Tất Cả Đều Là Vì Sinh Hoạt


Lúc Đằng Đàn chưa đi lên, Tô Quan muốn nhanh chóng đi xuống dưới, nhưng khi Đằng Đàn đi lên, Tô Quan lại ôm cây không muốn đi.
Bởi vì anh có linh cảm Đằng Đàn sẽ hạ gục anh ở tư thế khiến anh bị mất mặt và ném anh ra khỏi Ca Tư Đặc.
Sự thật đã chứng minh, với tư cách là chỉ huy, linh cảm của Tô Quan thật sự rất tốt.
Đằng Đàn vừa đi lên đã chạy thẳng đến chỗ Tô Quan, mở rộng hai tay chờ anh nhảy vào.
Đằng Đàn thúc giục: “Xuống đây, tôi ôm anh xuống.”
Tô Quan ôm chặt lấy cây không buông ra: “Không thể ôm như lúc đi lên sao?”
“Không được!” Đằng Đàn kiên quyết từ chối: “Chân anh quá dài, kéo lau trên sàn nhà sẽ rất ảnh hưởng đến động tác của anh.”
Tô Quan: “...” Nhìn xem cô dùng từ gì đây? Anh là quần áo sao? Còn lau sàn?
Nhưng cũng rất cảm ơn cô đã khen chân anh dài trước mặt cư dân mạng.
Bởi vì người trong cuộc rất không hợp tác nên rất khó để thực hiện hành động tiếp thep.
Bốn người còn lại đứng ở phía dưới, nhìn lên trời xanh chín mươi độ, im lặng nhìn bọn họ lôi kéo đến đến cực hạn ở phía trên.
Yết hầu của Nghiêm Luật giật giật, giọng nói khô khốc: “Cô ấy không phải là khỉ đầu thai đấy chứ?”
Hoắc Sơn vô thức lẩm bẩm: “Không phải, là khỉ tiến hóa.”
Nghiêm Luật: “Tất cả mọi người đều là khỉ tiến hóa, tại sao cô ấy lại có thể bò nhanh như vậy…”
Tốc độ quá kinh người.
Để có thể phối hợp tốt hơn, trước khi đến Nghiêm Luật đã đặc biệt tìm kiếm các video thi đấu của Đằng Đàn.
Anh ta chưa từng thử bản đồ đó, anh ta không thể chẩn đoán chính xác về các trị số môi trường bên trong, độ cao của cây thông qua màn hình.

Nhìn thấy cả quá trình Đằng Đàn xuyên thẳng qua khu rừng mà không để lại chút dấu vết nào, anh ta chỉ có thể cảm thán nói cô lợi hại, nhưng lợi hại đến mức nào, Nghiêm Luật thật sự không cảm giác được.
Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy Đằng Đàn lấy đà nhảy lên khỏi mặt đất, đạp vào thân cây và biến mất giữa những cành lá, anh ta chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy bóng dáng linh hoạt của cô từ những nơi có ít lá.
Nó nhẹ nhàng đến mức giống như đang trèo lên một cái cây cao thẳng chọc đến tận mây xanh.
Lần đầu tiên Nghiêm Luật có sự hiểu biết tương đối trực quan hơn về người đồng đội nhìn rất xinh xắn khéo léo này.
Trên cây, Tô Quan từ chối ba mệnh lệnh liên tiếp, giữ nguyên trạng thái không dùng lực không hợp tác, Đằng Đàn dữ tợn nhíu mày một cái.
Không thể chiều chuộng đàn ông, nếu không bọn họ sẽ cưỡi đầu cưỡi cổ cô- Theo một trang web đầy cảm xúc.
Đằng Đàn đương nhiên không muốn để Tô Quan cưỡi trên đầu mình (theo nghĩa đen), hít một hơi thật sâu, cô đi đến trực tiếp kéo anh từ trên cây xuống.
Vì vậy, coi như Tô Quan đã bỏ lỡ sự lựa chọn dễ chịu nhất, cuối cùng bị Đằng Đàn mạnh mẽ đè nén tất cả sự phản kháng, cõng anh trên vai nhảy xuống.

Tô Qua che mặt, hận không thể chết ngay tại chỗ.
Cái này vẫn còn đang phát sóng trực tiếp! Phát trực tiếp ra ngoài!
Tất cả mọi người trên StarNet đang nhìn anh bị một cô gái chỉ cao đến vai anh, một cô gái chỉ bằng một nửa cõng anh bay tới bay lui.

Anh không cần thể diện sao?
Hai tay Tô Quan ôm cờ nên không thể nào chống được, bị bả vai gầy yếu của Đằng Đàn ép khiến dạ dày anh quặn lại, nghĩ đến lúc cuộc tranh tài kết thúc, sau khi rời khỏi đây anh sẽ bị đám lừa bịp kia cười nhạo như thế nào, với sự cố gắng của hai debuff, mặt anh tái nhợt, muốn nôn ra.
Cư dân mạng không thể nào thông cảm trước sự đau khổ của Tô Quan, cười nhạo trong phần bình luận.
[Hahaha, thử hỏi xem có mấy người trong quân đoàn được đối xử tốt nhất như thế này?]
[Xin lỗi mắt tôi kém, hóa ra Tô Quan thật sự là một công chúa tóc dài yểu điệu.]
[Tôi muốn cut lại, sau này Tô Quan phát triển, tôi cũng sẽ là người biết được lịch sử đen tối của một chỉ huy nổi tiếng haha.]
[Mọi người không thấy bạn gái Đằng Đằng Tử này rất mạnh sao? Anh anh anh, người ta cũng muốn được cõng.]
[Lầu trên xin hãy kiềm chế, Đằng Đằng Tử vẫn còn là trẻ con.]

Tô Quan rơi xuống đất trước ánh mắt long lanh có thần của bốn người.
Sau khi đứng lên, anh chạy đến bên cạnh cái cây như du hồn, không lâu sau thì nghe thấy tiếng nôn mửa của anh.
Hoắc Sơn còn có chút lương tâm, đi đến vỗ nhẹ vào lưng Tô Quan.
Lúc Tô Quan nôn xong, hai mắt anh đờ đẫn, hồn lìa khỏi xác, anh rơi vào trạng thái vô ngã.
Bốn quần chúng ăn dưa nói: “...” Bọn họ khó hiểu lại cảm thấy yêu thương Tô Quan.
Trong một góc của đấu trường.
Liêu Tu Viễn đang hoàn thiện bản đồ trong tay, tiếng cơ giáp xé gió từ trước truyền đến, anh ta dừng động tác trong tay lại ngẩng đầu lên, một cơ giáp của máy bay hạng nặng đáp xuống, một thanh niên thân hình cao lớn đi từ bên trong đi ra.
Thanh niên đi đến gần lắc đầu: “Không phải đám người Tô Quan.”
Liêu Tu Viễn gật đầu, ấn vào vị trí mới được làm mới trên trục tọa độ, sau đó ấn vào tiến độ cướp cờ ở trên góc bên phải, kéo danh sách xuống, tên Tô Quan trên đó vẫn còn lóe sáng.
Anh ta cười lạnh, đúng là cẩu thả!
Tiếp tục kéo xuống, tìm được một cái tên mình muốn trong danh sách, Liêu Tu Viễn mở kênh tìm kiếm thông tin rồi gửi tin nhắn đi.
Bên kia nhanh chóng kết nối.
“Này.” Phía sau vẫn còn tiếng pháo đạn gầm rú, nhưng giọng nói của anh ta lại rất bình tĩnh và thản nhiên: “Đang làm gì vậy?”

“Tô Quan tuyển được một người mới.” Liễu Tu Viễn nói: “Nghe nói rất có năng lực.”
“Cho nên?” Đối phương không thèm để ý đến: “Chuyện này không liên quan đến tôi, người kết thù với Tô Quan cũng không phải là tôi.”
“Dùng đầu của mình đi, Thiết Hành, không phải là anh thì sao?” Liêu Tu Viễn cười lạnh: “Nhìn rõ đi, Tô Quan là đội số 9, đường đến chỗ tôi nhất định sẽ đi qua điểm cờ của anh, đây là lý do tại sao anh ta lại chơi anh.”
Cờ của các đội trong thi đấu có quy luật nhất định phải tuân theo dựa vào sự phân bố cờ hiệu, nhưng nó chỉ có thể ước tính hướng thô và không thể xác định vị trí chính xác.
“Anh ta không nhất thiết phải đi qua chỗ của tôi.” Thiết Hành so trên bản đồ: “Anh đừng hòng kéo tôi xuống nước.”
“Với tính cách của anh ta, anh cảm thấy anh ta sẽ tốn công tốn sức để đi đường vòng sao?” Liêu Tu Viễn cười nhạo: “Tóm lại, anh có muốn hợp tác không?"
Thiết Hành: “...” Anh chưa từng thấy người đi tìm người hợp tác mà con kiêu ngạo như vậy, khó trách Tô Quan muốn đánh nổ đầu anh ta.
Thiết Hành hít sâu một hơi: “Anh muốn hợp tác như thế nào?”
Liêu Tu Viễn nhanh chóng nói tiếp: “Mỗi người sẽ gửi một nửa số cơ giáp, đánh hội đồng.”
Thiết Hành nhắc nhở: “Đừng quên trong đội của anh ta còn có một người có thể một mình chiến đấu với một đám người là Đằng Kỳ Lâm.”
Khóe miệng Liêu Tu Viễn giật giật: “Với sự hiểu biết của tôi với Tô Quan, anh ta sẽ phái ba người ra tấn công, giữ hai người lại để bảo vệ cờ.

Loại cướp cờ đường dài này Đằng Kỳ Lâm nhất định sẽ đi ra.

Hai đội chúng ta cộng lại có 9 đài cơ giáp, cho dù phân chia thế nào cũng có thể đảm bảo số lượng người sẽ nhiều gấp đôi bọn họ.”
Liêu Tu Viễn giễu cợt nói: “Đã ném bom với số lượng gấp đôi, anh vẫn còn sợ sao?”
Thiết Hành hỏi chính xác: “9 đài?”
Vẻ mặt Liêu Tu Viễn lạnh lùng nói: “Lúc trước đội của tôi đã bị thiệt hại một máy.”
Thiết Hành suy nghĩ một chút: “Lợi ích?”
Liêu Tu Viễn: “Cờ của Tô Quan thuộc về anh.”
Thiết Hành: “Thành giao.”
Ngừng truyền tin.
Người đồng đội ngồi bên cạnh hỏi Thiết Hành: “Ai muốn hợp tác?”
Thiết hành lau mặt: “Liêu Tu Viễn.”
Đồng đội hiểu ra: “Tìm chúng ta vây Tô Quan sao?”

“Đúng vậy.” Sắc mặt Thiết Hành có chút âm trầm: “Anh ta nói đội của anh ta bị thiệt hại một máy cơ giáp?”
Thiết Hành nhìn đồng đội: “Anh có tin không?”
“Dù sao thì tôi cũng không tin.” Trước khi đồng đội lên tiếng, Thiết Hành đã trả lời: “Ai mà tin vào Liêu Tu Viễn lòng dạ xấu xa kia đều sẽ xui xẻo.”
Nói xong thì im lặng một lúc, Thiết Hành lại nở nụ cười nham hiểm: “Muốn tôi làm kẻ ngốc à, không để anh ta chịu chút tổn thất, chỉ giữ lại vài người thì danh tiếng nhà họ lão Thiết của tôi để đâu?”
Đồng đội: “...”
Danh tiếng của nhà họ lão Thiết là gì? Vắt cổ chày ra nước sao?
Đằng Đàn đang cạy vỏ cây, ngồi xổm trên cây đại thụ cao nhất trong trận, chán nản cạy vỏ cây.
Cô bị Tô Quan ‘lưu đày’, nhưng Tô Quan nói để cô trèo lên cây chỉ đường là hợp lý.
Tô Quan còn nhấn mạnh rằng đây là một nhiệm vụ rất, rất quan trọng.
Nhưng với kinh nghiệm sinh tồn trong xã hội nông cạn của Đằng Đàn, cô cảm thấy nhiệm vụ này của Tô Quan có chút cảm xúc trả thù.
Đặc biệt là hai cái vô cùng đặc biệt kia, phần lớn đều dùng để che dấu dã tâm khó lường của anh.
Giọng nói của Đằng Kỳ Lâm vang lên trong video của đội: "Tiếp theo đi đâu?"
“Ở đây.” Đằng Đàn vẽ một vòng tròn trên bản đồ, Tô Quan cho phép cô có quyền mở và sửa đổi bản đồ.
Giọng nói nghe có vẻ bơ phờ, Đằng Kỳ Lâm buồn cười nói: “Không còn mấy điểm chọn, đánh xong đoạn này anh có thể đi xuống.”
Đằng Đàn yếu ớt đáp lại.
Tô Quan là một chỉ huy rất có năng lực.
Cho dù ở trên cây bị dọa đến run người nhưng anh vẫn không quên nhiệm vụ của một người chỉ huy là phải luôn chú ý quan sát môi trường của mình.

Rất dễ dàng để khám phá lợi ích của việc leo cao và nhìn xa trong trò chơi này.
Mặc dù địa điểm tổ chức này là rừng cây, nhưng xung quanh các cột cờ đều là đất trống, cho nên đứng ở chỗ cao là có thể nhìn thấy rõ vị trí của các cột cờ.
Sau một hiệp giao tranh trên sân, có nhiều đội bị chấn thương và bị nốc ao, không còn đảm bảo đủ số lượng người và thể trạng tốt.
Tô Quan nhắm vào những người này.
Một trong những mục đích của chỉ huy là dùng ít sự hy sinh nhất để đạt được lợi ích lớn nhất!
Bây giờ đã đến lúc thực hiện mục đích này.
Tô Quan lập tức lập kế hoạch tác chiến, chuẩn bị thu thập những lá cờ của đội bị tàn phá này.
Phần quan trọng nhất của kế hoạch này là cần có một người đóng vai trò là ngọn hải đăng đứng ở nơi cao để chỉ đường.
Bản thân anh sẽ không bao giờ trèo cây nữa.

Người leo cây giỏi nhất trong toàn đội không có ai hơn Đằng Đàn, cho nên nhiệm vụ vinh quang và thần thánh này rơi vào tay cô.
Đằng Kỳ Lâm dẫn theo vài người khác đi theo Đằng Đàn, tấn công các cột cờ mà cô chỉ, bắt đầu từ khoảng cách khá gần đội, từ từ mở rộng phạm vi, sau đó dần dần di chuyển ra xa hơn.


Cuối cùng, tất cả các điểm cờ có thể nhìn thấy trên cây đều bị chiếm giữ.
Sau hơn nửa trận đấu, Tô Quan dẫn theo đội số 9 đi quanh cổng giữa không ngừng nghỉ.

Bốn người bao vây, số lượng cờ cướp được tăng vọt lên 18.
Tô Quan trốn ở một cành cây thấp bé nhất, ẩn nấp thật chặt.
Bấm vào để xem đội may mắn còn sống sót——[20/108].
Khi quét sạch các đội xung quanh, Tô Quan đặc biệt chú ý đến tất cả cờ ở các cột cờ, cơ bản tìm hiểu được quy luật phân bố số cờ của các đội trong cuộc thi này, có thể suy đoán được phương hướng của Liêu Tu Viễn.
Ý chí chiến đấu của Tô Quan bùng cháy: Liêu Nhi Tử, rửa sạch cổ và chuẩn bị chịu chết đi!
Một lần nữa, tiếng pháo dần dần tắt, Đằng Đàn ném cột cờ vừa bị gãy đi, vẻ mặt buồn bã ngồi trên bệ kim loại.
Bốn đài cơ giáp rơi xuống đất.
Tề Hồng Ánh gần như rơi khỏi cơ giáp.
Mặc dù anh ta cơ giáp hạng nhẹ, nhưng anh ta phải làm tất cả những việc như dò đường phía trước và các việc vặt vãnh sau khi kết thúc, hơn nữa bởi vì bay cao, còn phải đảm nhận nhiệm vụ chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, cường độ chiến đấu cao, lúc chạy trốn và tình trạng báo động khiến thể chất của anh ta tiêu tốn quá nhiều.
Hoắc Sơn và Nghiêm Luật cũng có hơi mệt mỏi, người thoải mái nhất là Đằng Kỳ Lâm.
Tề Hồng Anh nằm trên đất một lúc, sau đó lấy lại hơi thở đứng dậy, rên rỉ trèo lên cây, nghiêng người đến trước mặt Tô Quan xem bản đồ.
Nhìn tấm bản đồ hoàn chỉnh như vậy, Tề Hồng Anh rất là tự hào vì chân mình không đau, eo không xót, thậm chí còn muốn hét lên từ xa: Nhìn đi! Đây chính là giang sơn mà trẫm đã gây dựng!
Hoắc Sơn và Nghiêm Luật cũng bò lên trên cây, chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc.
Bọn họ đã hiểu rõ sự tuyệt vời của việc nằm trên cây.
Người đi ngang qua bên dưới cũng không dễ phát hiện bọn họ, có người đến anh ta sẽ nhận ra trước, thân cây to hơn thì nằm ở trên sẽ không phải lo lắng về việc bị ngã, có chỗ nghỉ ngơi tốt hơn thế này?
Trước mắt vẫn chưa tìm ra.
Tô Quan nhìn bản đồ thu nhỏ lại.
Bởi vì cờ đội bị bẻ gãy trên diện rộng nên các cột cờ biến mất quá nhiều, các cánh cửa giữa năm điểm cờ gần nhất hiển thị trên bản đồ cũng đã rời đi rất xa.
Tô Quan vẽ một đường dọc theo hướng phỏng đoán, dọc đường tìm được hai cột cờ, lúc trong hàng đợi anh đã so sánh.
Tô Quan: “Muốn đi đến chỗ Liêu Nhi Tử, trước tiên chúng ta phải đi qua chỗ Thiết Hành.”
Hoắc Sơn nằm nửa ngày ngồi dậy nhìn: “Đi vòng hay đi thẳng?”
Nghiêm Luật nói tiếp: "Đi vòng làm gì, cứ đi thẳng đi!"
Tề Hồng Anh khiêm tốn cầu khẩn: “Chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút rồi mới đi tiếp được không?”
Đằng Kỳ Lâm kéo Đằng Đàn lên trên cây: “Anh muốn làm gì?”
Tô Quan cười toe toét: "Ai cản đường đều sẽ bị giết!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận