Pairing: Tokito Muichirou x Reader.
Words count: 6,089.
Categories: H+, lấy chung bối cảnh
với "Chuyện ghen của Hà trụ".
*Chưa beta read nên có thể sẽ có nhiều sai sót. Cảnh seggs cũng chưa hoàn thiện lắm nên tui sẽ chỉnh lại và thêm nhiều chi tiết hơn sau. Tạm thời mấy bà cứ đọc thử rồi cho tui cảm nghĩ ha <3*
~
Trời chỉ mới vừa điểm canh năm, cung nguyệt còn chưa đi xuống hẳn mà Muichirou đã tỉnh giấc. Ngáp một cái, với tay châm lấy ánh đèn dầu đã nguội lạnh bên cạnh mình, chàng trai với mái tóc hai màu bèn tìm về tấm futon ấm áp, nơi có một người đẹp đang say ngủ.
Giữa bao tiếng kêu nao lòng của côn trùng bay ngoài khung cửa nhỏ, như ngâm nga lên bài ca mùa hè của sự chia ly tưởng chừng không hồi kết. Cậu nằm đó, vô thức suy nghĩ về chuyện sau này.
Liệu có một cái kết đẹp nào dành riêng cho cả hai không? Khi mà ngoài kia, thiên hạ vẫn đang cuống cuồng xoay trước những thế lực tà ác chẳng phải người, trước những sinh mệnh vô tội phải ngày đêm ngã xuống.
Trách người đã không cho ta cái gì, còn lấy đi của ta người ta thương yêu nhất, rồi bỏ ta cô độc một mình. Trách mắng ông trời vì để Muichirou từ bé phải chịu nhiều cơ cực, vì đã quay lưng đi lúc cậu khẩn cầu thiết tha.
Cái thân hình mà người đời vẫn hay gọi là 'Đại nhân', 'Ngài' này, vốn đã phải nếm trải biết bao thăng trầm của đủ thứ khổ hạnh mà nhân loại từng biết đến. Nhờ vậy mới có Muichirou của ngày hôm nay, là nỗi đau uốn nắn đứa trẻ bất hạnh khi xưa thành con người mạnh mẽ của hiện tại.
Đôi mắt màu xanh như là hai viên ngọc to tròn, cậu lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt mềm mại đang dịu dàng sáng lên dưới sắc đèn, rồi vội vã đưa tay vuốt ve khi thấy những đường nét thanh tao trên đó bỗng run rẩy.
Nhăn nhó giống bà già vậy, rõ ràng là đang gặp ác mộng rồi.
- Nào nào. Lại mơ thấy gì hay sao mà phải co giật đến thế hả.
Thủ thỉ nói, Muichirou ân cần nâng niu. Cậu hiếm hoi mỉm cười lúc đầu ngón yêu kiều vô tình lướt qua cánh mũi nhỏ nhắn nọ, vô thức làm đối phương khịt vài hơi. Cứ thế mà vuốt ve em, không ngần ngại mà tưởng tượng em là tiểu miêu đói khát đang mưu cầu tình thương từ chủ nhân mình.
Ấy mà được cảm nhận chút hơi ấm thân quen của người yêu rồi, nàng Kế tử năng động cuối cùng cũng chịu bình tâm. Cứ như ngoài việc biến hoá sương mù ra, Hà trụ còn có khả năng điều khiển giấc mơ của em vậy, diệu kì xua tan mọi phiền muộn.
Cứ đêm nào cùng nhau nằm xuống như vầy, Muichirou cũng đều xem như nó là đêm cuối cùng của cả hai. Bởi cậu từng tin rằng, sẽ không có cái kết nào dành cho kiếm sĩ diệt quỷ ngoài cái chết.
Cho đến ngày em xuất hiện và thô lỗ thay đổi thứ niềm tin bi quan nghe sao tối tăm đó. Dĩ nhiên vì có em, trái tim cậu mới một lần mở cửa, mới có thể thức đập như muốn giam giữ em vào trong. Dĩ nhiên, sự hiện diện của em, đã từ lâu hoá thành động lực cho Muichirou tin vào một cái kết đẹp dành cho cả hai.
Đó là khi thiên hạ thái bình không còn bị quỷ quấy rầy nữa. Em, trong bộ cánh trắng màu tinh khôi, cùng cậu giao bái phu thê, nguyện ước trọn đời bên nhau tựa đôi uyên ương mộng hồ điệp.
Rời khỏi tấm đệm, Muichirou bèn thay sát quỷ phục vào, cậu chải vội mái tóc dài thước tha. Mọi hôm khi chẳng phải dậy sớm đến vậy thì đều có em ngồi cạnh bên chăm sóc tóc tai cho, từng li từng tí gỡ từng lọn rối quắn.
Bây giờ phải tự lo, Muichirou mới biết việc chải chuốt đầu tóc cũng thật khó quá, còn không ngờ là tóc mình đã dài đến vậy.
Trước lúc vác kiếm đi, cậu không quên đặt một cái hôn nhỏ lên trán người tình dấu yêu.
Kể cả bây giờ dù có ở bất cứ nơi nào, mối liên kết bền chặt này sẽ luôn là thứ giúp cậu sống sót trở về.
[...]
Kể từ hôm định mệnh T/b cô nương bị sư phụ nổi cơn ghen trừng phạt với cái mông sưng tấy, em đã không còn dám thoải mái cười nói với bất cứ ai mà em gặp như trước kia nữa. Bởi cứ mỗi lần em nhiệt tình cởi mở là y như rằng có một luồng sóng lạnh ma quỷ liếm dọc sống lưng em, làm em phải miễn cưỡng ngó dọc ngó quanh trước sự khó hiểu của các đồng môn. Sợ hãi rằng đâu đó trong những ngóc ngách chật hẹp nhất của khuôn viên, Muichirou sẽ bất thình lình xuất hiện và đánh tơi bời cánh mông nõn nà của em.
Dù Muichirou không thể hiện ra bên ngoài, cũng không hề thúc ép em phải làm bất cứ thứ gì quá đáng, nhưng em cứ cảm giác như là người ta đang ngầm ghen tuông với ánh mắt hồn nhiên lúc nào cũng dõi theo dáng người nhỏ bé của em. Vậy nên mỗi lần bản thân sắp sửa làm điều gì đó mà em nghĩ sẽ có nguy cơ 'chọc vô chỗ ngứa' của Muimui và khiến chàng ta cau mặt khó chịu, em đều cẩn thận vô cùng.
Thậm chí y phục mặc để đi săn quỷ cũng phải phần nào bớt hở lại để tránh làm phật lòng cậu trai, bớt hở lại ý em là kín mít từ đầu đến đít như nhẫn giả vậy đó.
Với đôi chân nhanh nhẹn, thiếu nữ thoăn thoắt như cắt, cưỡi gió qua những cành cây cao tít mà không hề để lại chút tiếng động. Bộ đồ mới này có hơi cồng kềnh, đi được dăm ba bước là vấp một chút, chắc hẳn do y phục cũ phong phanh quá, thành ra em bị quen với sự nhẹ nhàng đó.
Không biết liệu đây có phải là một ý tốt hay không, nhưng em tin rằng với thực lực chớm nở như ánh sao sáng trên bầu trời của mình, con quỷ xấu xa kia rồi sẽ phải chết nhanh dưới lưỡi kiếm này thôi.
Em phấn khích mỉm cười. Phải rồi, Chúa công vừa giao uỷ thác từ thủ phủ cho em, ngài nói dạo gần đây có sự xuất hiện của một tên quỷ, nghi ngờ là hạ huyền mới vì một trong những môn đồ may mắn thoát được bảo rằng mắt hắn được đánh số. Lạ rằng, đó là chi tiết duy nhất mà anh ta nhớ được, còn những gì diễn ra sau đó thì đều là ẩn số. Không những thế, anh ta gần như phát điên, kể cả có may mắn sống sót được thì cũng chẳng thể chiến đấu nữa như trước kia nữa.
T/b một phần mừng rỡ khi được Chúa công phó thác cho, điều đó chứng tỏ rằng ngài thực sự tin tưởng vào thực lực của em, một Kế Tử mạnh mẽ của Hà trụ, người mà đáng tin cậy. Tuy nhiên, trong lòng cũng có chút rối bời vì đây là lần đầu tiên em tự mình đi thảo phạt một hạ huyền cấp cao, là một mình đó. Những lần khác lại thật dễ dàng vì Muichirou cũng ở đó, như một người thầy (người yêu) đầy trách nhiệm, huynh ấy luôn là người mà tận tuỵ chấp vá cho những quyết định sai lầm của em.
Nghĩ về Muichirou, tâm trí em lại bay bổng đi đâu mất. Bởi trong cái đầu óc mơ mộng này, bây giờ chỉ đang thắc mắc không biết người ấy đang làm gì. Trước lúc huynh ấy rời đi, có nói là có việc bận phải đi xa do phía Tây đang gặp rắc rối lớn, sau một đêm yêu của cả hai là sáng hôm sau huynh ấy đã mất hút, chẳng để lại gì ngoài lá thư nhắc nhở ăn uống đều đặn và dặn dò phải thận trọng trong nhiệm vụ.
Hai ngày sau, Ginko có bay về phủ để trao thư mà Muichirou viết cho, em cũng vui vẻ hồi âm lắm vì nhớ hắn ta đến phát điên. Nhưng kể từ lần đó về sau, em bồn chồn vì không thấy Ginko mang thư đến nữa dù ngày nào cũng lóng ngóng trông mong, chẳng tài nào yên giấc nổi.
Việc huynh ấy gặp chuyện là điều không thể vì em biết rõ, huynh ấy rất mạnh, mạnh ơi là mạnh. Phải chăng chuyện lớn đến mức, đã thâu tóm hoàn toàn thời gian nghỉ ngơi của anh rồi?
Sau một hồi lang thang trong ngôi làng phồn thịnh này mà không có chút động tĩnh gì của quỷ, em dường như bỏ cuộc. Để rồi bỗng khựng lại trước một ngôi miếu mục nát được giấu sau cánh rừng cuối ngôi làng. Nó cũ tới nỗi đến cả ngói lợp còn lởm chởm thiếu chỗ này chỗ kia.
Tay với đến thanh kiếm vắt ngay hông, em thận trọng ngó xung quanh, chưa vội lao đầu vào. Điều khiến em ngạc nhiên và chần chừ nhất là nơi này không những có quỷ khí, mà còn có cả mùi hương của Muichirou, đâu đó thoang thoảng trong làn sương mỏng tang đang bao lấy cánh rừng này.
Tuy không rõ ràng nhưng em có thể cảm nhận được nó, và điều đó thật khó hiểu đối với em, cũng là khiến em phải trăm phần dè chừng. Sau bao năm lăn lộn trên chiến trường khắc nghiệt, chứng kiến biết bao chiến hữu ngã xuống, em sẽ không vì vài giây bất cẩn mà phạm phải sai lầm để rồi làm xấu tên tuổi của Hà trụ!
Có tiếng động, là tiếng bước chân. Em lập tức quay người về sau, thanh gươm diệt quỷ với dấu ấn riêng biệt trên lưỡi đao đã chỉa thẳng về hướng người đó từ lúc nào.
- Muichirou?
Bạn tròn mắt. Làn tóc mây xoả dài với một ít sắc trời ngọc bích điểm tô ở phần đuôi cùng đôi mắt to tròn ba phần đáng yêu bảy phần lạnh, gương mặt điềm đạm của người ấy hiện ra dưới ánh trăng lẻ loi của mùa thu. Nếu là huynh ấy thật thì không biết điều gì đã mang huynh đến đây trong khi mới tuần trước, huynh có viết rõ trong thư là sẽ đi xa.
- Nha đầu ngố, nhận ra ta rồi mà còn dám chỉa kiếm sao.
Chậm rãi bước ra khỏi tấm mành sương đêm đầy lạnh lẽo, đối phương buông giọng mỉa mai. Khiến cho sự dè chừng trong em dường như tan biến. Con bé mừng rỡ thốt lên, liền chạy đến bên vòng tay đang dang rộng kia.
- Muichirou!
Hắn ôm em vào lòng, cứ như thú săn vừa vồ trọn một con mồi bé bỏng trong tay, giữ chặt không buông. Thấy em sốt sắng như thế, càng làm hắn thêm phần phấn khích.
- Đã mấy ngày rồi không thấy Ginko gửi thư về, có biết em lo lắm không hả?
Em gặng hỏi, chất giọng bỗng chần chừ hơn trước bởi cảm giác mà cái ôm này đem lại, đột ngột làm em cảnh giác vô cùng.
- Thật vậy sao?
Rồi hắn cúi đầu để ngắm nhìn em bằng cặp mắt thân thương đến đáng sợ, vô tình, làn tóc mây sớm đã phủ trọn và che đi nụ hôn của hai người. Muichirou khiến em bất ngờ. Trong giây phút, em dùng tay đẩy hắn ra, nhưng một ly hắn cũng chẳng chịu nhúc nhích.
Thoạt tay hắn đang ôm eo, bỗng khoá em thêm chặt và đẩy cơ thể mảnh khảnh của em lên, làm em phải khổ sở nhón chân. Môi kề môi, lưỡi trên lưỡi, cơ thể em nóng bừng lên một cách kì lạ, tới nỗi bất cứ nơi nào được bàn tay ma mị của hắn chạm tới, cũng đều khiến cơ thể em muốn nhảy nhót không thôi.
Máu đỏ tràn ngập bờ môi, nàng kế tử lúc này mới có thể dồn toàn sức lực đá bay hắn. Cảm giác như sinh lực của mình vừa quay trở về cơ thể khi trông thấy hắn trượt dài về sau. Mọi linh cảm gào thét rằng kẻ này đang mạo danh người em yêu, xảo trá lừa gạt em bằng những cử chỉ thân mật quen thuộc mà xa lạ.
- Ối chà, bị phát hiện rồi sao?
Em cau mày lườm đối phương, gớm ghiếc khạc cái lưỡi dài đang còn ngoe nguẩy xuống nền đất. Vội vàng đưa tay quệt đi đống máu tanh tưởi trên môi, thiếu nữ chóng vánh đã thủ sẵn thế với thanh katana cạnh bên. T/b cố gắng không để cơn giận trong lòng chiếm lấy tâm trí mình, thật không ngờ là em lại bất cẩn sa vào cái lười rẻ mạt đến vậy.
- Nếu không vì cái hơi thở hăng mùi thịt thối tới muốn ngất của ngươi thì chắc có lẽ ta đã hôn ngươi lâu hơn chút rồi đó, đồ con quỷ xấu xí.
Hắn cười phá lên trước lời cay độc của em, không những không giận mà còn thấy em thú vị. Hai cặp nanh sắc nhọn dưới ánh trăng tròn giờ đây hiện rõ hơn bao giờ hết, như ngụ nói rằng nạn nhân tiếp theo nằm dưới chúng sẽ là em vậy.
Lưỡi dài mới nãy bị em cắn đứt phục hồi rất nhanh, hắn liếm môi đáp.
- Chứ không phải là bị bộ dạng này làm cho mê đắm hay sao?
Hắn nhếch mép, làm bộ vuốt ve mái tóc hai màu, dường như biết được điều gì đó. Luồng sát khí rợn người từ hắn làm em run rẩy, nhưng vẫn một mực quyết không lung lay. Con số đánh trên đôi mắt hắn đang hét to hai chữ Thượng lục. Thế còn cái tên Hạ huyền mà nhiệm vụ nói đến thì sao?
Bóng đen đó bỗng lao về phía em với tốc độ hơn hẳn những gì mà em từng thấy qua. May sao khi tâm trí vẫn còn đủ tỉnh táo, nàng kế tử dùng kiếm đỡ lấy đòn chí mạng ấy, nàng chớp cơ hội vung tay đáp trả một nhát chém, uy lực xoá tan cả vùng sương mù giá buốt.
- Theo được tốc độ của ta luôn. Khá lắm!
Cái chân bị chém rụng sớm đã phục hồi lại, hắn khoái chí cười. Từ trong cơ thể hắn, bỗng rút ra một sợi xích với những con mắt đang nhắm mở được nối vào nhau. Chúng nhìn em rồi phóng điên cuồng phóng đến trước điệu cười ma quái của hắn.
- Hơi thở sương mù thức thứ ba. Hà Tán Phi Mạt!
Từ sợi này rồi sợi khác, lần lượt bị chém đứt trước những đường kiếm tuyệt xảo của thức hình, tuy vậy, uy lực hình như có hơi yếu hơn mọi khi thì phải...
Thiếu nữ vừa vung kiếm vừa thử rút ngắn khoảng cách. Cơ thể dẻo dai trông như một vũ công điêu luyện đang tập dợt, nàng thổi bay bất cứ thứ gì cố tiếp cận mình. Nhận ra được sức mạnh tuyệt vời từ em, hắn tròn mắt, càng thêm hưng phấn nở môi cười. Hắn bèn tăng cấp sức lực, làm mắt xích điên loạn quậy như một cỗ máy cắt khổng lồ.
Mùi hương của Muichirou chỉ càng thêm mãnh liệt, thú thật thì nó đang làm em mất tập trung. Không biết là do huyết quỷ thuật xảo trá của tên quỷ này dựng nên để chơi đùa với em, hay là do Muichirou đang ở đâu đó quanh đây nữa.
Tạm gạt ý nghĩ đó sang một bên, T/b cố thở đều, ở những giây phút này thì sự tập trung và bình tĩnh là hai điều quý giá nhất. Em ép bản thân phải theo kịp nhịp độ ra đòn của hắn.
- Hơi thở sương mù thức thứ năm, Hà Vân Hải!
Dồn hết công năng vào đôi chân nhỏ nhắn đang bị che đi bởi chiếc váy rộng thùng thình, con bé chém liên tục, cật lực thổi bay những sợi xích phiền phức đó. Nó ra đòn nhanh tới mức ngay cả mắt thường cũng không thể theo kịp đường kiếm đang uốn lượn kia. Đoạn tiếp cận được hắn, em liều mạng vung kiếm thử chém đầu, ai ngờ lưỡi kiếm vừa chạm vào tay lúc hắn giơ lên đỡ thì em đã thấy mình bị nổ cho văng về phía sau.
Hắn đắc ý trước cơ chế phòng vệ của mình, một khi đã ăn trọn cú nổ toàn máu của hắn thì chỉ có banh xác.
- Huyết quỷ thuật, Ngàn Dao Y Một.
Tên quỷ vận sức, lệnh cho hàng ngàn lưỡi dao hình mắt chết từ trên trời, đâm thẳng xuống nơi em đang bất động nằm. Đống đổ nát như biến thành cát bụi trước áp lực của hàng tá mũi dao rơi xuống, băm nát bất cứ thứ gì bên dưới, để rồi phát hiện ra cơ thể kia chỉ là ảnh ảo do sương mù tạo ra.
Bực mình, em nghiêm túc hét lên, nghe như tiếng gào la giận dữ của một chú mèo con vừa bị bỏ rơi.
- Ta không có ở đây để đùa giỡn với ngươi đâu!
Trong thoáng chốc, hắn đã thấy lưỡi kiếm nhật luân kề sát cổ mình, hơi bất ngờ, ấy mà hắn lại nhanh nhẹn hơn, đã kịp vung tay đánh em ra thật xa, khiến em hộc máu tự đỡ lấy mình. Với một bên mặt gần như bị chém lìa, hắn hưng phấn trước lưỡi đao đầy thú vị của em. Coi bộ vậy mà cũng chém trúng hắn, thật làm hắn có chút hối hận vì xem thường em.
- Ngươi mạnh nhỉ, còn rất xinh đẹp nữa.
Điều khiển tế bào cho lành lại phần mặt đã lìa xa nửa còn lại, hắn dụi má, khen lấy khen để.
- Đã thế sinh lực của ngươi cũng rất ngon~
Trong bộ sát quỷ phục cồng kềnh đã rách đi chút ít, em ôm bụng đứng dậy, không cho bản thân được thở nữa đã phải mạnh mẽ gồng lên. Vì bản thân hắn vẫn còn đang mang hình dạng của người ấy nên việc ra tay đối với em, không hề dễ dàng.
- Ê, nói ta nghe đi. Ngươi có chồng rồi đúng không?
Đưa lưỡi liếm lấy phần máu của em tên tay mình, cơ thể hắn run bần bật vì sướng. Nếu có thứ gì hắn thích hơn cả, thì đó là máu của một thiếu nữ đã có chồng. Đặc biệt khi họ đang yêu. Cứ đà này hắn sẽ phải đánh bại em, chặt đi tứ chi cho em đời đời suốt kiếp không thể cầm kiếm rồi biến em thành chiếc túi dinh dưỡng của mình mất.
- Việc đó thì liên quan gì đến ngươi? Chỉ cần biết là ta sẽ chém đầu ngươi là được!
Tay co lại thành nắm đấm, em dõng dạc nói bằng mọi sự quyết tâm sục sôi trong lòng (giống ai đó ghê). Nếu không thể lấy đầu hắn trong đêm nay, mà cứ kéo dài vậy hoài thì hắn sẽ bỏ trốn, rồi biết bao nhiêu người vô tội sẽ còn ngã xuống nữa đây.
Hắn thích sự kiên cường bất khuất đó, thích ngọn lửa cháy bỏng trong đôi mắt (m/m) kia, rất thích. Nhưng không như gã Thượng Nhị nào đó, hắn không muốn phí phạm thời gian quý báu để mà dây dưa với em.
- Hahaha. Ngươi quả thật rất thú vị! Hoàn toàn khác xa với cái tên đầu tảo biển cũng dùng hơi thở y chang ngươi!
Em cứng người, liệu mình có nghe nhầm không? Đầu tảo biển? Dùng hơi thở sương mù?
- Nhưng mà ta chán rồi, chết nhanh đi để ta còn thưởng thức máu thịt của ngươi nữa. Bằng không thì quỳ xuống van xin và ngủ với ta đi, may ra ta còn tha cho cái mạng thảm hại của đời người mà biến ngươi thành thê thiếp.
Hắn nham hiểm nói, làm em thấy buồn nôn. Em thà chết mất xác còn hơn là sống một cuộc đời đáng nhục nhã như thế.
- Ngươi nằm mơ đi!
Em gắt gỏng nói, nổi hết cả da gà.
Rồi, tên quỷ mang hình hài của người em yêu, bỗng biểu hiện lạ kì. Điều ngạc nhiên là từ trong thể hắn, một Muichirou khác tách ra..à không, trông giống như là hắn đang nôn oẹ cái cơ thể đó ra thì đúng hơn.
Một bản thể khác sao? Thầm nghĩ trong đầu, em đề cao cảnh giác cho đến khi cái đống dịch nhầy đang phủ lấy người kia vơi đi, làm cho mùi hương thêm một lúc một mạnh mẽ. Đến lúc này, chuyện mới sáng tỏ.
Là Muichirou!!
- Sao thế? Sao trông ngươi thất thần thế?
Cơ thể hắn dường như thay đổi hình dạng, chẳng bao lâu từ một thiếu niên thanh tú, đã biến thành một con quỷ gớm ghiếc với nửa thân người nửa thân nhện, cao to khổng lồ. Hắn chớp tám con mắt, miệng rộng há ra nhằm để lộ hàm nanh uy hiếp.
Sốt sắng nhìn về phía Muichirou, trái ngược với mùi hương mạnh mẽ thân quen, nhịp tim của anh, em gần như không cảm nhận được nữa.
Con quỷ cười khúc khích, hắn hất vội mái tóc trắng dài sang một bên. Chỉ cần nhẹ nhàng hít một hơi thôi, cũng đủ biết bạn yêu cái tên đầu tảo kia nhiều đến nhường nào. Mà vậy càng tốt, yêu nhiều thêm đi để rồi khi ăn được thịt em, vị ngọt tình yêu nồng cháy đó sẽ nổ tung trong lòng hắn, cho hắn cảm giác chưa từng có.
Rõ ràng giữa em và tên đầu tảo, tồn tại mối liên kết có một không hai, rất đặc biệt. Hắn rất thích.
Dù chẳng tin nổi vào mắt mình, em vẫn chưa vội bỏ cuộc. Tuy có ra sao thì cũng phải giết được tên quỷ này, nếu là Muichirou thì anh ấy cũng sẽ muốn thế. Nét mặt xinh đẹp cau lại, nàng kế tử xé tan bộ sát quỷ phục cồng kềnh trên người mình, khiến đối phương phải trố hẳn cả tám con mắt mà nhìn.
- Mệt quá, giờ ta nghiêm túc rồi đây này!
Giờ đây khi không phải chịu sự kìm hãm của đống vải nặng trịch nữa, T/b tựa một chú chim vừa thoát khỏi xiềng xích. Làn sương mù dày đặc, như ảo dịu hoà làm một cùng em trong bộ nội y thiếu vải. Em tự mình hất bản thân lên không trung, lợi dụng sự nhẹ nhàng của sương đêm mà tung hoành.
- Hơi thở sương mù thức thứ sáu, Nguyệt Hà Tiêu!
Phía trên có cung trăng lưỡi liềm, chỉ càng khiến cho đòn tấn công của em thêm mê hoặc. Con bé dốc sức lượn một vòng rồi chém nhiều nhát về phía đối thủ, khiến từng đòn liên tục rơi xuống như mưa.
- Huyết quỷ thuật, Thượng Xích.
Quỷ nhện chưa kịp dứt lời, hắn đột ngột quay về sau khi đã tung chiêu. Mong rằng nhiêu đó mắt xích sẽ cầm chân được em trong lúc hắn xử lí thằng nhải phiền phức phía sau lưng mình.
- Cái quái gì- Mày chưa chết sao!?
Tokitou Muichirou trở mình, con tim khi không có sự kìm hãm từ chủ thể nữa, đã bình thường đập lại. Biến động tựa sương mù, cậu chém một nhát cực kì ngọt. Biết bản thân không thể hoàn toàn cắt đầu hắn vì là đàn ông, cậu liền nhanh nhẹn yểm trợ cho nàng kế tử của mình đang từ trên không trung lao đến.
Ngay lúc tế bào của hắn vội vã nối lại cơ thể, T/b đã ở phía trước. Đường kiếm dứt khoát đến đáng kinh ngạc, cộng với mùi máu mê hồn từ vết thương của em, chẳng mấy chốc hắn đã mơ hồ thấy đầu mình lăn trên nền đất, ngay dưới chân em.
Từ trên trời cao, hàng loạt mắt xích mới vừa nãy đã bị băm nhuyễn như kim tuyến, chúng nhẹ nhàng rơi xuống, như là đang hạ màn cho màn trình diễn toàn điểm của em.
- Ngươi yếu như sên mà cũng được làm Thượng huyền sao. Thật không hiểu nổi.
Khom xuống nhìn gương mặt ghê gớm kia lần cuối trước lúc nó tan biến, Muichirou khinh bỉ nói.
- Ngươi-!
- Nếu không cần tới phụ nữ để chém đầu ngươi thì ta đã cho ngươi cạp đất trong vòng một nốt nhạc rồi.
Hắn dường như á khẩu vì tên ấy nói quá đúng. Muichirou thật sự rất mạnh, hắn vô hiệu hoá được một cá nhân mạnh như vậy, là nhờ độc tố đã làm tê liệt tứ chi cậu khi bản thân mình cố tình kéo dài cuộc chiến. Chưa kể bao lần đầu hắn rơi xuống mà lại may mắn còn sống, cũng là vì chỉ có nữ nhân, mới có thể giết được hắn.
- Lần sau muốn ăn thịt kế tử của ta thì nhớ phải mạnh hơn rất rất rất nhiều nữa, hiểu chưa? Để đánh bại ta ấy?
Cậu chán nản nói rồi nhăn mặt trước mớ dịch nhầy đang bám lấy khắp nơi trên cơ thể mình. Con quỷ này nghĩ mình là ai mà dám buông những lời bẩn thỉu với em vậy. Cái gì mà 'ăn thịt','quỳ xuống','ngủ cùng','làm thê thiếp' chứ, thật là nực cười mà.
- Muichirou-samaa! Phải anh đấy không huhu.
Cái đầu bất lực nhìn em ôm chầm lấy gã trai vừa sỉ vả mình, trong lòng phẫn nộ vô cùng. Hắn chỉ vừa lên chức Thượng lục không lâu thôi mà, bản thân cũng đã cố gắng rồi mà. Thật không công bằng, hắn cũng chỉ muốn mình được yêu thương như bao người khác thôi, bộ khó lắm sao? Hắn bực bội, quyết chửi bới cho tới giây phút cuối cùng.
- TÊN KHỐN, NGƯƠ-
Muichirou nhướn mày, lần nữa nhìn cái đầu quỷ tan biến thành cát bụi khi chưa kịp dứt lời.
- Em còn tưởng anh chết rồi cơ Muichirou-sama!!!
- Được rồi được rồi. Người ta dơ lắm, đừng ôm nữa.
Hà trụ dỡ cơ thể nhỏ nhắn đang mếu máo dính chặt lấy mình ra. Bây giờ mới để ý kĩ càng cái bộ dạng trần trụi của người yêu mình. Nhưng biết nói gì đây, đành nín thinh cởi áo ra mà khoác lên người em ấy.
- Khó ngửi quá anh ơi.
T/b ớn người bịt mũi, suýt thì mất mặt nôn khan. Em làm Muichirou nín lặng, sao em lại tỏ vẻ như mới nãy chưa từng ôm lấy ôm để cái đống dịch nhầy chua lè trên người Muichirou vậy?
- Nói nhiều.
Cậu lo lắng gài lại cúc áo cho người tình. Tuy Muichirou không được cao to lực lưỡng như các trụ cột nam khác, so với T/b thì vẫn là áp đảo. Nên quần áo của cậu lúc khoác lên người nàng kế tử, vẫn có thể dũng mãnh che được những chỗ cần che lắm.
Cậu thà cho bạn thúi tới ngất xĩu còn hơn là để thằng khác nhìn thấy bạn trần như nhộng.
[...]
Thật may mắn vì gần bãi chiến trường này, có một cái biệt viện tử đằng nhỏ, đi không lâu là tới. Mọi người ở đây tốt bụng quá, bởi khi trông thấy bộ dạng tả tơi của Hà trụ cùng nàng kế tử nhỏ nhắn, họ liền nhiệt tình giúp đỡ.
Tắm rửa, cơm nước xong xuôi, em và Muichirou cuối cùng cũng có không gian riêng tư với nhau. Cơ mà giờ này chắc mọi người cũng ngủ hết rồi ha, em mong là mình và Muichirou không làm gì quá ồn gây phiền hà đến giấc ngủ của họ.
Em mỉm cười, mơ mộng trộm vài cái nhìn từ Muichirou. Mới nãy ngồi xem anh viết thư báo cáo cho Chúa công, tiện thể xin ngài thêm vài ngày dưỡng thương (thực chất là muốn dành thêm thời gian cho em), mà lòng em rạo rực muốn điên. Chỉ có vài ngày không gặp thôi mà đã nhớ tới người ta tới vậy, thử kéo dài vài tháng xem, chắc em khùng hoá quỷ mất.
Gió đìu hiu thổi ngoài hiên cửa, hai con người đang yêu ngồi đối diện nhau, T/b từ tốn chải tóc cho người tình. Ở góc phòng có đèn dầu lấp ló sáng qua cái lồng nhỏ xinh, tờ mờ thắp cho căn phòng chút tia sáng diệu nhẹ, đủ để cả hai thấy mặt nhau.
Hà trụ chống cằm ngắm nhìn em, ngỡ như ngày đầu gặp nhau.
- Anh buồn ngủ chưa?
Bé con gặng hỏi, chải một lần cuối rồi bỏ đi để lấy tấm futon và trải nó ra sàn, thi thoảng thì dụi mắt xíu rồi ngồi xuống trên tấm nệm dễ chịu. Ấy vậy chỉ nhận được cái lắc đầu của người ấy.
Chợt, gã trai trẻ nhích lại gần hơn, khiến đối phương đỏ mặt lúng túng. Bàn tay y nóng hổi, ân cần xoa má em. Đã bao ngày đi xa mà không được cơ thể đẩy đà này sưởi ấm cho, làm cậu cứ như người mất hồn.
- Hôm nay, có được không?
Giọng nói bay bổng, Muichirou vuốt ve hông người tình như đang ra sức dụ dỗ.
Chậm rãi trải vài cái hôn từ vầng trán xinh xinh, xuống chóp mũi bé bé, rồi đến môi nhỏ ngọt ngọt, cậu dùng lưỡi tách chúng ra, thiết tha mưu cầu một lối vào.
- Muichirou-sama..
Em thở hắt, tim cũng đập nhanh hơn. Cảm nhận rõ rệt cánh lưỡi ướt át đang trườn bò vào khoang miệng mình, em nghiêng đầu hòng dâng hiến, mặc sức để cậu làm càn phía trong.
Hai mắt nhắm hờ, hết đưa lưỡi vào, rụt về rồi quấn lấy, y mút lấy môi dưới của em, chậm rãi tận hưởng hương vị thanh nhã từ món konpeito còn đọng lại. Cái hôn tha thiết ngày đoàn tụ, không biết là đang khơi dậy bình minh hay đêm tối bên trong cậu.
Vì ở dưới, bàn tay hư hỏng kia đã nhanh nhẹn vào việc. Hết rờ lên bên ngực căng đầy phía trước, gã trai nhả môi, vô thức kéo dài một sợi chỉ bạc đã sớm đứt đôi lúc y hôn lên hõm cổ trắng ngần nọ.
T/b thở dài, em cau mày trao cho người tình ánh nhìn khát khao. Bộ yukata tinh khôi dưới tác động của Muichirou, sớm đã trượt dài khỏi đôi vai trần. Y cởi nó xuống, không ngần ngại dùng đôi môi mình hôn lên khe ngực em, sau thì chiếm trọn lấy một bên nhũ hoa đang cương lên vì lạnh.
- Muichirou-sama!
Hàm răng đều như hột bắp, tinh nghịch cạ lên đầu ti hồng hào, cậu liếc mắt dõi theo biểu cảm đáng yêu của người phía trước, thầm lấy những tiếng rên kia làm đà mà húp trọn chiếc bánh bao thơm lừng vào trong miệng. Bên còn lại cũng chịu chung số phận hẩm hiu.
Trong lúc mơ hồ vì khoái cảm, nàng kế tử bị thầy mình lột sạch đồ lúc nào mà chẳng hay, chỉ biết lúc sự ấm nóng trên ngực mình biến mất, em đã thấy lành lạnh cái người.
- Đừng nhìn đi đâu đấy.
Dùng ánh mắt đầy uy lực hòng ra giọng răn đe em, cậu trai rê lưỡi từ khe đồi xuống lưng núi, rồi tìm thấy mình ở phía chân. Trong phút chốc, hai cánh tay khoẻ mạnh ôm lấy cặp đùi đầy đặn của em, cậu banh chúng ra khi thấy em ngại ngùng khép chặt lại.
Y vén tóc qua vành tai, rồi chu môi nhổ dịch vị xuống bông hoa ướt đẫm trước mặt mình. Trông em ấy ướt như vậy, làm máu trong người Muichirou như điên cuồng dồn xuống hạ bộ vì cậu có thể cảm nhận được, nó đang cứng như thế nào.
Lưỡi nhỏ liếm một cái thử nghiệm, liền khiến em che miệng giật thót người. Cậu lấy làm dấu hiệu tốt để tiếp tục mút mát vào hoa huyệt của em, ngón tay thuôn dài đã tự mình mò vào trong động nhỏ và bới móc.
- Ah~
T/b khổ sở vẹo người lúc đôi môi ấy chạm lên phần hạt phía trên, càng điên cuồng co giật hơn khi nó bỗng day mạnh. Cái ngữ của Muichirou lúc ăn tươi nuốt sống em, thật làm em thấy mắc cỡ quá vì trông cậu ấy như người sắp chết khát vậy. Nhịp cứ thế dần tăng lên, em chẳng lâu đã ở ngưỡng cửa thiên đường, sung sướng kẹp chặt đầu Muichirou như không muốn cậu rời đi.
Đón trọn hết những gì mà đoá hoa nhỏ vừa bắn ra, Hà trụ rù quyến liếm môi rồi chồm dậy hôn em, đầu lưỡi tê tê còn dư chút mật ngọt như để em nếm lấy hương vị tuyệt vời của chính mình. Chợt cảm thấy nhớ nhung hai chiếc bánh bao, cậu lại quay về ghé thăm chúng, say mê cắn mút hệt một con mèo đói sữa, thi thoảng lại bóp nhéo cho đã cái nư.
Sau lớp vải mỏng mát mẻ, tiểu Muichirou đáng yêu cuối cùng cũng ló ra ngoài. Nhắm mắt, cậu dùng phần đầu đỏ hỏn đang bẽn lẽn chạm vào hạ bộ mềm mại kia, đẩy mớ hỗn hợp dịch nhầy vào một chút, sau đó thì rút ra, rồi đưa vào. Cứ thế, từng chút từng chút làm quen với hang động chật cứng mà không làm em đau.
Hà trụ lúc này mới sung sướng rên rỉ, cậu rúc mặt vào hõm cổ em hòng giấu chúng đi. Cử động đê mê chỉ làm cậu thêm mất kiên nhẫn, bởi lâu ngày không được giao hợp nên cậu chỉ muốn mau mau lấp đầy em. Thế là người nhấp hông sâu hơn, đẩy một cái đã lút cán, mê hồn cảm nhận tử cung đang co thắt bên trong.
Cơ thể hai người nóng như lửa thiêu, nếu không nhờ cửa sổ đang mở chắc mồ hôi phải tuôn như mưa rồi mất.
Ôm đùi em, Muichirou tự điều chỉnh nhịp độ. Cứ khi nào cảm thấy bản thân sắp chịu không nổi mà bắn, cậu lại dừng một chút rồi mới tiếp tục đẩy đưa. Cho tới lúc hạ bộ như muốn nổ tung vì cứ liên tục nín không muốn xuất, cậu mới bỏ cuộc trước sự co bóp kinh khủng của âm hộ em. Khoái cảm ập tới nhanh đến nỗi ngay cả việc rút ra cũng làm không nổi, khiến Muichirou bất lực xuất ở trong, dòng sữa ấm cứ thế cuồn cuộn lắp đầu tử cung nhỏ.
- T/b...
Cậu thở gấp, âm thầm gọi tên em, môi mọng hôn vào cổ, theo thói quen cũ tìm xuống ngực.
- T/b, có ổn không đấy?
Giọng Muichirou nghẹt lại giữa hai quả đồi núi phập phồng, cậu lo lắng hỏi han khi không thấy động tĩnh gì từ em.
Lúc tò mò ngó lên thì ối giồi ôi, em ngủ mất tiêu rồi còn đâu. Ơ...vậy là ngủ nãy giờ rồi đó hả?! Cậu chảy mồ hôi hột, chẳng lạ gì khi nó ngủ nhanh thế. Dù sao thì cũng đã kiên cường chiến đấu với quỷ tới cùng để cứu cậu kia mà.
Vuốt má, cậu trai hôn nhẹ lên trán người tình đang khò khò say giấc. Sau thì đắp chăn và ôm chầm lấy em ấy, hạ phía dưới dường như chẳng muốn rời đi, cứ thế ở sâu bên trong cho đến lúc trời sáng.