Nàng khó chịu cong người lên. Hắn vẫn chậm rãi từ từ di chuyển ngón tay làm cho tận nơi sâu nhất của nàng phát hỏa như muốn thiêu đốt cả cơ thể nàng.
-Không được mà… đừng làm vậy…
Nàng khốn khổ cầu xin hắn.
-Em luôn luôn như vậy, Hà Kim Đổng! Em luôn nghĩ mình là trung tâm, luôn tự cho là mình cao ngạo nhưng mà em vốn dĩ là một cô gái yếu đuối bình thường thôi!
Nàng không ngừng vặn vẹo lại càng bị hắn dò xét.
-Nếu… tôi nói tôi yêu em, em sẽ tin chứ?
-Tại… tại sao tôi phải tin? Nếu quả thật… anh yêu tôi sẽ không làm chuyện đó lại càng không hại tôi ra nông nổi này!
-Em bảo tôi sai, vậy tại sao không thấy mình sai?
-Tôi sai chỗ nào?
-Khi làm trợ lý của em tôi còn không rõ hay sao? Mỗi khi ai đó làm gì mà em không vừa ý liền lập tức nổi giận bắt bẻ mà không truy xét đến cùng. Cư nhiên lúc nào cũng cho là mình đúng, người khác tất phải sai! Em dám nói là không có?
Ngay lúc đó tay hắn lại khiêu khích, nàng biết hắn làm vậy để nàng không chịu nổi mà nói thật. Nàng sao lại không thể nào thoát khỏi hắn?
-Cái đó…
-Cũng vậy, nếu hôm đó em không uống say cố tình câu dẫn tôi thì đã không có chuyện! Cô nam quả nữ ở cùng một phòng em thử nghĩ xem chuyện đó mà không xảy ra thì quả thật không bình thường!
-Tôi… câu dẫn anh chỗ nào chứ?
-Còn nói không có? Em uống rượu say té xuống đất để tôi bế lên giường mà lại bảo không có? Gương mặt em lúc say rất đẹp!
Hắn cố tình trêu đùa làm nàng thẹn đỏ mặt.
-Cái đó… là do rượu!
-Đến giờ em vẫn không nhận lỗi về phía mình sao?
-Thì cứ cho là lỗi của tôi đi, thì sao chứ?
-Không có “cho là”!
-A… ngừng lại! Là lỗi của tôi nhưng mà tại sao… tại sao anh lại làm vậy? Anh có biết là Hà thị là do ý muốn của mẹ tôi mà lập ra không?
Hắn vuốt mái tóc nàng, rất nhẹ nhàng.
-Tôi dĩ nhiên biết!
-Làm sao mà…
-Là cái này…
Hắn với tay lấy một mảnh giấy nhỏ đã úa màu trên đó còn ghi rất rõ những nét chữ nghệch ngoạc màu tím. Nàng đỏ mặt định giật lại nhưng hắn đã nhanh tay lấy đi.
-Anh… sao…
-Tôi đọc cho em nghe nhé!
-Á, đừng…
-“Nguyện ước dưới bầu trời sao. Hôm nay sinh nhật…”
Chưa đọc hết nàng lập tức bịt miệng hắn lại, là tờ giấy ước của nàng lúc nhỏ, thật ngượng chết đi được!
-Không, đừng đọc mà!
-Em chẳng phải muốn biết lý do sao?
-Lý do chuyện này liên quan gì đến nó? Mau trả lại cho tôi!
Nàng với tay định chụp lấy, hắn lập tức cúi xuống ngậm lấy đầu nụ hoa của nàng làm nàng kêu thét một tiếng.
-Đừng… mau trả…
-Em viết là rất mong những điều em ước trở thành sự thật nên tôi mới quyết định làm cho nó trở thành sự thật đó chứ!
-Hả?
Nàng cứng đờ, không nghĩ đến hắn làm vậy là vì điều ước của nàng.
-Nhưng… đó là điều ước lúc nhỏ… lớn tôi không có…
-Không có mà năm nào em cũng viết lại rồi gấp thành hạc treo lên thiên đăng là sao?
Chương VIII (Part 2): Tình Cảm Đậm Sâu
Khóe môi hắn nở một nụ cười. Hốt nhiên nàng thấy nụ cười đó có gì rất đáng mến!
-Tôi…
-Tôi sẽ biến nó thành sự thật!
Nàng cúi đầu, hắn nói như vậy làm nàng xao động.
-“Hôm nay sinh nhật mẹ, mẹ mong rằng sau này tôi sẽ trở thành một doanh nhân và có một vị hôn phu xứng đáng. Tôi ước khi sao băng vụt qua, tôi sẽ tìm được người mà mình yêu nhất…”
-Á, đừng đọc nữa!
-Ngốc!
A, sao đột nhiên bảo nàng ngốc? Cách xưng hô này chẳng phải quá thân thiết hay sao?
-Tôi muốn là người em thương yêu nhất!
Hắn ôm lấy nàng, vòng tay mạnh mẽ của hắn làm nàng cảm thấy rất ấm áp.
-Nếu vậy… sao anh lại…
-Lúc đó nếu tôi nói như vậy em sẽ tin sao? Khi trong tay em chẳng còn gì thì em mới có thể vứt bỏ sự ràng buộc giữa công việc và tình cảm được. Nếu bây giờ em còn là Hà tổng thì em vẫn chưa hiểu được điều đó đâu, lúc nào em cũng xem công việc là trước nhất. Em không nghĩ mình rất vô tâm sao?
-Tôi…
Nàng như bị lời của hắn ăn mòn, cơ thể vô thức tựa vào hắn. Giọng nàng nhẹ đi rất nhiều.
-Nhưng mà đó là ước muốn của mẹ tôi…
-Người mẹ nào cũng muốn con mình có một cuộc sống hạnh phúc, có được sự yêu thương. Mẹ em không quan tâm em có giàu có hay không mà là quan tâm đến em có mạnh khỏe hay không. Tại sao em lại không hiểu điều đó? Nếu như em có giàu có đi chăng nữa mà cuộc sống của em không hạnh phúc, em không nghĩ là mẹ em sẽ đau lòng sao?
Nước mắt nàng chảy thành dòng. Lấy tay gạt đi làn sương mờ đục, giọng nàng nghèn nghẹn:
-Sao lại nói điều này với tôi?
-Bởi vì tôi muốn em phải quan tâm chính bản thân mình. Em chỉ biết có công việc, thức ngày thức đêm, trong khi em bị viêm xoan mãn tính mà lại không lo nghỉ ngơi. Nếu như mẹ em biết con mình như vậy sẽ vui sao?
-Anh sao biết tôi mắc bệnh viêm xoan mãn tính?
-Vậy em nghĩ tôi là gì? Chỉ biết cắm đầu vào làm mà không để ý đến bất kì ai ư? Nhất là với người tôi yêu thương!
“Người yêu thương”? Nàng không muốn hắn nhu tình như vậy càng làm nàng không thể hận hắn được mà lại càng bị hắn làm cho xao động.
-Anh… yêu tôi thật chứ?
-Là nói dối!
-Nói dối?
Nàng sửng sốt nhìn hắn, không biết vì sao trong tận đáy lòng lại trào lên một cảm giác nuối tiếc vô cùng như đã đánh mất cái gì quý giá lắm.
-Sao vậy?
-Không!
-Giận sao?
-Không! Vì sao lại nói dối tôi?
-Nói dối?
-Nói dối là anh yêu tôi!
-Em tiếc sao?
-Sao phải tiếc chứ?
Nàng cương quyết nói dù tận trong đáy lòng cảm thấy cực kì đau khổ. Hóa ra có người thương yêu nàng mà lại rất gần nàng lại thờ ơ không hề hay biết. Vậy mà giờ lại là trò đùa bỗng dưng thấy vừa buồn vừa giận.
-Nếu chỉ yêu em thôi thì không đủ!
Nhận ra uẩn tình trong đôi mắt nàng hắn cười khẽ.
-Cái gì?
Nàng vừa mừng vừa hy vọng, cảm thấy rất rõ ràng cảm xúc của mình, nàng lại càng cảm thấy mình không ổn.
-Nếu chỉ là yêu em thì tôi sẽ không làm nhiều đến thế!
-Vậy… chứ là gì?
-Không phải là yêu mà là quá yêu!
Giọng hắn trầm thấp quẩn quanh tai nàng.
-Em đang vui mừng!
Hắn nâng cằm nàng lên làm nàng muốn tránh né cũng không được, cả gương mặt hoa ửng hồng.
-Nhắm mắt lại!
Nàng theo lời hắn mà nhắm lại, liền cảm thấy trên đôi môi mình bị phủ lấy bởi hơi thở nam tính mạnh mẽ của hắn. Ra là khi hôn lại ngọt ngào như thế!