Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói

- --o0o---

Mặt Tiểu Ảnh không biểu cảm, nòng súng nhắm vào Thợ săn không nhúc nhích: "Trong vòng ba giây, thích nói gì thì nói, không nói gì thì chết."

Giọng nói của nàng ta lạnh lùng và trong trẻo như chạm ngọc, rất dễ nghe, nhưng cũng vô cùng lạnh lùng và tàn nhẫn.

"Trông thì còn giống băng hơn cả Dạ Oanh, nhưng tính tình lại táo bạo quá, không có tí kiên nhẫn nào hết." Thợ săn lắc đầu nhếch mép cười: "Nếu là bọn mày, tao sẽ nhanh chóng trở về, nhưng giờ chắc đã quá muộn rồi."

"Sao mày biết bọn tao sẽ đến muộn chứ."

Đường Hiểu Ngư gia nhập cuộc trò chuyện, giọng nói của cô giống như gió đêm, mềm mại nhưng cũng lạnh lùng.

Thợ săn nhìn chằm chằm vào cô, tâm trí như đang chạy đua.

Cách đây không lâu, gã đã nói với Tạ Sở rằng lực lượng chính của Phi Điểu đang xông tới là đang nói dối anh ta.

Chỉ để anh ta rối loạn suy nghĩ, nắm lấy thời cơ ám sát anh ta mà thôi.

Thợ săn biết rất rõ rằng lực lượng chính của Phi Điểu đang ở thị trấn Thanh Thủy, và chỉ có hai người duy nhất có thể đến. Một là Dạ Oanh trước mặt gã ta, hai là tên quỷ nhỏ Sơn Tước.

Cho dù là Dạ Oanh hay Sơn Tước xuất hiện đêm nay, gã đều không lấy làm lạ vì đều nằm trong dự tính của gã.

Ngay cả Huyết Anh, gã chỉ ngạc nhiên khi nàng ta xuất hiện, chứ không phải bất ngờ vì Dạ Oanh có những người khác giúp đỡ.

"Ý mày là Sơn Tước hả?"

Gã nói: "Tao sợ nhỏ đó sẽ không chịu nổi đâu."

Đường Hiểu Ngư bắt được sự khinh miệt trong giọng điệu của Thợ săn, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Thợ săn có một sự khinh thường rất tự nhiên đối với dị năng giả trẻ tuổi, không chỉ riêng với Minh Duyệt, mà phản ứng của gã vẫn còn sai sai ở đâu đó.

Không chỉ là khinh miệt, mà còn là một sự chắc chắn đến tự mãn rằng sự sắp xếp của gã ta sẽ thành công, tất cả kế hoạch của hai người các cô đều sẽ thành công dã tràng.

Đường Hiểu Ngư quyết định ném quân bài trong tay ra để biết được tính toán của gã: "Sao mày biết được chỉ có Huyết Anh và Sơn Tước đến giúp tao?"

Mặc dù trước khi Tiểu Ảnh ra tay, cô không biết nàng ta đang ở đó, thậm chí còn không biết tại sao nàng ta lại ở đó.


Nhưng lúc này không cần thiết phải bày tỏ sự hoang mang ấy ra cho Thợ săn xem.

Cô nói bằng giọng điệu nhàn nhạt: "Chẳng lẽ mày nghĩ rằng trong thành phố này không có chi nhánh hiệp hội dị năng giả ư?"

"Mày đã thông báo cho Hội dị năng giả rồi." Đồng tử của Thợ săn co lại dữ dội.

Trong thế giới dị năng, các nhóm tư nhân hợp tác với cơ quan chính phủ không phải việc gì lạ, nhưng phong cách hoạt động trong mỗi tổ chức rất khác nhau, vì vậy có sự hợp tác qua lại giữa hai bên, hay nói chính xác hơn là chính phủ sẽ thường mời đội tư để hỗ trợ.

Mà những dị năng giả không thuộc chính phủ đều sẽ rất "độc lập", bất kể có thuộc tổ chức nào hay không, chưa đề cập đến đống thủ tục phiền hà hay sự kính sợ tự nhiên, họ cũng sẽ không chủ động xin trợ giúp từ chính phủ trừ phi thật sự cần thiết.

Hơn nữa, đã là kẻ thù nhiều năm, Thợ săn khẳng định ít nhất cũng hiểu Dạ Oanh ba phần.

Trong dự đoán của gã, Dạ Oanh thích thả dây dài để bắt cá lớn, cô sẽ cố gắng hết sức để bắt được gã và Tạ Sở, rồi sau đó lấy bọn họ làm trung tâm để đào sâu hơn nữa.

Nhưng một khi người của Hiệp hội can thiệp, mọi thứ sẽ không còn nằm trong tay cô ta nữa.

Là quyết tâm bắt gã của Dạ Oanh đã lấn át khả năng câu được những con cá lớn khác, hay cô ta đang nói dối?

Cuối cùng, gã đã thăm dò vô số lần trước khi sắp xếp màn kịch tối nay để chắc chắn rằng không có ai theo dõi hoặc trốn ở gần đó.

Tuy nhiên, Dạ Oanh và Huyết Anh lại có thể đi theo gã mà không bị phát hiện, cũng có thể là vì sở hữu dị năng đẳng cấp cao nhưng chắc chắn cũng có những biện pháp đặc biệt khác nữa. Họ dùng được, thì sao những người khác sẽ không thể?

Thợ săn cân nhắc một lúc rồi đưa ra quyết định.

"Dạ Oanh, tao đã đi nhầm một nước cờ, nhưng mày cũng không thắng được. Nếu tao là mày, tao sẽ tìm cách nhanh nhất để trở về, mày không quan tâm đến tay sai của chủ nhân thân yêu của tao, chẳng lẽ còn định bỏ mặc cả mục tiêu bảo vệ của mình ư?"

Thợ săn mỉm cười, nụ cười đầy ác ý và mỉa mai ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Mặc dù gã đang đeo mặt nạ nửa mặt, nhưng những cảm xúc kia cứ như đang tuôn chảy ra từ đôi mắt gã.

"Còn cả Sơn Tước nữa, nếu mày về muộn thì có lẽ sẽ không giữ được con nhỏ đó đâu."

"Nếu mày nghĩ có thể dùng hai ba câu giả tạo đó để lừa tao đi, thì mời mày cứ tiếp tục nói."

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau.

Họ đang theo sát Tạ Sở và Thợ săn, Thợ săn lại xé ngay lớp ngụy trang con mồi, giương lưỡi đao lên đứng cùng với bên thứ ba trốn trong bóng tối.


Giọng nói của Đường Hiểu Ngư rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không ai có thể bắt được sơ hở trong cảm xúc của cô: "Ngay khi tao thả mày đi, kẻ giết vị thiếu gia có tiền kia sẽ biến thành bọn tao. Đến lúc đó gia tộc của anh ta sẽ vật lộn với Phi Điểu, chắc chắn sẽ là một màn trình diễn tuyệt vời cho mày và những kẻ phía sau mày."

Khi cô nói, dòng xanh lam treo ngược từ từ rơi xuống đất, chảy chậm rãi, lại hoàn toàn vây vòng xoáy màu đen bằng tốc độ không thể ngăn cản. Khiến nó trông giống như một hòn đảo đen hoang vu, và Thợ săn là người rơi vào hỏn đảo cô độc ấy.

Thợ săn vẫn rất bình tĩnh khi bị cô nhìn thấu ý định của mình, thậm chí nhắm mắt làm ngơ trước dị năng đang đến gần.

Mặc dù lần này gã cảm nhận rõ được sát ý của Dạ Oanh, rõ ràng đối phương đã dùng ra tuyệt chiêu, mang ý định bằng bất cứ giá nào cũng phải bắt được gã.

Nếu như bình thường, gã sẽ còn lo lắng, nhưng tiếp sau đây, ngay cả khi biết rằng đó là kế Điệu hổ ly sơn, cô vẫn phải thả gã đi thôi.

"Thật ra, tối nay tất cả bọn mày đều chết ở đây, việc này mới thành công được."

Giọng điệu của Thợ săn không hề vội vàng: "Bây giờ nhé, nếu có cả Hiệp hội nhúng chân vào nữa thì chỉ đành xui xẻo thay nhà họ Tạ thôi."

Gã nhìn Đường Hiểu Ngư đang càng ngày càng gần mình, liếc sang Tiểu Ảnh đã đứng sau lưng gã vài mét từ bao giờ, không còn bất ngờ nữa.

Một trận chiến thực sự không phải là phim truyền hình cũng không phải là trò chơi, nếu cứ đứng nạp năng lượng như cái cọc gỗ ở đấy, hai bên tạo ra ảo giác rằng họ có thể trò chuyện hòa bình thì thực sự không ai đang di chuyển chút nào sao?

Vậy nên, ai thành thật hơn thì người đó sẽ càng chết sớm thôi.

"Nếu bọn mày không thể giết toa bằng một đòn thì cũng đừng kiếm chuyện để thăm dò tao nữa, chúng ta mà đánh nhau thì người thiệt là bọn mày đấy."

Giọng điệu của Thợ săn có hơi khó lường: "Không tin sao? Vậy thì tao sẽ tiết lộ một từ khóa, Đầm lầy Ma vực. Đã từng nghe bao giờ chưa?"

***

Cánh cửa của ngôi nhà rộng nhất ở trung tâm đang mở, bên trong rất hỗn loạn. Không chỉ có những kẻ bắt cóc hoàn toàn bất tỉnh bị trói thành bánh chưng, còn cả túi đóng gói thực phẩm mà chúng đã ăn uống trước đó, túi ngủ dùng để nghỉ ngơi, vũ khí và vỏ chai nước khoáng đều nằm rải rác lộn xộn trên mặt đất.

Minh Duyệt liếc nhìn xung quanh, xác nhận rằng không có ai tỉnh táo và cũng không có ai khác ẩn nấp xung quanh, lúc này mới yên tâm.

Minh Kiều nói tiếp: "Đừng lo lắng mà, chuyện này tôi sẽ không chủ quan đâu."

Nàng nói với giọng điệu thoải mái, "Nếu không thì người chết sẽ là tôi đấy. Mà nhân tiện, tối nay em có việc gì khác nữa không? Tôi không sao rồi, sao em không đi giúp Dạ Oanh bọn họ đi?"

Trước kia Minh Duyệt không để ý, nhưng lần này cô bé nhận ra nàng đang nói là bọn họ: "Còn ai khác ngoài Dạ Oanh nữa?"


Cô bé biết tối nay người của Hiệp hội dị năng cũng sẽ đến giúp đỡ, nhưng vấn đề là họ đến cùng lúc với cô bé cách đây không lâu, lẽ ra Minh Kiều không nên biết mới phải.

"Tiểu Ảnh... Là Huyết Anh ấy." Minh Kiều nói: "Cô ấy là người mẫu trong studio của tôi, cô ấy đặc biệt đến mức tôi nhận ra trong nháy mắt luôn."

Minh Duyệt ngẫm nghĩ một lát, nhưng vẫn quyết định đi theo kế hoạch: "Các điều tra viên của Hiệp hội dị năng đã đến hỗ trợ rồi, chúng ta ở đây đợi họ."

Minh Kiều muốn nói lại thôi, biết đứa nhỏ lo mình sẽ gặp nguy hiểm, bên phía Đường Hiểu Ngư vốn dĩ là hai chọi một, còn có viện binh, quá đủ để hạ gục Thợ săn, cho nên nàng dứt khoát không nhắc tới đề tài này nữa: "Cứ vậy đi."

Minh Duyệt liếc mắt nhìn nàng, trăng lạnh như nước, cô bé có thể thấy rõ biểu cảm trên mặt Minh Kiều, rất bình tĩnh, tư thế cũng rất thản nhiên.

Cô bé không có ý nói Minh Kiều hẳn nên đau lòng cho Tạ Sở, nhưng một người lần đầu tiên nhìn thấy xác chết sẽ không thể phản ứng bình tĩnh như vậy được, trừ phi đó không phải là lần đầu tiên.

Minh Duyệt càng nhìn nàng, càng trở nên tập trung, không khỏi nghiêng đầu nhìn nàng cẩn thận, lại càng cảm thấy bí mật nàng đang che giấu cũng không kém phần với bọn họ.

Nghĩ đến đây, tâm trạng đột nhiên trở nên hơi chán nản và có chút phức tạp.

Minh Kiều bị cô bé dò xét như thế, đương nhiên không thể nào không biết. Sau khi suy nghĩ một chút, nàng hiểu phản ứng của mình không giống vị hôn phu đã chết cho lắm, cho dù vị hôn phu đó chính là người đã thuê người đến giết nàng.

"Em cảm thấy tôi quá thờ ơ với cái chết của anh ta sao?"

Minh Duyệt đột nhiên ngẩng đầu lên: "Tôi không có ý đó."

Minh Kiều chậm rãi nói: "Có ý đó cũng chẳng sao cả."

"Tôi..."

Nhìn thấy dáng vẻ rối răm và lo lắng của Minh Duyệt, Minh Kiều cảm thấy mình thật sự rất tệ, vội vàng nói: "Được rồi, tôi chỉ đùa thôi, bé con nghiêm túc quá đấy. Em xem, Dạ Oanh cũng là người nội hướng như em nhưng lại chẳng sập bẫy của tôi bao giờ."

Minh Duyệt lại bắt đầu trừng mắt nhìn nàng, nhưng cái chết của một người quen thuộc trước mắt quả thực không phải là thứ có thể khiến người ta vui vẻ, cô bé nhanh chóng thì thầm: "Tôi chỉ không thể hiểu được mối quan hệ của hai người một chút thôi."

Thái độ của Minh Kiều đối với Tạ Sở không giống như sự điên cuồng vì yêu sinh hận, cũng không phải là sự tuyệt vọng sau đả kích, mà là một loại tỉnh táo cô bé không thể hiểu được.

Minh Kiều di chuyển vị trí của mình, chặn tầm nhìn của Minh Duyệt về nhà kho: "Đi thôi, chúng ta đi phía trước xem thử."

Từ phản ứng của Minh Duyệt, nàng biết đây không phải là lần đầu tiên cô bé tiếp xúc với cái chết. Nhưng để một đứa trẻ nhìn thấy quá nhiều điều tồi tệ sẽ mơ thấy ác mộng, chứ đừng nói đến xác chết của người quen.

Đi bộ cách nhà kho và ngôi nhà trống một chút, có một bãi đất trống trước mặt. Nhìn chung quanh tràn ngập màu xanh tươi tốt, gió thổi lá xào xạc, côn trùng ca vang, không những không khiến người ta cảm thấy ngọn núi cằn cỗi này sôi động mà còn trông hoang vắng hơn.

Câu đầu tiên của Minh Kiều sau khi đứng vững: "Nói sao nhỉ? Tôi và anh ta đã sớm bằng mặt không bằng lòng rồi, chắc chắn sẽ không dẫn đến kết quả êm đẹp nào đâu."

Cảm giác tiên tri về số phận trong câu này quá nặng nề, khiến Minh Duyệt không thể không tự hỏi liệu cô bé có luôn bị lừa dối trong ảo tưởng rằng họ có quan hệ rất tốt hay không.


"Vì sao? Là vì từ lâu cô đã thấy anh ta đạo đức giả nên không thích anh ta nữa ư?" Minh Duyệt hỏi.

"Không hẳn." Minh Kiều ngẫm một chút, nói: "Lúc trước tôi đã từng thích anh ta, nhưng cái thích này không như những gì người ngoài nghĩ. Nó là..."

Ngày hôm đó, nàng trò chuyện với hệ thống về sự hiểu biết về nhau của nguyên chủ và Tạ Sở.

Tạ Sở hiểu rất rõ nguyên chủ, điều này không có gì nghi ngờ, nhưng nguyên chủ hiểu về Tạ Sở thế nào thì chỉ có thể dán nhãn mơ hồ. Trực giác biết là có vấn đề nhưng lại không muốn truy tra đến cùng, cũng vì không đủ năng lực truy tra đến cùng.

Lúc đó nàng đã nghĩ vậy, nhưng thái độ của Tạ Sở trong lần trò chuyện cuối cùng trước khi chết cách đây không lâu đã khiến nàng như được soi sáng, một suy nghĩ mới đã thay thế cho luận điểm cũ.

"Nàng ta thật ích kỷ." Minh Kiều thận trọng nói.

Minh Duyệt bối rối nhìn nàng.

Nguyên chủ có thích Tạ Sở không? Thích, rất thích, nhưng chữ thích ấy đầy cái tôi trịch thượng, nàng ta biết khi ở chung với Tạ Sở, nàng ta chiếm ưu thế.

Bởi vì nhà họ Minh không phức tạp, không đấu tranh và cấu xé tàn nhẫn như nhà họ Tạ, địa vị của Tạ Sở trong nhà họ Tạ hay thậm chí trong toàn giới bị uy hiếp nhiều mặt, nàng ta biết rất rõ ý nghĩa của mình đối với Tạ Sở.

Tạ Sở sẽ luôn bao dung cho nàng, anh sẽ luôn tốt với nàng, chỉ cần giá trị của nàng đối với Tạ Sở vẫn như cũ, lòng tốt này sẽ không bao giờ thay đổi.

Nghĩ như vậy, hình như ý rằng: có được thân xác của anh rồi, tôi cần tim anh làm gì?

Minh Kiều lắc đầu cười tủm tỉm, thở dài một hơi.

Nguyên chủ đã biến ích kỉ thành cá tính của mình.

Nàng không hề ngu muội, nàng chỉ chọn sống theo cách bản thân thấy thoải mái nhất, chọn người yêu cũng vậy.

Trên thực tế, xuyên suốt cuốn sách, tình yêu của nguyên chủ dành cho mọi người đều là độc chiếm, hung hăng, tự ngã. Miễn là yêu nàng, chiều ý nàng là được.

Có cả hai thì càng tốt, cái sau quan trọng hơn.

Nếu không đúng ý thì cứ quậy đến khi đúng ý, nhưng đâu phải ai cũng chiều theo ý nàng hết được, đã thế cái gì cũng phải như ý mới thôi, nên chỉ có dì út và Tạ Sở mới được chọn.

"Tôi không quan tâm cảm xúc và suy nghĩ của anh ta lắm, tôi chỉ cần anh ta ngoan ngoãn để tôi thích và tốt với tôi là đủ rồi."

Nàng nói với Minh Duyệt những điều này không phải vì muốn quật xác nguyên chủ, cũng không phải là tự kiểm điểm bản thân, mà là vì nàng thấy trong lòng đứa nhỏ này tích tụ rất nhiều phiền muộn về nàng, chỉ cần có thời gian là lại suy nghĩ mù quáng, không chừng còn nghĩ đến chuyện ba lăng nhăng gì mất.

Thế nên, khi Thời Nhan dùng ngữ điệu nói chuyện thông cảm như thể nàng là cây cải thảo đáng thương, hay khi Đường Hiểu Ngư cho rằng nàng trao tình cảm cho dì út là lầm người đều khiến nàng nổi hết cả da gà da vịt lên.

Cho nên nàng cứ nói thẳng ra, dù sao thì mọi người đâu phải chỉ quen biết nhau có ngày một ngày hai, chưa hẳn đã không hiểu sâu sắc cái nết cực phẩm của nàng, việc gì mà phải uyển chuyển nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận