Tàu phá băng

Cô ấy lớn tiếng gọi, lúc đấy trong căn phòng khám lớn nhất mới có động tĩnh. Một người từ ghế sofa ngồi dậy, rõ ràng đang ngủ trưa nên khi bị đánh thức liền vươn vai, chân tay như không nghe lời, lề mề đứng dậy, đáp: "Có vấn đề gì không?"
 
Nghe câu này như đang bị chửi vào mặt, thế là Tống Từ liền nhìn nhanh qua người đó. Ăn mặc đúng kiểu bác sĩ thú y, chỉ có điều tóc hơi rối, mắt hơi nheo lại, trông không lớn tuổi lắm, tuổi nghề ắt hẳn cũng rất non trẻ, cô ấy lập tức cảm thấy không đáng tin.
 
Anh ấy lấy khẩu trang trên bàn đeo vào, đứng tại chỗ vài giây như đang nghĩ ngợi gì đó rồi mới tiến về phía Tống Từ, nheo mắt nhìn con mèo trong tay cô ấy, nói rõ ràng: "Mèo nhặt được à."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tống Từ đáp: "Ừ, vừa nhặt được, muốn kiểm tra xem có bệnh gì không."
 
Anh ấy đi tới rồi dừng lại trước mặt Tống Từ. Tống Từ cứ tưởng anh ấy đang nhìn mèo, ngẩng đầu lên mới phát hiện bác sĩ thú y này đang nhìn mình. Cô ấy càng cảm thấy vị bác sĩ này không đáng tin, liền đẩy mèo vào tay anh ấy: "Anh kiểm tra đi."
 
Anh ấy không vội tiếp nhận, trước hết bơm nước rửa tay khô, rửa sạch tay rồi mới cầm mèo lên, nói về gói kiểm tra: "Tôi sẽ làm gói kiểm tra cơ bản cho mèo con, bao gồm da, phân, bụng và tim, khám sức khỏe, sau đó là xét nghiệm máu, kiểm tra bệnh hạch và bệnh mèo, bấy nhiêu thôi. Giá là một trăm năm mươi, cô thấy được không?"
 
"Được." Tống Từ đồng ý rất nhanh, thuận tiện yêu cầu: "Tôi nhìn qua thì thấy tai nó bẩn lắm, phiền anh xử lý giúp được không?"
 
Anh ấy cũng đồng ý ngay: "Được. Tôi sẽ cân nó trước."
 
Thế là Tống Từ đứng bên cạnh, hoàn toàn không có cơ hội giúp đỡ, nhìn anh ấy thao tác thành thạo lật qua lật lại mèo con kiểm tra một lượt. Chính vì thành thạo nên cảm thấy có chút thô bạo, Tống Từ không nhịn được nhíu mày, vài lần định nhắc nhở bác sĩ đừng làm mèo đau.
 
Lúc này có một nữ y tá từ ngoài bước vào, vội vã lên lầu, anh ấy cũng không ngẩng đầu lên, lớn tiếng gọi: "Tiểu Vũ, cô qua xem thử chú chó đang truyền dịch đi, tôi nghe thấy tiếng máy kêu."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Vũ đáp một tiếng, anh ấy nói tiếp: "Rồi tìm giúp tôi cái kính, buổi trưa làm xong phẫu thuật để quên chỗ nào mất rồi."
 
Hiển nhiên Tiểu Vũ không ít lần giúp anh ấy tìm kính, cô ấy đi thẳng vào phòng phẫu thuật, nhanh nhẹn lấy kính rồi đưa cho anh ấy: "Mau đeo vào đi, đừng nhìn lộn người.”
 
Tống Từ đứng đó thấy anh ấy đeo kính lên, tuy bị khẩu trang che mặt nhưng rõ ràng còn ngáp một cái, trông như chưa tỉnh ngủ. Vậy nên Tống Từ càng chăm chú nhìn động tác trên tay anh ấy hơn, mặc dù cô ấy không hiểu về kiểm tra thú cưng nhưng thực sự không hề yên tâm về vị bác sĩ hám ngủ này chút nào.
 
Rút máu xong là đến phần kiểm tra phân, bác sĩ đó nhìn Tiểu Vũ, thấy cô ấy đã xử lý xong bên chỗ chú chó đang truyền dịch bèn vẫy tay gọi: "Cô làm phần kiểm tra phân đi."
 
Tiểu Vũ lắc đầu từ chối: "Không được đâu, tôi làm khâu đó kém lắm, con mèo này nhỏ quá, tôi sợ làm nó bị đau.”
 
Nghe vậy anh ấy chỉ cười nhẹ, cũng không ép, bình thản nói: "Cô cũng phải tập chứ? Có gì khó đâu, lại đây nhìn này."
 
Tiểu Vũ nhẹ nhàng giữ nửa thân trên mèo con, Tống Từ nhìn cây bông tăm dài trong tay bác sĩ mà lo sợ thay mèo con trước, nghĩ rằng cắm vào hậu môn chắc chắn nó sẽ hét lên.
 
Nhưng anh ấy chỉ vuốt ve mông mèo con hai cái rồi cầm đuôi nó lên, cây bông tăm như lướt vào, mèo con chắc chưa kịp kêu thì cây bông tăm đã lướt vài cái bên trong rồi từ từ rút ra, thế là xong. Anh ấy đưa cây bông tăm cho Tiểu Vũ: "Đi kiểm tra rồi lập hồ sơ cho khách, tôi mệt lắm rồi, phải ngủ bù."
 
Tiểu Vũ cầm bông tăm đi kiểm tra, Tống Từ vội chạy qua bế bé mèo con sợ hãi. Vốn anh ấy định quay đi, song chậm chạp nhận ra Tiểu Vũ cũng đi rồi, vẫn phải để anh ấy giải thích với Tống Từ. Anh bác sĩ ấy quay một vòng, vừa gãi đầu tóc rối, vừa nói: "Cô ngồi đợi chút, chờ kết quả, khoảng nửa tiếng."
 
Tống Từ "ồ" một tiếng, nhìn anh ấy quay lại phòng khám của mình, tùy tiện ném kính, nằm lại trên ghế sofa...
 
Nửa tiếng sau, Tiểu Vũ vào phòng khám đưa bản báo cáo đã in ra, anh ấy nằm đó xem qua một lần rồi đến chỗ Tống Từ, nói: "Mọi thứ đều ổn, không có vấn đề gì."
 
Tống Từ hơi sốt ruột, không khỏi trách móc: "Vậy bây giờ có thể tẩy giun cho nó không? Mẹ tôi thích sạch sẽ nên sợ nó bẩn."
 
"Mang về trước quan sát một tuần đã, chú ý đến ăn uống, đi vệ sinh và trạng thái tinh thần của nó có bình thường không, bảy ngày sau đến tẩy giun. Trên người nó hơi bẩn, dùng khăn khô lau, đừng tắm, để nó tự liếm."
 
Tống Từ vốn muốn cố thêm một chút, nghĩ rằng tẩy giun xong sẽ yên tâm hơn, nhưng rõ ràng anh ấy đã quyết định xong xuôi, thậm chí còn hơi bất lịch sự. Không biết có phải là người này đối xử với tất cả chủ thú cưng đều như vậy không, nói xong lập tức quay người đi rồi lại nằm xuống.
 
Một tuần sau, tức là bốn ngày trước, Tống Từ đúng hẹn đưa mèo đến bệnh viện. Tất nhiên cô ấy đã nghĩ đến việc đổi bệnh viện, nhưng một là vì gần nhà, hơn nữa, bệnh viện tuy không lớn, nhưng cũng không nhỏ, chắc chắn không chỉ có mình anh ấy là bác sĩ. Hôm đó tuyết lớn, bệnh viện không có nhiều người, lần này trời đã trong xanh, cô ấy đành đánh cược, chắc chắn sẽ đổi được vị bác sĩ khác.
 
Ông trời chắc chắn đã nghe được lời cầu nguyện của Tống Từ, lần này người tiếp đón cô ấy là một nữ bác sĩ dịu dàng, tuổi cũng lớn hơn, đi khám bệnh mà, khó tránh cảm thấy bác sĩ lớn tuổi sẽ kinh nghiệm hơn.
 
Nghe cô ấy nói đưa mèo đến tẩy giun, bác sĩ hỏi đơn giản vài câu về tình trạng của chú mèo. Bác sĩ nhìn tinh thần của mèo con rồi kêu y tá đến xử lý, lúc đó bệnh viện đông người, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng mèo chó rên ư ử hoặc tru lên vì đau.
 
Tống Từ bất chợt nhận được một cuộc điện thoại, là Lâm Lẫm gọi đến. Biết tin cô đã định ngày về nên tâm trạng càng tốt hơn, tẩy giun cũng nhanh chóng hoàn tất. Y tá xem hồ sơ, bảo cô ấy một tuần sau đến tiêm vaccine. Lần này nghe dễ chịu hơn hẳn, ổn hơn cái con người thích nằm lại còn lạnh lùng kia nhiều.
Tống Từ mỉm cười chào tạm biệt y tá, xuống lầu trả tiền. Chị gái lễ tân cũng rất dịu dàng, lần này cô ấy đã phát hiện ra, toàn bộ nhân viên y tế trong bệnh viện đều là hoa hồng, chỉ có cái tên bác sĩ kia là một cành cây. Lễ tân còn nói chuyện với cô, hỏi: "Lần này đặt tên cho mèo rồi chứ."
 
Lần trước đến vội, Tống Từ còn chưa đặt tên cho mèo, lập hồ sơ chỉ để tên mình và thông tin liên lạc, lần này mới thêm vào. Tống Từ cười đáp: "Em phải nghĩ một tuần lận đó."
 
Lúc này, cô ấy nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần phía sau, quay đầu lại nhìn, hóa ra chính là cành cây đó. Anh ấy không ở trên lầu khám bệnh, tất nhiên cũng không đeo khẩu trang, kính vắt ở cổ, vẫn là bộ dạng ngái ngủ, Tống Từ nhìn mà muốn đánh một trận.
 
Nhưng anh ấy nhìn cô thì lại mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng nơi khóe miệng.
 
Tống Từ lập tức thu lại ác ý, đúng là người xưa có câu tay hung không đánh mặt cười, cô ấy cũng cười đáp lại, chủ động bắt chuyện: "Là anh à, hôm nay tôi đưa mèo đến tẩy giun."
 
Nụ cười của vị bác sĩ đó lâp tức tắt ngúm, vẻ mặt trở nên xa cách, Tống Từ còn tưởng anh ấy đã quên mình, ngốc nghếch bổ sung: "Tôi nhặt được một con mèo đi lạc, tuần trước đến kiểm tra, anh không nhớ tôi à?"
 
Sắc mặt anh ấy thay đổi nhanh chóng, nghe Tống Từ nói xong còn có chút phức tạp, như đang nhịn cười, lại như thù địch, lạnh lùng đáp: "Quên rồi."
 
Trong khoảnh khắc đó Tống Từ chắc chắn người này nói dối, có lẽ vì nhìn ra anh ấy đang nhịn cười.
 
Lúc này, trên lầu truyền đến tiếng gọi, là giọng của nữ bác sĩ dịu dàng kia, gọi: "Dư Trạch! Đi nhanh lên, lề mề quá vậy?"
 
Cuối cùng người bác sĩ tên Dư Trạch đó chỉ để lại cho Tống Từ một nụ cười mỉa, quay người đeo kính rồi vội vã lên lầu.
 
Tống Từ đứng đó hồi lâu vẫn không hiểu chuyện gì.
 
Trên đường bắt taxi về nhà, cô ấy vẫn khó tin, thậm chí nghi ngờ mình nghe nhầm hoặc là trùng tên. Tống Từ mở app đánh giá tìm tên bệnh viện, rất dễ dàng tìm được những đánh giá của những chủ thú cưng tặng cờ thi đua. Cô ấy biết trên lầu có một bức tường treo nhiều cờ thưởng, chỉ là lần trước lo lắng cho mèo nên không để ý xem kỹ. Lần này đến rồi đi cũng vội vàng chẳng kịp nhìn, khi thấy hình ảnh tặng cờ thưởng thì hoàn toàn chết lặng.
 
Trên cờ thưởng còn viết rất rõ ràng: Tặng viện trưởng Dư Trạch, y thuật cao minh, cứu mạng chó của tôi.
 
Đánh giá còn khen ngợi Dư Trạch tận tụy, dịu dàng, kiên nhẫn. Tống Từ hiểu rồi, chắc chắn cậu ta chỉ lịch sự lễ phép với chủ thú cưng khác, cố tình lạnh nhạt với cô ấy, cô ấy không xứng được cậu ta đối xử dịu dàng.
 
Hồi còn học mầm non đánh vẫn nhẹ quá đây mà.
 
Tống Từ nằm trên tatami trong khu nghỉ ngơi, buồn rầu lăn lộn, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại tìm bệnh viện thú y gần nhà, dường như định cho mèo con "chuyển viện”. Lâm Lẫm nghe xong những chuyện này thì lại thấy thú vị: "Không phải cậu luôn muốn có một thanh mai trúc mã sao? Trúc mã từ trên trời rơi xuống rồi đó."
 
"Cậu ta chẳng là trúc mã gì cả, ai có trúc mã chỉ cùng học mẫu giáo lớp lá chứ, tớ đã hai mươi năm không gặp cậu ta rồi."
 
Lâm Lẫm cũng cầm điện thoại, liếc mắt nhìn WeChat, thấy Tông Ngộ chưa trả lời bèn nhanh chóng bỏ xuống, đáp lại Tống Từ: "Đây không phải là tình tiết tiểu thuyết sao? Cậu mau viết truyện đi, không phải đã hai năm không có cảm hứng sao? Cậu ấy đến để đưa cảm hứng cho cậu đó."
 
Khi Tống Từ vẫn còn làm việc ở Bắc Kinh, cô ấy đã tận dụng thời gian rảnh để viết tiểu thuyết trên mạng. Có lẽ vận may của cô ấy không tệ, sau khi hoàn thành thì cuốn tiểu thuyết nhanh chóng được xuất bản và bán cho một công ty điện ảnh, kiếm được một khoản tiền lớn. Vì vậy, Tống Từ quyết định trở về quê nhà, gần như tiêu hết số tiền bản quyền để mua một căn biệt thự nhỏ cho hai mẹ con cô ấy sau nhiều năm lưu lạc. Giá biệt thự nhỏ ở Liễu Thành vốn không đắt, nhưng sau khi Tống Từ mua thì giá nhà lại liên tục giảm.
 
Cô ấy vốn định về nhà an tâm viết lách, số tiền tiết kiệm còn lại cũng đủ để ăn không ngồi rồi vài năm ở Liễu Thành. Chưa kể mẹ của Tống Từ là Tống Bình cũng có công việc để kiếm sống. Chỉ là không ngờ, sự nghiệp viết lách của cô ấy chỉ có đỉnh cao khi mới bắt đầu, hai năm nay dù có liên tục viết tiểu thuyết mới nhưng chưa hoàn thành cuốn nào, chắc chắn có không ít độc giả muốn truy lùng cô ấy.
 
Tống Từ tự công bố giới thiệu bản thân mình là: Một kẻ thất nghiệp hơn hai mươi tuổi, luôn mơ mộng mình là nhà văn.
 
Bây giờ Lâm Lẫm cũng trở thành kẻ thất nghiệp, nhớ lại câu này mà thấy buồn cười.
 
Tống Từ vẫn đang thở dài than vãn, Lâm Lẫm không tiếp tục chủ đề viết lách nữa, hỏi cô ấy: "Nói chuyện gì vui vẻ hơn đi, mèo nhà cậu tên gì?"
 
"Phú Quý Nhi."
 
"..." Lâm Lẫm vỗ mông đứng dậy: "Thôi đi đánh mạt chược đi."
 
Tống Từ bật dậy như cá chép, hai người chạy thẳng đến phòng chơi bài.
 
Phòng chơi bài có hơn chục người, không quá ồn ào, có hai nhóm đang chơi bài tây, còn có một bàn mạt chược đang mở, chắc chắn đều là người quen. Lâm Lẫm và Tống Từ đến đánh bài tây còn không đủ người, chưa nói đến cần thêm hai người đánh mạt chược.
 
Những năm gần đây đang rất phổ biến test tính cách MBTI, cô và Tống Từ đều đã làm thử, Tống Từ có thể gọi cô là "mẹ" giữa chốn đông người, tất nhiên là người hướng ngoại E, cô cũng là người hướng ngoại, chỉ là không mạnh bằng Tống Từ, hơn nữa có câu nói rằng, Đông Bắc không nuôi người hướng nội I.
 
Nhưng Tống Từ thực sự quá táo bạo, cô ấy vừa thấy không tìm được người chơi mạt chược trong phòng chơi bài thì đã quay ra ngoài gọi to: "Có ai chơi mạt chược không? Hai thiếu hai!"
 
Mọi người trong khu nghỉ ngơi đồng loạt nhìn lại, Lâm Lẫm thực sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào, theo phản xạ lại nghĩ đến Tông Ngộ, cũng không phải vì nhớ nhung anh, mà vì cảm thấy anh và Tống Từ thật sự là người cùng chí hướng, cô thực sự không thể làm chuyện mặt dày như thế.
 
Hơn nữa, cô có một lời giải thích, cô thực sự luôn nghĩ về Tông Ngộ, vì còn nhớ phải mời anh ăn cơm, đối với cô đó như một nhiệm vụ, hy vọng sớm hoàn thành. Đặc biệt là hôm nay Tông Ngộ thực sự kỳ lạ, anh không trả lời tin nhắn của cô, chẳng lẽ là không ăn cơm nữa rồi từ đó cắt đứt liên lạc luôn à? Thật là dứt khoát.
 
Rất nhanh, trong đám đông có một cô gái giơ tay, đáp lại Tống Từ: "Tôi có đúng hai người đây!"
 
Tống Từ liền vẫy tay gọi họ lại.
 
Đó là một đôi tình nhân, trạc tuổi với họ. Sau khi ngồi xuống bàn mạt chược trò chuyện vài câu, phát hiện ra hai người đó cũng học chung trường cấp ba với họ, nhỏ hơn một khóa, đều là những người đã từng lăn lộn nên không hề hướng nội chút nào.
 
Phòng chơi bài ở trung tâm tắm hơi tất nhiên cấm đánh bạc, mỗi bàn đều chuẩn bị sẵn những tờ giấy dán lên mặt, Lâm Lẫm không ngờ rằng, gặp gỡ tình cờ lại có thể chơi vui vẻ như vậy, không khí hòa hợp, tiếng cười không dứt.
 
Bốn người chơi hai vòng mạt chược đều cảm thấy hơi đói, lại cùng nhau đi ăn buffet tối, ăn no rồi quay lại chơi tiếp, không biết chơi đến bao lâu, chắc chắn đã khuya, mặt ai cũng dán đầy giấy, nhìn đối phương là bật cười ngay.
 
Tiếng cười át đi âm thanh tin nhắn WeChat. Điện thoại của Lâm Lẫm đặt bên cạnh đã mấy tiếng không xem, đến khi có tiếng chuông gọi thoại vang lên, Lâm Lẫm biết chắc không phải bố mẹ gọi, bởi cô và Tống Từ trước khi ra ngoài đã nói sẽ về muộn.
 
Chuông reo một lúc, đúng lúc Lâm Lẫm cầm điện thoại định nghe thì chuông tắt. Cô chậm chạp mở điện thoại, phát hiện là Tông Ngộ, bên trên cuộc gọi thoại không có người nghe còn có một tin nhắn thoại, Lâm Lẫm nhìn thời gian, gửi từ hai tiếng trước, lúc đó cô đang thưởng thức bữa tối, nói chuyện vui vẻ với Tống Từ và bạn mới quen, cười nói liên miên.
 
Vì còn đang chơi bài nên cô không chuyển tin nhắn thoại thành văn bản mà trực tiếp bật lên nghe qua tai, chỉ với một hành động nhỏ vậy thôi nhưng khi nghe giọng Tông Ngộ thì Lâm Lẫm hối hận không thôi.
 
"Tôi bị sốt, sốt cả ngày mới hạ, thuốc hạ sốt của cậu chẳng có tác dụng gì cả. Đêm qua tôi thấy lạnh lắm, đau đầu nữa, giờ vẫn còn hơi sốt nhẹ, nằm trên giường không muốn dậy, thực sự không thể ra ngoài. Cậu đang làm gì đấy? Đang trong mong ăn cơm với tôi lắm à?"
 
Tin nhắn thoại dài hơn hai mươi giây, Lâm Lẫm nghe mà má càng ngày càng đỏ. Rõ ràng anh không nói lời gì tán tỉnh nhưng giọng nói đó thật sự quá quyến rũ, còn khàn hơn hôm qua, chắc chắn để rất gần mic điện thoại, như đang thì thầm nũng nịu bên tai cô vậy. Nói chuyện thì cứ nói đi, lại còn phải thở dài nữa chứ.
 
Lâm Lẫm không hề nghi ngờ việc anh bị sốt cả ngày, đã sốt đến mức giọng như đang sôi sùng sục rồi đây. À mà không, anh không phải bị sốt, mà là hứng tình thì đúng hơn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui