Tất Cả Đều Là Vì Sinh Hoạt


Đằng Đàn đứng trên cành cây giả vỏ cây.
Đúng vậy, cô vẫn đang gỡ vỏ cây, chỉ là đổi sang một chỗ khác mà thôi.
Bị Tô Quan lưu đày 3000 dặm, sang một hướng hoàn toàn ngược lại với căn cứ của họ.
Đằng Đàn thở dài, không biết rằng ai mà đều phải như vậy cả.
Tiếng động từ nơi được giám sát kéo lại sự chú ý của Đằng Đàn.
Liêu Tu Viễn đã tắt trục tọa độ, đang liên lạc với ai đó.
"Tô Quan." Đằng Đàn bắt đầu báo cáo công việc, "Liêu Tu Viễn đã tắt trục tọa độ."
"Tốt!" Tô Quan đứng dậy ôm cờ, ra hiệu cho Nghiêm Luật ra khỏi "Em cứ ẩn nấp ở đó, tiếp tục theo dõi, tôi và Nghiêm Luật sẽ đến ngay."
[Tô Quan hỏi Đằng Đàn: "Em có chạy nhanh không?"
Đằng Đàn suy nghĩ một lúc, khiêm nhường nói: "Cũng khá nhanh."
Tô Quan trực tiếp vẽ một điểm trên bản đồ, nghiêm túc nói với Đằng Đàn: "Đằng Đàn! Có một nhiệm vụ chỉ có em mới hoàn thành được!"
Đằng Đàn phấn khích, sâu sắc cảm nhận được sự tin tưởng của tổ chức mơ hồ kia: "Anh nói đi."
"Đến điểm này." Tô Quan chia sẻ điểm đã vẽ trên bản đồ của Đằng Đàn, "Giám sát Liêu thiếu, khi nào cậu ta tắt trục tọa độ, ngay lập tức phải báo cho tôi biết, điều đó rất quan trọng!!"
Đằng Đàn chỉ tay so khoảng cách, rất xa, hoàn toàn ngược lại với hướng họ đang ở: "Tại sao vậy?"
"Trục tọa độ sẽ hiển thị cờ đội của năm đội gần chúng ta nhất."Tô Quan giải thích, "Cờ hiệu được công nhận là bất di bất dịch, nên hầu như chỉ huy sẽ không giữ trục tọa độ liên tục, họ sẽ in những điểm trên trục tọa độ lên bản đồ, rồi tắt trục tọa độ đi.
"Trừ khi có đội khác bị đánh cắp cờ, thì họ mới sẽ mở lại và làm mới."
"Liêu Tu Viễn cũng sẽ làm như vậy." Tô Quan tự tin nói, "Một khi cậu ta biết vị trí của chúng ta, cậu ta tuyệt đối sẽ không mở trục tọa độ nữa, sợ chúng ta sẽ lấy cờ của họ."
"Như vậy, dù chúng ta di chuyển với cờ, cũng sẽ không lọt vào tầm quan sát của cậu ta."
Những thói quen mà mọi người vẫn giữ và cùng với những kinh nghiệm chiến đấu giữa Tô Quan với Liêu Tu Viễn đã mang lại cơ hội tốt cho anh.]
Ba khung giáp bao vây, Tề Hồng Ảnh không trụ bao lâu nên đã bắt đầu lùi lại.
Suốt dọc đường vừa chửi vừa nhìn lên trời, quyết định cho dù thua trong trận chiến khung giáp, nhưng ít ra cũng phải thắng trong trận chiến lời lẽ.
Một quả pháo đánh trúng cánh kim loại, thân máy bay xiêu vẹo.
Chưa kịp ổn định lại, một quả pháo truy kích khác lại tấn công, Tề Hồng Ảnh vội vàng né tránh, nhưng vẫn bị trầy chân.
Tề Hồng Ảnh nhanh chóng mở hệ thống phanh, may mà đã kịp ổn định không bị rơi xuống.

Anh ta mở mic đội hình hô lớn: "Đằng Đàn, mau tới tiếp ứng cho tôi!!"
Những khung giáp đối diện nghe thấy tiếng phát từ loa, hành động hơi chậm lại.
"Khốn kiếp!" Tề Hồng Ảnh chửi: "Chúng mày sợ cái con khỉ gì vậy, súng pháo binh dùng chuẩn bằng, đi bộ cái con khỉ gì mà sợ?!"
Giọng điệu Tề Hồng Ảnh đã nghe ra sự bất lực và bạo lực.
Ba khung giáp lại tăng tốc độ, tấn công liên tiếp.
Bị bao vây một mình, Tề Hồng Ảnh gần như không có cơ hội chiến thắng.
Một khung giáp của đội Liêu Tu Viễn chồm xuống, như đang nhắm cái gì đó.
Người lái thấy vậy, ngay lập tức quay pháo về hướng đó, bắn vào khung giáp trong rừng!
Khung giáp trong rừng bị bắn bay, anh ta hạ pháo, trở lại tham gia vòng vây, nhưng bất ngờ bị một cú đập từ phía sau!
Khung giáp hoàn toàn bất ngờ, bị đập vào rừng tạo ra một cái hố lớn!
Sau khi nhìn rõ người đáng sau lưng, người lái biết không thể thoát, nhanh chóng mở mic đội hình muốn cảnh báo Liêu Tu Viễn, nhưng chưa kịp nói xong, vô số quả pháo từ trên trời đổ xuống, chôn vùi anh ta!
["Lão Tề." Tô Quan nói, " Cậu rất có thể sẽ phải hy sinh đấy.”
" Cậu phải ở lại đây, giả vờ bảo vệ cờ, kéo họ lại."
"Nếu họ không thấy ai bảo vệ cờ ở trạm cờ, chắc chắn sẽ sinh nghi."
Tề Hồng Ảnh gật đầu, lại nghĩ đến một vấn đề: "Nhưng chỉ có mình tôi, độ tin cậy có thể sẽ không cao."
"Đừng lo." Tô Quan vẫy tay, "Lấy những khung giáp còn nguyên vẹn ở trạm 26 mang về đặt ở đây."
Tề Hồng Ảnh hơi lo lắng: "Bọn họ sẽ tin sao?"
"Chỉ đứng đó thôi thì chắc chắn họ sẽ không tin." Tô Quan vuốt cằm, "Nên cậu phải nhấn mạnh trong lúc đánh nhau rằng chúng ta là 'những người mới'.”]
Ở không xa, Ngụy Niên và Q-1 Đằng Đành nhau rất hăng say.
Liêu Tu Viễn ngồi ẩn mình trong an toàn, tức giận đến nỗi muốn bể mặt.
Ngụy Niên bắn một quả pháo năng lượng vào khiên tròn, làm Q-1 bị đánh bay ra ngoài.
Ngụy Niên chuyển hướng đẩy, lao tới trạm cờ!
Không ai cản được, Ngụy Niên hồi hộp đưa tay định giật cờ, nhưng chưa kịp chạm vào cột cờ, một tia năng lượng nóng bỏng từ phía bên tấn công!
Ngụy Niên vội co tay lại.


Một quả pháo kim loại nối tiếp đánh trúng vào hông Ngụy Niên!
Hệ thống chuyển động hoạt động, Ngụy Niên vội lùi lại!
Một khung giáp cầm pháo lớn xuất hiện trên thao trường.
Ngụy Niên: "...!" Trong trận đấu khi nào lại được phép cho bò vào đây?
Sự chú ý của Ngụy Niên bị thu hút, sau lưng anh, một khung giáp trung bình cầm giáo dài xông lại, một thương xuyên qua chân anh!
["Liêu Tu Viễn không nói thật với Thiết Hành." Nghe tin từ đường chiến tuyến, Tô Quan phân tích.
"Nhưng vấn đề cũng không lớn." Tô Quan dùng tay vuốt mái tóc bị gió tung bay, nói với Nghiêm Luật đang chuẩn bị khởi động khung giáp, "Thiết Hành là người hay đa nghi."
"Để lão Đằng và những người khác làm bộ thua trận, xem Thiết Hành có cho người đi phá rối Liêu Tu Viễn không."
"Nếu có, trước hết để bọn chúng tự nhai nhau đã, rồi chúng ta tới ăn xương."
"Mẹ kiếp." Tô Quan bị tóc che mắt, miệng lẩm bẩm, "Lần này ông đây nhất định phải tự tay đánh cho Liêu Tu Viễn một trận!"]
D-14 đã bị tổn thương 30%, Đằng Đàn đứng ngoài vòng chiến thỉnh thoảng lại hộ tống Nghiêm Luật.
Nhân lúc không chú ý, nhìn về phía trạm cờ, D-14 giật mình.
Tô Quan từ trong rừng bước ra, lợi dụng Liêu Tu Viễn còn đang lú lẫn, đến đá ngã hắn, rồi chạy về phía trạm cờ.
Liêu Tu Viễn bị đá ngã, phản ứng kịp, lập tức duỗi tay ôm chân Tô Quan.
Tô Quan vùng vẫy không thoát, một tay nắm tóc Liêu Tu Viễn muốn xé ra.
Da đầu Liêu Tu Viễn bị kéo đau buốt, sức lực dần yếu, buông dần tay.
Vì phải xé tóc Liêu Tu Viễn, Tô Quan cúi người, mái tóc dài thõng xuống vai.
Liêu Tu Viễn nắm được cơ hội, chộp lấy tóc Tô Quan, kéo anh ta cùng ngã xuống đất.
Thế là hai người lăn lộn, xé lẻ, đấm đá nhau ác liệt, không phân thắng bại.
Đằng Đàn nhìn sửng sốt.
Các chàng trai lại đánh nhau dữ dội như điên vậy sao? Còn xé tóc nữa chứ?!!
Đằng Đàn sờ sờ tóc mình, trong lòng thấy vô cùng sợ hãi.

May là con gái chúng ta sẽ không đánh nhau như vậy.
"Chúng ta giật được cờ rồi!!" Đồng đội hớn hở la lên.
"Giật được à?!" Thiết Hành hỏi vọng lại.
Trong lòng phấn khích, nhưng chờ một lúc, vẫn không thấy ngừng bắn.
Nhìn qua Đằng Đàn và Hoắc Sơn, vẫn đang trên sân đấu.

Lại mở trục tọa độ, những chấm đỏ trên đó cũng đã biến mất.

Thiết Hành hiện lên sự bối rối.
Chuyện gì thế này?! Hệ thống Liên minh Quân sự đang làm gì vậy?! Ở đây có người đánh nhau không cờ mà các người không phạt họ ra khỏi đây sao?!!
Thiết Hành vẫn đang cố gắng hiểu rõ tình hình hiện tại, nhưng trận chiến trên sân đấu đã gần kết thúc.
Hai khung giáp mở toàn bộ kho đạn lớn, phát ra tiếng "ồn ào" của năng lượng tập trung.

Tông Sơn vung nhát kiếm chém thẳng, khiến Đằng Kỳ Lâm bị kẹp vào vòng vây.
Bị ba đường vây lại, Đằng Kỳ Lâm không thể tránh khỏi.
Đằng Kỳ Lâm nghiến chặt răng sau, rút súng phân tử chùm ra, chuẩn bị đối đầu.
Súng phân tử chùm là một loại đạn ăn sâu, có khả năng sát thương lớn, nén nhiều chùm năng lượng lại thành một, lúc bắn ra sẽ phân tán toàn bộ để tăng phạm vi và sát thương.
Lưỡi kiếm sắc bén cùng với lực tấn công hết mình đều hiện rõ trong mắt Đằng Kỳ Lâm, phía sau là những ngọn lửa cam đỏ đang rít gào trong nòng pháo, sẵn sàng nuốt chửng anh!
Đằng Kỳ Lâm giữ chắc pháo nòng.
Tông Sơn đã xông tới gần: Tạm biệt kẻ thù không đội trời chung! Chiến thắng lần này sẽ thuộc về đội của tôi!
Cầm kiếm đâm thẳng xuống với khí thế không thể cản!
"Được rồi!" Giọng căng thẳng của Đằng Đàn vang lên.
Đằng Kỳ Lâm xoay nòng pháo!
"Bùm - !!!"
Vòi năng lượng dữ dội bùng nổ, gào rít cuốn phăng mọi thứ trước mặt!
Tầm nhìn bị lấp đầy bởi ánh sáng chói lòa, cả thế giới như chìm vào lớp sóng trắng xóa!
Thiết Hành nhắm mắt lại, khóe mắt chảy những giọt nước mắt.
Những diễn biến bất ngờ khiến anh có chút hỗn loạn, còn chưa kịp hiểu mọi chuyện là như thế nào thì lại phải tiếp nhận thêm một đợt thông tin mới.

"Khỉ thật! lão Thiết!" Ánh sáng chưa tan, tiếng mắng chửi của đồng đội ở đầu kia vang lên, "Đây không phải cờ số 9!"
"Đây là cờ số 6!!"
"Đằng Đàn." Tô Quan gọi.
Đằng Đàn quay đầu nhìn anh.
Tô Quan có chút ngượng ngùng sờ mũi: "Mảnh ruy băng trên tóc em có thể cho anh mượn dùng được không?"
Đằng Đàn nhìn mái tóc dài của Tô Quan bị rối tung, tự nhiên cho rằng anh muốn dùng để buộc tóc, rộng lượng gỡ ra trao cho.
Tô Quan tiếp nhận, sờ thấy không đúng chất, dùng sức kéo một cái, kinh ngạc: "Đây là sợi vàng thau?! Sao em lại dùng sợi vàng thau buộc tóc?"
Đằng Đàn ưỡn ngực, rất tự hào: "Vì nó sáng nhất mà!"
Tô Quan phấn khởi, sợi vàng thau bền chắc hơn nhiều so với dây thường!
Vì vậy, khi Đằng Đàn muốn đi xem Tô Quan buộc như thế nào và xem có cần giúp không, thì thấy Tô Quan đang dùng sợi vàng thau của cô quấn quanh cột cờ.
Một lá cờ số 12 hoàn chỉnh, một lá cờ số 6 chỉ còn nửa cột.
Tô Quan bọc mặt cờ số 12 lại, cờ số 6 ngược lại buộc ở dưới cột cờ số 12.
Bề mặt cắt của đế cờ bằng kim loại nhẵn bóng, lắp ráp lại vẫn có thể dùng được.

Tô Quan cắm cờ số 9 vừa được tạo ra vào đó.
Một lá cờ số 9 mới đã xuất hiện!
Tô Quan tự hào: "Nhìn tác phẩm của ta thế nào?!"
Tề Hồng Ảnh: "Tô Quan rất tài giỏi!"
Nghiêm Luật: "Tô Quan rất xuất sắc!"
Hoắc Sơn: "Tô Quan rất thông minh!"
Đằng Kỳ Lâm: "Tô Quan tuyệt vời nhất!"
Đằng Đàn: "..."
Đằng Đàn nhìn chằm chằm vào cột cờ bẩn bùn, nhàn nhạt nói: "Tôi muốn cái mới."
Tô Quan: "...Đây chỉ là mô phỏng hệ thống, không phải dơ bẩn thật đâu mà!"
Đằng Đàn: "Nhưng tôi không thể chấp nhận được."
Tô Quan: "..."
Tô Quan: "Xin lỗi (t▽t)"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận