Lâm Lẫm và Tống Từ ra ngoài vào buổi chiều, nhiệt độ ở Liễu Thành thấp hơn Bắc Kinh khoảng bảy tám độ, cả hai người đều mặc áo lông phồng to bự, trên cổ quấn lớp khăn len dày nhưng tai của Lâm Lẫm vẫn bị lạnh tới buốt giá do không khí lạnh gây nên.
Tống Từ giúp cô kéo khăn lên để che lỗ tai lại, cười nói: "Mẹ tớ nói muốn đi cùng mẹ cậu tới Đông Nhị Bảo* mua lông chồn, bà ấy cứ kêu ca đòi mua một chiếc lông chồn suốt hai năm rồi, đến lúc đó cứ kêu mẹ cậu mua cho cậu một đôi chùm tai bằng lông cáo."
*Đông Nhị Bảo: là một thị trấn nằm ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc. Thị trấn này nổi tiếng là một trung tâm sản xuất và buôn bán các sản phẩm da, đặc biệt là đồ da và lông thú.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thật là quê mùa, bây giờ tớ chỉ thích vàng mà thôi, nhìn thấy cũng dễ chịu hơn, vài năm nữa rồi hãy nói đến lông chồn."
Hai người bắt một chiếc xe, tuyết đầu mùa mấy ngày trước đọng lại khá dày, nhưng đường xá đã được dọn sạch, trời lại xanh đẹp, tài xế lái xe như bay, Lâm Lẫm cảm nhận được tốc độ của chiếc xe, thật sự chịu không nổi. Cô chưa từng thấy người đàn ông Đông Bắc nào lái xe cẩn thận cả, ngay cả kiểu người có tính cách thật thà như Lâm Trung, lái xe hơn mười năm rồi mà cũng lái xe kiểu như vậy.
Cô lại nhớ đến Tông Ngộ, vội vàng lắc đầu, nghĩ bụng sao lại nghĩ đến anh làm gì. Lâm Lẫm vô thức với vào túi tìm điện thoại, lướt qua WeChat, Tông Ngộ vẫn chưa trả lời cô, đã hơn ba giờ chiều rồi mà vẫn chưa dậy nữa à.
Taxi dừng lại trước cửa suối nước nóng, bảng hiệu sang trọng. Tống Từ giơ tay giới thiệu: "Đây là trung tâm tắm cao cấp nhất của Liễu Thành hiện nay, hôm nay đảm bảo sẽ phục vụ quý cô thoải mái."
Lâm Lẫm bật cười: "Cung Ôn Tuyền, Hoa Thanh Trì à, hôm nay tớ cũng được làm Dương Quý phi rồi."
Tồng Từ cười vui vẻ trả lời: "Được thôi, kính mời nương nương."
Hai vị khách nữ nhận thẻ vào cửa, đủ các dịch vụ như xông hơi, massage bằng rượu vang, tắm bằng sữa, tất cả đều được sắp xếp đủ cả. Tắm sạch sẽ rồi thay đồng phục áo tắm màu hồng, lên tầng hai, tiếp tục gội đầu xoa bóp chân, Lâm Lẫm nhắm mắt nằm đó, thở dài thỏa mãn, hơi buồn ngủ, than với Tống Từ: "Thoải mái thật…"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Trên lầu còn có phòng chơi bài, nghỉ ngơi một lát rồi chơi vài ván mạt chược trước khi về nhé?" Tống Từ đề nghị.
"Hai năm này cậu ở nhà riết đúng là khác biệt hẳn, biết hưởng thụ hơn rồi. Nhưng có người chơi mạt chược không? Chắc không đủ người đâu."
"Yên tâm, tớ gọi một tiếng là có người tới ngay."
"Chơi hai ván thôi, tám ván mệt quá..."
Sau khi massage xong, hai người đến khu tự phục vụ lấy ít đồ ăn nhẹ và nước uống, sau đó qua khu nghỉ ngơi tìm một chỗ trống, bật tivi xem một bộ phim Hong Kong cũ lồng tiếng quốc ngữ. Lâm Lẫm chỉnh âm lượng xuống thấp để nghe động tĩnh xung quanh, trong lòng biết rõ mình và Tống Từ sẽ có rất nhiều chuyện để nói nên không thể tập trung xem phim được.
Hai má Tống Từ phồng lên như chuột hamster, tất nhiên muốn nghe về trải nghiệm với Tông Ngộ của Lâm Lâm trên đường về. Lâm Lẫm chỉ kể qua loa, nghe qua thì không có gì đặc biệt, giống như gọi xe chung từ ứng dụng gọi xe, thái độ với Tông Ngộ còn lạnh nhạt hơn cả tài xế lái xe.
"Gì vậy trời.” Hiển nhiên Tống Từ rất thất vọng: "Chẳng có gì xảy ra à? Cô nam quả nữ, lái xe nửa ngày trời, chỉ có hai người trên đường cao tốc, chẳng lẽ không có chuyện lửa gần rơm…
Lâm Lẫm không nói nên lời: "Đường cao tốc nhà tớ xây à, ở đâu ra mỗi hai chúng tớ vậy? Lửa gần rơm gì chứ, cậu nghĩ bọn tớ ôm ấp hôn hít nhau trên cao tốc đấy à? Cậu bớt đọc ít tiểu thuyết ngôn tình đi."
Tống Từ nghiêm túc hơn chút, ghé sát vào Lâm Lẫm, thần bí nói: "Thật ra hồi cấp ba tớ đã cảm thấy Tông Ngự thích cậu đó." Thấy Lâm Lẫm muốn phản bác, cô ấy vội bổ sung: "Cậu nghe tớ nói hết đã, chắc chắn cậu ấy chưa dám làm gì đâu, cũng không theo đuổi cậu, nhưng cậu còn nhớ không, hồi đó cậu ấy hay bị phạt đứng, cứ đứng trước cửa lớp mình miết. Rồi là mỗi lần đến lượt cậu trực nhật sau giờ học nữa, tớ đứng đó chờ mà, thấy cả. Lần nào cũng thấy Tống Ngộ đứng đó, sao mà cậu ấy thích đứng trước cửa lớp mình thế nhỉ? Lại còn toàn là những buổi cậu phải trực nhật…”
Lâm Lẫm không hề dao động, cắt ngang những suy nghĩ lãng mạn bồng bông của Tống Từ: "Trước hết, với tính cách không chịu nghe lời của cậu ta, thì với hành lang dài như vậy, tớ đảm bảo cậu ta đứng không chừa viên gạch nào đâu, không chỉ riêng cửa lớp mình mà phải bận tâm. Hai lớp cách nhau có một lớp học thôi, cậu bắt gặp cậu ta bị phạt đứng là chuyện quá bình thường. Thứ hai, cậu quên rồi sao, lớp mình có một nam sinh cao ráo nhưng lại rất gầy, tên gì ấy nhỉ, Lưu Chu Nhất à? Cậu ta luôn bám theo sau Tông Ngộ, tớ nhớ cậu ta trực nhật cùng nhóm với tớ, nhỡ đâu Tông Ngộ đợi cậu ta thì sao? Lần nào bọn họ chẳng đi cùng nhau. Mà nữa, lớp mình chẳng phải có một nữ sinh theo đuổi Tông Ngộ còn gì, có khi bọn họ còn từng hẹn hò nữa là, sao tự dưng lại dây mơ rễ má gì với tớ vậy?”
"Lưu Nhất Chu. Tớ từng gặp cậu ta ở Bắc Kinh, có chuyện trò vài câu, không biết giờ cậu ta đang ở đâu nữa."
Lâm Lẫm không mấy hứng thú với hầu hết bạn học cấp ba, nghe vậy chỉ nhún vai, vẻ mặt không quan tâm: "Chính là cậu ta. Cứ thu bài tập là đều bày trò mượn bài người khác để chép."
Rõ ràng Tống Từ có ấn tượng với Lưu Nhất Chu hơn Lâm Lẫm, cô ấy bắt chước giọng điệu láu cá của cậu ta, tiến lại gần Lâm Lâm: "Nữ thần, nữ thần... làm ơn, cho tớ chép chút thôi, ba phút thôi mà..."
"Cậu im miệng đi." Lâm Lẫm trừng mắt nhìn cô ấy, tiện thể chuyển đề tài: "Con mèo cậu nhặt về đâu rồi? Thế nào rồi?"
"Cân nặng đã tăng gấp đôi rồi, lớn nhanh lắm, mấy ngày trước vừa đưa đi tiêm vắc-xin."
Lâm Lâm dốt đặc cán mai trong chuyện nuôi mèo chăm chó, nói tiếp: "Tiêm xong vắc-xin là xong rồi à? Sẽ không lây bệnh cho người khác đâu hả?"
"Sao dễ lây thế được, vắc xin có mấy mũi lận, tính ra, còn phải đi tiêm thêm nữa." Nói đến việc đi tiêm vắc xin cho thú cưng, Tống Từ vỗ đùi cái đét, nhớ ra chuyện gì đó: "Tớ đang muốn nói với cậu đây, đoán xem tớ gặp ai ở bệnh viện thú cưng nào?"
Lâm Lẫm giật mình, nghĩ bụng chẳng lẽ lại là Tông Ngộ. Có điều cô ngẫm nghĩ một lúc rồi phủ định ngay, nhìn là biết Tông Ngộ không phải người biết chăm sóc thú cưng, hơn nữa nếu là Tông Ngộ, Tống Từ không thể nhịn đến giờ mới nói ra được. Cô ngẩn ra một lúc, mới hỏi Tống Từ: "Gặp ai thế?"
"Một bạn nam học chung lớp lá trong trường mẫu giáo với tớ!"
"..." Lần này Lâm Lẫm im lặng vì không biết nói gì cho phải, mỉm cười nói có lệ hai tiếng: "Hơ, thật trùng hợp, bạn nam ở mẫu giáo mà cậu cũng nhớ."
"Tớ từng đánh cậu ta, làm sao quên được?"
"Cậu bé tí tẹo như đậu thế mà cũng có thành tích oai hùng thế à."
"Xuống địa ngục đi."
Tống Từ luôn tự xưng bản thân cao một mét sáu, Lâm Lẫm vẫn luôn nghi ngờ chuyện này. Vả lại Tống Từ có khuôn mặt rất trẻ con, làn da trắng mịn không tì vết, quanh năm suốt tháng luôn để tóc ngắn, mùa hè thỉnh thoảng còn mặc đồ JK, mùa đông hứng lên có khi mặc cả Hán phục. Tủ quần áo có không dưới mười cái quần yếm, nói là giữ mãi tuổi thanh xuân cũng không sai.
Khoa trương đến mức nào, đầu Tết âm lịch năm ngoái, bỗng nhiên Lâm Lẫm hứng lên uốn tóc xoăn sóng lọn lớn, ít nhiều cũng tăng thêm cảm giác lớn tuổi. Lần đó cô với Tống Từ ra ngoài, Lâm Lẫm trang điểm hơi đậm chút, lúc mua đồ xong đang chờ thanh toán, Tống Từ nổi hứng, nói lớn: "Mẹ, mẹ mau trả tiền đi." Cô và nhân viên thu ngân đồng thời trố mắt ngạc nhiên, trong khi bị Tống Từ kéo đi, cô bần thần quét mã thanh toán, nhân viên thu ngân nhìn chằm chằm đánh giá hai người mấy lần, nghẹn người một lúc rồi quay sang khen Tống Từ: "Tôi còn tưởng là hai chị em chứ, mẹ em trông trẻ thật đấy."
Rõ ràng thu ngân tin là thật. Lâm Lẫm tức giận mấy ngày, Tống Từ thì cười tươi rói suốt mấy ngày. Cô cũng nhanh chóng làm thẳng lại tóc, lần sau đi cùng Tống Từ hầu như không trang điểm, chắc chắn cũng không trang điểm đậm, không muốn bị trêu chọc rồi lại tức giận nữa.
Rõ ràng Tống Từ cũng nhớ chuyện đó, cười đê tiện, uống cạn ly coca cuối cùng, kể về cậu bạn hồi mẫu giáo: "Tớ từng hỏi mẹ là hồi nhỏ tớ có thanh mai trúc mã không, mẹ tớ nói không có, tại sao tớ lại quên cậu ta nhỉ. Lúc đó chúng tớ còn đặt biệt danh cho nhau đấy. Tớ gọi cậu ta là 'Đại Thủy Trạch', cậu ta gọi tớ là 'Đường Thỉ'..."
Lâm Lẫm không nhịn được hỏi: "Sao lại là 'Đường Thỉ'?"
"Vì tớ tên Tống Từ, Đường thi Tống từ, nên gọi là 'Đường Thỉ'."
"Biệt danh này hợp với cậu thế..."
"Xì, sao cậu không hỏi tại sao cậu ta được gọi là 'Đại Thủy Trạch' đi?"
"Ồ, tại sao thế?"
"Vì cậu ta học tới lớp lá rồi mà vẫn còn tè dầm, khi cô giáo lặng lẽ dọn dẹp thì bị tớ nhìn thấy, toàn bộ lớp học đều biết hết."
"Học lớp lá mẫu giáo rồi thì không thể tè dầm sao? Trẻ con tè dầm là chuyện bình thường mà."
Tống Từ tự hào nói: "Tớ không tè dầm nhá, cậu còn bênh cậu ta nữa chứ!"
Toàn người sắp ba mươi tuổi đầu mà nói về chuyện mẫu giáo, đúng là rất trẻ con, Lâm Lẫm bất đắc dĩ hỏi: "Tại sao hai người lại đặt biệt danh cho nhau? Mà ý nghĩ thì đúng là…”
"Hình như là ngày Quốc tế Thiếu nhi, cô giáo chụp ảnh cả lớp, mỗi người cầm một món đồ chơi trong tay."
Lâm Lẫm gật đầu: "Hình như tớ đã thấy trong album ảnh của cậu."
"Chính là bức ảnh đó. Tớ muốn cầm một con búp bê vải màu đỏ mà tớ hay chơi, nhưng cậu ta đã cầm trước mất, cậu ta là con trai, cướp búp bê của con gái làm gì chứ?"
"Không thể nói vậy." Lâm Lẫm cười lớn nói: "Bây giờ không như xưa nữa, con trai có thể chơi búp bê mà, con gái cũng có thể thích Ultraman, sao cậu lại hẹp hòi thế."
"Nhưng hồi tớ học mẫu giáo đâu phải bây giờ, đó là chuyện hai mươi năm trước. Tớ nhất định không chịu đồng ý, thế là chúng tớ tranh nhau, đương nhiên cô giáo sẽ giúp tớ rồi, nhưng cậu ta không chịu, thế là tớ đánh cậu ta. Lúc đó tớ và cậu ta cao gần bằng nhau, có khi còn cao hơn."
Lâm Lẫm nhịn cười: "Thế còn bây giờ..."
Tống Từ nghĩ đến người đàn ông đã cao hơn 1m80, bĩu môi ra lệnh cho Lâm Lẫm: "Im đi."
Lâm Lẫm đã đoán được đáp án, bật cười: "Không sao, cậu nhảy lên vẫn có thể đánh tới cậu ấy mà."
"Bây giờ cậu ta vẫn đeo kính, y như mấy kẻ trông thì văn nhã nhưng hay làm chuyện xấu ấy, chắc chắn bụng đầy mưu mô."
"Cậu ấy làm việc ở bệnh viện thú y sao?"
"Đúng vậy, tớ nghi ngờ bệnh viện đó là của cậu ta, phòng làm việc của cậu ta là lớn nhất, trên tường cũng có không ít cờ khen thưởng của cậu ta, xong đời rồi, cậu nói xem cậu ta có ngược đãi mèo của tớ không?"
Lâm Lân an ủi cô ấy: "Không đến nỗi, mèo con vô tội mà, nếu không được thì cậu cứ đổi bệnh viện đi."
"Đó là bệnh viện gần nhà tớ nhất rồi, với lại quy mô của bệnh viện cũng không tệ lắm."
"Vậy giờ cậu lấy lòng cậu ấy còn kịp không?"
"Không kịp rồi." Tống Từ nằm phịch xuống giống như một cái xác, khẽ giải thích: "Vì tớ không nhận ra cậu ta, là cậu ta nhận ra tớ trước."
Khoảng nửa tháng trước, trong sân nhà Tống Từ xuất hiện một bé mèo con đi lạc, ước chừng không nặng đến một ký, răng còn chưa mọc đủ. Trước đây Tống Từ từng nuôi một con mèo ở Bắc Kinh nhưng đã qua đời vì bệnh tật, cứ tưởng rằng cả đời này sẽ không nuôi mèo nữa, vậy mà sau hơn tuần cho con mèo kia ăn thì lại bỗng thấy hơi mềm lòng.
Đúng lúc đó, nhiệt độ Đông Bắc bắt đầu giảm mạnh, tuyết đầu mùa nói đến là đến rồi rơi suốt cả buổi. Cô ấy không thể chịu nổi nữa, đi tìm bé mèo đang run rẩy và bế về nhà. Trong nhà chỉ có hai người là Tống Từ và mẹ, sống trong một căn biệt thự nhỏ hơn hai trăm mét vuông, nhà là do cô ấy mua nên cô ấy cũng không cần hỏi ý mẹ.
Mẹ cô ấy, Tống Bình coi như cũng có tình thương, nhưng nhìn con mèo đi lạc bẩn thỉu thì vẻ mặt vẫn rất chê bai, la hét bắt cô ấy mau chóng đưa mèo đi kiểm tra, chắc chắn không có bệnh mới được mang về. Cô ấy bế con mèo như bị đuổi ra khỏi nhà, vất vả lắm mới gọi được một chiếc taxi, dẫn đường đến bệnh viện thú y gần nhà nhất.
Do tuyết rơi nên bệnh viện khá yên tĩnh, Tống Từ đăng ký ở quầy lễ tân tầng một, lễ tân bảo cô ấy lên tầng hai tìm bác sĩ. Đến tầng hai, Tống Từ nhìn quanh một vòng cũng không thấy ai, chỉ có vài bé mèo bé chó bị bệnh đang nằm viện, bầu không gian u ám cũng im lặng lạ thường.
"Xin chào?"