Tật Xấu Nuông Chiều


“Anh cả, đưa thi thể của Tiểu Tự cho em đi, nếu em ấy đã lấy em, thì nên chôn ở nhà em.


Hạ Chước mặc một bộ vest đen tuyền, tay cầm bông hoa hồng trắng tươi mới, vải vóc đắt đỏ trước ngực phác họa ra đường nét cơ ngực hình vuông lúc đi lại.

Lúc đi xuyên qua đại sảnh chật kín người, cửa sổ thủy tinh hai bên phản chiếu viền cằm lạnh lùng gầy gò của anh, giống như thiên nga đen lạc mất bạn đời trong hồ nước tĩnh lặng bị sương mù bao phủ, tao nhã nhưng sa sút tinh thần.

Lúc này, người đang nằm trong quan tài long não ở đại sảnh kia, quả thật là người yêu kết hôn với anh ba năm, Quý Đình Tự.

Nửa tháng trước, Quý Đình Tự nghỉ phép hơn nửa năm bỗng bị phái đến chiến khu Sust để thu thập tin tức, bảy ngày trước đã hy sinh tại chiến trường.

Từ lúc tin cái chết của cậu truyền tới, đến khi thi thể được đưa về nước, đều do anh trai cậu Quý Thính Lan toàn quyền phụ trách, mà Quý Thính Lan lại không cho phép Hạ Chước đến thăm viếng.


Ngay cả bây giờ, anh là chồng nhưng muốn phúng viếng vợ của mình mà cũng bị từ chối ngoài cửa.

“Cút ra ngoài cho tôi!”
Ấm trà đựng đầy nước bị ném ra từ trong linh đường theo tiếng quát của Quý Thính Lan, xông thẳng về phía đầu Hạ Chước, “cốp” một tiếng đập lên đầu anh rồi tan tành, nháy mắt máu đỏ sẫm trào ra, từng giọt nhỏ xuống.

Mặt Hạ Chước không có cảm xúc chỉ hơi nhíu mày, ngước mắt tiếp tục bước vào trong.

Linh đường rộng lớn vốn bị phóng viên vây chật tới mức nước chảy không lọt, nhưng bây giờ giữa đường lại được nhường ra một lối giống như Moses chia cắt biển.

Gia chủ họ Hạ trẻ tuổi bước lên trên cùng, hai hàng vệ sĩ được huấn luyện đi theo phía sau, trên cánh tay đều quấn vải đen phúng viếng.

Đi mãi đến trước rải cảnh giới Quý Thính Lan đặc biệt dùng để chặn anh, Hạ Chước rũ mắt liếc nhìn dải băng thùng rỗng kêu to ở ngang hông, hờ hững nói: “Anh cả, cho em vào trong đi, anh biết cái này không cản được em.


Quý Thính Lan tức không chịu được: “Tiểu Tự đã chết rồi, cậu còn không tha cho em ấy sao?!”
“Em không phải muốn cướp, em chỉ muốn nhìn em ấy một cái, chỉ một cái thôi.

Em không tin em ấy đã chết, lúc em ấy đi rõ ràng vẫn yên ổn, còn nói lần sau trở về có lời muốn nói với em, không thể nào chết một cách im hơi lặng tiếng như vậy.


Nhiệm vụ của Quý Đình Tự cấp bách, không kịp tạm biệt người nhà, chỉ nói một câu với Hạ Chước: “Đợi em về, em có lời muốn nói với anh.



Còn phá lệ lần đầu lộ ra hai cái tai mèo nhỏ trên đỉnh đầu cho anh sờ.

Lúc đó Hạ Chước vô cùng vui mừng, tưởng rằng hôn nhân ba năm chỉ tồn tại trên danh nghĩa cuối cùng cũng khiến mèo con ngang bướng khó thuần phục này đã biết cách chịu thua, cúi đầu với anh rồi.

Anh thậm chí còn dày công chuẩn bị chuyến du thuyền và bữa tối dưới ánh nến, dù sao ngày Quý Đình Tự trở về là lễ kỷ niệm ba năm ngày cưới của họ.

Nhưng anh chưa đợi được câu nói kia, lại đợi được tin cái chết của người yêu.

Quý Thính Lan kiên quyết không đồng ý: “Cậu còn không ra ngoài, tôi sẽ báo cảnh sát! Chú Vương, đi gọi bảo vệ!”
“Không cần đi, người của anh không vào được đâu, cảnh sát đến cũng vô dụng.

Anh cả, Tiểu Tự đang ở đây, em không muốn làm sự việc trở nên quá khó coi, anh cho em nhìn một cái là được.


“Cậu còn biết Tiểu Tự ở đây?! Em ấy còn đang ngủ, cậu lại dẫn nhiều người như vậy xông vào linh đường của em ấy, ngay cả sự yên nghỉ cuối cùng cậu cũng không chịu bố thí cho em ấy đúng không?!”

Hạ Chước sửng sốt, ánh mắt trống rỗng đặt trên quan tài lẻ loi kia, đôi mắt màu băng xanh của con lai giống như biển cả đóng băng.

Lúc lâu sau, anh tuyệt vọng nhắm mắt lại, lùi xuống nửa bước, giơ ngón tay khớp xương rõ ràng nắm nút thắt của cà vạt, kéo mạnh xuống, lại trượt xuống trước bụng dưới, cởi cúc áo ra, sau đó quỳ xuống.

Chỗ dưới đùi, vải vóc cao cấp căng ra đường viền của kẹp áo sơ mi.

Dòng người lập tức bùng nổ, không ai dám tin con cưng của trời như vậy lại sẽ khom gối quỳ xuống ngay trước công chúng.

Phóng viên hoàn hồn lập ức chụp như điên.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận