Tất Cả Đều Là Vì Sinh Hoạt


Đằng Đàn chậm rãi buông cái muỗng trong tay xuống, nhìn mặt Tô Quan đầy tươi cười ở đối diện, ra vẻ rụt rè mà mở miệng: “Có thể tôi phải suy xét một chút.”
Đằng Kỳ Lâm chậm rãi lấy đầu từ dưới cánh tay Tô Quan ra, hơn nữa đưa ra một điều kiện cuối cùng khiến người không thể từ chối: “Lì xì ngày lễ ngày tết.”
Cộng thêm dụ hoặc phát lì xì cọng rơm ánh vàng rực rỡ đầy đầu cuối cùng cũng thành công đè chết con lạc đà.
Đằng Đàn buột miệng thốt ra: “Được!”
Tô Quan mỉm cười lộ ra tám cái răng trắng sáng: “Hoan nghênh vào đại gia đình của chúng ta.”
Tề Hồng Ảnh lập tức mở quang não ra nhanh chóng sửa lại tên nhóm ban đầu, sau đó kéo Đằng Đàn vào.
Đằng Đàn nhìn cái tên to lớn đang phát sáng kia— Đại Gia Đình Sung Sướng Tốt Đẹp Hài Hòa.

Hình như hơi không khoẻ.
Đằng Kỳ Lâm yên lặng phát ra bao lì xì riêng.
Đằng Đàn ngẩng đầu tìm tòi nghiên cứu mà nhìn về phía hắn.
Đằng Kỳ Lâm cười nói: “Quà vào đội.”
Suy nghĩ gì đó lại nói: “Về sau còn có rất nhiều.”
Người khác nhận được ám chỉ, ăn ý gõ khung tin nhắn.
Tình thương của ba như núi: [Bao lì xì: Hoan nghênh gia nhập.]
Nữu Hỗ Lộc - Tề: [Bao lì xì: Hoan nghênh gia nhập.]
Nghiêm Luật tự giác nghiêm ngặt: [Bao lì xì: Hoan nghênh gia nhập.]
Tay nhanh hơn não ấn nhận theo thứ tự.
“Keng keng keng…” Tiếng kêu nhắc nhở thanh thúy vang lên, Đằng Đàn cảm thấy chính mình như hơi lạm phát.
Hoắc Sơn hiền từ mà nhìn Đằng Đàn: “Về sau đi theo chúng tôi làm việc, muốn gì cũng đều có.”
Đằng Đàn không tiếp lời, biểu hiện của Hoắc Sơn hình như hơi lệch lạc với ấn tượng đầu tiên của cô.
Nghiêm Luật trấn an nói: “Đừng sợ, cậu ta chỉ là muốn làm người ba tốt mà thôi.”
Đằng Đàn: “…” Vậy cũng không phải thói quen tốt.
Tất cả mọi người ăn một bữa cơm rất vừa lòng.
Thấy Đằng Đàn xé tờ giấy lau miệng, Đằng Kỳ Lâm đánh giá hỏi: “Nếu không lại đấu một trận?”
Đằng Đàn lắc đầu: “Buổi chiều còn có lớp.”

Tề Hồng Ảnh thuận miệng hỏi: “Lớp gì?”
Đằng Đàn mở thời khoá biểu ra xem xét: “Đấu cá nhân.”
Tề Hồng Ảnh: “Thầy cô nào?”
Đằng Đàn cảm thấy tên này hơi quen mắt: “Tiêu Thông Hải.”
Tề Hồng Ảnh hoảng sợ mở to đôi mắt.
“Tôi nhớ rõ giờ thực chiến mà giáo quan Tiêu phụ trách chỉ có giờ đại tác chiến và một giờ tự học năm hai chọn.” Nghiêm Luật kỳ quái nói: “Năm nhất có giờ thực chiến của ông ấy sao?”
Tiêu Thông Hải là huấn luyện viên do Đệ Nhất Quân đặc biệt cấp cho, phương diện chiến đấu có thể nói là đỉnh cấp, chính khóa của ông ấy bình thường chỉ tới đại tài mới bắt đầu sắp xếp.
Đằng Đàn mở thời khoá biểu của cô ra: “Hùng giáo quan đưa, nói là tiết của lớp thiếu niên.”
Nói thật ngay từ đầu cô cũng cho rằng lớp thiếu niên chỉ là một trang trí, kết quả không nghĩ tới mấy ngày hôm trước thầy Hùng đã gửi thời khoá biểu mới cho cô, cộng thêm mấy giờ học mới ở trên chương trình học cơ sở ban đầu.
Khi Đằng Đàn nhận được thời khoá biểu này quả thật rất thống khổ, con quay cũng không thể quay như vậy!
“Tôi cũng đã quên em còn nhỏ.” Tề Hồng Ảnh đồng tình mà nhìn Đằng Đàn: “Còn nhỏ như vậy đã nhận mưa rền gió dữ mà ở cái tuổi này em không nên thừa nhận.”
Tề Hồng Ảnh che ngực lại như Tây Thi ôm ngực: “Anh trai cảm thấy khó chịu vì em ~”
Đằng Đàn: “… Vị huấn luyện viên này có vấn đề sao?”
Hoắc Sơn cảm khái nói: “Năm đó lão Tề còn trẻ khí thịnh, to gan lớn mật đi khiêu khích giáo quan Tiêu, kết quả bị giáo quan Tiêu đánh đến bò loạn đầy đất.”
Tề Hồng Ảnh trả lời lại một cách mỉa mai: “Cũng không biết là ai đánh lén giáo quan Tiêu, cuối cùng bị lột quần lộ ra quần cộc hồng nhạt treo ở trên cơ giáp hẳn một tiết!”
Hoắc Sơn không cam lòng yếu thế: “Người nào đó đã quên mặc áo ngủ búp bê bọt biển liền thân bị huấn luyện viên bắt được chạy cả đêm rồi sao?”
Tề Hồng Ảnh chỉ chỉ: “Lúc trước bị đạp mông một tuần không thể xuống giường, là ai mang cơm cho cậu? Còn không biết cảm ơn.”

Đằng Đàn nhìn hai thanh niên nói rõ chỗ yếu hại của nhau, cảm giác chính mình như tìm kiếm được thế giới mới.
Đằng Kỳ Lâm đá một chân ghế dựa của Tề Hồng Ảnh ý bảo anh ta câm miệng lại, quay đầu nói với Đằng Đàn: “Đừng nghe bọn họ nói hươu nói vượn, giáo quan Tiêu chỉ hơi nghiêm khắc nhưng rất có trách nhiệm.

Nghiêm túc học tiết của ông ấy, chiến đấu sẽ tiến bộ sẽ rất nhanh.”
Đằng Đàn hoảng hốt gật đầu.
Buổi chiều mọi người đều có việc, mấy người cũng không ở lại lâu.
Đằng Đàn vừa đến cổng trường đã nhận được tin tức trạm thu phát gửi tới.
Là quà của Tạp Sắt Na và A Khiêu tới rồi.
Thấy mặt Đằng Đàn vui vẻ lên, Tề Hồng Ảnh đặt tay lên vai cô: “Chuyện gì vui vẻ như vậy?”

Đằng Đàn tắt quang não đi: “Người nhà mua quà.”
Đằng Kỳ Lâm quay đầu: “Sinh nhật của em?”
“Không phải.” Tâm tình của Đằng Đàn rất tốt, nhẫn nại giải thích: “Chúc mừng quán quân Tân sinh viên của học viện Quân sự.”
Hoắc Sơn lập tức giao lưu ánh mắt ở phía sau: Hình như chúng ta chưa chuẩn bị quà, có phải trông chúng ta không thật lòng hay không?
Đằng Kỳ Lâm: Hiện tại bổ sung càng có vẻ không thật lòng hơn.
Nghiêm Luật: Vậy làm sao bây giờ?
Tô Quan: Ngày thường bổ sung lì xì, ngu xuẩn!
Mấy người kết thúc giao lưu sóng điện ánh mắt.
Đằng Kỳ Lâm hỏi: “Đồ vật nhiều không? Có cần hỗ trợ hay không.”
Tô Quan vén tay áo: “Chúng tôi có thể hỗ trợ đưa đến dưới ký túc xá.”
Từ chối nói đến bên miệng thì nghẹn lại, Đằng Đàn nhớ tới Tạp Sắt Na dặn dò, vẫn khẽ gật đầu.
Đến trạm thu phát, sau khi báo ra dãy số bọc hàng, nhìn người máy phục vụ kéo ra bọc hàng to gấp hai cô, Đằng Đàn chợt trầm mặc.
Đằng Đàn đứng ở trước mặt bao hàng to lớn, nhất thời không biết xuống tay từ nơi nào.
Sớm biết sẽ to như vậy, cô đã mang nút không gian ra.
Hiện tại thật sự muốn tay không nâng cả núi sao?
Mấy người phía sau từ trong khiếp sợ bao hàng to lớn này hồi thần lại, nhìn Đằng Đàn ở trước mặt bao hàng có vẻ rất nhỏ xinh, yên lặng may mắn có bọn họ tới hỗ trợ.
Chờ đến khi vài người lôi kéo khiêng vác bao hàng tới dưới lầu phòng ngủ, đã hấp dẫn ánh mắt của một đống người.
Năm người nhìn Đằng Đàn mang bao hàng đi lên sau đó mới cáo biệt.
Đằng Đàn nhìn bóng dáng bọn họ đi xa biến mất ở chỗ rẽ tòa nhà, đứng ở tại chỗ trong chốc lát, mở tin nhắn ra.
… [Chưa đọc.]
… [Chưa đọc.]
o(’`)o: Tên hai người giống nhau, lớn lên cũng hơi giống.

[Chưa đọc.]
Buổi chiều lớp học chiến đấu.
Đằng Đàn căn cứ thời khoá biểu đi vào phòng học mới phát hiện tiết này giống như tiết tự học.

Bởi vì người trong phòng học quá ít, mỗi người còn có chung sắc thái mặt ủ mày ê vẻ.
Đằng Đàn đi đến bên cạnh đội ngũ thì đứng yên.
Tiêu Thông Hải vào phòng học Đằng Đàn đã cảm thấy vị huấn luyện viên lớn tuổi khoác áo đen mang kính râm, tóc chải ra sau, vẻ mặt cao lãnh nhìn hơi quen mắt.
Trong lòng thầm tiến hành đối chiếu ông ấy với huấn luyện viên mình quen biết, phát hiện hình như đều rất không khớp.
Cho đến khi Tiêu Thông Hải lên tiếng: “Đều đứng ngay ngắn vào cho lão tử! Từng người ngã trái ngã phải giống cái dạng gì? Chân đều để trưng cho đẹp sao?”
Mọi người chấn động tinh thần, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng nghiêm, không dám chậm trễ.
Đằng Đàn bừng tỉnh đại ngộ, đây không phải lão gia tử lớp văn hóa sao? Lúc này mới một ngày không gặp sao đã biến thành đại gia cuồng dã rồi?
Ngày thường mọi người đều gọi là lão gia tử, thế cho nên Đằng Đàn hoàn toàn quên mất tên đầy đủ của ông ấy.
Tiêu Thông Hải nhìn thấy Đằng Đàn đứng đầu tiên hàng bên trái, ánh mắt sau kính râm chợt lóe.
Ông ấy chắp tay sau lưng đứng ở trên đài chiến đấu, giọng nói to lớn vang dội: “Tôi tên Tiêu Thông Hải, thông thiên thông, sóng thần hải.”
“Mọi người hẳn là đã nghe nói về tôi.” Tiêu Thông Hải nhìn xung quanh một vòng, nhìn từng mặt như màu đất của học sinh phía dưới: “Lớp của tôi nội dung chủ yếu là thực chiến, yêu cầu nghiêm túc, tốt nhất các người có thể dốc hết toàn lực, bằng không tất cả sẽ lẻ trứng!”
“Giờ học này chỉ có một nhiệm vụ.” Ông ấy cởi áo khoác trên người cẩn thận đặt ở trên ghế phía dưới, đường cong cơ bắp tràn ngập cảm giác lực lượng: “Nhìn xem ai trong các người có thể lấy kính râm của tôi xuống.”
Tiêu Thông Hải hơi ngẩng đầu: “Dựa theo số thứ tự đi lên!”
Mọi người nhanh chóng tự giác xếp thành hàng.

Đằng Đàn xem xét, những người này một người cô cũng đều không quen biết, sao có thể biết mình xếp thứ mấy?
Tiêu Thông Hải nhìn Đằng Đàn mờ mịt đứng ở tại chỗ, gọi: “Đằng Đàn, em đi vào giữa đứng.”
Đằng Đàn chào một cái, chạy đến giữa đội ngũ đứng yên.
Khóe mắt của Tiêu Thông Hải giật giật, một hàng thẳng tắp đột nhiên từ giữa lõm xuống một chỗ hổng, nhìn hình ảnh rất có cảm giác thú vị.
Có học sinh hàng phía trước đi lên, bắt đầu vang lên tiếng quyền cước chạm vào nhau.
Đằng Đàn nghiêm mặt nhìn sống lưng rộng lớn trong tầm mắt, hướng phía bên phải một chút, từ bên cạnh đội ngũ dò đầu ra quan sát.
Trong chốc lát Đằng Đàn chậm trễ, chỉ trong chốc lát này, thế cục chiến đấu trên đài quả thật chính là nghiêng về một bên.
Từ một chiêu thức khoa tay múa chân là có thể nhìn ra, học sinh năm hai rõ ràng vững chắc cơ sở hơn năm nhất rất nhiều, nhưng cứ tiếp tục đối chiến như vậy, càng có thể trực quan mà cảm nhận được lợi hại của giáo quan Tiêu.
Đón đỡ, ra quyền, đá chân, cứ việc động tác đều rất đơn giản, nhưng mỗi một lần ra tay đều rất có sức bật, đó là lực lượng nguyên thủy ngang tàng và cộng thêm kỹ xảo chiến đấu tinh diệu, lại trải qua hơn mười năm rèn luyện liên tục lắng đọng lại mới có thể sinh ra khí thế phá quân quét sạch như thế.
Rất nhanh Tiêu Thông Hải chế trụ học sinh trên đài, xách theo cổ áo ném anh ta xuống dưới đài, đỡ kính râm lãnh khốc vô tình: “Người tiếp theo.”
Học sinh số hai nơm nớp lo sợ đi lên đài, nhưng hiển nhiên anh ta không có năng lực đánh nhau bằng học sinh số một, rất nhanh đã bị Tiêu Thông Hải đá một chân lên mông rơi xuống dưới.
Đằng Đàn cảm thấy mình có thể nhìn thấy vẻ ghét bỏ từ trên nửa mặt bị kính râm che lại của giáo quan Tiêu.
Học sinh số ba biểu hiện ra kỹ thuật trác tuyệt mà ôm đùi, ôm lấy ống quần giáo quan Tiêu dùng sức trượt xuống, mưu tính dùng ám chiêu bẫy người.

Sau đó Đằng Đàn đã chính mắt thấy quần bị cởi ra treo ở trên cơ giáp.
Đằng Đàn:… Cay đôi mắt quá!

Lúc sau các học sinh lặng lẽ buộc chặt lưng quần của chính mình.
Nửa tiết tiếp theo giáo quan Tiêu biểu diễn kỹ thuật ném người, bao gồm không giới hạn trong đá ngực, đá lưng, đá mông, xách đai lưng ném, xách cổ áo ném, vật ngã ném… Có thể tạo ra mười tám kiểu ném người.
Trong số các học sinh phía trước, chỉ có một người đụng phải kính râm của giáo quan Tiêu, tuy không thành công tháo xuống, nhưng được giáo quan Tiêu khen ngợi gật đầu, sau đó anh ta đã bị đá bay.
Đến lượt Đằng Đàn.
Đằng Đàn lên đài đứng yên, ở lúc một âm bắt đầu cuối cùng Tiêu Thông Hải còn chưa nói xong đã nhanh chóng nhảy cao ra quyền, ép thẳng vào mặt của Tiêu Thông Hải.
Tiêu Thông Hải nhướng mày, chỗ cao nguy hiểm, ông ấy không tin Đằng Đàn không biết.
Ông ấy nghiêng người nâng đôi tay lên, một tay tiến hành đỡ quyền của Đằng Đàn, một tay gập thành đao chém vào chỗ bả vai của cô.
Khoảng cách rất gần, tiếng bàn tay xẹt qua không khí vang ở bên tai.
Trái tim Đằng Đàn nhảy lên kịch liệt, có dự cảm mãnh liệt nếu bị bàn tay này đánh xuống thì bả vai sẽ bị phế.
Tay phải đón đỡ nháy mắt cong lên bắt lấy cánh tay Tiêu Thông Hải, ép chặt vào giữa, kéo toàn bộ thân thể ở không trung chuyển hướng rơi xuống.

Đồng thời bắt lấy tay phải, theo thân thể rơi xuống trượt đến chỗ cổ tay trái Tiêu Thông Hải, bóp chặt tay trái của ông ấy.
Ngoài dự kiến của Đằng Đàn, tay trái Tiêu Thông Hải lật ngược bắt lấy cổ tay của Đằng Đàn, đầu gối dùng sức đá về phía đỉnh đầu.
Đằng Đàn mở to đôi mắt, lực lượng của đối phương vượt qua dự đoán của cô, tầm mắt bao lấy đường cong cơ bắp kiên cố hữu lực ở dưới quần quân trang, ẩn chứa sức bật đáng sợ.
Tay phải bị chế trụ, giữa không trung không thể chuyển hướng được nữa, Đằng Đàn lập tức uốn cong chân bảo vệ ngực và bụng, mạnh mẽ trúng một cú của Tiêu Thông Hải, sau đó dựa theo lực lượng trên người Tiêu Thông Hải quay người đứng dậy.
Cứ cách một khoảng, Đằng Đàn vẫn cảm giác toàn bộ phổi đều bị một chân này đào rỗng, cả người cuồn cuộn khí huyết, toàn bộ ngực bắt đầu chậm rãi nóng lên.
Học sinh dưới đài thở dốc vì kinh ngạc, chính mình cảm nhận hung tàn ở bên trên căn bản không bằng đứng ngoài xem xét.
Tay trái thăm dò quay về trợ giúp tay phải kiềm chế tay trái của Tiêu Thông Hải, Đằng Đàn xoay người lên, hai chân đánh úp về phía cổ của Tiêu Thông Hải.
Tiêu Thông Hải phát hiện ý đồ của cô tay phải vòng về ngăn cản hai chân của cô, Đằng Đàn gập ngược eo lại, tránh thoát kiềm chế của Tiêu Thông Hải.
Tuy lực lượng của Đằng Đàn ở trong học sinh quân đội coi như là xuất sắc, nhưng hiện tại cô đối mặt chính là một chiến sĩ chuyên nghiệp có kinh nghiệm sa trường, va chạm lực lượng chính diện cô không chiếm được bất kỳ ưu thế gì.
Đằng Đàn rũ mắt xuống, trong cổ họng cảm nhận được mùi máu tươi rất nhẹ, cô rất ít khi bị thương, đây vẫn là lần đầu tiên sau khi tiến vào trường học.
Có luồng nhiệt nóng theo hô hấp chấn động run rẩy, theo nhịp đập trái tim, đường máu theo mạch máu chảy khắp toàn thân, trong mắt Đằng Đàn lờ mờ lộ ra một lốc xoáy màu đen.
Tiêu Thông Hải nhấc chân đá ngang, Đằng Đàn khom người cong khuỷu tay chắn ngang, đồng thời chân bộc phát lấy đà nhảy tại chỗ, một chân đạp lên chân đá ra của ông ấy mượn lực bay về phía trước.

Đôi tay giơ lên trước ngăn cản nắm đấm, xoay tay nắm lấy cổ tay của ông ấy, chống đôi tay ở giữa không trung xoay người 360 độ, một chân đá vào chỗ hàm dưới của Tiêu Thông Hải.
Tiêu Thông Hải ngửa người lui về phía sau, chân trái đạp về trước, nhấc chân đá lên cao, chân hai người đá ra chạm vào nhau ở không trung, Đằng Đàn cảm nhận được cả chân truyền đến đau đớn kịch liệt, cắn chặt răng.

Thừa dịp thân thể còn chưa rơi xuống, đầu gối hơi cong đè lên cẳng chân của ông ấy, một chân khác câu lấy bả vai Tiêu Thông Hải đứng dậy vòng ra phía sau ông ấy.
Tiêu Thông Hải bỗng nhiên xoay người, nắm đấm trên tay tung ra một nửa, một chân đá cao dừng ở chỗ kính râm giữa mũi của ông ấy.
Đằng Đàn rũ đôi mắt lập lòe tia lạnh lẽo xuống: “Giáo quan Tiêu, cảm ơn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận