Tàu Điện Ngầm Bắc Kinh Tuyến Số 1

Bình An nghĩ bản thân phải đi đốt nhang bái phật một chút, đừng để một hai người bạn uống rượu say vứt bỏ đức hạnh đều vứt đến trên người mình, thế nhưng Bình An ta chính là một người quá tốt, buổi tối kéo Trần Phi Phi chết chìm chết trầm, thật vất vả từ trong quán rượu kéo ra ngoài, ra ngoài nhanh chóng thở ra một hơi dài.

“Tiểu Nguyên a… Tiểu Nguyên của tôi u…”

Bình An xem xét liếc mắt người bên cạnh, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm, cũng suy đoán Tiểu Nguyên chân ái không chính thức trong lòng Trần Phi Phi này, có lẽ nói là mỹ nữ hắn đều yêu cực kì.

Từ trên người Trần Phi Phi móc ra chìa khóa xe, sau khi mở cửa xe, trực tiếp đem tên say rượu người ném vào, cuối cùng còn phải xoa xoa bả vai đau đớn của chính mình, suy nghĩ một hồi việc biết lái xe, mặc dù nói đã nhiều năm trước Bình An liền đem xe bắt lại, đáng tiếc bởi vì nguyên nhân về kinh tế dẫn đến thao tác thực tế thực sự không nhiều lắm, nói hắn hiện tại so với người mới lên xe không có gì khác nhau.

Đứng ở bên cạnh xe do dự đi do dự lại, cuối cùng vẫn là quyết định mặc kệ, dù sao tông dập đầu cũng không phải là xe của mình.

Trong lòng một chút cũng không thông cảm cho Trần Phi Phi trong xe say không còn biết gì, Bình An mới mở cửa chỗ người lái, bên tai liền truyền đến tiếng mấy người cải cọ, là từ một con hẻm tối bên phải xe truyền tới thanh âm quen thuộc, lòng hiếu kỳ thôi thúc, Bình An liền đóng cửa xe lại, dùng sức trợn mắt muốn nhìn rõ trong con hẻm tối này đến tột cùng là ai, thế nhưng tối đến mức cái gì cũng thấy không rõ.

Đem chìa khóa nắm chặt trong tay nhét vào túi, Bình An liền hướng con hẻm len lén đi tới, lúc đứng chờ ở một góc tối thăm dò nhìn vào trong, Bình An thực sự là thất kinh, trong con hẻm tối không ít người, nhìn một cái… ít nhất … Bảy tám người nam, hơn nữa ở đây lại còn có hai người rất quen, Lý Phát và Phương Chấn!

Lý Phát lôi Phương Chấn hướng mấy người kia nhíu mày nói: “Các người không thể đợi thêm vài ngày nữa sao, phần tiền còn lại chúng ta tận lực trả sớm, cũng không phải nói không trả các người, đừng tuyệt tình như vậy.”

Phương Chấn cúi đầu không nói gì, mấy người xung quanh hống cười rộ lên: “Phương Chấn a Phương Chấn, mày từ đâu tìm được một tri kỷ bên người kiêm bảo tiêu? Thủ lĩnh chúng ta đã lên tiếng, mày ngày hôm nay nếu như trả lại không hơn phân nửa khoản nợ, liền lấy một bộ phận trên người mày bán mà trả! Đừng con mẹ nó ở đây cùng chúng ta giả đáng thương, mấy ca cũng không phải bộ dạng này!”

Lý Phát nghe xong vội vàng trở nên ăn nói khép nép, mọi cách lấy lòng: “Bình tĩnh, đừng nóng, phần còn lại mười vạn đồng không phải sao, ngày mai tôi quay về Tây An một chuyến, xem bên đó có thể mượn chút tiền đến hay không, chỉ cần có tiền rồi lập tức trả cho các người, thư thả vài ngày đi.”

“Chúng ta thư thả mày? Thủ lĩnh chúng ta không thư thả mày a.” Một tên dáng dấp rất đen đối Lý Phát vừa cười vừa khuyên: “Huynh đệ, nhìn cậu cũng không giống như là người chúng ta đã nói, khuyên cậu loại sự tình này tốt nhất đừng xen vào, cẩn thận mình cũng không sạch sẽ, vì tiện nhân Phương Chấn kia không đáng, tiểu tử này trước kia là làm gì cậu cũng không phải không biết, trái lại đem người giao cho chúng ta mang đi, đi bệnh viện cũng là việc tốt.”

Từ đầu đến cuối, Phương Chấn đều đứng phía sau Lý Phát một câu nói cũng không có nói, hắn ngoại trừ nắm chặc tay Lý Phát, cũng không biết cúi đầu suy nghĩ cái gì, biểu tình trên mặt đều bị tóc che lại.

“Hắc tử, còn mẹ nó khách khí với bọn chúng cái gì, nhanh đem người mang đi ta báo cáo xong việc, lão tử còn muốn buổi tối thanh thanh nhàn nhàn ni.” Một nam nhân râu ria bên cạnh xoay người vứt đoạn ống thép, bất mãn cùng mấy tên khác nói: “Nhanh chóng xét nhà siết đồ, mềm không được ta cũng không tin cứng còn không được!”

Nói nói mấy người đều lấy ra trong tay, nhìn tình hình như thế rất có thể không mang người đi sẽ không bỏ qua, Lý Phát sắc mặt tái xanh, cũng từ dưới đất cầm lấy một cây côn gỗ, che chở Phương Chấn sau lưng, mấy người kia lập tức đại triển quyền cước bắt đầu liều mạng, lách cách bốn năm thanh âm trực tiếp kích thích màng tai Bình An.

Bình An đứng trong bóng tối nghe trộm nhìn lén, nửa ngày cũng không rõ ở đây là xảy ra chuyện gì, nói mới một hai câu, còn bắt đầu lên đánh, một màn này y như trong phim, hắn thầm mắng hai tên ngu xuẩn này, buổi tối không có việc gì không còn ngây ngô chạy đến nhận người mà đánh, đây không phải là đáng đời sao, còn không bằng học Trần Phi Phi một chút, không có việc gì thầm mến mỹ nữ thỏa nguyện liền xong.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng trước mắt Phát tiểu huynh đệ của mình bị đánh, nhìn huynh đệ mình chịu đòn Bình An trong lòng cũng khó chịu, cúi đầu nhìn một chút đống đồ hư trên mặt, Bình An nhặt lên một đoạn ống thép gỉ cùng một chảo sắt xông lên, thời khắc này Bình An liền giống như chiến thần cứu người trong lúc dầu sôi lửa bỏng, thế nhưng sự tình luôn luôn có tính chuyển ngoặt, hắn mới bước ra nửa bước, trong túi lại truyền ra tiếng chuông reo chói tai vang toàn bộ con hẻm.

“Hai tiểu ong mật a, bay ở trong bụi hoa a, trái bay bay phải bay bay…”

Bình An mặt đen lại, hắn vẫn là lần đầu tiên hận chuông điện thoại khả ái của mình như thế!

Cái này được rồi, ánh mắt mọi người toàn bộ đều tập trung vào trên người Bình An, mà lúc này Bình An vội vàng thả cái chảo trong tay xuống, lấy điện thoại ra thấy điện thoại biểu hiện hai chữ “Nhân thú”, vừa ấn nút nghe còn chưa kịp nói, điện thoại đã bị người hất rớt trên mặt đất.

Bình An nhìn người đến không có thiện ý trước mắt, lại quay đầu nhìn Lý Phát đã mặt mũi bầm dập còn sững sờ nhìn mình, Bình An nhếch miệng vừa khóc vừa cười: “Tiểu Phát tử, thật khéo a.”

Hắn vừa dứt lời, nam nhân râu ria trước mắt liền mắng một tiếng đa (cha), lớn tiếng hét lên: “Tất cả đánh!”

Sau đó hình ảnh liền lần thứ hai trở nên hỗn loạn cực kì, năm người đánh hai người, còn có một người giả chết, tình huống thối nát như vậy là người đều biết phe mình không ổn, cho dù Bình An và Lý Phát đều là cao thủ quyền đạo (Taekwondo) đai đen còn có Nhất Dương Chỉ, Giáng long thập bát chưởng cũng không dùng được, nhiều người lực lượng lớn, đây là chân lý, hơn nữa ở phía sau, triết lý “Chân lý thường thường là nắm giữ trong tay người thiểu số” liền biến thành thí thoại.

Đánh nhau nào có không thương, Bình An trên người không biết bị người nào đánh lén mấy gậy, đau đến hắn quả muốn nhe răng kêu gào, bất quá người của đối phương cũng bị hắn đánh trúng nhiều lần.

Lý Phát ở bên cạnh đánh đánh lại hướng Bình An mắng lên: “Ngươi thật sự mẹ nó là tên ngu!”

Bình An vốn bị người đánh vào ngực sẽ không thoải mái, tên này được mình giúp đỡ còn chửi mình là ngu, hắn càng giận không chỗ phát tiết a, đang muốn chửi hắn vài câu, thế nhưng phía sau không có mắt, lại bị người nọ đánh lén trúng một gậy, hơn nữa còn là bị đánh một cái trên đầu, nhưng làm Bình An nói đều cũng không nói ra được, đầu óc quay cuồng hai mắt choáng váng, cái ống cầm trong tay tựa hồ rơi ra.

Bây giờ Bình An đã ở trong lòng đem tổ tông mười tám đời của Lý Phát đều đem ra mắng, hắn thật vì sai lầm của mình quyết định cảm thấy bộ dnasg tiều tụy sám hối, thế nhưng theo tình huống trước mắt mà xem, hối hận cũng vô ích, trước mắt còn có thể thấy rõ Lý Phát còn cùng bọn kia đánh trả, mình ngược lại là bắt đầu không làm được gì, đồng thời có thể cảm thấy rõ ràng được trên đầu có dịch thể ấm áp đang chảy xuống.

Lúc mơ mơ màng màng, trên người lại bạch bạch ai vài cái, Bình An cũng cảm giác mình choáng váng, hắn là trêu ai ghẹo ai a, làm gì mà phải bị người ta đánh a, này toàn bộ làm bẩn hình tượng lương dân tốt đặc thù của hắn, lại nghĩ tới vừa nhận điện thoại của Nhâm Thủ, cũng không biết người này tìm mình để làm chi.

Đừng trách Bình An hiện tại trong đầu miên man suy nghĩ, bởi vì lúc người đang nhanh bị tước đi ý thức, chỉ có thể dựa vào suy nghĩ muốn hoạt động.

Trong hỗn loạn bỗng nhiên cách đó không xa vang lên một tiếng còi ô tô, sau đó đèn chiếu sáng chói mắt trực tiếp phóng vào hẻm tối, đem con hẻm nguyên bản đen như mực chiếu rõ không xót gì, ngọn đèn sáng đến tất cả mọi người đều giơ tay lên che đường nhìn một chút, sau đó trên xe bước xuống một người như thiên thần vậy, theo ngọn đèn đi vào trong hẻm.

Thẳng đến khi mắt thích ứng với sáng, Bình An mở to hai mắt nhìn, nhìn Nhâm Thủ mặt không thay đổi đi tới, không kiềm hãm được chửi một câu: “Thực thối…”

Nhâm Thủ đi tới vài bước, thấy Bình An chỉ là nhíu mày, cái gì cũng chưa nói, liền hướng phía mấy têb khác còn chưa có phản ứng kịp đi đến, Bình An mắt lúc này đều sáng, tặc lượng tặc lượng!

Chẳng lẽ Nhâm Thủ chính là đại hiệp cái thế trong truyền thuyết kia? Các kiểu kỹ năng mọi thứ đều tinh thông? Trong nháy mắt là có thể đem người đánh cho khí huyết đảo lưu? Ngay cả Quách Tĩnh Kiều Phong cũng phải cam bái hạ phong chiêm ngưỡng nhìn đại nhân vật mặt lạnh?

Bình An cõi lòng đầy mong đợi chờ nhìn Nhâm Thủ đại triển thân thủ, Nhâm Thủ mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, cũng không có làm động tác gì lớn, chỉ là một tay đưa vào trong lòng hình như muốn lấy vật gì ra vậy, Bình An mắt lần thứ hai phát sáng! Là cướp, tuyệt đối là muốn lấy súng!

Trong đầu hắn lại không tự chủ nghĩ đến hình ảnh người của đêm Thượng Hải, một thân áo khoác màu đen, đầu đội mũ đen mang kính râm, vừa ra tay liền từ trong lòng ngực lấy ra một thanh súng đen kịt, cánh tay thẳng tắp vung lên, ngón tay nhẹ nhàng bóp một cái, người đối diện lập tức liền lên tiếng trả lời ngả xuống đất.

Hiện thực đi, kỳ thực thật sự không phải như thế.

Nhâm Thủ chỉ là nhìn những tên đó một chút, không sai biệt lắm cũng biết chút chuyện xấu ở đây, ung dung đưa tay lấy ra nhất xấp Mao gia gia màu đỏ, trực tiếp đập vào ngực cái tên râu ria kia, tên râu ria lo lắng nhìn về phía tiền trong tay, còn chưa có kíp phản ứng, trong lòng lại thêm vài xấp tiền màu đỏ giá trị lớn, lúc này tên râu ria trực tiếp đem ống sắt trong tay ném đi, vội vàng chụp tiền.

Bình An mặt đều đen… Hắn thấy một màn Nhâm Thủ ném tiền này thế nào nhìn quen mắt ni…

Nhâm Thủ cau mày, sau khi ném ra một khoản tiền, mới lạnh giọng nói: “Mau cút.”

Tên râu ria cũng là một người thức thời, hắn biết tiền này có ý là muốn đuổi hắn đi, cũng biết người cầm tiền ném đi như thế tuyệt đối cũng không phải dễ chọc, nói không chừng người ta lúc này tâm tình tốt chịu ném tiền cho ngươi đi, một giây kế tiếp tâm tình không tốt coi như cả người lẫn tiền đều không  có.

Hắn quay đầu gọi huynh đệ của mình, rồi hướng Phương Chấn phương cảnh cáo một câu: “Phương Chấn, tiểu tử mày có năng lực trốn đi, đừng tưởng rằng việc này cứ như vậy thì xong rồi, chúng ta đi.”

Tên râu ria mang theo bốn người còn lại rời đi, chỉ còn lại Lý Phát còn há mồm thở dốc, Phương Chấn không nói tiếng nào, Bình An đại não tạm thời ngừng cùng Nhâm Thủ mặt không thay đổi.

Nhâm Thủ nhìn cũng không thấy hai người Lý Phát, trực tiếp hướng Bình An trước mặt đi tới, nhíu mầy nhìn Bình An trên đầu kia bị thương.

Nhâm Thủ: “Đầu cậu sưng.”

Bình An: “Nhà giàu mới nổi, vậy anh nhanh đem tôi đến bệnh viện a.”

Nhâm Thủ: “Đầu ngươi có lỗ.”

Bình An: “Nhân thú, anh nhìn đủ chưa? Tôi nhức đầu muốn chết anh còn châm chọc?”

Nhâm Thủ: “Đáng đời.”

Bình An: “…”

Nhâm Thủ: “Đầu còn đau không?”

Bình An: “… Đau.”

Nhâm Thủ: “Đáng đời.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui