Pairing: Iguro Obanai x Reader
Ratings : Ngược luyến tàn tâm, thân tàn ma dại, lên bờ xuống ruộng.
2
Trả request cho: TsukiCute
Warning: Đọc manga chap 188 để hiểu rõ hơn quá khứ của Iguro. Cốt truyện rời rạc, không trả đúng request.
Liệu anh có biết, trên thế gian cằn cỗi tình thương này...từng xuất hiện một người yêu anh hơn sinh mạng không?
Tôi...
Tôi nhớ rồi...
Em ơi! TÔI NHỚ RỒI!
- Anh ơi, em xin lỗi.
Trong trẻo tựa mặt nước hồ Mashu, đôi đồng tử ướt nhèm những giọt nước mắt bất lực giương lên nhìn tôi. Hiện hữu trong đó là vô vàn kỉ niệm, chứa chan biết bao tha thiết của mùa hạ năm nào.
Con tim tôi như vỡ đôi khi cảm nhận được sự sống đang hao mòn trong em.
- (T/B)!!
Ôm em trong vòng tay ấm áp - vòng tay đã từng xua đuổi em, tôi đau khổ gào, kiệt sức mà khóc nghẹn.
Tôi thật sự đã nhớ ra em là ai rồi!
-IGURO!!! CẬU ĐANG LÀM GÌ VẬY?! LÙI LẠI MAU!!
Họ gọi tên tôi nhưng lạ thay, tôi lại chẳng nghe thấy gì, ngoài em.
- Anh cứ mặc kệ em. Đồng đội của anh, họ cần anh hơn em cần.
Mặc kệ phong ba bão táp, tôi vẫn kiên quyết giữ chặt lấy cơ thể gầy gộc đang dần tan rã, giữ chặt lấy đôi bàn tay nhợt nhạt kia. Tôi không muốn buông, cũng không định.
Đôi môi em cong lên, vẫn ráng nở nụ cười. Một nụ cười buồn đủ để giết chết cõi lòng bất cứ ai...
- Iguro vẫn vậy nhỉ?
Từng ngón tay em thuôn dài, dịu dàng như sương mơ âu yếm bờ má ấm nóng, đầm đìa hai hàng nước mắt của tôi.
- Cứng đầu lắm.
Chúng liền tìm đến khóe miệng rồi yên vị tại đó, gạt đi thứ nước mặn chát trên gò má tôi. Em càng như vậy, tôi lại càng đau.
- (T/b)...anh...
- Xem ra...dù có cố đến mấy thì em vẫn là người đến muộn, không thể đời đời kiếp kiếp mang lại hạnh phúc cho anh...
Em gượng nói với một mảng đầu đã mất.
- Bây giờ, điều cuối cùng em chỉ có thể làm là chúc anh sống tốt. Sống luôn cả phần của em. Không được thua! Phải cố lên anh nhé!
Rồi đến tay, đến chân...
-(T/b)...!
Cổ họng tôi như tắc nghẹn, khóc không thành tiếng. Tôi siết chặt vòng tay mình hơn, cố gắng níu kéo tất cả những gì còn vương lại. Đôi đồng tử song màu da diết van xin em đừng rời bỏ tôi thêm lần nào nữa.
- ...yêu anh.
Ngay cả phút giây giã biệt, tôi vẫn là người cuối cùng mà em nghĩ đến...
Em thấy thế giới như hiện ra trước mắt, tôi lại thấy hồn mình trong mắt em.
[...]
(T/b) bất ngờ bật dậy giữa căn phòng xập xệ hăng mùi gỗ mốc. Từ trán nàng đến cổ, khắp nơi đều là mồ hôi đua nhau toát, thấm qua lớp yukata mỏng tang.
Vuốt nhẹ mái tóc trắng như tuyết tháng 12, nàng nhăn mặt. Đôi đồng tử đỏ ngầu bất giác co lại bằng hạt đậu tương.
Thiếu nữ thở dốc, lồng ngực nàng thu vào nở ra không ngưng nghỉ. Thoáng chốc lại ẩn hiện một làn khói mỏng giữa bầu không khí lạnh cóng.
Nàng vừa gặp ác mộng.
Về một chàng trai mà nàng vô tình gặp vào một ngày xanh trời, dưới bóng mát của tán liễu già cỗi. Chàng giúp nàng vớt túi thơm nhỏ trôi lềnh bềnh trên sông và nàng biết ơn chàng vì điều đó.
Nàng không biết, không hiểu vì sao kể từ lần gặp định mệnh, tâm trí nàng cứ xoay quanh cậu con trai mãi không ngưng.
Dù chỉ là người dưng qua đường nhưng thật sự, ánh mắt của cậu ta có vẻ quen thuộc lắm. Màu xanh màu vàng, nó gợi cho nàng cảm giác thân thương đến đáng sợ, như thể...
Cả hai người họ, đã từng gặp nhau từ trước.
Ngã người xuống tấm futon, nàng gác tay lên trán, trong lòng có chút suy tư. Thiếu nữ cố lục lọi từng ngăn xếp trí nhớ trong não mình.
Rõ ràng là không quen không biết. Suy cho cùng cũng là người dưng với nhau cả.
Vậy thì sao, cơn ác mộng vừa rồi lại chân thật thế. Nó thật đến mức ngay cả (T/b) còn chưa thể tỉnh táo hẳn hoi ở thế giới thực đây.
Để xem...bối cảnh là nơi chiến trận ác liệt...xung quanh là người của sát quỷ đoàn và hình như họ đang chống lại thế lực nào đó...rồi đến cậu trai tóc đen như gỗ mun ấy.
Toàn bộ cử chỉ đến xúc cảm mà cậu ta thể hiện, tất cả đều rất thương yêu và dịu dàng. Song, lại buồn não nề, buồn đến chết đi sống lại, có hồn biết bao. Có thể ví như một đại minh tinh nam trong một vở kịch về tình yêu sầu thảm.
Nói gì thì nói, ác mộng mãi sẽ chỉ là ác mộng và dần dà nàng cũng sẽ quên nó thôi. Não cá vàng như nàng có cái gì mà nhớ lâu được?
Chỉ có thể mong nó đừng thành hiện thực.
Mơ hồ đảo mắt xung quanh, nàng nhận ra mình vẫn còn đang ở trong ngôi nhà gỗ cũ kĩ trên núi - nơi mà nàng vô tình tìm thấy trong một lần chạy trốn khỏi sát quỷ nhân.
Tính đến nay, nàng tị nạn tại nơi này cũng được hai ba tháng gì đó và nàng thích bầu không khí ảm đạm mà nó đem lại.
Ban ngày nếu không xuống núi thì sẽ tru rú trong phòng, hết đọc sách cũ rồi tập thêu thùa, thi thoảng rảnh rang quá sẽ dọn nhà. Ban đêm ngồi ngắm sao, ngắm đèn hoa đăng từ ngôi làng nhỏ dưới chân núi xong đi ngủ.
Cuộc sống quá an nhàn.
Tính ra, căn nhà gỗ xập xệ này khá đặc biệt đó chứ. Ngoài phong cảnh hữu tình khi nhìn từ trên xuống và muôn trùng thảo dược mọc xung quanh thì sau nhà, còn có một bia đá nhỏ xíu dựng thẳng lên trước gò đất nhô cao nữa.
Hình như trước nàng, nơi này từng có người chăm sóc.
Được biết trên bia có khắc tên người đó nhưng tiếc là dòng chữ đã bị phai nhòa đi. Cuối bia, kẻ khắc còn để lại lời nhắn cho người đã mất.
Thư pháp thanh tao, có chút vội vàng.
Gửi em...........
.........................
.........................
.........................
.........................
.........................
Vĩnh cửu yêu em....
T..mi...k...G...y...
18
Nàng chỉ đọc được dăm ba con chữ cái. Dù có thế, cũng không thể không phủ nhận rằng, đã từng có một cô gái sống tại đây nhưng chẳng may phải lìa đời. Kẻ dựng bia ắt hẳn là người thân hoặc người yêu cổ.
Bi tình ái lụy. Cái chết đã chia lìa họ.
Điều đó khiến nàng suy tư, trong lòng man mác nỗi bồi hồi.
Giá như cũng có người thương yêu nàng tựa sinh mạng, nguyện cùng nàng đi khắp thế gian. Được thế thì tốt biết mấy, nàng chẳng cần phải bầu bạn với cây đào sau nhà nữa.
Ôi, ma quỷ như mình, ai mà thèm yêu với chả đương? - Thiếu nữ nghĩ bụng.
1
Thật vậy, nàng không phải người, vốn dĩ từ đầu đã chẳng phải. Loại ma nữ âm binh như nàng, đàn ông vừa gặp đã cong giò chạy tám phía chứ huống hồ gì?
Nhưng ai cũng có quyền được mơ ước mà, nhỉ?
1
Chẳng lâu sau, (T/b) cùng với những ý nghĩ cỏn con trong đầu, tất cả đều được ánh nguyệt tà qua khung cửa đưa vào giấc ngủ triền miên.
Và hi vọng nàng sẽ mơ, mơ về một cánh đồng thảo nguyên xanh bạt ngàn. Tại nơi đó, cuối lối mòn, dưới tán liễu rờn xanh, hiện ra một chàng trai với mái tóc đen óng xả ngang vai, ánh mắt trìu mến dang rộng tay đón chào...
[...]
.
.
Khoảnh khắc khi hai người quay lưng giã biệt dưới nền trời sáng rực triệu tinh vân.
- Iguro này.
(T/b) túm chặt song gỗ. Em lấy từ trong áo ra cái bánh bột nóng hổi rồi nhoài người về phía trước.
- Em có miếng màn thầu, cậu chủ ăn nhé?
Em nói với vẻ mặt lo lắng, tay đưa bánh cho cậu nhóc cùng lứa đang ngồi phía bên trong phòng giam.
Thế nhưng, thằng bé không ăn. Nó cứng đầu hất chiếc bánh đi thật xa, cũng như cái cách nó hất đổ mớ cao lương mĩ vị trước mặt nó vậy.
Nó không thích, nó kinh tởm mọi thứ trong ngôi nhà này. Nhưng nó nào biết được, rằng em đã phải nhịn đói đến mức nào mới có được miếng màn thầu này?
- Em năn nỉ cậu, làm ơn ăn một chút gì đi. Một miếng thôi cũng được!
Em dập đầu sát đất, đầu gối đỏ lòm quỳ xuống. Đôi mắt em lia nhìn miếng bánh nằm lẻ loi giữa đống đồ ăn bốc mùi.
Thằng bé sau mấy ngày liền tuyệt thực, cơ thể đã tiều tụy lắm rồi.
- Hay là cậu không thích màn thầu?
Nó không thèm trả lời nhưng em vẫn vui vẻ tiếp chuyện.
- Vậy...cậu thích hồ lô chứ? Em mua hồ lô cho cậu nhé?
Cô bé nói rồi nhanh nhảu bỏ đi, không hề hay biết đến ánh mắt lén lút đang nhìn bộ dạng bẩn thỉu của mình khuất dần sau dãy hành lang.
[...]
Em năn nỉ nó ăn thử hồ lô và ngạc nhiên thay, nó cuối cùng cũng chịu ăn. Những ngày nối tiếp sau đó, em đều lẻn đi mua hồ lô cho nó ăn. Em sống tối giản, em chắt chiu từng cắc, cũng chỉ để mua dăm ba cây hồ lô.
Chẳng hiểu vì cớ gì, em lại thấy vui.
- Lũ người đó...lại đánh cô à?
Nó hết nhìn mái tóc (h/c) rối xù, rũ rượi của em rồi lại đến mặt, cổ, tay, chân.
Em bỗng trở nên bối rối, kéo vội áo để che đi những vết roi hằn in trên cơ thể. Ấy vậy, trước ánh mắt dò xét đó, em làm sao giấu được.
- Phải không?
Mái tóc dài óng ả, đen mượt khẽ lung lay. Thằng bé nhích lại gần song gỗ, bất ngờ túm lấy tay em rồi kéo em lại gần, thận trọng xem xét.
Hôm nay, gia chủ lại đánh em, đánh đến thừa sống thiếu chết. Cứ những ngày như thế, em bị lôi ra đánh để mua vui cho ả xà nữ và em chẳng thể làm gì ngoài chịu đựng.
Em chỉ là người ở, xuất thân mồ côi, khốn khó, hạ đẳng. Chẳng ngạc nhiên gì khi họ biến em thành bao cát.
Chẳng ai nói một lời, chỉ biết cô bé xấu hổ cúi gầm mặt xuống.
- Sao không chạy trốn?
Bất thình lình, nó hỏi. Đôi bàn tay bé xíu ân cần bất chợt, xoa xoa lên đốm bầm.
- Dạ...Không...muốn.
Phải mất một lúc lâu, em mới trả lời. Đôi đồng tử to tròn khẽ ngước nhìn gương mặt trắng bệt đang băng bó kia.
- Sao không muốn?
- Vì...
- Vì?
Vì ở đây có cậu.
[...]
Ả xà nữ muốn ăn thịt Iguro để thỏa mãn cái đức tin chó chết của ả và em sẽ không cho phép điều đó xảy ra.
Màn đêm xâm chiếm, khi ả đã say giấc nồng, (T/b) đã lẻn vào phòng lấy chìa khóa.
- Iguro!
Em rón rén mở cửa, vội vã lay nó dậy khỏi cơn buồn ngủ.
Một đêm định mệnh. Một bữa tiệc xác chết được khai chào, màu đỏ tanh hôi nhuốm sạch cả trang viên rộng lớn, nhấn chìm cả mớ trân châu vàng bạc. Đó cũng là đêm cuối cùng của (T/b).
Nó bất lực nhìn em chết dưới hàm nanh nhọn hoắt của nữ quỷ.
[...]
Đến lúc này, nàng mới nhớ ra.... Thật sự đã nhớ ra rồi...nàng nhận ra giọng nói của anh.
Nàng không ngờ mình lại quên đi thứ quan trọng đến thế - những mảnh kí ức quý báu mà nàng đã vô tình chôn sâu dưới đại dương.
Nó ùa về như một cơn bão, dữ dội làm điên đảo trí óc nàng. Quá nhiều, thật sự quá nhiều, nhiều đến mức quá tải. Tâm trí và con tim bé bỏng kia chẳng thể chịu nổi áp lực khủng khiếp đến thế.
Quả nhiên, (T/b) đã gặp anh từ trước. Anh chẳng phải người qua đường, người trong mơ lại càng không. Anh là người quan trọng nhất đối với (T/b), là người nàng từng đem sinh mạng ra để đánh đổi.
Từng ngần ấy năm trôi qua mà trông anh vẫn vậy, vẫn là Iguro bé con cứng đầu.
Hóa ra...chết đi sống lại, hơn chục năm nàng phiêu bạt vô chủ đích, đối mặt biết bao nhiêu khổ hạnh, vượt qua bao sóng gió...chỉ để tìm kiếm bóng hình anh...
- Iguro Obanai...
Cuối cùng nàng cũng nhớ ra, cuối cùng cũng tìm thấy anh rồi.
- Hơ...
Bờ môi mỏng bỗng vương chút vị mặn chát như muối biển, nàng khựng lại, bất giác đưa tay chạm vào má mình. Tiểu nữ bất ngờ người trước những giọt nước trong veo đang đua nhau rơi xuống nền đất rồi vỡ toang như thủy tinh.
Nàng ôm chặt chiếc đèn lồng trên tay...
- Iguro...
Quay đầu ngoái nhìn với bao xúc cảm dâng trào, nàng mạo phạm gọi tên anh, đôi chân đã tự ý di chuyển tự lúc nào.
- I- Iguro!!
Từ nơi này đến chỗ nọ (T/b) cật lực đi tìm anh. Nàng hết lần này đến lần khác nhận lầm người và nhận phải những lời phàn nàn cay độc, nhưng chẳng vì thế mà nàng mau nản lòng. Đã tìm anh hơn chục năm rồi, chút này có là bao?
- Iguro!
Người ta nghĩ nàng điên nhưng chẳng ai dám làm gì, họ đã sớm vội tụ tập lại để xem hoa đăng.
Tuyệt nhiên, nàng bị vô vàn những vệt sáng dập dìu đang lơ lửng trên không trung cuốn hút, vô tình dừng bước.
Đẹp quá...không ngờ hoa đăng lại đẹp mê hồn đến thế. Ngắm trăm lần vẫn thấy đẹp. Trông cứ như hàng vạn chùm đom đóm chi chít nhau trên trời. Đến lúc này, hình ảnh của anh lại hiện ra trong đầu nàng. Không cần biết Iguro có đang nhìn về phía bầu trời hay không... chỉ cần biết anh đang ở đây, ngay tại nơi này, (T/b) đã an lòng.
Tay nàng vẫn khư khư ôm vật thể sáng lóa. Tương truyền, nếu cùng nửa kia của mình thả đèn thì sẽ đời đời kiếp kiếp tâm đầu ý hợp, mãi mãi hạnh phúc.
- Obanai!
Anh đang ở gần?! Bản năng nhạy bén của (T/b) có thể cảm nhận được sự hiện diện của anh.
- Từ từ thôi Mitsuri.
Nàng phấn khởi đi theo giọng nói ấm áp đó, nóng lòng muốn được gặp anh.
Tiếc quá.
Nàng như một ngọn lửa cháy bỏng bị gáo nước lạnh tạt thẳng vào.
Anh không đi một mình.
- Cậu xem kìa, quá trời đèn luôn!
- Ừ.
Nàng không dám bắt chuyện mà chỉ dám đứng ở phía sau, lặng lẽ nhìn họ cùng nhau thả chiếc đèn lồng.
Trong lòng có chút nhói đau. Dường như, anh phải lòng cô ấy như nàng phải lòng anh.
Phải rồi. Xa nhau ngần ấy niên, cách biệt ngần ấy phương trời, anh ắt hẳn phải có cuộc sống riêng của mình, ắt hẳn đã cùng ai se duyên.
Anh không thể sống mãi trong quá khứ được.
Đâu ai như nàng? Ngu si níu kéo, cứng đầu theo đuổi một người không là của mình.
Anh thật gần, nhưng cũng thật xa.
Đèn họ bay tít lên cao, (T/b) đã đi mất.
[...]
Cơn ác mộng đêm nọ của (T/b) bỗng trở thành hiện thực. Mà hiện thực thì làm sao tránh khỏi?
Giờ thì Iguro đã biết, trên thế gian cằn cỗi tình thương này...từng xuất hiện một người yêu anh hơn sinh mạng.
Là anh. Là do anh cố tình quên.
Cuối cùng, lúc nam chính nhận ra tình yêu của nữ chính, nhớ lại tất cả thì mọi thứ đã quá trễ. Tình duyên đứt đoạn, chỉ có thể mong chờ vào kiếp sau. Nhưng, phải đầu thai bao nhiêu kiếp mới có thể đến được với nhau?