Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói


Ba ngày sau.
Tiệc tối bắt đầu lúc sẩm tối, nhưng vì cân nhắc đến khả năng dì út sẽ đến thăm Minh Kiều từ sáng, Đường Hiểu Ngư vừa ăn cơm sáng xong đã định đi, trước khi đi cô đưa một lọ thủy tinh to bằng nắm tay cho Minh Kiều.
Minh Kiều có chút bất ngờ, nàng nhận lấy chiếc lọ, xem chất lỏng đang dao động trong lọ nhất thời không hiểu rõ đây là gì.

Nhưng nghĩ sao thì Đường Hiểu Ngư cũng không thể đưa cái này cho nàng làm quà chia tay được, mà hai người có ăn bể bụng cũng chỉ tách ra có nửa ngày, dù có tách đi nữa thì quan hệ cũng chưa tốt tới mức đấy.
"Đây là gì thế? Thuốc độc hay thuốc nói thật? Cho tôi để đem đi đối phó những người kia hả?" Minh Kiều nửa đùa nửa thật hỏi.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Đường Hiểu Ngư nhìn nàng chằm chằm: "Đều không phải, chỉ là đồ phòng thân khi có ngoài ý muốn xảy ra thôi.

Nếu cô gặp nguy hiểm thì cứ đập nát nó."
Họ đều hiểu nguy hiểm này có nghĩa là gì.

Con ngươi ngập nước mênh mông của Minh Kiều lập tức xuất hiện vài phần phức tạp, nàng chăm chú nhìn Đường Hiểu Ngư, lại hiếm thấy không mở miệng đáp lại ngay.
Đường Hiểu Ngư bị nàng chăm chú nhìn như thế thì bỗng thấy hơi mất tự nhiên.

Đương nhiên cô biết mình đang cẩn thận thái quá, nhưng chuyện này đối với cô chỉ là nghĩa vụ mà thôi.

Đã làm thì phải làm tốt nhất có thể.

Nếu không tận tâm chỉ vì đối phương là người mình ghét thì tốt hơn hết là đừng làm.
Chỉ là bị Minh Kiều nhìn như vậy, cô bỗng nhớ lại lần gặp đầu tiên giữa cô và Minh Kiều.
Mới đầu lúc biết thân thế của mình, cô không đổ lỗi cho bất kì ai, kể cả Minh Kiều.
Bởi vì cha mẹ nuôi thực sự là người rất tốt, dù bọn họ đi sớm nhưng kỉ niệm họ để lại cho cô trừ li biệt do cái chết ra thì cơ hồ đều là hồi ức tốt đẹp.

Cho nên cô rất chờ mong muốn gặp Minh Kiều để biết bộ dáng con gái ruột của cha mẹ là thế nào.
Sau đó cô cũng được toại nguyện, gặp được Minh Kiều.


Nàng rất đẹp, tập hợp được tất cả ưu điểm của cha mẹ mình, hơn nữa còn phóng đại chúng lên gấp nhiều lần.
Khi nàng câu môi cười luôn gợi lại trong cô hình bóng mẹ nuôi, cũng tuyệt diễm và hào phóng như thế.
Nhưng khi ánh mắt hai người giao hội, cái bóng quen thuộc vụt mất, tất cả ấm áp đi xa.
Cô thấy được vô tận ghen tị và oán hận trong cặp mắt đào hoa có thể dành tình cảm cho tất cả mọi người kia.
Nghĩ kĩ lại thì giờ mới qua có một năm, nhưng ý nghĩ lúc đó mới lạ lẫm và xa xôi làm sao.

Xa đến mức Đường Hiểu Ngư gần như đã quên mình từng mong có thể sống hòa hợp với nàng.

Đường Hiểu Ngư rất mau hồi thần, tự giễu từ trong đáy lòng.
Chỉ có thể nói rằng dung mạo của người này rất mê hoặc người khác.

Chỉ cần không tận sức bày ra bộ dáng kiêu ngạo ngang ngược thì ít ai có thể sinh lòng ghét nàng.
Khi nhận được ánh mắt chăm chú của nàng, càng như mình được tôn trọng một cách chân thành, toàn tâm toàn ý.
Mới ở cùng nhau vài ngày mà cô đã không cón ghét nàng nhiều như trước nữa rồi.
Một sự dao động nguy hiểm lại ngu xuẩn.
Đường Hiểu Ngư vén tơ bạc cạnh kính lên, đè xuống tâm tư lộn xộn của mình, quay người rời đi.
Minh Kiều nhìn vạt áo phiêu diêu của Đường Hiểu Ngư dần khuất, biến mất sau lớp lớp cỏ cây trùng điệp.
Gió mát gửi hương hoa vào đến tận trong phòng, khiến nàng như trở lại đêm ấy trong thoáng chốc.
Được người nọ ôm lấy trong lúc ý thức mơ hồ, ống tay áo dính cái lạnh của gió đêm cọ qua mặt nàng, nhiệt độ và hương thơm của một con người quay xung quanh, hình thành một bến cảng khiến người ta an tâm.
[Kí chủ, kí chủ ơi, cô sao thế?] Thanh âm của hệ thống truyền đến: [Nhân vật chính đi mất rồi.]
Minh Kiều bỗng hoàn hồn, quả nhiên trong phòng khách chỉ còn mình nàng, bóng cây bên ngoài lắc lư, lá xào xạc rơi tạo nên âm thanh bất tận.
Nàng rủ đôi mi dài: [Không sao cả.]
Nàng vẫn luôn rất thưởng thức Đường Hiểu Ngư, là loại thưởng thức của độc giả với nhân vật chính, cũng là cảm kích của người được cứu với ân nhân cứu mạng.
Nhưng cảm xúc của nàng giờ còn nhiều hơn thế, coi như là nàng sẽ không bỏ mặc người mình ghét chết đi thì cũng sẽ không cân nhắc cẩn thận và chu toàn được như cô ấy.


[Ta chỉ là đột nhiên rất bội phục cô ấy mà thôi.]
Hình như càng ngày càng không muốn bị cô ghét, nhưng trớ trêu thay ta lại là người mà cô ấy ghét nhất.
Phải làm sao đây?
Mười giờ sáng, Porsche trắng dừng ở chỗ đậu xe ngoài khu nhà.

Minh Kiều biết dì út đã tới.
Trong kí ức của nguyên chủ đương nhiên có hình dáng của dì út, nhưng hệ thống còn chưa từng gặp nên có chút tò mò: [Nghe nói thành viên trong gia tộc của nhân vật chính đều có diện mạo xuất sắc nổi tiếng, chắc hẳn dì út cũng không kém cạnh là bao.]
Minh Kiều mỉm cười: [Mi cứ nhìn đi rồi biết.]
Một người phụ nữ váy trắng dạo bước trong mảnh sân rợp tường vi đỏ.

Dưới ánh mặt trời, dù là gương mặt của dì ta hay khuyên tai kim cương đều rất hút mắt người nhìn.

Hệ thống không nhịn được mà cảm thán: [Trông thật sự rất chính diện luôn á!]
Váy trắng khác nhau, người mặc khác nhau, cho người ta cảm giác rất khác biệt.
Có người mặc váy trắng thì trông điềm đạm, thanh thuần, đáng yêu, lại có người mặc váy trắng thì trông cao quý thánh khiết, bất khả xâm phạm.
Dì út chính là người sau.
Một chiếc váy trắng dài, thắt lưng phác họa bằng sợi tơ vàng kim nhạt, phối với khuôn mặt lạnh lùng khiến dì trông như một pho tượng nữ thần đầy uy nghiêm.
Cực kì chính diện như hệ thống đã nói, dù nhìn thì không dễ tiếp cận nhưng cũng khiến người ta cảm thấy dì ta chẳng thể liên quan tới bất kì sự bẩn thỉu nào cả.
Ánh mắt Minh Kiều lưu chuyển: [Gương mặt này của ta cũng đâu có khắc hai chữ người xấu lên đâu.]
Thực ra tướng tùy tâm sinh chưa chắc đã đúng, lấy ví dụ chính là nàng và nguyên chủ.

Đều có người từng khen ánh mắt của hai nàng vừa xinh đẹp vừa thâm tình, nhưng cả nàng và nguyên chủ đều không phải là loại người thâm tình gì hết.

Mà dung mạo của nguyên chủ không hề giống dì út, nhưng cỗ vênh váo hung hăng trên mặt kia lại không khác chút nào.

Không trách được dì út lại thích cô cháu ngoại này, cũng càng thích kéo nàng cùng nhảy xuống vực sâu.
Minh Kiều nghĩ vậy, đầy mặt tươi cười chào đón: "Dì út."
Đến gần nàng mới phát hiện, dì út tuy trang điểm nhưng khí sắc không được tốt mà có hơi mệt mỏi, lớp trang điểm nhạt không thể che được vẻ tái nhợt trên khuôn mặt của dì, bèn kinh ngạc trong lòng.
"Dì út ơi, sao dì trông mệt mỏi thế, là vì vội về sao?"
Dì út gật đầu: "Hôm qua dì mới về, chắc là ngủ không ngon." Dì ta lắc túi giấy trong tay: "Có mang quà cho cháu này."
Minh Kiều nhìn túi có vẻ không nặng lắm, có lẽ là quần áo hoặc túi xách.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào phòng.

Dì út thấy động tác thuần thục rót nước cho mình của Minh Kiều, trong phòng thì vắng ngắt, giọng nói bèn tràn đầy cảm khái và đau lòng: "Dì mới đi có một tháng mà con đã phải khổ thế này rồi.

Chị con cũng chỉ biết bắt nạt người khác thôi, bắt con dọn ra ngoài ở mà còn chẳng sắp xếp vài người đến chăm sóc con nữa."
Dì ta vừa mở miệng, hình tượng nữ thần lạnh lùng lập tức vỡ nát, mãn tâm mãn nhãn đều là hai chữ gây sự.
Minh Kiều ngẫm trong lòng, vừa nhìn dì út mở túi quà, lấy ra từng bộ váy xinh đẹp, vừa trầm tư.
Khi biết phải gặp dì út, trong đầu nàng đã tính ra một kế hoạch.
Trong cốt truyện gốc, lần tiệc này dù mang đến một đợt chỉ trích nhỏ cho Đường Hiểu Ngư và nhà họ Minh, nhưng suy cho cùng thì đại đa số đều chỉ nói sau lưng, không ai ngu đến mức nói linh tinh trước mặt người nhà họ Minh cả.
Ngược lại là kế hoạch của nguyên chủ và dì út thất bại thảm hại.

Nhất là nguyên chủ, không chỉ bị chị mình lần nữa từ chối ở ngoài cửa, mà còn bị mấy người lúc trước từng đắc tội nhục nhã, chuyện này gây ra đả kích không nhỏ cho nguyên chủ, khiến nàng suy sụp một đoạn thời gian, không đi gây sự nữa.
Minh Kiều thấy nàng có thể mượn cơ hội này để biểu thị sự nhụt chí trước mặt dì, sau đó thuận tiện nói đi thành phố khác giải khuây, đến khi đó đột nhiên lại nghĩ thoáng ra, không muốn bị người ta ghét nữa nên không về, cũng khá hợp lí.
Không có nàng, dì út cũng mất đi một vũ khí sắc bén để sinh sự, có lẽ mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây.
Dù sao thì nguyên nhân khiến dì ta nhảy loạn cào cào như thế không giống với nguyên chủ, nguyên chủ chỉ là oán hận, cảm thấy lợi ích của mình bị tổn hại.

Còn dì ta thì chỉ muốn nhằm vào chị mình, khiến bà không vui.
Nếu đã vậy, giờ cứ lấy đó mà mở đường.
Minh Kiều nhận lấy một chiếc váy màu hoa oải hương từ dì, ngập ngừng nói: "Dì à, mấy ngày nay con đã suy nghĩ kĩ rồi, dù sao con cũng không phải con cháu ruột của nhà họ Minh, nếu cứ tiếp tục như thế thì mẹ...!mẹ sẽ ghét con mất."
Dì út ngừng tay, vội ngẩng đầu nhìn nàng.

Minh Kiều thấp giọng, khó khăn nói: "Sao chúng ta không buông xuôi nó đi chứ?
"Buông là buông thế nào?" Sắc mặt dì thay đổi, ngữ khí có chút áy náy: "Con nguyện ý từ bỏ hết thảy cho Đường Hiểu Ngư, nguyện ý nhìn tất cả mọi người xoay quanh nó sao? Con không thấy ấm ức hả?"
Minh Kiều rất muốn lớn giọng nói không ấm ức, nhưng kế hoạch đã quyết định không cho phép nàng nghịch ngơm như vậy.
"Nhưng con không có quan hệ huyết thống với mọi người, ai nấy đều coi con là người ngoài cả."
Sắc mặt dì út lại biến đổi, biểu tình cũng trở nên phức tạp.

Minh Kiều cảm thấy biểu cảm dì ta lúc này thật mơ hồ, như buồn chán lại có cả thương hại, khiến nàng không khỏi nghi ngờ và hoang mang.
Phản ứng này không đúng lắm, chẳng lẽ trong đó còn ẩn chứa điều gì khác?
Nhưng sắc mặt dì rất nhanh lại dịu đi: "Kiều Kiều à, có phải con còn để ý chuyện lúc trước dì nói không?"
Chuyện lần trước là chuyện gì? Trong lúc nhất thời, Minh Kiều không biết dì ta đang nói đến chuyện nào, dù sao thì sau khi Đường Hiểu Ngư trở về nhà họ Minh, hai người vẫn luôn bí mật bày mưu tính kế cô ấy, rất ít khi thảo luận những chuyện khác, chứ đừng nói là chuyện khiến nguyên chủ để ý.
Nhìn thấy phản ứng ngây người của nàng, dì út thấy nàng không coi trọng chuyện đó, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Dì nghĩ kĩ rồi, con nói đúng, làm vậy với Đường Hiểu Ngư thì hơi quá đáng, hơn nữa danh tiếng đối với con gái là rất quan trọng.

Lúc đó dì sợ vị trí của con trong nhà họ Minh không được ổn nên mới tùy tiện nhắc đến thôi."
Tiếng dì dần trở thành âm nền, trong đầu Minh Kiều hiện ra một đoạn kí ức.

Lúc vẫn còn đang ở trong nhà họ Minh, dì út kéo nguyên chủ vào phòng, nói rằng Đường Hiểu Ngư có một người chú cũ, đồng thời cho nguyên chủ số điện thoại của ông ta.
Nguyên chủ cũng biết chuyện này, nhưng nàng không có hứng thú với dạng tiểu nhân như vậy nên mới thấy lạ khi dì nhắc tới.
Dì út nói rằng trước khi li hôn, chú và cô cũ của Đường Hiểu Ngư đã từng nuôi cô mấy năm, nếu ông ta ra tay tung tin đồn thất thiệt về Đường Hiểu Ngư thì sẽ rất đáng tin.
Nguyên chủ động lòng, muốn gặp chú cũ hỏi thăm quá khứ của Đường Hiểu Ngư, nếu ông ta có manh mối hay sơ hở trí mạng thì càng tốt.
Mà đề nghị của dì út là tung tin đồn rằng Đường Hiểu Ngư từng bị cưỡng hiếp khi còn nhỏ.
Trong những chuyện như vậy người không sai là nạn nhân, mà người bị chỉ trích cũng là nạn nhân.

Cho dù Đường Hiểu Ngư chưa từng gặp phải chuyện như vậy mà bị tung tin thì vẫn sẽ gây tổn thương rất lớn cho một người con gái, người yếu ớt hơn thì coi như bị hủy cả một đời.
Nguyên chủ ghét Đường Hiểu Ngư, ước gì cô lập tức biến mất, hi vọng cô đừng bao giờ xuất hiện nữa, nhưng đối mặt với đề nghị thế này vẫn từ chối mà không cần suy nghĩ.

Thậm chí nàng còn thấy sợ cả dì út, cảm giác rằng dì ta rất kì lạ.
Dì út thấy cô rất phản đối đề nghị này nên không nhắc đến nữa.
"Vâng." Minh Kiều nhớ tới chỗ này, lạnh lùng trong mắt gần như không khống chế được nữa, chỉ có thể cúi đầu che giấu tâm tình: "Con biết dì muốn tốt cho con thôi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận