Tất Cả Mọi Người Đều Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Cuộc thi giữa kỳ kết thúc, chân của Diệp Chu đã lành hẳn.

Cũng không biết có phải không khí mỗi phòng ký túc xá thì đều khác nhau không. Phòng cũ của Diệp Chu đã phần đều là bốn người hành động, lúc bốn người sắp xếp thời gian không được, ít nhất cũng là hai người hành động. Mà ở 405 bình thường đều là Lưu Dư Thiên và Văn Nhân Húc hành động chung, Diệp Chu không nhịn được nghĩ lúc Chiêm Hình ở chung thì là dạng gì. Dù sao nghĩ lại, mỗi lần Thương Tấn đều một mình cầm sách bình thản đi vào phòng học.

Chẳng lẽ không ai kéo Thương Tấn cùng chơi?

Diệp Chu đeo cặp vốn muốn đi tụ họp với đám bạn cùng phòng cũ nhưng nhìn Thương Tấn lẻ loi một mình, hình như có chút gì đó… đáng thương?

Dù nói thế nào, mấy ngày vết thương ở chân nghiêm trọng, giữa cậu và Thương Tấn như hình thành tình cảm cách mạng trên xe ba bánh, lúc này ném chiến hữu lại hình như có chút không đúng lắm.

Nắm chốt cửa, do dự một lúc, cuối cùng cậu vẫn để xuống.

Diệp Chu thả cặp lại chỗ cũ, gửi tin nhắn cho Chu Văn Đạo, ngồi lên ghế chờ Thương Tấn, lúc nghe thấy tiếng mở cửa phòng vệ sinh thì cậu lập tức đứng lên, cầm túi xách trong tay làm bộ như tìm đồ.

Sau khi Thương Tấn ra ngoài liền nhìn cậu một cái, nói: “Bình thường thấy cậu rất nhanh nhẹn, sao hôm nay lấy hai quyển sách cũng lâu như vậy.”

“Cậu quản tôi.” Diệp Chu kéo khóa, mắt thấy Thương Tấn đi xong giày, cậu đeo sách lên lưng, nói: “Đi được chưa?”

“Ừ.” Thương Tấn không mang cặp mà trực tiếp cầm sách, cho bút vào túi áo, rời phòng cùng Diệp Chu.

Đã lập đông, nhiệt độ giảm không ít, cộng thêm hai ngày nay gió thổi mạnh, việc đạp xe đến phòng học càng thêm khó khăn.

Diệp Chu vốn không thể ngậm miệng cộng trong lòng tính đi song song nói chuyện với Thương Tấn, ai biết vừa mở miệng, gió lạnh đã rót vào cổ họng, hận không thể đông cứng lòng cậu khiến cậu lặng lẽ buông tha ý định này, vô cùng có lòng đạp xe sau lưng Thương Tấn.

Đến phòng học, Thương Tấn vừa đậu xe vừa nói: “Cậu dùng tôi làm bệ chắn gió hả.”

Diệp Chu nói khoác không biết ngượng: “Tôi là át chủ bài, lúc nào cũng phải giữ vững thể lực chuẩn bị chảy nước rút!”

Thương Tấn lườm cậu, vượt qua cậu đi vào phòng học.

“Này, chờ tôi một chút.”

Vừa bước vào lớp, chuông vào học liền vang lên.

Đây là lần đầu tiên Diệp Chu có kinh nghiệm vào lớp một mình. Chuẩn bị về chỗ ngồi quen thuộc, giương mắt nhìn một cái, Chiêm Hình đã chói lọi chiếm lĩnh ngai vàng của cậu.

Tại sao lại có một loại cảm giác bị vứt bỏ vậy.

Đám người này là đồ có mới nới cũ!

Diệp Chu cảm thấy vô cùng đau lòng, tan học cũng không để ý đến đám bạn cùng phòng trước của mình, vọt thẳng đến cạnh xe đạp, vì lúc tới đi cùng Thương Tấn, cho nên lúc cậu đẩy xe ra tự nhiên nhìn sang Thương Tấn bên cạnh.

Dù không hẹn trước nhưng lấy trình độ quen thuộc trong hôm nay của hai người, Diệp Chu cũng không thể làm như không thấy mà nói thẳng một câu. “Đi thôi.”

Sau đó trong đôi mắt vô cùng vui vẻ lại yên tâm của mọi người, hai người cùng đi đến nhà ăn.

Diệp Chu bưng cơm ngồi xuống cạnh cửa sổ, Thương Tấn cầm đũa xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cậu sao vậy?” Diệp Chu nhìn theo tầm mắt của anh. “Oa, đây không phải xe ba bánh của ông cụ cửa hàng trước cổng sao? Thế nào, cưỡi mấy ngày nên nảy sinh tình cảm?”

Thương Tấn không trả lời vấn đề của cậu mà nói thẳng. “Tôi đang suy nghĩ có nên mua một chiếc xe ba bánh không, cậu nói xem hai ta cùng mua một cái thì thế nào?”

Diệp Chu ngơ ngác. “Cậu cmn đang trêu chọc tôi hả?”

Thương Tấn nghiêm túc nói: “Hồi trước tôi đã có suy nghĩ này rồi.”

“Không phải cậu có xe đạp sao?”

“Tôi cảm thấy xe ba bánh là một phát minh vô cùng sáng suốt. Thao tác cũng thuận lợi hơn xe đạp. Vừa chuyển tay lái, xe lập tức hoạt động, đạp phanh một chút, xe lập tức ngừng, chỗ ngồi càng không cần phải nói, hoàn toàn không cần khống chế thăng bằng. Thể tích lại nhỏ hơn xe hơi, đi khắp hang cùng ngõ hẻm cũng không lo lắng gặp vấn đề kẹt xe.” Thương Tấn nhìn Diệp Chu, nói. “Huống hồ là sân trường rộng lớn.”

“Muốn mua thì tự cậu mua đi, tìm tôi làm gì…” Diệp Chu yên lặng chuyển đĩa thức ăn rời xa Thương Tấn, cậu cảm thấy mình có tội, lại mở ra một cánh cửa thần kỳ cho nam thần trường học. Phải biết lần trước, khi Thương Tấn chở cậu đi bằng xe ba bánh, cậu đã bị fan của Thương Tấn, Tô Ngâm tàn phá một trận.

“Nam thần của tớ! Lại! Lái! Xe! Ba! Bánh!” Lần này, sau khi vết thương của Diệp Chu lành lại, Tô Ngâm dùng một cú điện thoại gọi Diệp Chu ra ngoài, lúc thấy cậu, câu đầu tiên không phải hỏi vết thương thế nào mà là tức giận bất bình. “Thương Tấn chắc chắn là có xe thể thao, phóng khoáng tùy ý rong ruổi trên đường! Diệp Chu, cậu cũng có bản lĩnh thật, bản thân đứng trên mặt đất thì thôi đi, còn kéo Thương Tấn xuống hưởng thụ khí chất trần gian với cậu!”

Diệp Chu cười khan nói: “Hút quá nhiều tiên khí, cậu còn không chắc chắn người ta có nhận hút địa khí không mà.”

“Tớ quyết định! Không làm trung gian cho cậu với Đương Đông Đông nữa! Ngay cả bạn bình thường cũng không cho làm!” Nói xong, bạn học Tô Ngâm dùng khí thế oai vệ hùng dũng rời khỏi tầm mắt Diệp Chu, để lại Diệp Chu nâng tay Nhĩ Khang muốn giải thích không được, giữ lại cũng không xong.

“Hai ngày nay tôi có lên mạng xem qua, xe ba bánh chia làm nhiều loại, có mui trần với mui kín…”

Lời nói của Thương Tấn kéo Diệp Chu từ hồi ức trở về, cậu uống một ngụm nước chanh, nói: “Cho nên.”

“Khí trời đang dần chuyển lạnh, sáng nay đi xe cậu cũng cảm nhận được. Càng không cần nói tới khi trời có mưa hay tuyết, đi xe càng khó khăn.” Thương Tấn lấy di động ra tìm hai bức ảnh về kiểu xe ba bánh mui kín, nói. “Nếu mua loại xe này, đi xe không lạnh, ngồi xe càng không lạnh.”

Diệp Chu đồng tình. “Hình như… thật ra mùa hè, mặt trời lớn như vậy, đi xe đạp cũng rất nóng.”

“Đúng vậy. Nhẹ, nhanh nhẹn, thoải mái. Có mua không?”

Diệp Chu có chút động lòng, vừa rồi lúc đến nhà ăn, cậu vẫn luôn núp sau lưng Thương Tấn, coi anh như cái tường chắn gió. Lúc này mới tháng mười một, còn chưa đến thời gian lạnh nhất…

Tưởng tượng năm ngoái, lúc trời mưa lớn cậu một tay cầm ô một tay giữ tay lái, bánh xe rơi vào vũng nước, mất thăng bằng, nếu không phải cậu chân dài không chừng đã ngã chỏng vó.

“Tôi suy nghĩ một chút.”

Kết quả đến lúc trở về, Thương Tấn liền có qua có lại để Diệp Chu chắn gió cho anh.

“Mua mua mua!!!”

Xế chiều hôm đó, Thương Tấn lập tức kéo Diệp Chu đến cửa hàng xe điện gần đó, chọn một chiếc xe ba bánh mui kín.

Xúc động là ma quỷ!

Ngồi trong buồng xe, Diệp Chu không ngừng hối hận. Tại sao cậu lại ma xui quỷ khiến nghe theo lời đầu độc của Thương Tấn chứ!

Có điều chút hối hận này đến khi nhìn đến bạn học bên cạnh run lẩy bẩy cưỡi xe đạp trong gió không khỏi tiêu tan.

Chỉ hi vọng sau khi biết chuyện này, mấy fangirl của Thương Tấn sẽ không kéo hội đồng tới đánh cậu…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui