Tất Cả Đều Là Vì Sinh Hoạt


Đằng Đàn thấy rõ gương mặt phóng đại của Tề Hồng Ảnh trước mắt, thì siết chặt nắm tay lại trong nháy mắt.
Mà Tề Hồng Ảnh lại hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm, còn lấy làm lạ: “Đây là đứa nhóc mập trong truyền thuyết kia ư?”
Anh ta cẩn thận nhéo một cái, rồi ngạc nhiên nói: “Thật là mềm!”
Đằng Đàn đội lại chiếc mũ trên đầu vừa bị Tề Hồng Ảnh chỉnh lại, lại thấy anh ta trợn to hai mắt, đôi mắt như phát hiện một lục địa mới vậy, sáng lấp lánh: “Lại còn tết tóc đuôi sam!”
Tề Hồng Ảnh ngắm nghía kỹ càng, biểu cảm kiểu “quả nhiên đám con gái các cô rất thích chưng diện”: “Trong bím tóc còn quấn cả dây màu nữa!”
Đằng Đàn đang muốn ném tình hữu nghị giả tạo mong manh này đi, đấm một quyền lên gương mặt hãy còn cười ngây ngô của Tề Hồng Ảnh, để anh ta ghi nhớ dấu bàn tay này, biết được thế nào là sự chà đạp của số phận.
Đằng Đàn nhân cơ hội ngửa ra sau tránh thoát khỏi móng vuốt ma quỷ của Tề Hồng Ảnh, rồi móng tay cũng khẽ nhúc nhích, muốn gậy ông đập lưng ông.
Nhưng cô còn chưa kịp hành động, thì một vật thể hình trụ đã giáng từ trên trời xuống, đè trên đầu cô.
Đằng Đàn đưa hai tay lên, giữ lấy phần đỉnh của vật thể hình trụ kia, rồi giương mắt nhìn lại.
Đằng Kỳ Lâm cười tới mức mặt đầy dịu dàng: “Trà sữa caramen ấm.”
Đằng Đàn: “...” Chỉ một ly trà sữa mà cũng muốn mua chuộc cô ư?
Đằng Kỳ Lâm lại lấy một thanh chocolate từ chiếc túi bên trái ra: “Cho em này.”
Đằng Đàn mặt không đổi sắc, cắm ống hút vào, rồi phùng má cố sức uống một ngụm lớn.
“Lão Đằng, cậu đủ rồi đó, buông tôi ra!” Tề Hồng Ảnh bị đè lại, vẫn đang cố sức giãy dụa.
Hoắc Sơn vừa đi mua nước cũng về tới, lẳng lặng đứng sau lưng Tề Hồng Ảnh, kéo cổ áo anh ta ra, rồi nhét vào bên trong một chai nước khoáng mới được lấy từ tủ lạnh ra.
“Mẹ kiếp! Làm cái trò gì vậy?” Đằng Kỳ Lâm vừa buông Tề Hồng Ảnh ra, thì anh ta đã đột nhiên nhảy lên, vừa nhảy tưng tưng vừa la oai oái.
Vất vả lắm anh ta mới lấy được chai nước khoáng trong áo ra, nhưng vẫn bị lạnh đến phát run, nên căm tức muốn ném nó xuống đất, để bộc lộ sự giận dữ và phản kháng của mình, tuyên bố với thế giới rằng “Tề Hồng Ảnh cũng rất nóng nảy”!
Nhưng anh ta vừa giơ chai nước lên được một nửa, thì lại ngước mắt nhìn trộm đám người chẳng có ai hiền lành kia, Đằng Đàn đang cực kỳ hả hê trên nỗi đau khổ của người khác, Hoắc Sơn lại ngửa đầu nhìn bầu trời tỏ vẻ không liên quan tới mình, Nghiêm Luật cũng rất hào hứng xem kịch vui, thậm chí Đằng Kỳ Lâm còn chẳng thèm nhìn thẳng anh ta nữa.
“Thế mà còn nói tôi là em út đáng yêu nhất!” Tề Hồng Ảnh không kiềm chế được: “Chỉ nghe người mới cười, đâu biết người cũ khóc!”
Nghiêm Luật cười, xoa cái đầu chó của anh ta: “Đó là bịa chuyện lúc cậu làm chân chạy vặt thôi, sao lại tin thế?”
Từ Hồng Ảnh biết được đầu đuôi thì buồn rười rượi, hung hăng mở nắp chai ra uống từng ngụm lớn: “Đám người vô tình vô nghĩa các cậu, đang cố tình gây sự thì có!”
Đằng Kỳ Lâm muốn đi tới đá tên hề này một phát, thì Tô Quan đã lấp ló ở cửa sảnh chờ, đón mọi người vào phòng mô phỏng.
Đằng Đàn giao thẻ học viên cho Tô Quan, anh cầm thẻ của mọi người rồi đi đăng ký đội ngũ, xác nhận thông tin, sau đó lấy số thứ tự khoang mô phỏng.
Tiểu đội sáu người lần lượt cùng đi vào khoang mô phỏng.

Đằng Đàn nằm vào trong, đăng nhập hệ thống.
Tiến độ ghi danh chậm rãi hoàn tất, rồi chuyển hướng trang tới phần chọn cơ giáp.
Đằng Đàn do dự một chút, rồi đổi D-32 thường dùng thành một loại cơ giáp hệ liệt D khác là D-14.
Đó là một cơ giáp hạng nặng, tổng thể màu nâu vàng, có thể tích khổng lồ và khả năng chịu lực cao, chuyên chở các kho đạn dược lớn nhỏ cực kỳ phong phú, đặc biệt là còn chuyên chở cả pháo đồng có sức sát thương cao, là một loại cơ giáp hiếm hoi có có thể đua kho đạn dược với pháo đài di động, cũng chính vì nguyên nhân này, nên yêu cầu về khả năng chịu lực và tố chất cơ thể của người điều khiển D-14 cũng cực kỳ cao.
Tuy hỏa lực mạnh mẽ, nhưng từ trước tới nay lại gần như chẳng có ai hỏi thăm tới D-14, còn thảm hơn cả Hoàng Kim Khải Giáp ngày xưa.

Mà nguyên nhân quan trọng nhất là, nó là cơ giáp hình động vật hiếm thấy nhất trong hệ liệt cơ giáp.
Nhìn tên đoán nghĩa, loại cơ giáp hình động vật này chính là cơ giáp được tiến hành thiết kế dựa theo hình dáng bên ngoài của động vật.
Giới cơ giáp thường phân chia cơ giáp thành hạng nhẹ, hạng vừa và hạng nặng, nhưng vẫn còn một cách phân loại khác, là hình máy móc, hình người và hình động vật.
Sở dĩ cách phân loại thứ hai này ít được nhắc tới, là do hiện tại xu hướng chính của cơ giáp là tuyệt đối tôn sùng cơ giáp hình người, còn hai loại cơ giáp còn lại thì sản lượng thấp, mấy năm vẫn không làm được thêm một cái mới nào.
Nhìn chung trên thị trường cơ giáp hiện nay, có hơn một ngàn hệ liệt, khoảng gần vạn kích cỡ, nhưng cơ giáp hình máy móc và hình động vật vẫn rất ít ỏi.
Nhưng, do năm gần đây trong cơ giáp hình máy móc lại có một pháo đài di động từ trên trời giáng xuống như Tử Vi Tinh, nên cơ giáp hình máy móc cũng dần có xu thế trỗi dậy.

Mà loại cơ giáp hình động vật kia lại chân chỉnh trở thành chó nhà có tang, không ai xót cũng chẳng ai yêu.
Dựa theo khiếu thẩm mỹ màu vàng bạo lực của Đằng Đàn, thì rất khó để không bị D-14 mê hoặc ngay trong ánh nhìn đầu tiên, màu vàng nâu khiêm tốn nhưng thật ra lại phô trương, cơ thể máy móc khổng lồ và lưu loát, gần như chỉ cần lẳng lặng đặt ở nơi đó thôi cũng đã có thể mang đến cảm giác áp lực mạnh mẽ cho người khác.
Đương nhiên, sở dĩ cô thấy hứng thú với D-14, không chỉ vì vẻ bề ngoài của nó, mà còn là vì trong hệ liệt D, D-14 cũng là một trong hai loại cơ giáp hình động vật duy nhất được đồng bộ các loại tính năng tham số vắn tắt dài đến ba mươi tư trang.
Đằng Đàn mất một khoảng thời gian, mới thực hành hết những tính năng vắn tắt đó một lần, không thể không cảm thán rằng, tuy đều được gọi là đầu óc, nhưng đầu óc của người thường và Thiết Kế Sư cơ giáp, lại không phải cùng một loại.
Đằng Đàn nghiêm túc thực hành xong, độ dung hợp là năm mươi mốt, tuy chỉ có hơn một nửa, nhưng khả năng khống chế tinh thần lực chuẩn xác cũng có thể bù đắp lại phần nào vấn đề độ dung hợp này.
Khi chọn cơ giáp, loại cơ giáp sẽ được làm mới ngay sau tên của các thành viên trong danh sách đội viên.
Tề Hồng Ảnh nhìn loại cơ giáp của Đằng Đàn, suy nghĩ hơn nửa ngày mới nhớ ra D-14 là loại cơ giáp gì, thì hoảng sợ trong nháy mắt: “Đằng Đằng Tử, cô tưởng đối kháng là chọi trâu đấy à?”
Đúng vậy, bề ngoài động vật của D-14 là trâu.

Cái đầu hình tam giác ngược, trái phải là hai chiếc sừng dài hình vòng cung, cơ thể máy móc tràn trề sức mạnh, bốn cái chân cũng mạnh mẽ, thoạt nhìn cực kỳ cường tráng.
Cũng không biết Tề Hồng Ảnh lấy đâu ra nhiều biệt danh như vậy nữa.
Đằng Đàn ậm ừ trả lời, xem nhẹ âm thanh ồn ào xung quanh, chọn mấy vũ khí vừa tay theo khả năng chịu lực của mình, rồi dẫn đầu đi tới giao diện đối kháng, khung nhắc nhở của hệ thống cũng nhảy ra.

[Tham gia hạng mục: Cuộc chiến Cướp cờ - cuộc chiến đối kháng giữa các đội ngũ trong Học viện Quân sự số một Tra Thụy.
Số đội tham gia: 108.
Quy tắc: Mỗi đội có một chiếc cờ đội, nếu cờ xí bị hư hỏng hoặc cột cờ bị bẻ gãy, thì đội ngũ đó sẽ bị loại, nếu bảo vệ cờ xí không đổ đến lúc thi đấu kết thúc, thì sẽ giành được chiến thắng.
Vui lòng không cố tình dỡ cờ xí của người đối diện xuống!]
Đằng Đàn xoa xoa góc trên bên phải, quy tắc này nói cũng như không, tình hình cụ thể thế nào vẫn phải đợi lát nữa đi hỏi đám Tô Quan một chút.
Rồi khung cảnh ngày càng mờ đi, giống như bị che phủ bởi một tấm vải đen vậy, rồi hình ảnh dần bày ra trước mắt.
Cô đạp chân lên mặt đất, hít vào phổi luồng không khí mang theo mùi ngai ngái của cây cỏ, dẫm lên bùn đất mềm xốp, rồi một cơn gió nóng rực ập thẳng vào mặt cuốn theo cờ đội màu xanh lục, tung bay phấp phới giữa không trung.
Đằng Đàn nhìn quanh bốn phía, bên cạnh là một cái hồ rất lớn, phía trước là rừng rậm liên miên.

Cô nheo mắt lại, ánh nắng từ mặt hồ phẳng lặng tán xạ lên, vừa rực rỡ vừa chói mắt.
Chờ không được bao lâu, năm người kia cũng lục tục trực tuyến, cả đám đều đến tay không, duy chỉ có Tô Quan mang theo một cái ba lô.
Tề Hồng Ảnh vừa thấy Đằng Đàn đã muốn túm lấy bả vai cô chất vấn tại sao lại chọn D-14 kéo giá trị nhan sắc cơ giáp của toàn đội xuống, nhưng anh ta còn chưa kịp chạy tới, thì nửa đường đã bị Hoắc Sơn và Nghiêm Luật kẹp nách lôi đi.
Đằng Đàn trốn ra sau lưng Đằng Kỳ Lâm, mặc cho Tề Hồng Ảnh thảm thiết tru tréo ở bên kia, tỏ vẻ không nghe lọt tai.
Tô Quan thì đang quan sát tình hình bốn phía, vừa xem vừa mở giao diện hệ thống ra, viết viết vẽ vẽ.
Đằng Đàn cũng đi đến xem, những con số dài ngoằng nhanh chóng hiện lên từng đoạn từng đoạn một, khiến cô hoa hết cả mắt, rồi đồng thời một chiếc bản đồ lập thể cũng dần hình thành dưới ngòi bút của Tô Quan.
“Tô Quan đang vẽ bản đồ.” Đằng Kỳ Lâm giải thích: “Thi đấu đối kháng trong học viện sẽ không cung cấp bản đồ chi tiết, mà chỉ có thể căn cứ vào điểm tọa độ của chúng ta rồi cung cấp vị trí cờ xí của năm đội ngũ cách chúng ta gần nhất.

Bản đồ phải do chính chúng ta thăm dò số liệu rồi tự vẽ ra, cuối cùng độ hoàn chỉnh và độ chính xác sẽ được tính vào tổng điểm.”
Đằng Đàn ngạc nhiên: “Oa…” Rất cao siêu!
Một lát sau, Tề Hồng Ảnh đã hoàn toàn bị bịt kín miệng, không phát ra âm thanh nữa.
Đằng Đàn nhìn sang bên kia.
Đằng Kỳ Lâm hỏi: “Em mở D-14, cơ thể không có vấn đề gì chứ?”
Đằng Đàn quay đầu nhìn hắn một cái, cực kỳ tự tin ưỡn ngực: “Không thành vấn đề.”

Đằng Kỳ Lâm gật đầu: “Tốt.”
Tô Quan xây dựng cảnh vật chung quanh xong, thì kéo bản đồ về toàn cảnh.

Đằng Đàn mới phát hiện thứ Tô Quan vừa vẽ chỉ là một góc nhỏ trên bản đồ kia thôi.
Vậy thì một tấm bản đồ hoàn chỉnh thì cần đến bao nhiêu chuỗi số chứ!
Ánh mắt Đằng Đàn nhìn Tô Quan lập tức tràn đầy khâm phục.
“Tề Hồng Ảnh, Nghiêm Luật!” Tô Quan ngẩng đầu lên khỏi bản đồ, gọi: “Người đâu rồi?”
Tề Hồng Ảnh nghe thấy tiếng gọi, thì tránh thoát khỏi sự kìm kẹp của Hoắc Sơn và Nghiêm Luật, chạy tới nhanh như chớp: “Đây rồi! Tới ngay đây!”
“Tôi đã đánh ký hiệu trên bản đồ rồi, hai người các cậu đi theo hai hướng này đi.” Tô Quan nhìn bản đồ, móc hai quả cầu nhỏ từ ba lô ra, ném cho Tề Hồng Ảnh và Nghiêm Luật: “Tham số tôi đã điều chỉnh xong rồi, cứ mang theo là được, đừng có nghịch lung tung.”
“Được.” Nghiêm Luật đáp lời, rồi nhìn bản đồ, kéo Tề Hồng Ảnh định rời đi.
“Đợi chút đã.” Tô Quan gọi bọn họ lại, rồi gãi gãi tóc, chỉ vào hai chỗ trên bản đồ: “Đừng đi xa, tới hai điểm này thì phải trở về.”
Nghiêm Luật, Tề Hồng Ảnh: “Được!”
Đằng Đàn nhìn hai người kia đi xa, rồi quay đầu lại ngắm mái tóc bị vò loạn của Tô Quan, thì nhỏ giọng nói: “Hình như Tô Quan hơi bực bội.”
“Chiến đấu đối kháng lần trước, có một đội viên được nhét vào làm nội gián đã tự sửa lại số liệu tham số mà Tô Quan thiết lập cho quả cầu phụ trợ, dẫn tới số liệu truyền về sau đó cũng bị sai hơn phân nửa.” Đằng Kỳ Lâm cúi người xuống nhỏ giọng trả lời: “Số cờ mà bọn anh đoạt được không thua kém Liêu Tu Viễn, nếu tính cả điểm bản đồ, thì bọn anh sẽ thắng, nhưng do bản đồ của Tô Quan xảy ra vấn đề, nên tổng điểm cuối cùng lại không cao bằng đám Liêu Tu Viễn, do đó đã bị thua.”
Đằng Đàn bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra là thế.”
Mỗi chỉ huy có thói quen xây dựng mô hình bản đồ khác nhau, nên chỉ số thiết lập cho cầu phụ trợ cũng không giống nhau, thông thường sẽ để người khác đi thu thập số liệu trước rồi họ mới tự điều chỉnh lại.
Nên ngay cả khi chỉ bỏ đi một số lẻ trong chỉ số thiết lập của cầu phụ trợ, thì số liệu mà chỉ huy thu được để làm bản đồ, cũng đã bị sai lệch rất lớn.
Đằng Đàn đồng tình nhìn về phía Tô Quan.
Được rồi, cô cảm thấy Tô Quan thật thảm, chẳng trách lại hận Liêu Nhi Tử như vậy, nếu chuyện này đổi thành cô, thì có trùm bao tải anh ta bao nhiêu lần đi nữa cũng không thể xả được hết mối hận trong lòng.
Tô Quan lấy trục tọa độ ra, vừa đánh dấu điểm hiển thị của năm đội ngũ khác lên trên bản đồ, vừa căn cứ vào số liệu mà bọn Tề Hồng Ảnh truyền về để mở rộng bản đồ.
Hiện tại vẫn chưa có việc cho bọn họ, nên Đằng Đàn, Đằng Kỳ Lâm và Hoắc Sơn đã đi tới bờ hồ, ngồi thành một hàng, nhìn ngọn núi phía xa mặt hồ rồi tự xem xét bản thân, để lại mình Tô Quan ngồi dưới cờ đội siêng năng lao động.
Nhưng còn chưa hưởng thụ được khoảng thời gian rảnh rỗi này bao lâu, thì Tô Quan đã gọi to: “Lão Đằng! Lão Hoắc!”
Đằng Kỳ Lâm và Hoắc Sơn đứng dậy đi về phía Tô Quan.
“Đi đến hai nơi này.” Tô Quan chỉ vào bản đồ rồi giải thích với hai người: “Chỗ này cách mấy đội ngũ kia không xa, nên đừng đến gần quá.

Nhớ chú ý an toàn.”
Hai người gật đầu đồng ý.
Đằng Đàn thấy Đằng Kỳ Lâm và Hoắc Sơn cũng cầm cầu phụ trợ chuẩn bị rời đi, thì nhìn khắp nơi, rồi giữ chặt Đằng Kỳ Lâm lại, chỉ vào mình: “Còn tôi thì sao?”

Đằng Kỳ Lâm cũng vui vì thái độ tự giác tìm việc của cô: “Em phải ở lại giữ cờ.”
Đằng Đàn: “Giữ cờ?”
“Đúng vậy.” Đằng Kỳ Lâm nâng nâng cằm, nói: “Cờ đội không thể động đến, mà Tô Quan là chỉ huy, sức chiến đấu không tốt, nên em phải ở lại đây bảo vệ chỉ huy và cờ đội.”
“Tiểu Đằng, nhiệm vụ quan trọng nhất này giao cho cô nhé!” Hoắc Sơn vỗ vỗ bả vai của Đằng Đàn, rồi mặt mày nghiêm túc nói: “Đây là tổ chức tin tưởng cô!”
Gương mặt của Hoắc Sơn quá ngay thẳng, thuộc loại chỉ cần liếc mắt nhìn một cái đã cảm thấy người này chắc chắn là căn chính miêu hồng, chính trực vô tư, là gương mặt của một người tốt.
Giọng nói lại càng đứng đắn hơn gương mặt, nói một câu không đầu không đuôi lại khiến người ta có cảm giác nhiệm vụ này là một sứ mệnh, không có mình thì không được vậy, trong lòng tràn đầy tinh thần trách nhiệm, không thể phụ sự kỳ vọng của tổ chức.
Rất hiển nhiên, Đằng Đàn đã bị cảm động lây, nên nghiêm mặt trả lời: “Không thành vấn đề!”
Hoắc Sơn gật đầu cổ vũ, rồi kéo Đằng Kỳ Lâm rời đi.
Đằng Đàn nhìn bọn họ đi xa, rồi chạy đến bên cạnh Tô Quan, tận chức tận trách thực hiện nhiệm vụ mà tổ chức vừa giao cho mình.
Tô Quan thì vội vàng căn cứ vào số liệu bốn người truyền về để xây dựng mô hình bản đồ.
Nên tạm thời Đằng Đàn cũng không có việc gì để làm, cô ngồi xổm một bên, tỉ mỉ quan sát lá cờ nắm giữ thắng lợi sống còn của bọn họ.
Một cái bệ kim loại hình vuông, có lá cờ màu xanh lục cắm ở bên trong, đang đón gió tung bay.
Đằng Đàn nâng tay lên, phát hiện chắc là cái bệ kim loại này được khảm vào mặt đất, nên không cách nào di chuyển được.
Cô ngước mắt lên trên, nhìn cột cờ kia, thì trong lòng cũng hiện lên một ý tưởng to gan: “Lá cờ này có thể nhổ ra được không?”
Tô Quan đang vội kiểm tra đối chiếu số liệu, nghe vậy thì trả lời: “Không thể, lá cờ đó không nhổ ra được.”
Anh liếc mắt một cái, thấy Đằng Đàn đang nghiên cứu cái bệ kim loại của lá cờ kia, thì giải thích: “Bọn tôi đã từng thử rồi, hơn nữa nếu lá cờ đó bị phe mình bẻ gãy thì cũng vẫn sẽ bị phán là bị loại.”
Đằng Đàn vuốt cằm trầm tư một lát: “Vậy còn cái bệ kia thì sao?”
Tô Quan quay đầu, thấy biểu cảm nghiêm túc của Đằng Đàn, thì cũng hiểu rõ ý tưởng của cô, bất đắc dĩ nói: “Bọn tôi cũng từng thử rồi, cái bệ quá lớn, nên kể cả có đào ra được thì cũng không dễ mang theo, chính là một phiền phức.”
Đằng Đàn nhíu mày: “Vậy nếu nghĩ cách làm bé nó đi thì sao?”
Tô Quan trả lời: “Không có công cụ, các loại vũ khí đao kiếm của cơ giáp đều không dùng được, hơn nữa nếu không khống chế tốt sức mạnh và vị trí lúc ra tay, thì còn dễ bẻ gãy cột cờ.”
Rốt cuộc Tô Quan cũng sửa sang số liệu xung quanh bản đồ xong, vừa thở phào một hơi, đang chuẩn bị vạch ra đường đi tiếp theo, thì phía sau đã đột nhiên truyền đến một tiếng “ong rè” thật lớn.
Tô Quan kinh hãi, đột nhiên quay đầu lại.
Dưới ánh sáng vừa khiêm tốn vừa phô trương mô phỏng theo Liên minh Quân sự, hai cái tay vốn nên là chân của D-14 màu nâu vàng kia đang vừa cầm mũi khoan “ong ong ong”, vừa cầm cưa điện “rè rè rè”.
Cái mặt tam giác ngược của D-14 thoạt nhìn có vẻ nóng lòng muốn thử: “Vậy nếu dùng cưa điện để cưa ra thì sao?”
Tô Quan: “…”
Tô Quan: “!”
Đằng Đằng Tử thật đúng là một báu vật lớn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận