Tất Cả Đều Là Vì Sinh Hoạt


“Đệt mẹ–”
Phía dưới có học sinh không kiểm soát được âm lượng thấp giọng hét lên, nhìn Đằng Đàn như thể là bảo vật quốc gia quý hiếm.
Các sinh viên năm nhất có thể chỉ nghe nói một chút về Tiêu Thông Hải nhưng các sinh viên cuối cấp hoàn toàn sống dưới sự áp bức tàn bạo của ông ấy, mỗi tiết học đều phải trải qua những trận đòn hiểm mà ông ấy thích.
Từ sinh viên năm ba trở xuống, người có thể đi vài vòng dưới lòng bàn tay của ông ấy, không quá hai mươi, người dám trực tiếp đối đầu với ông ấy chỉ đếm trên một bàn tay.
Đây mới chỉ là ông ấy chưa dùng hết sức mà thôi.
Bình thường trường học sẽ không công khai thông tin về thể lực, cấp sức mạnh tinh thần của các giáo viên tuy nhiên các sinh viên suy đoán riêng rằng thể lực của giáo quan Tiêu ít nhất phải đạt cấp độ 2S.
Bởi vì ông ấy đánh đám sinh viên có thể lực đạt cấp độ S như chơi đùa.
Đằng Đàn thu chân lại, đứng thẳng lên, cảm thấy ngực và bụng đau âm ỉ, chân phải đối diện với Tiêu Thông Hải tê dại mất đi cảm giác giống như cây gậy gỗ, nếu không phải miễn cưỡng còn động đậy được, cô gần như tưởng rằng chân phải của mình đã tàn tật rồi.
Tiêu Thông Hải lùi lại một bước, tháo kính râm ra kẹp vào cổ áo đồng phục huấn luyện, mắt mang vẻ khen ngợi nói: “Tốt lắm.”
Tiêu Thông Hải thật lòng khen ngợi một câu.

Từ trước đến nay ông đánh với sinh viên năm nhất chỉ sử dụng hai đến ba phần sức mạnh, đánh với sinh viên năm ba tốt hơn một chút, sử dụng khoảng năm đến sáu phần, mấy em xuất sắc nhất cố gắng cũng chỉ sử dụng bảy phần.
Suy cho cùng kỹ năng và tố chất của những bông hoa nhà kính chưa được tôi luyện trên chiến trường không thể sánh được với các loại hoa đồng cỏ thép mạnh mẽ trong quân đội.

Bản thân ông cũng sợ đôi khi sẽ sử dụng quá nhiều sức làm tàn lụi những bông hoa tương lai này.
Từ các chiêu thức của Đằng Đàn, có thể thấy rằng Đằng Đàn chưa học từng bất kỳ kỹ năng chiến đấu nào, chỉ có một vài chiêu thức có hình có dạng cũng là chiêu thức cơ bản bắt buộc của sinh viên năm nhất, chiến đấu về cơ bản hoàn toàn dựa vào ý thức chiến đấu và bản năng.
Lúc trước ông ấy đã từng xem qua báo cáo kiểm tra thể chất của Đằng Đàn, thể chất của cô chỉ đạt cấp A.
Có thể đạt đến trình độ thể chất cấp A này hoàn toàn nhờ vào ý thức chiến đấu bẩm sinh, dù ở đâu cũng có thể được gọi là thiên tài.
Thảo nào Hùng Quý Thanh lại xem trọng cô đến mức phải nhét cô đi thi đấu dù chưa lên lớp học.
Đằng Đàn không trả lời, cô sợ nếu cử động cơ mặt một chút, ngũ quan sẽ trở nên khó coi.
Đằng Đàn run rẩy bắt tay chào hỏi, trên cổ tay phải có năm dấu tay màu đỏ khi Tiêu Thông Hải nắm lấy, sau đó ông ấy duỗi thẳng chân và bước thẳng xuống sân khấu trước sự chú ý của một đám học sinh.
Đằng Đàn đứng lùi lại vào đội ngũ, chắp tay sau lưng.

Cú đấm cuối cùng của Tiêu Thông Hải rõ ràng đã giảm bớt lực, ông ấy đã không sử dụng một nửa sức mạnh của mình trong trận chiến này.
Lần đầu tiên Đằng Đàn cảm thấy thể lực của mình yếu ớt như vậy.

Cô cứng đờ đứng cúi đầu.


Vòng xoáy màu mực trong con ngươi màu xanh huỳnh quang không hề rút đi mà còn đang dần dần mở rộng ra, máu sôi trong cơ thể không những không nguôi mà càng ngày càng nghiêm trọng.
m thanh xung quanh ngày càng xa dần cho đến khi không còn nghe thấy, nhịp đập của trái tim vang vọng ngày càng nhanh bên tai.
Nhịp tim “Thình thịch–” khiến cơ thể Đằng Đàn vô cùng ồn ào.
Nhịp đập dồn dập khiến Đằng Đàn ảo tưởng rằng tim mình sắp vỡ tung, cô mở miệng cố hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại nhưng lại phát hiện không khí dường như bị hút đi hết, không thể hít vào dù chỉ một chút oxy.
Cảm giác ngột ngạt gây ra phản ứng bản năng của cơ thể trước khi chết đi, hai tay ở sau lưng của Đằng Đàn bắt đầu vô thức run rẩy.
Tiếng tim đập dồn dập đột nhiên bị cắt đứt ở điểm cao nhất, một khoảng tĩnh lặng ở bên tai, Đằng Đàn không biết đã trôi qua bao lâu, tựa như trong nháy mắt, nhưng cũng tựa như rất lâu.

Cho đến khi có một tiếng rắc nhỏ.

Đồng tử đột nhiên co lại, giống như những quả cầu thủy tinh bị vỡ vỏ không thể ngăn được dòng nước dâng trào, có thứ gì đó xuyên qua trái tim, khuấy động máu thịt với sức mạnh hủy diệt và lan rộng khắp cơ thể.
Cơn đau dữ dội khiến Đằng Đàn muốn cúi người xuống ôm lấy mình, nhưng lại phát hiện ngón tay của mình thậm chí cũng không thể cử động được.
Đằng Đàn hiếm khi gặp khó khăn như vậy, máu đang chảy với tốc độ bất thường, gầm thét muốn xé nát cơ thể này nhưng lại bị một thế lực vô hình chặn lại ngay khi nó sắp đi đến hồi kết.
Cơ thể đang trải qua một cơn sóng thần, vô cùng hỗn loạn.
Sóng biển sắp dâng lên đến đỉnh điểm.
Nhưng giây tiếp theo.
Mọi cảm giác đều biến mất.
Giống như một cơn cuồng phong ầm ầm lướt qua, cuốn đi mọi đợt sóng lớn đang cuồn cuộn gầm thét trong cơ thể.
Dòng máu đang chảy nhanh đột nhiên bình thản lại, nhịp tim ổn định, lượng khí còn thiếu quay về phổi, màu mực trong đồng tử cũng dần nhạt đi.
Nếu như không phải tay vẫn còn run, Đằng Đàn hẳn sẽ cho rằng mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác.
Chuông tan học vang lên.
Đôi chân đã lấy lại cảm giác bắt đầu phản ứng, Đằng Đàn quyết định đến bệnh viện trường học tìm thuốc trị vết bầm tím, hoặc xem có máy trị liệu nào còn trống không.
Máy trị liệu trong học viện quân sự luôn là nguồn tài nguyên khan hiếm, không phải là có rất ít mà là khó lấy được, ngày nào các học sinh của học viện Quân sự cũng đánh nhau, có trường hợp nặng thì gãy tay, gãy chân.

Để đảm bảo họ không bỏ lỡ buổi tập đầu tiên thì, máy trị liệu là lựa chọn hàng đầu.
Sau khi xem sơ đồ mặt bằng của trường thì thấy tòa nhà giảng dạy nơi lớp chiến đấu tọa lạc cách bệnh viện của trường không xa.
Đằng Đàn thấy đau dài không bằng đau ngắn nên chạy thẳng đến bệnh viện trường học, nếu may mắn có thể lấy được một chiếc máy trị liệu, nếu may mắn bình thường thì có thể gặp được bác sĩ của trường biết xoa bóp, còn nếu không may mắn thì chỉ có thể tự mình đi lấy thuốc về bôi.

Vừa ra khỏi cửa phòng học, Đằng Đàn lại bị Tiêu Thông Hải gọi lại.
Sắc mặt Đằng Đàn nhất thời méo mó, định giả vờ như không nghe thấy gì rồi bỏ chạy nhưng chân vừa bước ra thì cổ áo đã bị tóm lại.
Tiêu Thông Hải không hài lòng hét lên: “Em chạy cái gì? Giáo quan… Già biết ăn thịt người hả?”
Đằng Đàn cử động muốn thoát ra, nhưng chân phải đã hạn chế hiệu suất của cô, bất lực mà chấp nhận: “Em không nghe thấy ạ.”
Không thể mong đợi vào máy trị liệu nữa nên phải xem xem liệu có bác sĩ biết xoa bóp hay không.
Tiêu Thông Hải nghi ngờ: “ m thanh lớn như vậy mà em không nghe thấy?”
Đằng Đàn: “Chân em đau quá, nên không để ý.”
Tiêu Thông Hải cảm thấy có chút chột dạ, bình thường ông ấy dạy dỗ đám tiểu tử này đều sẽ kiềm chế sức lực nhưng tư thế của Đằng Đàn rất dữ tợn, ánh mắt lạnh lùng đó khiến hắn nhất thời không thể khống chế được sức lực của mình.
Vẻ kiêu ngạo của ông ấy đột nhiên biến mất, chân tay cứng đờ buông Đằng Đàn xuống nhịn nửa ngày một mới nói: “Hay là tôi mời em ăn một bữa nhé?”
Đằng Đàn: “...”
Ngẩng đầu nhìn lên chiến đồng hồ trên tường, bây giờ mới cách bữa trưa được bao lâu? Thầy muốn cho lợn ăn à? Năm sáu bữa một ngày?
Đằng Đàn từ chối: “Dạ thôi ạ.”
Tiêu Thông Hải nghi ngờ nhìn Đằng Đàn, có vẻ như đã nghe nói về lượng ăn đáng kinh ngạc của Đằng Đàn.
Đằng Đàn nhịn xuống, khéo léo nhắc nhở: “Giáo quan Tiêu, nếu không có chuyện gì nữa thì em đi trước ạ.”
Tiêu Thông Hải quay lại nói: “Em muốn đi bệnh viện của trường học?”
Đằng Đàn gật đầu: “Vâng ạ.”
Tiêu Thông Hải vẫy tay, nắm lấy vai Đằng Đàn, xách cô ra ngoài, nói: “Đi thôi! Giáo quan thân với giáo viên Quan ở bệnh viện trường học, giáo quan đưa em đi, còn có thể sử dụng máy trị liệu”
Ánh mắt Đằng Đàn sáng lên, không chống cự nữa mà thuận theo sức lực của ông ấy, ngoan ngoãn đi về phía trước.
Tiêu Thông Hải xách Đằng Đàn đến bệnh viện trong khuôn viên trường, đi thẳng lên tầng bốn, đá mở cửa một văn phòng, thét lớn vào bên trong: “Lão già Quan! Tôi mượn máy trị liệu của ông một lúc.”
Nói xong cũng không đợi người ngồi trên bàn làm việc đồng ý đã đi vào lục lọi một đống thiết bị.
Đằng Đàn đứng ở bên cạnh chào hỏi thầy giáo Quan, thầy giáo Quan cười hiền từ, sau đó trừng mắt nhìn Tiêu Thông Hải, tay bưng ly nước rồi đi ra ngoài.
Thầy giáo Quan: Nhắm mắt làm ngơ.
Một lúc sau giáo quan Tiêu nhấc một cái máy trị liệu bước ra.
Đằng Đàn cảm ơn, hơi bối rối khi nhận lấy máy trị liệu, cô ít hiểu biết, máy trị liệu duy nhất cô từng thấy là máy cầm tay của A Khiêu.

Thể tích của chiếc máy trị liệu này lớn gấp đôi so với chiếc máy kia, thao tác có vẻ cũng phức tạp hơn.

Tiêu Thông Hải lấy ra một điếu thuốc từ trong túi áo khoác nhưng không châm lửa, tựa người vào bàn nhìn Đằng Đàn đang mày mò ở kia, nói: “Thầy giáo Quan tự cải tiến đó, hiệu quả còn tốt hơn hầu hết máy trị liệu trên thị trường.”
Đằng Đàn đang bận mày mò máy trị liệu trong tay mình, vâng vâng dạ dạ đồng ý một cách có lệ.
Thấy Đằng Đàn còn chưa phát hiện ra, Tiêu Thông Hải tưởng chân cô đau đến tê cả đầu nên nhắc nhở: “Bên trái có ba dấu ngã.”
Mãi sau khi mở được đèn trị liệu, Đằng Đàn đặt chân phải lên, thoải mái thở dài một hơi.
Dáng vẻ ngoan ngoãn và yên tĩnh lúc này lại không bộc lộ ra sự hung hãn mà cô muốn giết ông ấy trên sàn đấu vừa rồi.
Tiêu Thông Hải chê cười nói: “Sao một người lớn như vậy rồi mà lại không biết dùng máy trị liệu?”
Đằng Đàn lẩm bẩm: “Em cũng chưa nhìn thấy bao giờ?”
Tiêu Thông Hải nhướng mày rất ngạc nhiên.
Đằng Đàn: “Em chưa nhìn thấy bao giờ thì rất kỳ lạ sao?”
Tiêu Thông Hải nghiêm túc gật đầu: “Có một chút.”
Máy trị liệu sau khi cải tiến thực sự rất dễ sử dụng, sau vài phút đèn điều trị tắt.

Đằng Đàn tắt máy trị liệu, đứng dậy và nhảy hai cái.
“Sao hả? Hiệu quả rất tốt đúng không?” Tiêu Thông Hải nheo mắt hỏi: “So với mấy chiếc bên ngoài như thế nào?”
Đằng Đàn duỗi chân ra, trả lời: “Tốt hơn máy trị liệu của anh trai em.”
“Của anh trai em?” Tiêu Thông Hải ngậm điếu thuốc trong miệng: “Loại nhà dùng chắc chắn không thể sánh bằng, tôi đang nói là loại ở bệnh viện.”
Đằng Đàn thành thật trả lời: “Em chưa dùng loại ở bệnh viện.”
Tiêu Thông Hải ngạc nhiên nhìn cô: “Em lớn như vậy chưa từng đến bệnh viện sao?”
Đằng Đàn: “...Chưa ạ.” Việc lớn lên và việc đến bệnh viện có liên quan gì đến nhau không?
Đằng Đàn cảm thấy mạch não của vị giáo quan này có chút thần kỳ.
Tiêu Thông Hải thở dài: “Vậy em đánh nhau rất giỏi.”
Đằng Đàn: “… Không bằng thầy ạ.”
Tiêu Thông Hải leo lên cột, ưỡn ngực kiêu ngạo nói: “Chắc chắn rồi, lão...!Hồi đó tôi chính là đối thủ vô địch đánh bại Đệ Ngũ Quân!”
“Giỏi quá!” Đằng Đàn vô cảm mà khen ngợi, sau đó khiêm tốn xin ý kiến: “Vậy phải làm sao mới có thể giỏi như giáo quan ạ?”
Tiêu Thông Hải cười lớn haha: “Bị lão phu đánh thêm mấy trận nữa, thì em sẽ hiểu được!”
Đằng Đàn: “...”
Em nghĩ đổi thành em đánh thầy mấy lần cũng được ạ.
“Đừng nóng vội, cứ từ từ, vẫn còn thời gian.” Tiêu Thông Hải vỗ vai cô: “Mấy người chúng tôi còn có thể chống cự thêm mấy năm nữa.”
Trong giây phút đó, Đằng Đàn và Tiêu Thông Hải nhìn nhau, trong mắt ông ấy có những cảm xúc mà Đằng Đàn không thể hiểu được.
Đằng Đàn không muốn chạm vào nó, cô biết đó là thứ mà bây giờ cô không thể chịu đựng được.
Đằng Đàn nhìn đi chỗ khác, bước chân lùi lại.

Thấy Đằng Đàn nóng lòng muốn trốn thoát, Tiêu Thông Hải ác độc nói: “Đừng quên bài luận tuần này của em, 1000 chữ.”
Đằng Đàn: “...”
Đáng ghét! Quá đáng ghét!
Tiêu Thông Hải dựa vào cửa sổ, không nhịn được châm một điếu thuốc.
Ông ấy nhìn bóng lưng của Đằng Đàn, từng làn khói lượn lờ cuộn lên, che khuất đôi mắt ông ấy.
Lúc thầy giáo Quan bước vào, nhìn căn phòng đầy khói thuốc, bật hệ thống lưu thông không khí, cau mày nói: “Sao lại hút thuốc ở chỗ của tôi!”
Tiêu Thông Hải vẻ mặt thư giãn, ánh mắt trống rỗng nhìn làn sương trắng trong phòng từng làn từng làn bị hút đi, dập tắt điếu thuốc trong tay, cười hai tiếng với thầy giáo Quan.
“Lão già Quan, hình như tôi phát hiện ra một chuyện khủng khiếp.”
Đằng Đàn đi vội vàng, không cẩn thận đụng phải ai đó khi đi qua chỗ rẽ của tòa nhà giảng dạy.
Lùi lại hai bước để ổn định cơ thể, Đằng Đàn quay đầu nhìn người mình đụng phải.
Sửng sốt một lát, Đằng Đàn cúi đầu nhìn xuống.
Là một người phụ nữ ngồi trên xe lăn, có vẻ ngoài rất sạch sẽ và thanh tú nhưng cô ấy quá gầy yếu, gầy đến mức có cảm giác như sẽ bị gió cuốn đi.
Đằng Đàn đứng dậy, nghiêm túc xin lỗi: “Rất xin lỗi ạ.”
“Cô mới là người phải xin lỗi.” Người phụ nữ điều chỉnh hướng của xe lăn, mỉm cười xua tay, nhẹ giọng nói: “Chiếc xe lăn này mới đổi, cô điều khiển không thành thạo, không làm cháu bị thương chứ?”
Đằng Đàn lắc đầu: “Không sao ạ.”
Đây là một người phụ nữ rất dịu dàng.
Nhìn thấy cô ấy thao tác các loại nút bấm trên xe lăn không thành thạo, Đằng Đàn không nhịn được nói: “Cô muốn đi đâu ạ? Cháu giúp cô nhé.”
Người phụ nữ cảm kích nhìn cô: “Được không? Cô không làm phiền cháu chứ.”
“Buổi chiều cháu không có tiết ạ.”
Đằng Đàn đi tới đằng sau chiếc xe lăn, đẩy xe đi về hướng người phụ nữ chỉ.
Người phụ nữ này nói chuyện rất khéo, Đằng Đàn vẫn im lặng nghe cô ấy nói.
Đằng Đàn biết được chồng của người phụ nữ này là một giáo viên trong trường, ban đầu định đến cùng cô ấy nhưng lại bị gọi đi vì có chuyện bất ngờ.
Còn biết cô ấy có một đứa con đang học ở học viện quân sự giống như Đằng Đàn.
Biết con cô ấy năm nay cũng là sinh viên năm nhất, thành tích xuất sắc.
Chỉ trong một đoạn đường ngắn ngủi, Đằng Đàn đã biết được rất nhiều thông tin.
Đây là một người phụ nữ ngây thơ và được bảo vệ rất tốt.
“Cảm ơn cháu, đưa cô đến đây thôi.” Người phụ nữ hiển nhiên rất vui vẻ, cô ấy nhìn bảng tên trên ngực Đằng Đàn: “Lần sau nếu gặp lại, cô sẽ mời cháu món bánh quy cô nướng nhé, Đằng Đàn.”
Đằng Đàn gật đầu, nhìn bóng lưng người phụ nữ biến mất khỏi tầm mắt rồi quay người rời đi.
Đi chưa được bao xa, Đằng Đàn dừng lại, quay đầu nhìn về hướng cô ấy vừa rời đi.
Biển hiệu có chữ màu xanh trên nền trắng ghi vài chữ lớn - Viện Nghiên cứu Gen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận