng lần nào tôi cũng không kiểm soát được tay chính mình!]
[Chỉ đăng cái tiêu đề xong rồi bỏ chạy vậy đó hả? Trù cho người đăng bài ăn mì ăn liền sẽ không có gói gia vị!!]

Người đăng bài: [Tới đây, tới đây! Chủ yếu là vì sự việc này làm tôi sốc đến mức không thể tin được.


Tôi thậm chí còn đoán trước được tình thế bi thảm trong 4 năm tới khi các trường cao đẳng, đại học lớn của Liên Hợp sẽ có cuộc đụng độ lớn với Đệ Nhất Quân!]
[...Người đăng bài đã bắt đầu gây chuyện…]
[Mẹ kiếp! Cách nói này rõ ràng là để gây chuyện, anh em, chửi anh ta!]
[Người đăng bài này chắc là dưới vỏ bọc của Đệ Nhất Quân, thật có khả năng đồn thổi!]
Người đăng bài: [Như mọi người đều đã biết, ngoài những chiến tích của đại lão kỹ thuật số, điều nổi tiếng nhất chính là chữ ký điên rồ và ngầu lòi của cô ấy!]
Người đăng bài: [Nhớ lại năm đó, sau khi câu nói "Ai đang ngồi đây cũng là em trai tôi" của đại lão kỹ thuật số ra đời, có biết bao nhiêu người đã đổi chữ ký trong đêm đó vì sợ bị đụng phải.]
Người đăng bài: [Hôm nay! Chỉ hôm nay thôi! Chữ ký này đã quay trở lại giang hồ!] [Video.]
Người đăng bài: [Tôi có lý do để chứng minh nghi ngờ của tôi là đúng, nghi ngờ về việc đại lão kỹ thuật số và Đằng Đàn là cùng một người! Hai người bọn họ đều là tân học viên, có cùng một chữ ký!]
Mọi người lần lượt bấm vào video, là Đằng Đàn đang đứng ở quảng trường, chữ ký trên đầu chuyển từ sáng sang mờ.

Toàn bộ video dài chưa đầy tám giây.
[Ừ, trước đây đã có người nói rằng đại lão kỹ thuật số là một nữ sinh nhưng không một ai tin cả.]
[Ha ha ha ha! Em gái ở Đệ Nhất Quân! Đẹp quá đi!]
[Lý Đào à, cái này cũng không có nghĩa cô ấy sẽ là bá chủ cuộc thi.

Trong kỳ nghỉ hè, các vị đại lão cơ bản không online, cô ấy cũng chưa gặp phải đối thủ nào quá mạnh cả!]
[Dù sao thì tôi cũng cảm thấy nó quá hoang đường.]
[Các cậu có thể ăn được thực lực của một người có thể giết nhiều người như vậy trong cuộc hỗn chiến lớn à?]
[Nhưng đó đều là học viên năm hai, đại lão thật sự thường chỉ từ năm ba trở lên thôi…]

Người đăng bài tạm ẩn đi, bài đăng này ồn ào quá.
Tô Quan hôm nay không có việc gì làm nên dạo trên diễn đàn, nhìn thấy tiêu đề liền bấm vào xem nhanh bài đăng sau đó quay người bắt đầu bấm vào nhóm nhỏ tích tích tích.
Quản trị viên: [Toàn thể thành viên, mọi người đâu rồi! Lăn hết ra đây cho ông!!]
Nữu Hỗ Lộc- Tề: [?]
Phụ Ái Như Sơn: [?]
Nghiêm Vu Luật Kỷ: [?]
Đằng Vân Giá Vũ: [? Nổi điên cái gì vậy?]
Nữu Hỗ Lộc- Tề: [Tán thành.] [Lão Đằng thật uy phong!]
Phụ Ái Như Sơn: [+1]
Nghiêm Vu Luật Kỷ: [+1]
Quản trị viên: [Gửi liên kết.]
Quản trị viên: [Danh tính của linh vật đã bị lộ, chúng ta phải hành động càng sớm càng tốt! Đừng để Liễu Nhi Tử giành trước!!]
Quản trị viên: [Nữu Hỗ Lộc- Tề, lập tức đi hẹn ngay! Nhà hàng nào có món tráng miệng ngon nhất, đắt nhất! Tất cả các điều kiện không quá mức đều có thể suy xét! Tất cả phải đến đông đủ cho tôi!!]
Quản trị viên: [Đàn em này, em ấy chỉ có thể là của chúng ta!!] [Quyết tâm chiến thắng.] [Nham hiểm.]
Đằng Vân Giá Vũ: [...Chú ý cách dùng từ, không thôi lại tạo thành hiểu lầm không đáng có.]
Đằng Vân Giá Vũ: [Hơn nữa, cậu có thể tùy ý đặt biệt danh cho người khác vậy à?]
Đằng Đàn đứng ở ghế dài bên cạnh, chờ hai người hoàn hồn lại.

Thanh nhắc nhở tin nhắn đột nhiên rung lên điên cuồng, tự mình rung lên điên cuồng.
Đằng Đàn tập trung nhìn kỹ hơn, thấy 999+ tin tức lộn xộn, lung tung.
Đằng Đàn: [...!Quân Liên bị nhiễm virus à?]
Chỉ cần gạch bỏ những người bạn chưa thêm, click vào hộp thông tin liên tục nhấp nháy trong danh sách bạn bè.
Nữu Hỗ Lộc- Tề: [Đàn em à, cô đang ở đâu vậy?]

Nữu Hỗ Lộc- Tề: [+10086]
o(´`)o: [?]
Nữu Hỗ Lộc- Tề: [Để ăn mừng cô vô địch trong Tân Liên Đại, tôi muốn giúp cô ăn mừng một chút!] [Trải hoa~]
Đằng Đàn dừng một lát, sao thấy vô nghĩa vậy.
o(´`)o: [Có việc gì thì nói nhanh lên còn không thì tôi tắt đây.]
Nữu Hỗ Lộc- Tề: [Hoảng loạn.] [Tôi chỉ muốn đãi cô một bữa thôi mà.] [Chỉ tay.]
o(´`)o: [Câm lặng.]
Nữu Hỗ Lộc- Tề: [À, chủ yếu là tôi muốn đãi cô một bữa ăn, nhân tiện cũng muốn cô giúp đỡ một chút.] [Một chút.]
Nữu Hỗ Lộc- Tề: [Tất nhiên, đãi cô một bữa là chính, còn cô có muốn giúp hay không hoàn toàn tùy cô.] [Mãnh nam Wink.]
Nhờ sự chúc phúc từ giải đấu trước, Đằng Đàn vẫn giữ được một chút ấn tượng tốt đối với Tề Hồng Ảnh.
o(´`)o: [Thời gian địa điểm.]
Nữu Hỗ Lộc- Tề: [!!!]
Nữu Hỗ Lộc- Tề: [Định vị.] [lúc 12:30 trưa, ở phòng riêng số 507.]
o(´`)o: [Được rồi.]
Nữu Hỗ Lộc- Tề: [Được rồi!]
Đằng Đàn tắt giao diện đi.
Khả năng tự phục hồi của Trang Trọng rất xuất sắc, sau năm phút đã tràn đầy sức sống sống lại, là một người đàn ông thật sự!
Trang Trọng lúc này tràn đầy tinh thần, ý chí chiến đấu rực lửa hỏi Đằng Đàn: “Có muốn chơi thêm một hiệp nữa không?”
Đằng Đàn lắc đầu: “Tôi không chơi tiếp được nữa rồi.”
Trang Trọng tan nát cõi lòng: “Tại sao vậy?”
Trong mắt Đằng Đàn tràn ngập ý “Nhìn thấy rõ ràng như vậy rồi còn phải hỏi lại làm gì nữa?”: “Có việc bận.”

Trang Trọng chờ mong: “Vậy ngày mai cậu có rảnh không?”
Đằng Đàn nhớ tới lời giúp đỡ của Tề Hồng Ảnh: “Không hẳn.”
Trang Trọng: “Còn ngày mốt thì sao?”
Đằng Đàn: “...”
Cô mở bảng điều khiển, nhấp vào ngoại tuyến.
Bóng dáng Trang Trọng hiu quạnh, còn Hách Na thì hả hê vui sướng trước nỗi bất hạnh của anh ta.
Phố ẩm thực ngoài khuôn viên trường, nhà hàng cao cấp.
Tô Quan đã sử dụng sức mạnh của đồng tiền, đặt một phòng riêng có tầm nhìn tuyệt vời.

Từ cửa sổ kính sát đất nhìn ra, anh có thể nhìn thấy sông Ôn Tái, địa điểm nổi tiếng nhất ở Đức Thụy Tư Đặc, một bàn đầy đồ ăn và những chiếc kệ di động bên cạnh chứa đầy đồ ngọt hấp dẫn.
Đúng 12:30.
Đằng Đàn vừa bước vào cửa, ánh mắt của cô lập tức bị thu hút bởi một cái đầu vàng ngồi ở mép bàn tròn bên cạnh.
Cô không nhịn được định đi ngang qua, Tề Hồng Ảnh ngạc nhiên gọi cô lại: “Đàn em! Ngồi xuống đi!” Anh ta thuận tay kéo ghế ngồi bên cạnh ra.
Đằng Đàn kịp thời dừng lại, quẹo một khúc cong, đi đến chỗ Tề Hồng Ảnh, lúc này mới phát hiện một bàn bày đầy những món ăn ngon, một kệ đầy đồ ngọt, và trên bàn còn có ba người khác.
Một anh đẹp trai tóc dài với nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt, một anh trai có vẻ lầm lì với mái tóc ngắn và một anh trai bên cạnh với tính tình thân thiện.
Nhìn khung cảnh hoành tráng và bàn ăn lớn này, trực giác Đằng Đàn mách bảo đây có khả năng không phải là một việc nhỏ.
Nhưng bọn họ đã cám dỗ cô bằng đồ ngọt, hơn nữa chúng còn có ánh vàng rực rỡ (T_T).
Tề Hồng Ảnh nhiệt tình giới thiệu ba người cô chưa quen biết.
“Người này là chỉ huy năm ba, Tô Quan.”
Anh đẹp trai tóc dài mỉm cười vươn tay ra: “Xin chào.”
Đằng Đàn duỗi tay ra nắm lại: “Xin chào.”
“Còn người này là Hoắc Sơn.”
Đây là người anh trai ít nói với mái tóc ngắn.
Hoắc Sơn gật đầu.
“Còn kia là Nghiêm Luật.”
Anh trai bên cạnh mỉm cười vẫy tay.
Đằng Đàn theo thứ tự gật đầu chào hỏi.
Tề Hồng Ảnh vỗ vỗ vai Đằng Đàn, nhướng mày nói: “Ngoại trừ Tô Quan, mọi người ở đây đều cùng khoa, tất cả đều là đàn anh của em, cho nên đừng khách sáo nhé.”
Đợi bọn họ ngồi xuống, Tề Hồng Ảnh thò qua, hạ giọng nói: “Đừng nhìn dáng vẻ hiện tại của bọn họ mà hiểu lầm, bọn họ đều xấu xa, xảo quyệt, đều là những lão lưu manh.”
Đằng Đàn liệt mặt ngồi xuống, Tô Quan thân mật tiếp đón cô dùng bữa.
Trong bàn ăn mọi người rất ăn ý nhưng không ai mở mồm nói chuyện.
Nhìn thấy Đằng Đàn thuận theo gió càn quét sạch một bàn đồ ăn, ăn không kịp thở, quay đầu tiến công luôn mấy món ngọt, năm người yên lặng đặt đũa trong tay xuống, khiếp sợ trong lòng.
Cơ thể nhỏ bé, nhưng sức ăn lớn thật.
Chờ Đằng Đàn ăn xong đĩa đồ ngọt cuối cùng, Tô Quan mới châm chước mở miệng: “Đàn em à, cô có biết về buổi PK trong trường học vào tháng sau không?”
Ánh mắt Đằng Đàn từ món ngọt ngẩng đầu lên, nghĩ nghĩ, dường như có chút ấn tượng.
Đằng Đàn: “Phải cái gì mà đi xếp gỗ pho tượng đúng không?”
“Đúng vậy!” Tô Quan vừa thấy hấp dẫn, ấm áp nói: “Thật ra chỉ là đánh đoàn chiến thôi.

Đàn em nếu có hứng thú, sao không thử vào đội chúng tôi nhỉ?”
Đằng Đàn nuốt miếng bánh trong miệng xuống: “Năm nhất, có thể tham gia được sao?”
Tô Quan nói: “Cái này là tự đăng ký, không giới hạn cấp bậc, muốn vào đội nào cũng được.”
Đằng Đàn: “Các anh còn thiếu bao nhiêu người nữa?”
Tô Quan: “Chỉ còn thiếu mỗi cô thôi.”
Đằng Đàn gật gật đầu, múc một thìa bánh ngọt, hơi nghiêng đầu nhìn mái tóc mượt mà của Tô Quan.
Sao tóc của anh và Tạp Sắt Na lại có thể mượt mà như vậy, nếu cô không chú ý một chút, tóc cô sẽ rối tung lên.
Có chút ghen tị.
Tô Quan thuyết phục nói: “Nếu như ở trường học PK đạt được thứ hạng tốt, có thể cộng thêm điểm ngoại khóa.

Sẽ rất có ích cho việc xin các loại học bổng.”
Thấy Đằng Đàn không trả lời, Tô Quan ngồi thẳng dậy nói: “Đương nhiên, nếu cô đến đội của chúng tôi, các loại phúc lợi nhất định đều là tốt nhất!”
Đằng Đàn cảm thấy những lời này nghe có chút quen thuộc.

Hùng giáo quan dường như cũng từng dùng thủ đoạn tương tự để lừa cô gia nhập Đệ Nhất Quân.
Tô Quan mở rộng vòng tay, mỗi bên hai người, giới thiệu: “Thứ nhất, nhóm học sinh giỏi năm ba trong nhóm đã học qua lớp văn hóa.”
Đằng Đàn nghi hoặc nhìn hành động của Tô Quan, chẳng lẽ tin tức cô trượt bài kiểm tra lớp văn hóa lại lan truyền nhanh như vậy sao?
Trước đó Tô Quan nhìn thấy ánh mắt Đằng Đàn lưu luyến nhìn mái tóc mình, anh lập tức biết Đằng Đàn đang nghĩ gì: “Thứ hai, có kèm theo bí kíp để tóc đẹp.”
Đằng Đàm cúi đầu tiếp tục dùng đồ ngọt.
Tô Quan nâng cao lợi nhuận: “Thứ ba, có đủ đồ ngọt.”
Đằng Đàn có chút bối rối cầm thìa.
Tô Quan tiếp tục dụ dỗ: “Các loại trang sức Doraemon.”
Đằng Đàn giãy giụa.
Tô Quan nhẹ nhàng chậm chạp nói giống như còi báo động dụ dỗ thủy thủ: “Đến với đội của chúng tôi, cô sẽ có đủ đồ ngọt, sẽ có đủ Doraemon, cũng sẽ có bí kíp để có mái tóc đẹp.”
Nhớ lại lời nhắn nhỏ của ai đó, Tô Quan câu lấy cổ Đằng Kỳ Lâm bên cạnh, không chút do dự bán đứng đồng đội của mình: [Ánh vàng rực rỡ, vừa chạm vừa xoa!]
Bùm — mọi điều kiện đều đạt đến điểm giữa ngọt ngào.
Đằng Đàn cảm thấy dường như có một luồng ánh sáng thần thánh phát ra từ phía sau Tô Quan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận