Nàng rót một ly rượu đưa cho hắn, hắn đón lấy, ngón tay thon dài chạm vào bàn tay nhỏ xinh của nàng làm nàng thoáng ngượng rụt tay về. Tự rót ình một ly nàng đưa lên miệng hưởng một ngụm. Không gian im lặng, chỉ có tiếng thở của hai người nhè nhẹ vang lên. Nàng vốn rất ít khi uống rượu nên lần này có lẽ là quá lượng, gương mặt thoáng chốc ửng hồng, lảo đảo ngã khỏi ghế!
-A!
Nàng tưởng như mặt mình đập xuống đất nhưng được giữ lại giữa chừng. Cánh tay hắn to lớn bế nàng đến giường. Đặt nàng nằm nghỉ xong hắn yên lặng trở lại ghế ngồi.
…
Đã khuya lắm rồi, hắn vẫn không ngừng uống. Đôi mắt hằn lên những tia máu đục ngầu nhìn chằm chằm vào người đang nằm ở trên giường, nhịn không được mà đứng dậy tiến đến.
-Um.
Nàng trở người, vẫn còn say, rượu này là rượu hạng nặng so với một phụ nữ như nàng. Hắn mím môi im lặng nhìn nàng vặn vẹo trên giường.
-Hà Kim Đổng!
Hắn gọi nhẹ tên nàng. Đôi mắt nàng như bị một màng sương mờ bao phủ mở hờ nhìn hắn tựa như không nhìn. Hơi thở nàng phập phồng, ngự áo nhấp nhô, đôi môi hồng nhợt mở nhẹ để lộ hàm răng trắng. Cánh tay trắng nõn đặt trên gối, mịn màng. Đôi mắt hắn phút chốc dục hỏa bừng bừng! Ngồi xuống giường, hắn ôm nàng vào lòng, siết rất chặt tưởng như chỉ cần buông lơi một chút là nàng sẽ biến mất. Nàng lả người, cơ thể mềm mại, tỏa hương nữ tính dựa vào hắn, đôi mắt lim dim vẫn còn bị rượu ảnh hưởng mà đôi má ửng hồng. Kéo nàng nằm xuống hắn thở nhanh, hai cơ thể tựa vào nhau chạm vào tấm nệm mềm, ấm áp. Hắn như đang cố bình tĩnh nhưng có lẽ chính hắn cũng đã uống quá lượng mà không kìm nén được mở bung nút áo cổ nàng ra. Hàng nút áo bị bung ra hết để lộ nội y bên trong. Bầu ngực nàng nhấp nhô mãnh liệt. Cuối cùng hắn không chịu đựng được nữa mà đẩy nội y vướng víu ra trực tiếp xoa nắn khuông ngực đẫy đà, quyến rũ đó. Vân vê nụ hoa hồng phấn, hắn tham lam mút lấy, liếm, mân mê từng chút khiến nụ hoa nhanh chóng ửng hồng. Nàng thở dốc, vẫn chưa tỉnh cơn say, vô thức tựa theo kích thích mà đung đưa người. Hắn lôi tuột cái váy của nàng xuống, cởi hết tất cả những gì trên người nàng ra. Cơ thể nàng như một tòa thiên nhiên đẹp đẽ, hoàn mỹ hiển hiện ra trước mắt hắn. Từng cơn dục vọng cuồng dã khiến hắn mất cả tự chủ, đưa bàn tay mình xuống thăm dò vùng nữ tính của nàng mà xoa nắn, kích thích. Nàng vặn vẹo người theo từng cử động của hắn.
-Đổng nhi!
Hắn như cố giữ chút lý trí cuối cùng trước khi hỏa dục bốc cháy thêu đốt cả hai người. Hắn từng đợt đi vào cơ thể nàng. Cánh hoa nhỏ nhắn như đang hút chặt lấy vật nam tính của hắn, đến chính hắn cũng không dừng lại được! Triền miên suốt một đêm dài…
…
Hắn ngồi dậy, đưa tay lên xoa đầu vì thấy hơi nhức. Nhìn kỹ lại thấy mình nằm trên giường cùng với nàng. Giật mình! Hắn… đã làm gì với nàng vậy?
-A!
Nàng cũng cùng lúc ngồi dậy! Hai người nhìn nhau kinh ngạc không nói nên lời. Lúc ấy hắn mới phát giác cơ thể nàng trần trụi, bầu ngực lên xuống phập phồng vội quay mặt đi. Nàng cũng ngộ ra trên người mình không có gì che chắn liền lấy chăn bông cuộn quanh người. Vừa với tay lấy chăn nàng liền nhìn thấy một vệt máu trên chiếc giường trắng toát. Nàng trừng trừng nhìn nó, một tiếng sét đánh ngay đỉnh đầu nàng. Hai người ngồi hai bên mép giường câm lặng không ai nói lời nào, đúng hơn là không thể nói.
-Hôm… hôm qua… hình như… chúng ta cùng uống rượu…
Mãi một lúc sau nàng mới khô khốc cất tiếng phá tan sự tĩnh lặng mà đầy căng thẳng nãy giờ. Hắn im lặng, mãi một lúc sau mới động đậy quay lại. Hai ánh mắt chạm nhau liền lập tức rụt lại. Mặt nàng đỏ ửng, bàn tay nắm chặt cấu mạnh vào chăn. Hắn nhìn nàng chăm chú, như đang cố thấu rõ suy nghĩ của nàng. Đột nhiên một giọt nước mắt nàng rơi xuống, hắn vội đỡ người nàng đang muốn lả đi.
Chương II (Part 2): Rượu Say, Tình Say
-Hà Kim Đổng! Hà Kim Đổng!
Giọng hắn vang lên quanh vành tai nàng làm đầu nàng ong ong. Nàng đã thất thân… với hắn?
Cả cơ thể nàng lả vào người hắn như mất hết sức lực, vòng tay rắn chắc cứng cáp của hắn ôm trụ lấy nàng đặt nàng nhẹ nhàng nằm xuống giường. Nhắm mắt lại, tối đen. Nàng không muốn nghĩ gì nữa cũng không để ý đến cơ thể mình vô tình phơi bày trước mặt hắn. Hắn nhìn chăm chăm vào bầu ngực trắng mềm mại của nàng.
“Ưm…”. Bàn tay to lớn chạm vào đầu nụ hoa làm nàng lập tức phản ứng. Đến nước này mà hắn dám…
-Ngừng… ngừng lại!
Nàng thở dốc hét to khi hắn cúi xuống cắn vào đầu nụ hoa chẳng chút lưu tình.
“…”. Bị hắn che miệng nàng vô lực vùng vẫy mặc cho hắn trêu đùa, cả cơ thể đang phản đối kháng cự của nàng ngày càng đón tiếp hắn. Rất khó chịu! Cảm giác bị gò ép làm nàng muốn được giải thoát! Phải được giải thoát!
-Đừng… không! Không được! Lữ…
“A…”. Cả cơ thể nàng nóng rực tiếp nhận sự xâm chiếm của hắn. Hắn đang chạy nước rút và cơ thể nàng khiến nàng không tự chủ được mà cong người lên, chìm vào hơi thở gấp gáp đầy nam tính.
-Lữ…
Một lần nữa bị hắn chặn miệng, nàng đành buông xuôi mặc hắn vũ nhục. Không nghĩ đến sẽ có ngày hắn làm vậy với nàng!
-Không… đừng… nữa mà!
Hắn sao không biết mệt chứ? Đòi hỏi nàng liên tục khiến nàng chịu không nổi nữa!
-Nga!
Cứ vuốt ve, cắn mút hắn bắt nàng phải thuận theo hắn. Những đợt xúc cảm liên tiếp làm nàng thất thủ, hoàn toàn bị hắn dẫn dắt. A, cơ thể nàng như không nghe theo nàng nữa mà liên tục phản kháng lại ý chí của nàng.
-Ngươi… là… đồ tồi!
Rốt cuộc lại không nhịn được mà mắng hắn. Không thể kháng cự hắn, nàng hoàn toàn mất tự chủ trở thành con búp bê trong tay hắn mặc sức bị chơi đùa. Đôi mắt hắn trong suốt nhìn vào gương mặt đang ửng hồng của nàng.
-Đồ tồi…
Hắn tách hai chân nàng ra, ngón giữa tàn ác mặc sức thăm dò. Nàng vặn vẹo người cố thoát khỏi tình thế này nhưng mà ngón tay của hắn cứ liên tục khiêu khích vùng đất nữ tính của nàng.
-Đồ tồi, đồ tồi!
Nàng không thể làm được gì ngoài mắng chửi hắn.
-A a a!
Nàng rên rỉ vô vọng trước đòn kích thích của hắn, càng lúc càng tàn bạo!
-Đừng…
Đến lúc không nhịn được nữa nàng chỉ kịp thốt một tiếng trước khi hoàn toàn bị mê hoặc mà bấu vào người hắn tiếp nhận sự tiến công của hắn.
-Hức hức…
Nước mắt nàng chảy thành dòng không nghĩ đến có ngày mình trở nên vô dụng như vậy không thoát khỏi một người đàn ông!
-Ưm… a…
Những tiếng rên rỉ phát ra ngày càng yếu ớt…
…
Mặc áo cho nàng xong, hắn đứng dậy bước ra khỏi phòng. Sắc mặt nàng lúc đó đỏ hồng thật mê người, hắn sẽ nhớ mãi gương mặt này. Đặt trên bàn làm việc của nàng một tờ đơn, hắn khoác áo bước ra khỏi Hà thị. Tuyết trắng đóng dày đặc dường như muốn lưu luyến bước chân của hắn. Quay lại nhìn lần cuối biệt thự đó hắn dứt khoát bỏ đi…
…
-A!
Nàng mở mắt ra, cả người mệt lả, mồ hôi túa đầy. Hạ thân truyền đến một cảm giác đau nhức. Nhìn lại trên người đang mặc quần áo nhưng cảm giác kia vẫn tố cáo một sự thật đau đớn!
-Lữ Vĩ Thiên! Ngươi chết đi!
Nàng cúi mặt trong chăn mà khóc, không thể nào tin được nàng bị hắn chiếm đoạt. Khóc hồi lâu nàng lặng lẽ đối diện với thực tại, nàng không còn thân hoàn bích, vết máu kia có thể tẩy sạch nhưng nó không thể nào biến mất khỏi tâm trí của nàng.
Tên khốn nạn! Hắn sao có thể làm vậy với nàng?
…
Hừ! Đơn nghỉ việc!
Hắn không là đàn ông! Thật vô trách nhiệm! Hại đời con gái của nàng rồi giờ lại “truất ngựa truy phong”!