Editor: Diệp Hạ
Không thể yêu (1)
Bên ngoài phòng cấp cứu rất ồn ào hỗn loạn.
Mười phút trước, hai anh em cả người đều là máu bị đẩy vào phòng cấp cứu, bọn họ đã gặp tai nạn xe cộ, bị thương rất nghiêm trọng.
Vấn đề bây giờ là, hai anh em đều là nhóm máu Rh-, mà kho máu của bệnh viện không thể cung cấp đủ, nếu đợi vận chuyển máu từ bệnh viện khác cách đây mấy chục km thì tuyệt đối là không còn kịp rồi.
"Nên làm gì bây giờ, Hạ tiên sinh và Hạ phu nhân xuất ngoại đi du lịch, trong thời gian ngắn không thể về kịp!" Quản gia như kiến bò trên chảo nóng, gần như không thể khống chế được mà run rẩy, theo bản năng đưa ánh mắt nhìn về người đàn ông đang ngồi trên hành lang.
Người đàn ông vẫn duy trì kia tư thế không nhúc nhích, tạo thành một cái bóng lớn trên sàn bệnh viện lạnh băng, làm khí thế cả người trở nên âm trầm.
Mặc dù không mở miệng nói chuyện, cũng trở thành trụ cột của đám người ở đây.
Quản gia vốn là bồi hai vị thiếu gia Hạ gia đi du lịch, không ngờ rằng sẽ gặp tai nạn xe, thương thế của hai anh em đều rất nghiêm trọng, mà lúc này lại không có đủ máu, ông thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ, cẩn thận hỏi người đàn ông: "Phùng thiếu, ngài xem làm sao bây giờ?"
Bác sĩ đi ra từ phòng phẫu thuật đúng lúc nhắc nhở một câu: "Ai là người nhà của bệnh nhân? Bây giờ nên có quyết định, truyền máu cho ai trước?"
Quản gia vội vàng hỏi: "Người được truyền máu sau có nguy hiểm gì không?"
Bác sĩ nói: "Sẽ tồn tại nguy hiểm nhất định, nếu không cấp cứu kịp thời, nhẹ thì lâm vào hôn mê, nặng thì biến thành người thực vật.
Hiện giờ bệnh viện đã bắt đầu điều động kho máu, nhưng người nhà vẫn nên đưa ra quyết định, truyền số máu còn lại cho ai?"
Nói cách trong hai anh em chỉ có một người được cấp cứu trước.
Hai chọn một, chọn ai?
Quản gia ngập ngừng do dự.
Ông nhìn Hạ Quan Vân lớn lên, tự nhiên muốn cứu Hạ Quan Vân trước.
Huống chi, Hạ Quan Vân mới là thiếu gia chính tông của Hạ thị, mà Hạ Nhược Phong chỉ là đứa trẻ con của bà con nghèo được vợ chồng Hạ phu nhân mang về mười mấy năm trước mà thôi! Ngần ấy năm, tuy rằng vợ chồng Hạ thị đã coi cậu ta như con ruột, nhưng dù gì cũng không phải thân sinh, cho nên hiện tại hẳn là nên lựa chọn......!
Quản gia còn chưa đưa ra quyết định, phía sau đã truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
Phùng Bắc mười ngón giao nhau đặt trên trán, ánh mắt có vài phần sắc bén, nói: "Cứu Hạ Nhược Phong trước."
Quản gia nhất thời ngây ngẩn cả người, nhanh chóng xoay người lại, nhỏ giọng nói: "Phùng thiếu, chuyện này......"
Sao lại có thể như vậy? Quản gia đương nhiên biết Phùng Bắc là người yêu Hạ Nhược Phong.
Nhưng ông không ngờ đến tình trạng này rồi mà Phùng Bắc vẫn có thể bất công như vậy! Rõ ràng Hạ Quan Vân thiếu gia cũng cực kỳ thích Phùng Bắc, nhưng Phùng Bắc nhiều năm như vậy cố tình đối Hạ Quan Vân nhìn như không thấy, ngay cả sống chết trước mắt cũng không quan tâm đại cục, một lòng một dạ muốn cứu thiếu gia Hạ Nhược Phong trước.
Trên mặt Phùng Bắc không bày ra biểu cảm gì, cũng không nhìn ông, nhưng nhiều năm trên thương trường đã luyện được một loạt khí thế sát phạt, đủ để làm người im như ve sầu mùa đông.
"Quyết định rồi sao?" Bác sĩ nói: "Nếu quyết định rồi thì ký tên đi."
Phùng Bắc liếc mắt một cái, ý bảo quản gia đi ký tên, quản gia không dám từ chối.
Rốt cuộc so với Phùng gia, Hạ gia chỉ có thể tính là một con kiến, mà ông cũng chỉ là quản gia, càng không quyền lên tiếng.
Lui lại một bước, nếu sau này có xảy ra chuyện gì, Phùng Bắc có thể gánh cái trách nhiệm này, mà ông kham không nổi.
Quản gia run run ký xuống.
Bác sĩ muốn nói lại thôi, nhìn Phùng Bắc: "Nhưng tôi phải nhắc một chút, thương thế của Hạ Quan Vân nghiêm trọng hơn Hạ Nhược Phong nhiều.
Khi xảy ra tai nạn xe cộ, cậu ấy đang ngồi ở bên bị đâm cháy, thuỷ tinh cắt đứt động mạch, tuy rằng đã sơ cứu tạm thời, nhưng mất máu rất nghiêm trọng.
Bây giờ nếu không kịp cấp cứu, khả năng sẽ lưu lại di chứng nặng nề về sau......"
Lời bác sĩ còn chưa nói xong, Phùng Bắc đã không kiên nhẫn nhăn mày, thanh âm có vài phần lạnh lẽo: "Là do cậu ta thiếu Nhược Phong."
......!
"Là do cậu ta thiếu Nhược Phong."
Khi Tạ Quan Sư tỉnh lại trong thân thể này đã nghe thấy người bên ngoài phòng cấp cứu nói một câu lạnh băng như vậy.
Dao phẫu thuật xuyên qua miệng vết thương trên người y, nhưng y lại không cảm thấy đau đớn, đương nhiên không phải bởi vì tâm chết như tro tàn linh tinh, mà là bởi vì hệ thống 502 đã che chắn cảm giác đau đớn cho y.
Nhưng dù như thế, câu nói của Phùng Bắc vẫn giống như búa băng nặng ngàn cân, đập vào đáy lòng.
Đương nhiên, người cảm thấy thống khổ không phải y, mà là nguyên chủ Hạ Quan Vân vừa mới qua đời.
"Thính lực tăng mạnh thật tốt nhỉ, tôi có thể nghe rõ âm thanh từ bên ngoài phòng cấp cứu." Tạ Quan Sư lười biếng nói với 502 trong đầu: "Còn có hai nam nhân đang hôn môi trong phòng bệnh cách đây 50 mét, sắp đấu kiếm tới nơi luôn."
Mỗi lần y trải qua một thế giới, giá trị kinh nghiệm tích cóp có thể đổi trong hệ thống thương thành một ít đồ vật.
Trong thế giới trước, Tạ Quan Sư sắm vai một tiện thụ yêu tra công say đắm, sau khi bị tra công ngược đến chết, y tích cóp được rất nhiều giá trị kinh nghiệm, dùng nó để đổi lấy khả năng tăng cường thính lực và che chắn cảm giác đau.
Dù sao thì cảm giác khi bị dao xẻo thịt trên người cũng khá là kinh khủng, Tạ Quan Sư không hề muốn trải qua lần thứ hai.
502 nếu có mắt, khẳng định sẽ như lang như hổ mà sáng lên, nó cọ cọ trong đầu Tạ Quan Sư rồi biến mất.
Qua một lát lại chạy về, hầm hầm nói: "Kẻ lừa đảo! Tui đi xem rồi, căn bản không có!"
"Đây là trả thù." Tạ Quan Sư mỉm cười nói: "Ai kêu lần trước cưng lừa anh nhận nhiệm vụ tiện thụ, lần nào cũng dùng mỗi chiêu này mà lần nào cũng mắc mưu, đây là vấn đề của cưng."
520: "......" Thời buổi này ký chủ nào cũng có thù tất báo như vậy sao?
Mặc kệ thế nào, Tạ Quan Sư xuyên qua các thế giới, lĩnh giá trị kinh nghiệm, chờ đến giá trị kinh nghiệm tích cóp đến trình độ nhất định, là có thể trở lại thế giới hiện thực, đi cứu sống người y muốn cứu kia.
Hiện giờ y làm việc vô cùng thuần thục, giá trị kinh nghiệm tích cóp cũng tăng dần.
Giải phẫu xong.
502 cũng truyền tải tư liệu của thế giới vào đầu Tạ Quan Sư.
【Đinh, cốt truyện thế giới đã download xong, ký ức nguyên chủ đang trong quá trình download.】
Thân phận hiện tại của y là đại thiếu xí nghiệp thành phố A Hạ thị, Hạ Quan Vân, là một người tính tình cực kỳ cứng đầu khó dạy, thậm chí có thể nói là người bén nhọn khắc nghiệt.
Nhưng đây cũng chỉ là mặt ngoài, bởi vì Tạ Quan Sư trong trí nhớ Hạ Quan Vân, không chỉ không thấy nhiều mặt âm u, mà còn không hề thấy bất kỳ chuyện thương thiên hại lý gì.
Lúc Hạ Quan Vân mười tuổi, ba mẹ cậu mang bà con xa Hạ Nhược Phong về nuôi.
Một người là đại thiếu danh chính ngôn thuận, một người lại là con nuôi được nhặt về, chuyện xảy ra như nước với lửa tiếp theo dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được.
Quan hệ giữa hai người đương nhiên rất căng thẳng, thường xuyên cãi nhau vì một chuyện nhỏ hay tranh giành một món đồ chơi.
Mà dư luận luôn đứng về bên yếu thế.
Mỗi lần Hạ Quan Vân và Hạ Nhược Phong đánh nhau, xong việc Hạ Nhược Phong đều cúi đầu cắn môi giả vờ yếu đuối, mọi người cũng cho rằng cậu ta bị Hạ Quan Vân bắt nạt.
Dù là cha mẹ Hạ gia có hơi thiên vị con trai mình hơn, nhưng bên ngoài cũng phải xử lý đúng, không thể để người khác phê bình, vì thế phần lớn chỉ trích đều do Hạ Quan Vân gánh.
Kết quả là Hạ Quan Vân càng ngày càng ghét Hạ Nhược.
Có thể nói, nếu Hạ Nhược Phong là nam chủ bạch liên hoa, thì Hạ Quan Vân sẽ là vai phụ ác độc.
Nhưng mấy năm nay Hạ Quan Vân đã trưởng thành, ý thức được vấn đề, cũng không còn tới lui gì với Hạ Nhược Phong, nhắm mắt làm ngơ.
Lần này đối tượng công lược của Tạ Quan Sư là người thừa kế tập đoàn Phùng thị, Phùng Bắc.
So với Phùng thị tài lực, Hạ gia chỉ có thể coi là tiểu lâu la.
Bởi vậy Hạ gia trăm phương nghìn kế muốn ôm đùi Phùng thị, khi còn nhỏ bắt Hạ Quan Vân kết giao với Phùng Bắc.
Hai bên chỉ có Hạ gia đơn phương tình nguyện, miễn cưỡng có thể gọi là quan hệ trúc mã trúc mã không mặn không nhạt.
Hạ Quan Vân từ nhỏ đã thích Phùng Bắc, thích vô cùng, viết thư tình cho hắn, mua bữa sáng cho hắn, truyền đáp án cho hắn làm bài, mặc dù bởi vì vậy mà mình bị bắt gian lận cũng cam tâm tình nguyện.
Năm ấy cậu rất ngốc nghếch, chỉ cần một cú điện thoại của Phùng Bắc, cậu có thể rạng sáng chạy tới Nam Kinh mua bánh bao, sau đó gấp gáp đưa đến dưới lầu Phùng Bắc.
Phùng Bắc kêu cậu đâm tường hướng nam, cậu tuyệt không đi về hướng đông một bước, không do dự chút nào.
Có thể nói, cậu cơ hồ đã mất đi cuộc sống của mình, cống hiến hết thảy cho Phùng Bắc.
Chỉ tiếc, Phùng Bắc trước sau cứ không nóng không lạnh, cậu cũng chôn tâm tư vào sâu trong lòng, yêu mà không có được, rất trằn trọc.
Cuối cùng, tình yêu thầm này còn chưa nói ra, ba năm trước đã bị một trận sóng lớn xô đổ.
Trong cơn sóng, Phùng Bắc lênh đênh trên biển, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, Hạ Quan Vân đem chiếc áo phao duy nhất có thể cứu mạng mình mặc vào cho đối phương, cũng trăm cay ngàn đắng đưa đối phương lên tấm ván gỗ, trôi tới bờ biển.
Bản thân Hạ Quan Vân lại bị kẹt trong làn nước, tay chân bị lạnh đến trắng bệch, cơ bắp như muốn héo rút, thiếu chút nữa bỏ mạng.
Nhưng chờ khi Phùng Bắc tỉnh lại, canh giữ bên người hắn lại là Hạ Nhược Phong.
Hạ Nhược Phong hỏi han hắn rất ân cần, vì thế Phùng Bắc thuận theo tự nhiên mà cho rằng, người cứu mình trong trận sóng thần là Hạ Nhược Phong.
Phùng Bắc tuy rằng tính tình ngạo mạn, nhưng lại là người có ân tất báo, vì thế từ nay về sau, hắn quan tâm Hạ Nhược Phong nhiều hơn, hai người cũng dần dần bắt đầu duy trì mối quan hệ ái muội.
Mà Hạ Quan Vân bởi vì ở trong biển sặc nước mà bị thương khí quản, trở về nằm trên giường bệnh hơn ba tháng trời, sau lại phát hiện người mình tâm tâm niệm niệm, đã cùng với đứa em trai mình ghét nhất, ở bên nhau.
Cậu có thể không giận sao? Quả thực hận không thể giết Hạ Nhược Phong.
Lúc sóng thần, cậu vốn dĩ không hề tính toán mà thông báo với tất cả mọi người, nhưng ai biết sẽ được sẽ nhận lại kết quả như vậy, quả thực là trời cao trêu đùa.
Sau đó Hạ Quan Vân đã giải thích với Phùng Bắc rất nhiều lần, nói lúc ấy người cứu hắn là mình, không phải Hạ Nhược Phong.
Nhưng không có chứng cứ, Phùng Bắc căn bản không tin, còn châm chọc mỉa mai, cho rằng cậu muốn tranh công.
Hạ Quan Vân vốn dĩ là người cao khí ngạo mạn, cứ như vậy, hai ba năm qua đi, không bao giờ đề cập đến chuyện kia nữa.
Cậu thậm chí tự sa ngã mà cảm thấy, có lẽ nếu không có chuyện ba năm trước đây, Phùng Bắc cũng sẽ thích Hạ Nhược Phong, mà không phải là mình, cho nên, nói hay không thì có ý nghĩa gì đâu.
Cậu cứ như vậy trơ mắt nhìn quan hệ giữa Phùng Bắc và Hạ Nhược Phong càng ngày càng tốt, thậm chí gần đây còn đang nói đến chuyện kết hôn.
Mà lần nghỉ phép này, cậu và Hạ Nhược Phong cùng gặp tai nạn xe cộ, Phùng Bắc lại không chút do dự lựa chọn cứu Hạ Nhược Phong ——
Tạ Quan Sư nằm ở trên giường bệnh, tâm tình có hơi phức tạp: "Lần này tra công rất là tra nha, cậu xem hảo cảm của hắn với anh là bao nhiêu?"
502 thiếu chút nữa cười ra tiếng, vui sướng khi người gặp họa mà nói: "-20."
Tạ Quan Sư không còn lời gì để nói: "Sao lại thế này? Không phải hắn ta lớn lên với Hạ Quan Vân sao, không có hảo cảm thì thôi, cũng không đến mức xuống tới mức âm chứ?"
502 nói: "Hắn cho rằng lần này tai nạn xe này là do anh làm, muốn mưu hại Hạ Nhược Phong."
Tạ Quan Sư: "......!Thật đúng là không phải cặn bã bình thường."
Trên thực tế, cũng không thể trách Phùng Bắc nghĩ như vậy, bởi vì lần tai nạn này, thật đúng là có người làm khó dễ.
Chẳng qua người kia không phải Hạ Quan Vân, mà là Hạ Nhược Phong.
Chẳng qua Hạ Nhược Phong làm việc tích thủy bất lậu*, sau khi động tay động chân với phanh xe, lại cố ý làm cameras ở bãi đỗ xe quay được Hạ Quan Vân.
Gã muốn đánh cược một phen, đánh cược rằng gã và Hạ Quan Vân ai quan trọng hơn trong lòng Phùng Bắc.
(*Tích thuỷ bất lậu: một giọt nước cũng không để lọt, hình dung việc làm, lời nói vô cùng cẩn mật, không một chút sơ hở nào)
Mà sự thật chứng minh, gã đã thắng.
Hạ Quan Vân cố gắng nhiều năm như vậy, thất bại thảm hại.
Mà sở dĩ Phùng Bắc cho rằng đầu sỏ gây tội là Hạ Quan Vân, là bởi vì Hạ Quan Vân từng có tiền án.
Hai năm trước cậu uống say, lúc đánh nhau với Hạ Nhược Phong, thiếu chút đã đẩy gãl xuống cầu thang.
Chuyện này cũng làm mối quan hệ của cậu và Phùng Bắc vốn đã như đi trên băng mỏng, càng thêm tan vỡ!
Sau khi Tạ Quan Sư tiếp nhận tin tức, liền nằm ở trên giường bệnh nhắm mắt dưỡng thần, tự hỏi kế tiếp mình nên làm gì.
"Đúng rồi." Y hỏi: "Độ hảo cảm của Phùng Bắc với Hạ Nhược Phong là bao nhiêu?"
502 tra tư liệu, có chút kinh ngạc: "Cư nhiên chỉ có 30, miễn cưỡng tới mức bạn bè bình thường."
30 trở lên là bạn bè bình thường, 60 trở lên là tâm bắt đầu dao động, 80 trở lên là cực kỳ yêu thích, mà tới 90 trở lên, chính là yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Chuyện này rất kỳ quái, Tạ Quan Sư sờ sờ cằm, nghĩ thầm, Phùng Bắc này thật đúng là rất khó công lược, Hạ Nhược Phong người ta trong sóng thần "cứu" hắn một mạng, lại ở chung với hắn mấy năm nay, giờ cũng sắp bàn chuyện cưới hỏi luôn, sao chỉ có 60 điểm yêu thích cũng không cho người ta chứ?
Đang nghĩ tới Tào Tháo Tào Tháo tới liền.
Cửa phòng bệnh không nặng không nhẹ bị đẩy ra, Phùng Bắc ăn mặc một thân tây trang màu xám, khuôn mặt tuấn tú không cảm xúc, mắt nhìn thẳng đi đến.
_______
Tui chuyên edit ngọt văn mà, tin tui đi ^o^.